Đúng lúc ấy, Gustavo lại đang giận um lên, trong khách sạn mà hắn trưng dụng làm cứ điểm tạm thời.

“Ông đừng có mà giỡn mặt với tôi! Tưởng mỗi câu, ‘Có người cướp mất rồi,’ xong cứ vậy lủi đi mà được chắc?! Trông đợi hết vào đống hàng của ông, vậy mà ông lại dám làm thế hả?!”

“Tôi có nhờ…cậu ta…chỉ…cách…sản xuất…rồi. Cho…tôi…một…tháng…nữa, tôi…sẽ…chế…tạo…hàng loạt…ngay.”

“Kịp sao nổi! Mẹ nó chứ! Đáng lẽ ra giờ này, bọn tôi phải thổi bay cái lũ Gandor rồi! Quán rượu với sòng bạc với trường đua, không chừa lấy một thứ, người dân hay thá gì cũng được!”

“Cậu…điên…thật…rồi…sao?”

“Mặc xác nó! Giờ thế nào tôi cũng không quan tâm. Nói thật với ông nhé, cái người bạn của ông, hóa ra vô dụng phết đấy nhỉ?”

Nghe thấy thế, với tốc độ không ai lường được nổi, Begg vọt tới, ngay sát khuôn mặt Gustavo.

“Ê?! G-gì đấy?”

“Đừng có…mà giễu nhại…bạn tôi.”

Ông ta chỉ nói độc có vậy. Vừa nói xong, ông ta bước lại về chỗ cũ. Chưa đến một vài giây, nhưng Gustavo đã bị áp đảo hoàn toàn. Không biết phải tính sao, hắn siết chặt tay mình, rồi tuôn ra một tràng đầy nhục nhã, hệt như kẻ đớn đau vì thất trận.

“Hừ! Thế tôi nói sai chưa?! Hàng hóa không giữ nổi, thì không xứng được gọi là thương nhân. Cái loại đấy sạt nghiệp luôn cho rồi!"

Nghe xong, Begg bỗng hơi ngớ người. Nhưng rồi, ông ta cười phá lên.

“Ha-ha-ha! Nói vậy…đúng…thật…chứ. Đã lâu…tôi…không được…cười…thế…này. Cảm ơn…cậu…nhiều lắm!”

Kết lại đầy hân hoan, Begg cất bước rời đi khỏi căn phòng.

“Gì nữa đây?”

Không hiểu được ý đồ phía sau hành động ấy, Gustavo ngẫm lại những lời mới nói ra.

Bị cướp mất món hàng. Thua cuộc, xứng đáng sạt nghiệp luôn…

Thuốc. Roy. Cướp. Người phụ trách. Tao.

“Hả?”

Ngay khi vừa vỡ lẽ, cái gạt tàn thứ ba cũng đi tong, bay từ cửa sổ tới không biết là nơi nào.

“Nó nói taoooooooooo!”

-----

Cũng vào đêm hôm ấy, ở đại lý thông tin, các thành viên chủ chốt tiến hành một cuộc họp.

“Thông tin đáng bàn luận nhất tối nay, có lẽ là vụ việc trên chiếc Flying Pussyfoot, vụ việc mà Rachel vô tình bị kéo vào. Suy cho cùng, có vẻ chính Thượng nghị sĩ Beriam cũng đang tích cực điều hướng bên công chúng, nhằm tránh vụ việc lan xa hơn. Ta cũng đã điện báo, cho người quen tại công ty xe lửa, nhưng dù vậy đi nữa, ta vẫn không cho rằng tất thảy chân tướng sẽ hiện ra. Vấn đề nằm ở chỗ con quái vật màu đỏ, thứ Rachel khăng khăng là mình đã từng thấy, nhưng phía ta lại có giả thuyết này. Nghe đồn là Vino cũng đi cùng chuyến đấy, và nếu như có thể tiếp cận được cậu ta, thì bất kể chúng ta muốn biết thông tin nào, nhiều khả năng chúng ta cũng sẽ biết được hết.”

“Vino… Ý ông là Claire Stanfield? Nhưng cậu ta đã chết rồi cơ mà?”

Phía sau những chồng giấy, một giọng nói vang lên, đĩnh đạc đáp lại Nicholas.

“Nói trước nhé, chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng…đấy chắc hẳn phải là một người khác. Phá nát khuôn mặt đi, rồi thiêu rụi cái xác: Một mưu mẹo hết sức là thô sơ. Nghĩ sao thì làm nấy, như vậy quả giống hệt với cậu ta. Với cả bên Rachel, người tường thuật nội dung vụ việc ấy, xem chừng vẫn chưa kể cho ta mọi thứ mình đã gặp. Thân là kẻ trốn vé, nhưng lại dễ dàng được thả ra, chứng tỏ cô ấy được tặng vé. Cô ấy không táo tợn đến mức cướp vé người khác đâu."

“Tức là, trong trường hợp đấy, chỉ nhân viên trên tàu mới có mang vé thừa đúng không?”

Vị tổng biên đồng ý với Elean.

“Phải, ngoại trừ cả hai đều đã chết. Dựa vào yếu tố trên, ta có thể đoán rằng cô ấy đã gặp Claire, xong được dặn là không cho ai biết. Cô ấy là con người có lương tâm, đặc biệt với những chuyện kiểu như này.”

Tạm nghỉ lấy một quãng, ông ta nói thêm vào một vài ý kiến riêng.

“Với cả, ta thực nghĩ cậu ta không thể chết như thế. Ta không thấy nhiêu người đủ sức giết cậu ta. Ronny bên Nhà Martillo, hay Chane Laforet bên Lemures…”

Ông ta liệt kê vài cái tên, rồi chốt lại bằng ứng cử viên tiềm năng nhất.

“Hoặc là…’Thợ vạn năng,’ Felix Walken. Hắn ta có thể thắng… Dù nghe nói hắn đang muốn rời khỏi giới ngầm.”

“Felix Walken? Hắn ta vẫn hoạt động tại đây sao?”

Nicholas nom có đôi chút thán phục.

“Phải, hắn giờ đang có một cô con gái, và dẫu cho có vẻ muốn hoàn lương… Thì nghe nói khắp cái Manhattan này, không một ai có thể đọ lại hắn, và ngay đến Tập đoàn Sát thủ Albert Anastasia—do Lucky Luciano nắm quyền hành trực tiếp—cũng chẳng thể cản bước được hắn ta. Giới thượng tầng sẽ phải có động thái, nếu hắn ta thực sự định giải nghệ.”

Vị tổng biên khép lại chủ đề ấy, tiếp nối bằng vụ việc xoay quanh Nhà Runorata.

“—Hôm nay vậy thôi nhé. À, suýt thì quên. Nicholas, cái túi đen hiện giờ ra sao rồi?”

Tóm tắt xong hoạt động ngày hôm ấy, bỗng ông ta nhắc tới một món đồ, một vật chứng tưởng chừng bị bỏ quên, khi vẫn chưa thấy ai báo cáo cả.

“Không có gì đáng nói. Chúng tôi nhận được tin, rằng Lia Lin-Shan có tiếp hai vị khách nam giới, nhưng một trong số họ có vẻ là em trai cô ta, Fang Lin-Shan; hôm nay cậu ta tới vì có một cuộc hẹn.”

“Cả hai đều là người Hoa ư? Nghe tên lạ thật đấy.”

“Cha họ là người Anh, nên chắc cũng có ảnh hưởng ít nhiều. Tôi có đi nghe ngóng, và phát hiện cộng đồng người nhập cư thường xa lánh hai người, khiến cho cậu em trai gây ra vài rắc rối.”

“Thế còn vị khách kia?”

“Tuy nguồn tin vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng có vẻ người này là bạn của người em, một thanh niên mang tên Jon Panel.”

“Cậu biết nhiều đấy nhỉ? Chỉ trong thời gian ngắn, mà đã được chi tiết như vậy sao?”

“À không, chỉ là—bọn họ có liên quan, trong vụ việc trên tàu Flying Pussyfoot. Một sự trùng hợp nhỏ thôi ạ.”

Không tìm ra điều gì để phản đối, các thành viên trong phòng đều gật đầu. Kết thúc cuộc họp ấy, là đôi lời từ phía vị tổng biên.

“Được rồi, Nicholas, cứ tiếp tục theo dõi một thời gian. Chúng ta phải luôn luôn nắm được từng động thái, đặc biệt nếu mục tiêu có khuynh hướng chuyển dời. Chuỗi sự kiện xoay quanh bất tử dược năm ngoái, hẳn các cậu vẫn còn nhớ đúng không? Vụ lần này cũng giống như lần đấy. Mọi sự kiện tưởng chừng là trùng hợp không hơn, đến cuối cùng lại đều chung một mối. Chẳng có ai dự đoán được hết cả. Nhưng so với lần đấy, mọi động thái lần này, từ thời điểm phát sinh, đều được ta quan sát lấy tất thảy, nên trước mắt sẽ không mấy khó khăn. Giờ thì, để xem ngày hôm nay có gì lạ không đã… ‘Từ trên trời, một chiếc gạt tàn đã rơi trúng một chiếc Ford.’ …Vậy tức là sao nhỉ?”

-----

“Mình biết làm gì đây?”

Dưới tầng trệt căn chung cư nhỏ bé, nép trong một góc của phố người Ý nhập cư, Lia Lin-Shan giờ thấp thỏm không yên, chăm chăm nhìn chiếc túi chình ình bên trong phòng.

Edith đã nhờ cô để mắt giùm đến nó, và nếu chỉ có vậy thì không sao, nhưng phòng này còn chẳng có ổ khóa, và cô cũng đâu thể cứ giữ nó tại đây. Cô phải tìm một nơi an toàn hơn thế nữa, để khi nào có chuyện gì không may, cô sẽ giao nộp nó làm tang vật.

Trước lúc Edith đi, cô hứa mình sẽ nhờ một ai có uy tín, nhưng giữa lúc nước sôi lửa bỏng đây, cô lại không chắc lắm về lựa chọn của mình. Theo cá nhân cô thấy, an toàn nhất sẽ là Ronny hoặc Maiza, nhưng khổ nỗi, nếu thông tin cho người trong băng đảng, thì cô lại có lỗi, với chính người đã nhờ đến cô.

Vậy phải chăng, cô nên gửi lòng tin cho Ennis? Đắn đo mãi mà chẳng đến được đâu, cô chỉ biết mân mê cái quai cầm. Rồi bỗng nhiên, có một người nào đó gõ nhẹ cửa phòng cô.

Cô thoáng giật bắn mình, nhưng mới nghe thấy giọng nói sau đó, lòng cô lại nhảy cẫng vì hân hoan.

“Lâu rồi không gặp nhỉ? Em tới thăm chị đây.”

Em trai cô chính là chủ nhân giọng nói ấy, người vốn sống cách đây phải tới ngàn dặm đường.

“À, xin phép cô…”

Cùng với cậu thanh niên vừa mới tới, em cô định nương nhờ nơi đây chừng một đêm.

Theo như lời cậu kể, toa ăn nơi con tàu họ làm việc trước đây, mấy hôm trước đột nhiên phải đóng cửa, và bọn họ sẽ đến Phố Triệu phú ngày mai, để bắt đầu với một công việc mới, là phục vụ cho một vị đại gia.

“Ủa? Vậy hai em cũng sẽ sống ở đó hay sao?” Lia hỏi.

“Đúng thế. Họ có bảo bọn em mang theo gì cũng được. Nhà họ có một cái két lớn, vậy nên mọi tài sản hay đồ đạc tùy thân, cứ đem vào trong đấy là không phải lo gì—”

Nghe những lời đấy xong, mọi vấn đề của Lia chợt tan biến.

Những con người đáng tin, và một nơi an toàn để cất giấu, cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.

-----

Ngày 1 tháng 1, năm 1932

“Mình phải làm gì đây? Cái tên đó…rốt cuộc đi đâu rồi?”

Suốt mấy ngày vừa qua, Edith đã tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy chút tăm tích gì.

Cô thừa biết là căn hộ anh ta đang bị xã hội đen theo dõi, bất kể chúng đang lẩn trốn nơi đâu. Roy có lẽ sẽ không quay trở về, bởi dẫu không thông minh, nhưng anh ta cũng không ngu như thế.

Ngoài ra, dữ kiện ấy còn cho cô thấy rằng, ít nhất là bọn chúng vẫn chưa tóm được Roy.

Cầu mong một hi vọng nhỏ bé, Edith tới một nơi chỉ từng được nghe đồn: một đại lý thông tin.

Phía trên cô là biển hiệu tờ báo. Edith mở cánh cửa, và thấy vài con người, thuộc phòng biên tập viên, vẫn đang rất miệt mài, dẫu hôm nay là ngày đầu năm mới.

“Chào mừng tới đại lý thông tin. Rất cảm ơn quý khách đã viếng thăm nơi này.”

Người đầu tiên lên tiếng, nhìn chung là một người đàn ông, với nụ cười hết sức là dơ bẩn. Cô thấy hơi hối hận vì đã tới, nhưng quay đầu giờ đây đã là quá muộn rồi.

“Cô đến đây đăng ký nhận báo định kỳ ư? Hay phải chăng, có lẽ nào, cô đến để mưu cầu thông tin?”

Thái độ lịch thiệp ấy làm Edith lo âu, nhưng mục đích của cô vẫn không đổi. “Vì thông tin.”

“Nếu thế, xin mời theo lối này. Tên tôi là Henry. Hân hạnh được gặp gỡ.”

Mắt nheo lại vì cười, gã tiếp tân với khuôn mặt đểu cáng dẫn Edith vào trong một buồng riêng.

-----

Trong khi đó, trước tiên ông của những chồng giấy tờ, Nicholas cũng có điều muốn cho hay.

“Henry đang giấu giếm gì đó.”

“Ta biết mà. Cậu ta vẫn gian trá hệt như xưa.”

“Cậu ta vẫn làm đúng bổn phận bản thân mình. Nhưng cậu ta lại mê muội với nó, dẫu đúng ra là không được như vậy.”

“Sẽ có ngày cậu ta hiểu ra thôi. Đến khi nào hiểm nguy chợt ập tới, chắc biến chuyển sẽ đến với cậu ta, nhưng mà…”

Tiên ông bỗng lặng đi, như có nỗi suy tư khó diễn tả.

“Nếu có thể, ta không muốn người nào dưới trướng ta phải trải qua cảnh ấy. Xét cho cùng, con người cần thông tin, vốn dĩ cũng để tránh hiểm nguy mà.”

-----

Kiểm soát được thông tin, đối với mình là một niềm sung sướng. Vì vậy nên mình mới chọn nghề này.

Những mảnh giấy chuyền từ tay này sang tay kia, lén lút nơi vắng người, hay những góc mà không ai nhận ra; mình đã nghĩ rằng thế là tất cả. Một thế lực dám chi phối thông tin, ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật này, thực quá khó để mường tượng được ra.

Chi phối được thông tin, ta có thể chi phối được mọi thứ. Đôi lúc thì là tiền, đôi lúc là cá nhân, đôi lúc là mạng sống, và đôi khi là cộng đồng phố thị. Nói không chừng, thông tin còn đủ sức lay chuyển một quốc gia, hoặc có khi là đến cả thế giới.

Số mệnh của tất cả, chúng nằm hết trong lòng bàn tay ta. Niềm sung sướng khi ấy, thử hỏi ai lại nỡ dám khước từ? Không một thứ ma túy nào ngày nay, lại có thể so sánh được với nó. Nó khiến cho ta ngỡ mình là một vị thần toàn năng, nhưng thực tế, tâm trí ta vẫn tỉnh táo như thường.

Công ty này cũng thế. Trong tất thảy thông tin, liên quan đến xung đột giữa Runorata và Gandor, chỉ duy nhất mình biết Roy đang truy lùng Eve. Giữa chúng có liên kết gì đó, nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn. Ngoài mình ra, chưa ai phát hiện ra điều ấy.

Có thể nói, rằng xét trong vụ việc này đây, mình đang có ưu thế hơn tất thảy mọi người.

Mà, có vẻ như tên Roy, hắn bắt đầu thuần thục hơn dự kiến, với giai điệu thông tin mình tạo ra. Nhờ những điều như thế, mình mới say mê công việc này. Từ trước cho đến nay, chẳng khi nào mình xuôi chèo mát mái, nhờ ơn Elean, Nicholas, hay lão tổng biên tập.

Nói thế thôi, chứ tên Roy kia cũng chẳng ra thể thống gì. Một con bé ngây ngô như kia, làm sao lại biết chuyện công xưởng, hay làm sao trở thành một nhân chứng. Dù tiếp cận với bắt cóc thành công, thì ngay từ thời điểm hắn dọa dẫm, mọi chứng cứ sẽ tan vào hư vô. Chỉ có thế, đám Runorata sẽ chấm dứt tất cả.

Dẫu cho thoát khỏi đám Runorata, hắn vẫn phải mang danh kẻ bắt cóc.

Không ai sẽ làm chứng, cho liên hệ giữa hắn với lại tòa soạn đây, và mình cũng chẳng hề giúp đỡ: Mình tự nói cho riêng mình nghe thôi.

Dĩ nhiên, mình nhất định sẽ tiếp đãi tử tế, miễn hắn ta chịu khó mà chi tiền. Mình là một nhà buôn, và không phải tự mãn, nhưng lương tâm mình không cho phép điều ngược lại.

Khi mọi sự đã xong, bản chất hắn sẽ lộ ra nguyên hình; thứ cặn bã bị xã hội bỏ quên, hạng rác rưởi không quên được ma túy. Rồi một ngày không xa, chính tay hắn sẽ tự hủy hoại mình.

Mình ghét cay ghét đắng cái loại đó, từ sâu tận đáy lòng… Vậy nên, mình đơn thuần là sẽ xử lí hắn. Thế thôi.

Tuyệt nhiên là không thành vấn đề. Không, không, không thể có chuyện đấy.

Và giờ, một phụ nữ tới đây làm khách hàng.

Edith, tình nhân của Roy ư? Bắt đầu thấy hấp dẫn rồi đấy.

Mình cũng muốn thao túng thử xem sao.

Hai con người, nhưng cùng chung định mệnh bị nắm giữ. Ôi còn gì có thể tuyệt vời hơn? "Về tung tích của Roy, tôi cho mình có biết chừng nào đấy."

“Thật ư?!”

“Không giấu gì với cô, cách đây chừng mấy ngày, tôi mới có một dịp chuyện trò riêng…”

Càng biết được câu chuyện đã diễn ra, cô ta càng tái đi vì lo lắng. Chỉ riêng chuyện ấy thôi, được chứng kiến đã thú vị lắm rồi.

“Khoan đã… Vậy Roy đâu?”

“Chắc cậu ta đang định làm gì đó, với cô nàng tiểu thư nhà Genoard. Cô nên nhớ, rằng phía tôi đã cố cảnh báo rồi.”

“Tôi phải ngăn lại ngay…”

Đương định bật khỏi ghế, cô bỗng chợt đứng hình, trước những lời gọn ghẽ từ Henry.

“Vậy cô định làm gì? Cô đâu biết mình cần phải đến đâu, đúng chứ?”

Edith trừng mắt nhìn Henry.

“Nói đi. Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Cô quẳng ví tiền xuống, nhưng Henry chỉ điềm đạm lắc đầu.

“Cô nói mình phải ngăn cậu ta, nhưng ý cô là thế nào cơ chứ? Nếu muốn cứu cậu ta, thì đây là phương sách cuối cùng, bất chấp cơ hội là bao nhiêu.”

“Không phải thế. Chính anh đã nói rồi: Roy không mang tiền theo, nên đây mới là cách sau cuối. Có nghĩa tôi chỉ cần trả đủ tiền, thì tôi sẽ có thứ mình cần ngay. Đúng chứ?”

“Mong cô đừng hấp tấp vậy thì hơn,” Khẽ cau mày, Henry ném trả ví cho Edith bên kia. “Đừng nói cô nghĩ là, thứ có thể uy hiếp Nhà Runorata, lại dễ dàng có được như vậy chứ, với những người như Roy hay là cô? Nói như thế là cô hiểu sai rồi.”

Từ từ đứng thẳng lên, anh ta ghé sát mặt lại gần. Từ giọng nói, đến vẻ ngoài với ánh mắt anh ta, mọi thứ đều biến chuyển tột cùng: Anh ta bỗng như vị thần tối cao, nắm trong mình sự thật của thế giới—hay đúng hơn, giống như một con quỷ thực thụ.

“Không gì mạnh hơn là thông tin. Muốn có được thông tin, lẽ dĩ nhiên là phải biết trả giá. Kẻ không có sức mạnh thì chết đi, như một lẽ hết sức là thường tình. Thông tin không rẻ rúng, đến mức mà những kẻ không có những sức mạnh tương đương—về thẩm quyền, tài chính, hay quan hệ cá nhân—có thể dễ dàng đoạt lấy được.”

Đột nhiên, khuôn mặt với giọng nói anh ta, tất cả đều trở lại như cũ. Anh ta lại thả mình xuống chiếc ghế gần bên.

“—Mọi chuyện là vậy đấy. Tôi đã làm rõ vấn đề chưa?”

Edith nhìn không rời anh ta. Bất kể thái độ ấy, giọng nói cô vẫn hết sức vững vàng, quyết không cho đối phương được lấn tới.

“Vậy để tôi hỏi anh: Thông tin nào có thể ngang giá được với nó? Cho tôi ví dụ đi.”

Khẽ nhún vai như thể hơi bỡ ngỡ, Henry nghĩ một hồi, xong chợt nhớ cuộc họp tối hôm qua, và nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

“Vụ trên tàu Flying Pussyfoot hôm qua, chắc phía cô cũng có nghe rồi chứ?”

“...Vậy nên, để giải những uẩn khúc còn tồn dư, thông tin từ phía tay sát thủ, Vino—hay đúng hơn, lời khai từ phía hắn—là vô cùng quan trọng.”

Nói xong, Henry chợt tạm dừng, rồi hít lấy một hơi thật sâu.

“Đại khái thì, nếu cô có lời khai từ Vino, tôi nghĩ mình có thể cho cô điều cô muốn: Thông tin về vị trí của Eve, cùng cách để Runorata không đụng tới.”

“Thật không hả? Thề đi.”

Không do dự một giây, Edith làm như định bỏ về. Thấy thế, Henry bèn hỏi cô.

“Sao cô lại tốn công tới chừng đấy?”

“Bọn tôi đã hứa rồi. Và anh ta đã giữ được lời hứa, dẫu có phải tốn kha khá thời gian. Tôi thì không được thế. Nếu tôi không nhanh lên, anh ta sẽ chết mất. Có vậy thôi.”

“Thật à?” Henry nói, như thể vẫn chưa tin. “Và không lí do nào khác nữa?”

“Đã hứa là phải làm, đúng không? Dẫu thực ra chẳng thu được gì hết.”

Không buồn quay lại nhìn Henry, Edith mở toang cửa. Cô phăng phăng bước ra, khuôn mặt kiên định như hòn núi.

“Đừng tưởng thế là xong, cái đồ hèn hạ này.”

Vừa phát hiện giọng nói từ phía sau, Henry đã bất giác mà rùng mình.

“Cậu có biết nhục nhã là gì không? Với cái tội trạng này, cắt lương thôi đã là nhẹ rồi đấy.”

“C-chào anh.”

Anh ta quay lưng sang, và thấy Nicholas đang hậm hực đứng nhìn. Có vẻ như, vào thời điểm nào đấy, tổng phụ trách ấn bản tiếng Anh đã lẻn vào, thông qua lối cửa sau.

“K-khoan, đợi chút đã. Nếu là chuyện về Roy, thì bởi cậu ta không có tiền, thế nên tôi—”

“Vậy à? Thế tại sao cậu lại không báo cáo?”

“Bởi lý thuyết mà nói, lúc đấy tôi đang không trong ca làm.”

“Tức có nghĩa cậu trốn việc đúng không?”

Nicholas túm lấy cổ áo của Henry, và đoán chắc bản thân sắp bị cho ăn đấm, Henry cũng gồng cứng thân lại.

Thế nhưng, không một nắm đấm nào ập tới, và bàn tay đang nắm chợt buông ra.

“Mà, tôi cũng có lời khen, dành cho sự can đảm từ cậu đấy. Thế nên là, tôi sẽ không đấm cậu tại đây. Kể ra cậu cũng khôn khéo phết. Với tổng biên thường hay mủi lòng mà. Chắc ông ấy sẽ tha cho cậu thôi.”

“T-thật chứ?”

Thấy Henry nhẹ nhõm đi phần nào, Nicholas lại nhướn đuôi mày lên.

“Sao? Cậu không biết mình nói gì đâu nhỉ? ……Vậy thôi.”

Ánh mắt nom thương hại phần nào, anh ta nhìn Henry, xong quay gót về phía bàn làm việc.

“Tội thay. Thôi, đây cũng sẽ là thời cơ hoàn hảo, để đối mặt rủi ro tổng biên tập từng nói. Vượt qua ải tử thần, và hãy trưởng thành lên giùm đi. Nhưng đừng chết thật đấy.”

Bơ vơ lại một mình, không sao biết dụng ý của anh ta, Henry không khỏi thấy bồn chồn.

Rốt cuộc rủi ro là gì cơ? Mẹ kiếp! Thế mới nói, thiếu thông tin thì không làm được gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện