Ban đầu, dàn nhạc giao hưởng áo đen có tổng cộng gần ba mươi thành viên. Giờ số đó chỉ còn sáu người đang tụ tập trong buồng của Goose. Không có thêm liên lạc nào từ tốp năm người đi tới toa cuối. Chẳng nhẽ họ đã bị giết bởi đám áo trắng hoặc Rail Tracer, hay chính tay Chane đã xử lí những mối nguy tiềm năng? Đã được một lúc kể từ khi tiếng súng mà chúng cho là của Spike biến mất. Goose đã đích thân điều tra, song không thấy Spike đâu cả.

Goose hiện chắc chắn hai điều. Một là Spike đã không còn trong hàng ngũ người sống nữa. Hai là điều kiện để chiến thắng trò chơi này không phải kiểm soát được con tàu, mà là sống sót thoát khỏi nó.

Khi những suy tư đã đi xa đến thế, hắn thêm lần nữa nhận ra rằng mình không phải một quân nhân. Một người lính sẽ không bao giờ so sánh tình hình thực tế với một trò chơi hết.

Cũng có thể hắn vẫn chưa thích nghi được với những biến chuyển kì lạ trên con tàu đây, bởi hắn vốn ẩn chứa nhiều non kém, mà nguyên nhân là do không phải một quân nhân thực thụ.

Hắn không biết đám áo trắng còn bao nhiêu. Nhưng hắn biết là phe mình đang hoàn toàn gặp bất lợi trong trò chơi này.

“Không còn cách nào nữa. Hủy bỏ nhiệm vụ và rút lui. Chúng ta sẽ cắt mối nối với toa hành lí và tháo chạy.”

Giữa lúc nghĩ về những lời sau tiếp, hắn lại nhận ra, một lần nữa, rằng hắn là khủng bố, chứ không phải quân nhân. Không có chút ăn năn hay hối hận nào đằng sau suy nghĩ ấy hết.

Đúng lúc ấy, cánh cửa vào buồng hơi hé mở.

Giữa lúc ánh mắt của tất cả hướng vào đó, một vật gì đấy bị ném vào trong.

Nó lăn lộc cộc trên sàn; cùng thời điểm đó, nó phát ra tiếng lép bép, và bốc lên một làn khói rất nhẹ.

Nhận ra bản chất của vật đó, Goose vội vã nhặt nó lên.

Như thể không có nổi thời gian mà mở cửa sổ, hắn đập vỡ kính bằng báng súng, rồi ném vật hình trụ kia ra ngoài.

Ít giây sau, tiếng nổ gầm vang khắp con tàu.

Vật hình trụ kia—cây thuốc nổ—không uy lực như những gì hắn mong đợi từ kích thước của nó, nhưng chắc chắn nó là quá đủ để gây tàn phế cho toàn bộ những người trong buồng này.

“Ngoài hành lang! Tiêu diệt kẻ địch ngoài hành lang mau!”

Theo lệnh từ Goose, một vài tên lao ra hành lang.

Một que thuốc nổ mới nằm đó, kêu xì xì.

“Đóng cửa lại!”

Cuống cuồng đóng cửa xong, toàn bộ nằm úp xuống sàn.

Ngay lập tức, cánh cửa vỡ tan, đi kèm với tiếng nổ chết người.

Vừa liếc nhìn những mẩu gỗ, Goose vừa cắn môi đầy hận thù.

“Ta quên mất. Đám con tin kia cũng chẳng dễ đối phó gì.”

Goose mỉm cười đau đớn, rồi đặt tay lên khung cửa sổ phía sau mình. Vụ nổ vừa rồi đã đánh tan lớp kính thành vô vàn mảnh vụn li ti.

“Ta sẽ diệt trừ chúng. Các ngươi lấy thiết bị trong căn buồng phía sau ra, rồi đợi.”

-----

Như một lẽ dĩ nhiên, tiếng động từ vụ nổ cũng vang tới cả toa nhà ăn.

“Ơ.”

Jacuzzi ngừng di chuyển, rồi quay sang hướng phát ra âm thanh ấy. Rồi cậu ta trao đổi với Jon và Fang, những người đứng ngay cạnh.

“Xin lỗi. Các cậu lo phần còn lại được không?”

“Xin cậu đấy, cậu tính đi đâu vậy hả?”

“Tiếng động ban nãy... là Nice phải không?”

Fang nhanh chóng nối kết tiếng nổ với người con gái đeo kính kèm bịt mắt. Nếu cậu đoán đúng, thì chỉ có một nơi Jacuzzi có thể đi.

“Ừ, vụ nổ đấy chắc hẳn là do Nice. Tôi định đi giúp cậu ấy.”

“Cậu điên à? Donny giờ đang đến toa hành lí rồi. Sao chúng ta không đi cùng nhau cho—?”

“Không, không được. Tôi muốn các cậu phụ trách toa ăn thay tôi. Kế hoạch vẫn như những gì tôi nói. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nếu Jon ra lệnh thay cho tôi.”

“Ừ, cậu nói chuẩn đấy. Những lúc như này, cậu chỉ tổ cản đường thôi.”

“Xúc phạm quá đấy...”

Jacuzzi đáp với vẻ bình tĩnh khác thường, và Jon bối rối hỏi lại cậu ta.

“Nghĩ lại thì, tôi chưa thấy cậu khóc lần nào luôn ấy. Cậu không sợ sao?”

“Tôi sợ chứ.”

Phản hồi đến ngay tức thì.

“Tôi sợ đến nỗi cảm giác như chân tôi sắp rụng rời bất cứ lúc nào. Có lẽ trong toa hạng nhất vẫn còn vài tên áo đen nữa, và tôi cá tất cả bọn chúng đều có súng trong tay.

“Thế thì bỏ đi. Thường thì bây giờ là lúc cậu gào khóc rồi tháo chạy như điên rồi đấy.”

Jon cố gắng ngăn hành động rồ dại của cậu bạn, nhưng Jacuzzi chỉ mỉm cười đầy hối lỗi.

“Tôi đã hứa. Tôi đã bảo cậu ấy rằng tôi tuyệt đối sẽ sống sót trở về. Nếu Nice chết, tôi sẽ không còn có thể gặp lại cậu ấy, đúng không? Tức là tôi phải đi trong khi cậu ấy vẫn còn sống.”

Và rồi, vác độc khẩu súng trên vai, chàng trai xăm mặt bước tới cánh cửa dẫn ra thềm nối.

“Với lại, tôi đã quyết sẽ không bao giờ khóc nữa rồi. Tôi sẽ sẵn sàng gánh chịu mọi nỗi đau.”

Nghe thấy thế, Jon và Fang đành lập tức bỏ cuộc. Nhìn theo bóng lưng đang dần xa, Fang khẽ lầm bầm.

“Cậu ta không lo cho Nick luôn...?”

“Ừ thì, cậu ta có hơi đãng trí, cậu biết mà.”

-----

“Chị ổn chứ, chị Nice?”

Thấy cậu chàng tương đối đáng quên lên tiếng, Nice vui vẻ gật đầu.

“Ừ, tôi ổn. Tôi đang là chính mình, tôi rất vui, tôi hạnh phúc đến vô bờ bến vì được dùng nhiều thuốc nổ đến nhường này, hết cây nọ lại đến cây kia.”

Con mắt phía sau cặp kính nom chừng rất sung sướng, và tâm trí cô cứ như lạc đâu không hay.

“Vâng, đúng là không ổn rồi.”

Nick ngồi xuống đầy bứt rứt.

Cậu đã biết cái bệnh cuồng bom của cô, nhưng không dám nghĩ Nice lạnh lùng mọi khi có thể thành như này...

Bình thường, Jacuzzi sẽ la mắng cô ngay, nên cậu không hề để ý. Nếu đã đến nước này, thì không chỉ “cuồng bom” thôi—cô đang phát điên vì bom luôn rồi. Thế nhưng, cậu vẫn không khỏi giật mình bởi cái cánh cô điều chỉnh lượng thuốc súng, sao cho nó không ảnh hưởng đến tường bao hay hướng đi của tàu. Về mặt cá nhân, Nick thành thực ngưỡng mộ những kĩ năng ấy, cho rằng chúng rất ấn tượng, nhất là khi cô chỉ dựa trên ước đoán thuần túy.

Hai đêm trước, cô đã thổi tung xác một tên mafia, nhưng theo những gì cậu biết, cô chưa từng thổi tung người nào còn sống cả—trừ chính cô ra.

“Xử nhanh vụ này thôi, được chứ? Chúng ta còn phải gặp Jacuzzi với mấy người kia.”

“Vâng. Mặc dù không muốn rời đi lắm, nhưng như vậy chắc là tốt nhất rồi.”

Rút thêm một que thuốc nổ giấu dưới quần áo ra, Nice trích xuất một lượng thuốc súng vừa phải, rồi châm lửa đốt.

Ngòi nổ bốc khói lép bép. Cô mở cửa rồi quẳng que thuốc ra ngoài hành lang.

Một tiếng nổ vọng tới, và rung động của nó cộng hưởng trong dạ dày cậu ta.

Cùng thời điểm đó, Nick đặt tay lên khung cửa sổ. Cậu ta phải lên nóc tàu trước, rồi kéo Nice theo. Sau khi thả họ ra, người phụ nữ mặc đồ bảo hộ đã lập tức thoát ra ngoài qua chính khung cửa ấy.

Đúng lúc Nick nhìn lên, chuẩn bị đặt một tay vào dãy trang trí...

“Gyaah!”

Một cặp mũi giày vung xuống thành đường vòng cung, đẩy cậu ta trở lại căn buồng.

“Cái...?”

Đôi chân vừa đá văng Nick thuộc về nhân vật vừa xuống từ nóc tàu. Nick có lẽ khá may mắn vì không bị đá ra ngoài kia.

“Ngươi—!”

Kẻ xuất hiện trước mặt Nice và Nick là một gã đàn ông với đôi mắt tối tăm, bén ngọt.

Goose nhẹ nhàng bước vào trong buồng. Mỗi tay hắn cầm một khẩu súng, và hắn chĩa một khẩu vào Nice, khẩu còn lại dành cho Nick.

“Chiếu tướng nhé, lũ cặn bã.”

Hắn chậm rãi lại gần hai người.

“Không ngờ cô lại giấu thuốc nổ dưới quần áo đấy, quý cô ạ. Có vẻ như, tiếp đãi cô bằng lễ nghĩa đã phản tác dụng rồi.”

Dẫu đôi môi đang cười, đôi mắt hắn trừng trừng nhìn Nice với nỗi căm phẫn.

“Phiền ngươi bỏ hết chỗ thuốc nổ còn lại ra, được chứ?”

Nice trừng mắt nhìn lại, nhưng khi thấy ngón tay trên khẩu súng hắn chĩa vào Nick hơi gồng lên, cô vội vã nhượng bộ.

“Đợi đã! ...Thôi được.”

Bất lực cúi gằm mặt xuống, cô lấy toàn bộ chỗ thuốc nổ còn lại ra khỏi người và đặt lên sàn.

Có cả thảy mười hai que.

“Không ngờ ngươi có nhiều thế... May mà bọn ta không bắn ngươi. Nếu không thì đã có một vụ nổ rồi.”

Không hạ thấp vũ khí, Goose bước tới chỗ Nice và dúng báng súng đánh gục cô.

“Ghk!”

“Con khốn!”

Thấy thế, Nick bùng giận và giơ cao con dao lấy từ trong túi.

Bùm.

Âm thanh khô khốc vang lên, và máu phun ra từ tay cầm dao của Nick.

“Uaaah... aaah!”

“Im mồm, thằng nhãi.”

Không một chút lăn tăn, Goose nhắm thẳng vào đầu Nick.

Và, đúng lúc hắn chuẩn bị bóp cò, ai đó chợt đá tung cửa ra.

Ngay lập tức, hắn đảo ánh mắt và nòng súng về hướng đấy. Một thanh niên đứng đó, tay nâng cao khẩu tiểu liên. Cậu ta mang một hình xăm trên mặt, và xung quanh là bầu không khí từ ác quỷ.

Nhận thấy ngón tay cậu ta đang nằm trên cò súng, Goose nhảy vội sang bên, siết chặt cò súng của mình.

Những viên đạn phóng ra từ tay hắn sượt qua cẳng tay và mạng sườn cậu thanh niên.

Cùng thời điểm đó, khẩu súng của anh chàng xăm mặt cũng nhả đạn.

“Uoooooooooooh!”

Vừa hét, Goose vừa nhảy sang bên xa hơn. Nghe thấy tiếng đạn càng lúc càng gần chân mình, hắn lăn ra sau chiếc giường sang trọng dành riêng cho các buồng hạng nhất.

Nick nhân cơ hội đó dìu Nice dậy, và họ lách ra sau Jacuzzi, sơ tán tới hành lang bên ngoài.

Jacuzzi ra sức giúp đỡ, liên tiếp oanh tạc chiếc giường trên đường lui, rồi đóng sầm cửa lại.

Khi Goose bò ra từ đằng sau, hắn mang trên môi một nụ cười méo mó. Cứ như thể hắn đang tận hưởng những diễn biến không lường tới xuất hiện hết cái này đến cái kia. Tuy nhiên, ngọn lửa căm hờn trong mắt hắn thậm chí còn dữ dội hơn nữa.

“Thú vị đấy. Đây là thử thách ư? Thử thách, để trở thành một con người như Huey?! Nếu thế thì, ta nhất định không được chạy trốn, hay là ngã xuống nơi đây! Giống như với Chane, ta sẽ xé tan mọi chướng ngại trên con tàu này!”

-----

Sau khi nhóm Jacuzzi đi ngang qua, thuộc cấp của Goose, những kẻ được lệnh chờ, ló đầu ra ngoài hành lang. Ban đầu, chúng tưởng tiếng súng là của Goose, nhưng hắn không mang theo súng tiểu liên.

Rồi Goose bước tới chỗ chúng từ phía xa hành lang. Đôi mắt hắn đỏ ngầu màu máu, và nét mặt hắn như muốn nói rằng, giống với Chane, hắn cũng đã từ bỏ phần người—chỉ là theo hướng hoàn toàn khác.

“Các ngươi đã chuẩn bị thiết bị chưa?”

“R-rồi, thưa ngài!”

Thấy biểu cảm của Goose, đám thuộc cấp vô thức nghẹn giọng lại. Goose băng qua chúng, đi tới thiết bị được chuẩn bị riêng cho hắn ta.

Goose vác lên vai món vũ khi nặng nề ấy, và rồi, với một biểu cảm nằm đâu đó giữa giận dữ và mỉm cười, hắn bắt đầu truy lùng nhóm Jacuzzi.

-----

Trong khi đó, trên thềm nối cạnh toa ăn, Jacuzzi đang đưa ra chỉ dẫn tiếp theo cho Nice và Nick.

Nhìn sang bên, có thể thấy con tàu sắp sửa băng qua một dòng sông lớn. Họ thấy được một vùng nước bao la qua những khe hở trên cầu sắt. Bình minh đã rất gần, và mặt nước phản chiếu ánh nắng nhạt như

trong tranh. Vài con thuyền, lớn lẫn nhỏ, nổi lềnh bềnh trên đó.

Thấy thế, Nice chợt nhớ rằng đây là nơi họ dự tính sẽ hội ngộ với đồng đội.

Thực tế mà nói, cô còn quên cả chuyện họ vốn dĩ lên tàu là để trộm cướp.

Đúng thế: Họ sẽ ném món đồ cướp được xuống dòng sông này. Đó là kế hoạch của họ. Và Jacuzzi chưa từ bỏ kế hoạch ấy; thực tế, trên cả kế hoạch, cậu ta còn đến để cứu Nice với Nick—bằng sự liều lĩnh mà không ai dám nghĩ tới trong hoàn cảnh thường ngày. Nice không khỏi hoang mang, nhưng cô đồng thời cũng thấy niềm tin được củng cố, rằng Jacuzzi đích thực là thủ lĩnh của họ.

Trong một băng đảng bình thường, cậu có lẽ sẽ không bao giờ đủ tiêu chuẩn mà đứng ra dẫn dắt. Vậy nhưng, bằng cách nào đó, hành động của Jacuzzi lại phù hợp với băng của họ hơn bất cứ ai.

Thủ lĩnh của một nhóm giang hồ vô cùng mơ hồ và đầy thiếu sót lên tiếng; hình xăm trên má cậu rưng rưng.

“Donny đang dỡ hàng trong toa hành lí! Tôi bảo anh ta giữ lại một hộp rồi, nên Nice, cậu lấy hộp đó cho tôi!”

Ra lệnh xong, Jacuzzi đặt một tay lên lan can thềm nối.

“Tôi sẽ dụ hắn đi! Hai người mau chay thẳng qua toa nhà ăn! Cứ để mấy tên từ toa sau cho Jon với Fang xử lí!”

Jacuzzi gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị và quả quyết. Không có thì giờ để vặn hỏi. Họ chỉ còn có thể đặt trọn niềm tin vào cậu ta.

Nice đẩy mắt kính lên trán và lật ngược tấm bịt che con mắt phải.

Bằng động tác đầy thành thạo, cô móc lấy vật giấu trong hốc mắt ra, rồi ấn nó vào lòng bàn tay Jacuzzi.

“Đây là quả bom cuối cùng của tớ. Nó không được mạnh lắm, nhưng cứ lấy đi, cho chắc thôi.”

Nghe Nice nói vậy, Jacuzzi gật đầu quả quyết và đáp.

“Cám ơn, Nice. Tớ sẽ coi nó như cậu và kích nổ thật cẩn thận.”

“Nói gì gớm thế.”

Nice mỉm cười. Jacuzzi nghe hết câu cô nói, rồi lập tức trèo lên thang.

“Chị Nice! Chúng đến rồi!”

Nick, người đang đứng nhìn cánh cửa hướng vào toa hạng nhất, lên giọng báo hiệu. Nice gật đầu đáp trả, rồi cô cùng Nick mở cửa dẫn vào toa ăn và bắt đầu chạy.

-----

Khi Goose mở cửa ra, gã thanh niên xăm mặt cũng vừa bước qua nấc thang cuối.

“Ta sẽ đuổi theo hắn! Các ngươi đi từ dưới rồi bao vây cho ta!”

Biểu cảm hắn có thể khác thường, song một phần trong Goose vẫn rất bình tĩnh. Phát lệnh cho thuộc cấp xong, hắn bắt đầu leo thang lên nóc.

Trên phần nóc gần giữa toa xe, Jacuzzi đang đợi Goose và mấy tên khác.

Cậu không biết bao nhiêu trong số chúng sẽ tới đây, nhưng cậu khá chắc rằng chỉ một người có thể leo thang này cùng một lúc.

Cậu thực lòng không muốn ai lên đây. Ngay cả bây giờ, giết ngưởi vẫn rất đau đớn. Cậu đã thấy xác chết khá nhiều, và cũng thấy bạn bè giết những tên mafia đối phương, trong khi bản thân là nguyên nhân của mọi thứ. Cuộc đối thoại với Isaac và Miria đã phần nào xoa dịu cảm giác tội lỗi, nhưng trực tiếp giết người vẫn làm cậu rất khổ tâm.

Nhưng mình vẫn phải làm.

Nỗ lực giữ thăng bằng trên con tàu chênh vênh, cậu ta tiếp tục chờ.

Rồi một cái bóng xuất hiện bên đầu kia của toa tàu.

Cậu đặt ngón tay lên cò súng, nhưng có gì đó rất lạ.

So với đầu người thường, cái bóng này hẹp quá mức. Cứ như thể nó là một cái vòi—

Trong lúc nghĩ như thế, cái vòi chợt chĩa vào cậu ta. Nó bị vướng vào nóc và hơi chếch lên trời, nhưng rõ ràng nó đang hướng tới Jacuzzi.

Mình có linh cảm không tốt lắm.

Vừa nghĩ đến điều ấy, linh cảm đã trở thành hiện thực.

“—Hả?”

Chưa khỏi choáng váng trước tình thế không ngờ tới, khuôn mặt cậu đã sáng bừng lên bởi ngọn lửa đỏ lòm.

Vì vòi phun bị nghiêng, nên Jacuzzi chỉ bị ngọn lửa bay qua đầu. Ngay cả thế, một cơn gió nóng dữ dội đến gần như cháy da cháy thịt vẫn đập vào mặt cậu ta.

“Wah, waaaaugh!”

Không kiềm được bản thân, cậu ta ngã dập mông ngay xuống, rồi vội vã lùi về sau.

Cậu ta tuy bất ngờ trước luồng lửa, nhưng khoảng cách còn làm cậu bất ngờ hơn. Dù cậu chắc chắn rằng vòi phun nằm tận cuối toa tàu, nhưng rõ ràng cột lửa vẫn chạm đến đầu kia. Nếu tầm bắn xiên của nó đã rộng đến thế, thì khi được bắn thẳng, tầm bắn hẳn sẽ vượt cả chiều dài toa tàu đây.

Khoảng cách này quá nguy hiểm. Jacuzzi vội vàng đứng lên, rồi chạy hết tốc lực, cố gắng nới rộng khoảng cách ra.

Khi ngoái đầu lại, cậu thấy kẻ sở hữu cái vòi kia đã bước lên nóc tàu. Nhưng kẻ đó không đuổi theo Jacuzzi; hắn chỉ đơn thuần là ngắm bắn từ chỗ đang đứng.

Ngay lúc Jacuzzi nhảy sang toa bên, cái vòi phun lại khạc lửa.

Một vệt lửa đỏ sượt qua cậu ta, trong tư thế loạng choạng vì cú đáp. Jacuzzi đã giãn được một quãng, nhưng cơn sóng nhiệt bám theo cậu ta là không thể đùa được. Cậu lo rằng quần áo mình có thể bắt lửa, nhưng nhiều khả năng da mặt cậu mới là thứ bắt lửa trước.

Bởi tàu đang qua khúc ngoặt, nên cậu mới thành công tránh một đòn trực tiếp, nhưng nếu hướng giữ vòi thay đổi, cậu chắc chắn sẽ bị cháy đen.

Đúng như cậu lo lắng, quỹ đạo ngọn lửa bắt đầu chuyển dời. Jacuzzi chạy trối chết, và cuối cùng cũng vượt qua tầm tấn công.

Cậu tin chắc rằng phần đầu ngọn lửa đã chạm tới lưng mình. Nhiệt lượng cậu cảm thấy lúc đó không khác gì bị ném vào lò quay. Cơn sóng nhiệt đấy có lẽ là quá đủ để giết một người, cho dù không dính trực tiếp đi nữa.

Jacuzzi tiếp tục chạy, rồi quay lưng lại khi nghĩ rằng ảnh hưởng của sức nóng cùng cực đã dịu bớt.

“Làm ơn trúng đi...”

Cậu giương súng vào kẻ phóng hỏa và bóp cò. Từ khoảng cách này, nếu người bắn là hạng nghiệp dư, thì chẳng có hi vọng nào hết. Dẫu thế, Jacuzzi cũng chỉ làm được có vậy.

Cách-cách-cách-cách-cách-cách.

“Hả?”

Hiện thực còn hơn cả vô vọng nữa.

Đừng nói đến nghiệp dư hay không: Khẩu tiểu liên hết đạn từ đời nào rồi.

Cậu ta giơ khẩu súng lên, nhưng chưa được bao lâu, cậu ta đã vứt nó.

Hết đạn, rõ ràng là thế. Đúng là quá ngớ ngẩn.

“Một cái kết thật đần độn cho kẻ khiến ta chịu biết bao rắc rối. Ta sẽ thong thả thiêu hắn thành tro vậy.”

Mỉm cười đầy tàn nhẫn, Goose chậm rãi bước tới toa sau.

Trên tay hắn là một khẩu súng phóng lửa từ Đức, phiên bản năm 1918. Ngoài ra, nó còn được hiệu chỉnh để bắt kịp với công nghệ hiện nay. Nó là một thứ đồ cổ, có được qua các kênh phi pháp, và hắn chưa từng nghĩ nó hữu ích đến mức này. Nó vốn dĩ được dùng bởi Lãnh tụ Huey, nhưng hắn đã mang theo để đề phòng, và đó quả nhiên là điều đúng đắn.

Cơ mà, không trang bị đồ chống lửa đúng là sai lầm. Nếu mình liên tục phóng hỏa, sức nóng có thể giết chết mình mất.

Trên đường truy đuổi nạn nhân đang tháo chạy kia, Goose dần lấy lại sự điềm tĩnh.

Ngoài chuyện đó ra, đám đi qua toa ăn vẫn chưa lên được đây à? Hừ, nếu thuộc hạ của ta chỉ đến mức đấy, thì ta cũng dư sức xử lí hắn thôi, những mà...

-----

Đám thuộc hạ của Goose đã chạy qua toa ăn và tiến đến cánh cửa dẫn ra thềm nối.

Vừa thấy chúng, hành khách đã rúm ró lại như lũ thỏ hoảng loạn.

Không thèm để mắt đến mấy người đó, đám áo đen bắt đầu mở cửa.

Cộp.

Tuy nhiên, cánh cửa trượt chỉ rung lên, và không chịu hé mở.

Chúng cố thêm vài lần nữa nhằm mở cánh cửa ra. Trong lúc đó, đám áo đen dần tụ lại ở cuối toa tàu.

“Ê, mau mở cửa ra đi.”

“Chờ chút đã. Cửa bị kẹt...”

Cạch.

Đám áo đen cứng đờ. Âm thanh ấy nghe gần giống tiếng cần bẩy nạp đạn.

Loạch xoạch.

Tiếng lên nòng của tiểu liên là thứ tiếp theo chúng được nghe.

Cạch

Lạch cạch

Tạch

Cách

Tách

Cạch

Tạch tạch

Tịch

Tạch

Cạch

Cạch cạch

Cách

Tạch

Cạch

Cạch

Tịch tịch

Loạch xoạch

Lạch cạch

Cạch

Tạch

Loạch xoạch

Loạch xoạch

Cạch

Tạch

Loạch xoạch

Cạch cành cạch

Tạch tạch

Cành cạch

Lạch cạch

Tạch

Loạch xoạch

Âm thanh nối tiếp nhau, và chúng dần đoán được những gì diễn ra sau lưng mình.

Nếu chúng ngoảnh ra sau ngay khi nghe được âm thanh đầu và oanh tạc bằng súng máy, chúng nhất định sẽ thắng lợi.

Tuy nhiên, bởi nãy giờ không hề có sự phản kháng từ hành khách, nên chúng đã chủ quan. Và mấu chốt nằm ở chỗ, so với Goose và Spike, chúng hoàn toàn thiếu kinh nghiệm.

Cho dù chúng có giương súng ra sau, thì sau cùng vẫn là quá trễ. Những gì đám áo đen làm được chỉ là quay đầu sang, thật chậm rãi, mà nhìn lại.

“Nếu mấy người bỏ súng xuống trước khi quay sang, thì sẽ giúp cho chúng tôi nhiều đó.”

Giọng của Jon lạnh lùng vang lên.

“Họ chỉ toàn gà mờ thôi, các người thấy đấy. Thứ duy nhất chúng tôi dạy họ là cách bóp cò. Nếu các người cầm súng mà quay sang, vài vị khách nhát gan sẽ bắn ngay đấy.”

Đám áo đen đành từ bỏ, hạ súng xuống, và bắt đầu đặt chúng dưới sàn. Chúng không có kinh nghiệm, và trên hết, chúng còn chẳng có đến một nửa niềm tin mà Chane dành cho tổ chức.

Lần này, chúng quay đầu, thật chậm rãi, và nhìn thấy những hành khách ngồi đó suốt thời gian qua.

Duy chỉ có một điểm khác: Toàn bộ hành khách trong toa đều được trang bị súng, và họ đang hướng nòng vào chúng, đôi mắt ngập tràn nỗi sợ.

Bằng giọng đầy mỉa mai, Jon và Fang lên tiếng với chúng.

“Để con tàu các người cướp bị cướp khỏi tay các người ư? Nghe buồn thật nhỉ. Dã vậy còn mất cả con tin lẫn vũ khí nữa.”

“Thế là không được đâu nhé, mấy người. Mấy người phải chịu trách nhiệm mà canh gác con tin cho tới cùng chứ, biết không hả?”

Trước đó ít lâu, Jacuzzi đã bắt được một tên áo đen và thu được một lượng thông tin nhất định từ tên đó . Một trong những thứ y nghe được là kế hoạch của chúng bao gồm một chiến lược vây hãm, với con tàu như một pháo đài.

Vậy tức là chúng phải mang thêm một lượng lớn vũ khí dự phòng, đúng không? Suy đoán của Jacuzzi đã hoàn toàn chính xác: Trong toa hành lí có chứa một lượng lớn súng ống kèm đạn dược.

Và rồi, một lúc sau, Jacuzzi đã thâu tóm toa ăn và kêu gọi hành khách giúp đỡ. Nhân tiện thì, chỉ có súng của Jon và Fang là chứa đạn thật.

Ngay cả thế, trong ván cược này, người thắng vẫn là Jacuzzi.

Trong lúc Jon trói đám áo đen lại bằng một cái khăn trải bàn rách rưới, cậu thoáng chốc trầm tư.

Người ta nói nạn nhân hay nảy sinh sự tin tưởng với những tội phạm họ dành nhiều thời gian ở bên, nhưng... Chao ôi, Jacuzzi... Cậu ta ăn cắp cả lòng tin ấy.

Khi đã trói hết toàn bộ chúng, cậu ta hỏi Fang một câu.

“Người Viễn Đông gọi cái này là gì nhỉ?”

“Cái câu mà tay súng kia nói ở quầy á? Tôi chưa nghe câu đấy bao giờ, nhưng...”

Hai người họ im lặng một hồi, rồi chậm rãi nhớ lại lời Isaac.

“Ừm, 'Có thể ngươi làm, nhưng—'”

“'—Ta ăn ngươi.'”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện