Làm sao đây? Mình lạc mất Roy rồi...
Cái lúc người đeo kính bảo bọn họ trốn đi, Eve liền chạy xuống dưới, nấp trong phòng tiếp tân ở tầng một. Có điều, khi cô nhìn phía sau, thì Roy lại không hề có ở đó. Là y chạy ra ngoài, hay cô đã bỏ y lại không hay? Cô không đủ can đảm để chạy đi tìm gã. Tiếng súng từ tầng ba vọng tới tận dưới này, và cô ngỡ mình đang xem một bộ phim nói, với chủ đề là chiến trường dã man.
Lương tâm không cho cô một mình mà bỏ trốn. Roy dính vào vụ này, tất cả bởi vì cô nằng nặc đòi hỏi gã, buộc gã phải đưa cô đến gặp Nhà Gandor. Giờ không phải là lúc để cô được ích kỷ.
Mình phải tìm anh ta.
Đúng lúc cô rón rén định mở cửa, trên khung kính bỗng có gì hiện lên. Một bóng người.
Cô tưởng đó là Roy, nhưng thế này quá lớn so với gã.
Nhận thấy mùi nguy hiểm, cô giật lùi ra sau, và đúng ngay lúc ấy... cánh cửa đổ cái rầm.
"Aaaaaaaaaa!"
Thét một tiếng chói tai, cô bủn rủn khuỵu chân sụp xuống sàn.
Cánh cửa nện xuống chỗ cô vừa đứng nhòm sang. Lớp kính mờ vỡ tan, văng tứ tung thành những mảnh kính lớn. Tay nắm cửa tanh bành, rơi độp xuống rồi lăn.
"Nín đi, nào cô bé."
Ô cửa không hề nhỏ, nhưng người bước qua đó vẫn phải cúi khom lưng.
Ánh sáng đã vụt tắt khỏi mắt Gustavo. Hình bóng y lừng lững đến phi thường.
"Cứ tưởng đã xong xuôi... Ai ngờ đâu lại cứ bị phá quấy."
Y chậm rãi lắc đầu, rồi từ tốn tiến tới, từng bước từng bước chân... tới vị trí mà Eve ngồi bất động.
"Nói sao giờ đây nhỉ... Rất vui gặp cô chăng? Tiểu thư nhà Genoard, lòng thầm nghĩ rằng tôi là con lừa... Biết cố quá sẽ thành quá cố không?"
Eve không biết hắn ta vừa nói gì. Với cả... rốt cuộc hắn là ai?
Cô chỉ hiểu một điều, rằng ánh mắt hắn ta chất chứa niềm căm phẫn, và tất cả... đang hướng về phía cô.
"Tôi đắc tội gì với cô cơ chứ? Một cuộc sống bình yên... Đâu có ai cấm đoán cô đâu nào? Sao phải vứt bỏ đi... vì mấy chuyện vô bổ thế này chứ?"
Giương cao khẩu súng trường, hắn chậm rãi... hướng nòng vào mặt Eve.
"Đừng nói cô... cũng là quái vật nhé?"
Eve lạnh muốn cứng người. Cô muốn chạy thật nhanh, nhưng đôi chân lại quyết không cho phép.
Gustavo mỉm cười, như thể cảnh tượng ấy làm hắn được an tâm.
"Vậy không nhỉ... Thật tốt cho tôi quá."
Hắn có thể bắn nát hộp sọ cô, nhưng nếu chỉ có thế... sao y hả giận được?
Tao sẽ giết chết nó trước mặt bọn Gandor. Và giết cả chúng nữa; không giết tao không sao chịu được nổi. Chịu thua hay chạy trốn... Không đời nào, cho dù có nằm mơ. Giết hết luôn lũ đưa tao vào tròng. Đám tay sai chó má, thằng quỷ ướp phóc môn... hay thậm chí... là lão già cầm đầu.
Hắn nâng cao gót chân, định giẫm cho xương chân cô nát bấy.
"Này là vì... quán rượu của bọn tao."
Giọng nói đập đến y... và chấn động cũng vậy.
Gustavo dại đi vì cú nện vào gáy, thân mình y lảo đảo đến điên cuồng.
Y không kịp chống đỡ, khi mới chỉ đang đứng trên một chân.
"Vì sòng bạc."
Đòn kế tiếp đến từ phía thái dương. Hung khí cảm giác như một vật nhọn nào đó. Y thấy nóng nhiều hơn là thấy đau, giống như đang bị đánh bằng que cời than củi.
Bỏ tay khỏi khẩu súng, y đưa thử tay phải lên vết thương. Cơn đau là nhức nhối, và máu thịt trầy ra, làm y phải rùng mình vì chạm vào.
"Sòng cá cược."
Quay về phía giọng nói, hắn định thụi một cú vào chủ nhân.
Thật không may, hung khí lại lướt qua cánh tay hắn, bồi thêm đòn phản công đầy uy lực.
Là một chiếc ghế gỗ, lấy từ phòng làm việc của nhân viên.
Góc ghế lao vào má, và xương gò má y cảm giác vừa tan tành.
Tấm lưng y chúi xuống, nhưng y vẫn định thần mà đứng yên, chỉ bằng đúng sức lực đôi chân mình.
Góc ghế lại tàn nhẫn giáng vào khuôn mặt y.
"Thương tích Nicola."
Hắn ngã dập mông xuống. Luck bồi thêm một cú cho chắc ăn.
Cầm lấy hai chân ghế bằng cả hai tay mình, cậu giơ lên quá đầu, rồi hạ xuống ngang lưng.
Dồn hết sức bình sinh, cậu trút hết hận thù lên mặt hắn, không mảy may nghĩ đến chuyện nhân từ - dù hắn trông như đã bất tỉnh rồi cũng nên.
"Và cái đầu bị ăn đạn của tao."
Trước cảnh tượng bát nháo, Eve còn không đủ can đảm ngoái nhìn.
Người thanh niên mắt cáo đứng sau Gustavo, đập phá khuôn mặt hắn đến không nhận ra được.
Phải đến khi hắn ta không còn cục cựa nữa, chàng trai này mới để mắt đến cô. Cậu ta thoáng lúng túng, nhưng vẫn chìa cánh tay để đỡ Eve đứng dậy.
"Tôi có hơi quá tay, nhưng đâu thể đứng nhìn hắn giết cô được chứ. Chỉ đơn thuần tự vệ chính đáng thôi."
Chàng trai nọ mỉm cười, nhưng Eve không sao dám mở lời mà cảm ơn.
"À, ừm... Không cần hoảng hốt thế," Luck nhìn cô một cách đầy quan ngại. "Nguy rồi đây. Tôi đâu định hù dọa cô đâu chứ."
Cậu đã chìa tay ra, thế nhưng cô thậm chí còn chẳng định đáp lại.
Nếu không phải người quen, cậu đơn giản chỉ cần không màng tới, nhưng có một lý do không cho cậu làm vậy.
"Cô là khách của Kate có đúng không? Chị dâu của tôi ấy. Ừm, chị ấy... gọi tôi là em rể. Tôi là Luck Gandor."
Cậu bất chợt thấy cô gái ngừng run.
May quá. Có vẻ nhắc đến Kate giúp cô ta định thần.
Luck nghĩ là như thế, nhưng Eve trông thậm chí chẳng có gì an tâm.
"Cho hỏi... anh có phải sếp lớn... tập đoàn mafia... Gandor... phải không ạ?"
"'Tập đoàn mafia'? Cái đó thì... Với 'sếp lớn' thực ra... Thôi thì cứ tùy ý cô mà gọi."
"Làm ơn! Thật sự tôi... thật sự tôi... có thỉnh cầu muốn nhờ!"
Không rào trước đón sau, cô liều mình nhắm đến trọng tâm của vấn đề.
"Anh trai tôi... Dallas... còn sống hay không ạ?"
Nắm bắt được ý cô, Luck bỗng thấy ký ức chợt ùa về.
Dallas. Cái tên ấy... Cậu không nghĩ lại được nghe ở đây.
Cô gái đã đến đây, đâm đầu vào nguy hiểm, chỉ để biết tung tích người anh trai. Cô biết rõ rủi ro là thế nào, thế nhưng cô vẫn sẵn sàng đối phó; trên khuôn mặt của cô, chẳng hề có chút gì là e sợ. Lòng quyết tâm vững vàng như sắt đá, chỉ cần liếc qua thôi cũng có thể thấy được.
Lươn lẹo và né tránh không thể lung lạc cô, Luck đinh ninh trong lòng là như vậy. Mà dù có đi nữa, cô nhất định sẽ không dừng tại đây, mà tiếp tục tìm kiếm cho đến tận cuối đời.
Cũng sẵn sàng tâm thế, Luck đăm đăm nhìn cô, hé lộ những sự thật sau tấm màn.
"Tin hay không tùy cô, và chắc cô sẽ có nhiều nghi vấn, nhưng anh trai cô đã... không còn là phàm nhân nữa rồi."
Cậu kể rằng năm ngoái, nhờ một sự tình cờ, anh trai cô nhận lấy một năng lực siêu nhiên, khiến cho y miễn nhiễm với tử thần, trừ trường hợp già yếu mà chết đi. Bằng chính năng lực ấy, y giết chết bốn người dưới trướng Nhà Gandor.
Để ép y chuộc lỗi, họ bắt y cùng những kẻ đồng lõa, rồi nhấn chìm xuống dưới tận đáy sông, để chết đi sống lại đến hết đời.
Đoạn bất tử thoạt đầu có khiến Eve lăn tăn, nhưng khi Luck lấy dao khứa lên ngón tay mình, cô lập tức thấy vết rạch mất tăm, và buộc phải đồng ý rằng đối phương nói thật.
Cảm xúc như cơn bão, quăng quật lấy tâm hồn vẫn chưa hết hoang mang. Anh trai cô còn sống, dù phải chịu nỗi đọa đày khôn nguôi. Niềm vui là to lớn, nhưng nỗi hận cũng nhen nhóm nảy sinh, trước cái người đứng bên cô bây giờ. Đau đớn thay, sự thật gần như là không thể chối cãi nữa. Người gây thù... lại chính là anh cô. Bản chất của hắn ta vẫn luôn là như thế. Eve biết rõ hơn bất kì một ai, nhưng dù thế, cô vẫn không làm được bất cứ gì, và chính bàn tay cô... đã góp phần tạo nên tội lỗi ấy. Và dẫu lý trí cô có hiểu thấu vấn đề... liệu trái tim yếu đuối có còn biết lắng nghe?
"Tại... tại sao? Tại sao mà anh tôi... anh tôi phải khốn khổ như vậy chứ? Tội ác của anh ấy... không thể để chính quyền phân định ư? Sao anh vẫn... Anh không lẽ chưa thấy đủ rồi sao? Làm ơn... anh trai tôi... cùng bạn bè anh ấy... xin hãy tha thứ đi. Ít nhất hãy ban cho quyền con người. Cho họ được phán quyết dưới luật pháp nghiêm minh. Làm ơn... tôi van anh... tôi van xin anh đấy!"
Cô gái trước mặt cậu sắp mê sảng đến nơi. Luck nhìn xuống, vẫn đứng như trời trồng.
Cô không hoàn toàn sai, và Luck biết điều đó. Nhưng giống Eve đặt nặng cảm xúc mình, cậu cũng chỉ nghe đúng tiếng lòng của bản thân. Lúc nghe được tin dữ, trong số ba anh em, Luck là người căm phẫn hơn tất thảy.
"Tôi không nghĩ rằng cô hiểu cách bọn tôi sống, nên tôi chỉ xin phép bộc bạch thôi... Không tự tay xử chúng, thì đến mãn kiếp tôi... cũng chỉ biết hận thù. Bất kể trong tương lai, pháp luật có hay không trừng trị chúng đi nữa. Án tù không thể mang đồng chí của tôi về. Tôi ra tay... vì không thể dung tha cho bọn chúng. Chỉ thế thôi. Nếu cô muốn, hãy cứ thù ghét tôi. Thù ghét đến khi nào cô khuây khỏa. Nhưng sẽ không một ai... có thể sống dậy nữa. Anh trai cô, hay là người của tôi. Nỗi đau sẽ... bấu víu tôi hết đời."
Giọng Luck rất bình tĩnh, nhưng tâm can như thể sắp nổ tung. Mất biết bao thời gian, cậu vẫn không thể nào quên đi nỗi hận cũ. Nhưng những lời của cô... cậu hiểu rõ đại ý là thế nào. Nếu không phải là Luck đang đứng đây... chắc cô đã chết ngay tại chỗ rồi.
Claire có lần từng nói, rằng cậu không phù hợp để làm xã hội đen. Không lẽ khoảnh khắc này... chính Claire đã lờ mờ đoán được ra?
"Nhưng thế... thế là quá ích kỷ! Tôi không biết các anh sống như nào, hay cảm xúc của anh là ra sao. Nếu làm vậy khiến anh bớt đau đớn, thì tôi phải làm sao... với nỗi đau trong tim mình bây giờ?! Tôi chỉ muốn... tôi chỉ muốn anh tôi quay về thôi!"
Cơn giận là thích đáng. Luck chỉ biết im lặng mà lắng nghe.
"Làm ơn! Tôi sẽ thay anh tôi... chịu bất kì hình phạt nào anh muốn... làm ơn... làm ơn mà..."
Luck nghiêm mặt đăm chiêu, giọng tiếp tục gằn thêm một bậc nữa.
"Mong cô đừng nghĩ rằng... cô là đủ... để khiến tôi nguôi ngoai. Quên hắn đi. Bắn giết tôi, đâm chém tôi... Cơn thịnh nộ của cô... Tôi sẽ nhận lấy hết... Nhưng hãy để nó chấm dứt tại đây. Nếu cô còn tính sổ với ai nữa..."
Luck vội nuốt lại lời. Mình nói gì vậy chứ?
Như muốn ra hiệu rằng không muốn tranh luận thêm, Luck lắc đầu, từ tốn đứng thẳng lên.
"Nếu sau vài năm nữa... cơn giận này nguôi đi... thì có thể..."
Eve vẫn quyết níu kéo, nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì hơn. Cậu sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Bỗng đột nhiên...
"...!"
Ánh mắt Eve trợn ngang vì bàng hoàng.
Luck không có thời gian, để định hình bóng đen vừa tiến tới. Một chiếc ghế sô pha giáng mạnh xuống đầu cậu.
Gustavo, khuôn mặt bê bết máu, đang giương chiếc sô pha, với độ dài phải ngang chiều cao mình.
Chiếc sô pha tính ra phải nặng gần trăm kí, nhưng hắn cầm trên tay cứ như một tấm mền. Tuy so với ghế gỗ thì kém linh hoạt hơn, nhưng sát thương gây ra phải nói là vượt trội.
Luck thoáng ngất lịm đi, và nhân thời cơ ấy, Gustavo tấn công từ bên sườn.
Khối vật chất khổng lồ lao đi như cơn gió, không khác gì cái lúc Luck ra tay. Ăn nguyên đòn đau điếng, Luck bật ngửa lên không, bay ngang về phía tường.
"Hự...!"
Bị chấn động chi phối, lưng Luck đập cái uỳnh.
Bằng một cách nào đó, cậu vẫn đứng được lên, dẫu hai chân lảo đảo như sắp ngã. Cậu ta nhìn về phía Gustavo.
Cặp mắt máu cũng trừng trừng đáp trả, long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống cả đối phương.
"Chơi tao như... nhãi con... chưa vắt mũi... Bọn khốn bay... đứa nào cũng... coi tao... là tròòòòòò đùaaaaaa!!!!!!" Gào muốn đứt cuống hơi, y quật cái sô pha lên sàn nhà.
Đột nhiên, hắn nhếch môi, rồi bắt đầu liến thoắng mà lảm nhảm.
"Cái đầu bay... tao vặn tao giật tao chiên và tao nghiến... tao đóng thùng đóng khóa ném đại dương... Ném ném ném ném ném đến hết đời!"
"Coi bộ hắn điên rồi... Mẹ nó, mấy lúc này không thấy Berga đâu." Mồ hôi chảy lấm tấm, Luck thò tay vào áo lấy súng lục. "Dừng đàm phán hòa bình tại đây vậy."
Cậu lắc đầu, nhắm cái xác to kễnh mà bóp cò luôn tay.
Tương ứng sáu phát súng, là sáu lỗ trên người Gustavo. Chạy khắp phần thân trên, cả sáu viên đều trúng nơi cần trúng. Cái chết của hắn ta, giờ gần như là không thể tránh khỏi.
...Thế nhưng đôi chân hắn... vẫn cứ kéo hắn đi.
"Vô ích vô ích vô ích vô ích thôi! Lũ tép tôm tiểu tốt nhà chúng mày... chúng mày nghĩ sống được nếu có tao?! Đạn với tao... chỉ như là gãi ngứaaaAAAaaa!!"
"Không thể nào!"
Nắm đấm y ngập sâu vào bụng Luck. Cậu chưa kịp nằm yên, thì đã bị bồi thêm một cú đá, chính cú đá hắn ta đã dùng mà phá cửa.
Luck cắm đầu xuống sàn, và bàn chân bự chảng nhô lên rồi hạ xuống, cứ liên hồi giày xéo lấy cậu ta.
"Mày chết với chết với chết với chết với taooooooOOOOOOoooooo!!!!!!"
La hét như cầm thú, hắn giậm lấy giậm để, nghiền nát mạng sườn Luck không một chút khoan dung.
Thấy Luck nằm bất tỉnh, hắn quay đầu, trừng mắt nhìn lấy Eve.
Nỗi kinh hoàng đè nghiến lấy chân cô. Cô lần nữa khuỵu xuống, trong khi Gustavo tàn nhẫn mà mỉm cười.
"Cả mày nữa, con nhãi. Tao sẽ ném xác mày, cho bầy cá bên vịnh Newark ăn. Giống hệt như ông bố thằng anh của nhà mày."
Eve còn không biết sao hắn ta lại nói thế.
"Cái mặt đấy là sao? Mày vẫn chưa biết hả? Cứ tưởng mày biết nên mới định lừa tao chứ."
Nhìn thấy cô mặt cắt không giọt máu, Gustavo nhận ra rằng đó là sự thật.
"Ha! Không biết thì tao kể cho mà nghe. Cái đám của bố mày, một hôm chúng bảo tao là đếch chế thuốc nữa, nên bằng đôi tay này... tao cho chúng về với cát bụi luôn! Tao giết xong rồi mới dìm chúng xuống, nhưng riêng mày thì tao phải từ từ, róc thịt ra thành từng mảnh xíu xíu, cho mày sống mà cảm nhận nỗi đau, rồi gửi mày xuống đó... từng miếng từng miếng một."
Hắn cười lạnh sống lưng. Mất một hồi, Eve mới hiểu những gì mà hắn nói. Trái tim cô giờ bỗng trắng bệch như mặt cô.
Mọi thứ tạo nên cô... cô ngỡ như đều sắp sửa vụn vỡ. Đúng lúc này, một giọng nói cất lên, thều thào nhưng hết sức là kiên quyết.
"Xin phép nhưng... làm ơn, đừng có mà ăn nói linh tinh nữa."
Phía sau Gustavo, là một Luck đang đứng. Mạng sườn bị tổn thương có dấu hiệu hồi phục.
Nhưng công bằng mà nói, thể trạng cậu hiện giờ chưa đạt mức tối đa. Hơi thở cậu hổn hển, và tưởng chừng đứng thôi cũng đau đến khôn xiết.
"Tự coi mình phần tử xã hội đen, nhưng trước mặt thường dân lại khoe chuyện giết người? Dây thần kinh nhục nhã của mày bị đứt chưa? Vậy nên cả thuộc hạ với cấp trên... họ mới đều bỏ rơi loại mày đấy."
"Thằng chó cỏ rác bay..."
Như bị cậu khích tướng, hắn phăm phăm chạy tới như bò rừng, nắm áo Luck mà nhấc bổng cậu lên.
Luck vừa sắp chạm trần... thì đã bị hắn ném một mạch về phía Eve.
Tấm thân gầy đáp xuống, chỉ để nảy bật lên, đập lưng vào một góc chiếc bàn ngay cạnh cô.
"Mày nghĩ mày tay không mà được ư? Trong khi có vũ khí còn không làm được gì..."
Có vẻ do trong tay có lợi thế, Gustavo bắt đầu tỉnh táo dần, kèm thêm sự sắc bén trông thấy về tư duy.
Hắn không cần đến Eve làm gì nữa. Hắn sẽ tiễn cả hai về với nơi suối vàng.
Định bụng là như thế, hắn quay ngang quay ngửa, tìm khẩu súng ban nãy vừa đánh rơi, nhưng không hiểu tại sao tìm mãi lại không thấy.
Nhân lúc này, Luck tìm cách thì thầm vào tai Eve.
"Chạy đi... Tôi sẽ cầm chân hắn. Chỉ có Claire mới giết được thứ này..."
Cậu lập bập quay sang, đốt sống lưng tầm này vẫn ê ẩm. Đúng lúc ấy...
"Ôi, trời ơi..."
"Con điếm nàyyyyyy!"
Gustavo cùng lúc cũng nhận ra.
Nước mắt đẫm khóe mi, nhưng khuôn mặt bình thản đến choáng váng, cô nâng cao khẩu súng, chuẩn bị trả đối phương đủ cả vốn lẫn lời.
Khẩu súng là quá cỡ so với khổ người cô, và nơi nó nhắm tới... là nơi Gustavo đang đứng giương mắt nhìn.
Không rời mắt khỏi hắn, cô lặng lẽ cất lời. Giọng nói cô lạnh lùng và khô cứng, tựa như khóa chặt hết mọi xúc cảm trong tim. Hai hàng mi ướt đẫm, nhưng cặp mắt thì lại trống rỗng và xa xăm, tựa như nhìn đâu đó vượt qua cả bức tường.
"Anh Luck, tôi... thật sự muốn xin lỗi. Tôi làm tổn thương anh bằng những lời ích kỉ, và thậm chí còn nghĩ rằng mình không hề sai, nhưng dù thế, tôi không thể... không thể nào tha thứ cái người trước mặt tôi."
Đôi mắt cô toát lên vẻ mạnh mẽ. Tối sầm và trong veo, chúng không biết sợ hãi là cái gì.
"Giờ tôi đã hiểu ra những gì anh vừa nói. Vì thế... Vì thế nên..."
Ngón tay Eve siết chặt lấy cò súng. Những giọt lệ cứ thế mà tuôn rơi.
"Này nít ranh! Súng có nặng với mày quá không đấy? Nhìn mày cứ run run là sao nhỉ? Hài thật chứ. Mày ngon thì bắn đi! Dùng cái khẩu súng đấy mà bắn tao xem nào! Giỏi báo thù cho thằng cha mày đi, đồ nhóc con miệng vẫn còn hôi sữa!"
Chiều theo nguyện vọng hắn, cô ra tay không một chút ngần ngừ.
Tiếng súng nổ điếc tai, và máu văng tung tóe như mưa từ trên trời.
Nhưng chẳng biết thế nào, mà phản lực của súng... nhỏ hơn nhiều so với cô hình dung.
Eve ngẩng mặt hãi hùng, và thấy Luck đứng đó. Tay trái không thấy đâu, mà chỉ thấy máu tươi chảy đầm đìa.
Lăn lóc phía bên dưới là một đoạn cẳng tay. Phát đạn thổi bay nó, làm gãy lìa đoạn xương, để phần đầu nhọn hoắt thò ra ngoài.
Cậu đã tóm nòng súng bằng tay phải bản thân, rồi xong hướng về phía tay trái mình.
Nhớp nháp toàn mồ hôi, cậu đứng trước cô gái, cùng cặp mắt giờ đang mở toang vì kinh ngạc.
"...Cho phép tôi nhận lấy... nỗi đau của riêng cô."
Rồi sau đó, quay sang Gustavo, kẻ thoáng khựng tại chỗ, Luck nhặt tay trái lên, lao xộc tới mà một mất một còn.
"Đồ ngu! Biết gì đang chờ đón mày không đấy?!"
Tên khổng lồ siết chặt lấy nắm tay. Mang theo cẳng tay trái, tay phải Luck cũng bung hết tốc lực.
Lướt qua nắm đấm y, đầu xương gãy đâm sâu vào thực quản, ngay trước khi nắm đấm chạm đến Luck thành công.
"............"
Hắn ngớp ngáp mấy hồi... xong trợn ngược con mắt mà ngã ngửa ra sau.
Tin chắc thân xác y không còn cử động nữa, Luck lạnh lùng nhìn sang, lầm bầm đôi ba lời.
"Và đó là... cho cái cổ họng tao."
Nắm chặt khuỷu tay trái, Luck quay qua nhìn Eve sau lưng mình.
"Anh ổn... ch...?"
Cơn đau là quá lớn. Cậu ngất đi, không kịp ú ớ gì.
Cái lúc người đeo kính bảo bọn họ trốn đi, Eve liền chạy xuống dưới, nấp trong phòng tiếp tân ở tầng một. Có điều, khi cô nhìn phía sau, thì Roy lại không hề có ở đó. Là y chạy ra ngoài, hay cô đã bỏ y lại không hay? Cô không đủ can đảm để chạy đi tìm gã. Tiếng súng từ tầng ba vọng tới tận dưới này, và cô ngỡ mình đang xem một bộ phim nói, với chủ đề là chiến trường dã man.
Lương tâm không cho cô một mình mà bỏ trốn. Roy dính vào vụ này, tất cả bởi vì cô nằng nặc đòi hỏi gã, buộc gã phải đưa cô đến gặp Nhà Gandor. Giờ không phải là lúc để cô được ích kỷ.
Mình phải tìm anh ta.
Đúng lúc cô rón rén định mở cửa, trên khung kính bỗng có gì hiện lên. Một bóng người.
Cô tưởng đó là Roy, nhưng thế này quá lớn so với gã.
Nhận thấy mùi nguy hiểm, cô giật lùi ra sau, và đúng ngay lúc ấy... cánh cửa đổ cái rầm.
"Aaaaaaaaaa!"
Thét một tiếng chói tai, cô bủn rủn khuỵu chân sụp xuống sàn.
Cánh cửa nện xuống chỗ cô vừa đứng nhòm sang. Lớp kính mờ vỡ tan, văng tứ tung thành những mảnh kính lớn. Tay nắm cửa tanh bành, rơi độp xuống rồi lăn.
"Nín đi, nào cô bé."
Ô cửa không hề nhỏ, nhưng người bước qua đó vẫn phải cúi khom lưng.
Ánh sáng đã vụt tắt khỏi mắt Gustavo. Hình bóng y lừng lững đến phi thường.
"Cứ tưởng đã xong xuôi... Ai ngờ đâu lại cứ bị phá quấy."
Y chậm rãi lắc đầu, rồi từ tốn tiến tới, từng bước từng bước chân... tới vị trí mà Eve ngồi bất động.
"Nói sao giờ đây nhỉ... Rất vui gặp cô chăng? Tiểu thư nhà Genoard, lòng thầm nghĩ rằng tôi là con lừa... Biết cố quá sẽ thành quá cố không?"
Eve không biết hắn ta vừa nói gì. Với cả... rốt cuộc hắn là ai?
Cô chỉ hiểu một điều, rằng ánh mắt hắn ta chất chứa niềm căm phẫn, và tất cả... đang hướng về phía cô.
"Tôi đắc tội gì với cô cơ chứ? Một cuộc sống bình yên... Đâu có ai cấm đoán cô đâu nào? Sao phải vứt bỏ đi... vì mấy chuyện vô bổ thế này chứ?"
Giương cao khẩu súng trường, hắn chậm rãi... hướng nòng vào mặt Eve.
"Đừng nói cô... cũng là quái vật nhé?"
Eve lạnh muốn cứng người. Cô muốn chạy thật nhanh, nhưng đôi chân lại quyết không cho phép.
Gustavo mỉm cười, như thể cảnh tượng ấy làm hắn được an tâm.
"Vậy không nhỉ... Thật tốt cho tôi quá."
Hắn có thể bắn nát hộp sọ cô, nhưng nếu chỉ có thế... sao y hả giận được?
Tao sẽ giết chết nó trước mặt bọn Gandor. Và giết cả chúng nữa; không giết tao không sao chịu được nổi. Chịu thua hay chạy trốn... Không đời nào, cho dù có nằm mơ. Giết hết luôn lũ đưa tao vào tròng. Đám tay sai chó má, thằng quỷ ướp phóc môn... hay thậm chí... là lão già cầm đầu.
Hắn nâng cao gót chân, định giẫm cho xương chân cô nát bấy.
"Này là vì... quán rượu của bọn tao."
Giọng nói đập đến y... và chấn động cũng vậy.
Gustavo dại đi vì cú nện vào gáy, thân mình y lảo đảo đến điên cuồng.
Y không kịp chống đỡ, khi mới chỉ đang đứng trên một chân.
"Vì sòng bạc."
Đòn kế tiếp đến từ phía thái dương. Hung khí cảm giác như một vật nhọn nào đó. Y thấy nóng nhiều hơn là thấy đau, giống như đang bị đánh bằng que cời than củi.
Bỏ tay khỏi khẩu súng, y đưa thử tay phải lên vết thương. Cơn đau là nhức nhối, và máu thịt trầy ra, làm y phải rùng mình vì chạm vào.
"Sòng cá cược."
Quay về phía giọng nói, hắn định thụi một cú vào chủ nhân.
Thật không may, hung khí lại lướt qua cánh tay hắn, bồi thêm đòn phản công đầy uy lực.
Là một chiếc ghế gỗ, lấy từ phòng làm việc của nhân viên.
Góc ghế lao vào má, và xương gò má y cảm giác vừa tan tành.
Tấm lưng y chúi xuống, nhưng y vẫn định thần mà đứng yên, chỉ bằng đúng sức lực đôi chân mình.
Góc ghế lại tàn nhẫn giáng vào khuôn mặt y.
"Thương tích Nicola."
Hắn ngã dập mông xuống. Luck bồi thêm một cú cho chắc ăn.
Cầm lấy hai chân ghế bằng cả hai tay mình, cậu giơ lên quá đầu, rồi hạ xuống ngang lưng.
Dồn hết sức bình sinh, cậu trút hết hận thù lên mặt hắn, không mảy may nghĩ đến chuyện nhân từ - dù hắn trông như đã bất tỉnh rồi cũng nên.
"Và cái đầu bị ăn đạn của tao."
Trước cảnh tượng bát nháo, Eve còn không đủ can đảm ngoái nhìn.
Người thanh niên mắt cáo đứng sau Gustavo, đập phá khuôn mặt hắn đến không nhận ra được.
Phải đến khi hắn ta không còn cục cựa nữa, chàng trai này mới để mắt đến cô. Cậu ta thoáng lúng túng, nhưng vẫn chìa cánh tay để đỡ Eve đứng dậy.
"Tôi có hơi quá tay, nhưng đâu thể đứng nhìn hắn giết cô được chứ. Chỉ đơn thuần tự vệ chính đáng thôi."
Chàng trai nọ mỉm cười, nhưng Eve không sao dám mở lời mà cảm ơn.
"À, ừm... Không cần hoảng hốt thế," Luck nhìn cô một cách đầy quan ngại. "Nguy rồi đây. Tôi đâu định hù dọa cô đâu chứ."
Cậu đã chìa tay ra, thế nhưng cô thậm chí còn chẳng định đáp lại.
Nếu không phải người quen, cậu đơn giản chỉ cần không màng tới, nhưng có một lý do không cho cậu làm vậy.
"Cô là khách của Kate có đúng không? Chị dâu của tôi ấy. Ừm, chị ấy... gọi tôi là em rể. Tôi là Luck Gandor."
Cậu bất chợt thấy cô gái ngừng run.
May quá. Có vẻ nhắc đến Kate giúp cô ta định thần.
Luck nghĩ là như thế, nhưng Eve trông thậm chí chẳng có gì an tâm.
"Cho hỏi... anh có phải sếp lớn... tập đoàn mafia... Gandor... phải không ạ?"
"'Tập đoàn mafia'? Cái đó thì... Với 'sếp lớn' thực ra... Thôi thì cứ tùy ý cô mà gọi."
"Làm ơn! Thật sự tôi... thật sự tôi... có thỉnh cầu muốn nhờ!"
Không rào trước đón sau, cô liều mình nhắm đến trọng tâm của vấn đề.
"Anh trai tôi... Dallas... còn sống hay không ạ?"
Nắm bắt được ý cô, Luck bỗng thấy ký ức chợt ùa về.
Dallas. Cái tên ấy... Cậu không nghĩ lại được nghe ở đây.
Cô gái đã đến đây, đâm đầu vào nguy hiểm, chỉ để biết tung tích người anh trai. Cô biết rõ rủi ro là thế nào, thế nhưng cô vẫn sẵn sàng đối phó; trên khuôn mặt của cô, chẳng hề có chút gì là e sợ. Lòng quyết tâm vững vàng như sắt đá, chỉ cần liếc qua thôi cũng có thể thấy được.
Lươn lẹo và né tránh không thể lung lạc cô, Luck đinh ninh trong lòng là như vậy. Mà dù có đi nữa, cô nhất định sẽ không dừng tại đây, mà tiếp tục tìm kiếm cho đến tận cuối đời.
Cũng sẵn sàng tâm thế, Luck đăm đăm nhìn cô, hé lộ những sự thật sau tấm màn.
"Tin hay không tùy cô, và chắc cô sẽ có nhiều nghi vấn, nhưng anh trai cô đã... không còn là phàm nhân nữa rồi."
Cậu kể rằng năm ngoái, nhờ một sự tình cờ, anh trai cô nhận lấy một năng lực siêu nhiên, khiến cho y miễn nhiễm với tử thần, trừ trường hợp già yếu mà chết đi. Bằng chính năng lực ấy, y giết chết bốn người dưới trướng Nhà Gandor.
Để ép y chuộc lỗi, họ bắt y cùng những kẻ đồng lõa, rồi nhấn chìm xuống dưới tận đáy sông, để chết đi sống lại đến hết đời.
Đoạn bất tử thoạt đầu có khiến Eve lăn tăn, nhưng khi Luck lấy dao khứa lên ngón tay mình, cô lập tức thấy vết rạch mất tăm, và buộc phải đồng ý rằng đối phương nói thật.
Cảm xúc như cơn bão, quăng quật lấy tâm hồn vẫn chưa hết hoang mang. Anh trai cô còn sống, dù phải chịu nỗi đọa đày khôn nguôi. Niềm vui là to lớn, nhưng nỗi hận cũng nhen nhóm nảy sinh, trước cái người đứng bên cô bây giờ. Đau đớn thay, sự thật gần như là không thể chối cãi nữa. Người gây thù... lại chính là anh cô. Bản chất của hắn ta vẫn luôn là như thế. Eve biết rõ hơn bất kì một ai, nhưng dù thế, cô vẫn không làm được bất cứ gì, và chính bàn tay cô... đã góp phần tạo nên tội lỗi ấy. Và dẫu lý trí cô có hiểu thấu vấn đề... liệu trái tim yếu đuối có còn biết lắng nghe?
"Tại... tại sao? Tại sao mà anh tôi... anh tôi phải khốn khổ như vậy chứ? Tội ác của anh ấy... không thể để chính quyền phân định ư? Sao anh vẫn... Anh không lẽ chưa thấy đủ rồi sao? Làm ơn... anh trai tôi... cùng bạn bè anh ấy... xin hãy tha thứ đi. Ít nhất hãy ban cho quyền con người. Cho họ được phán quyết dưới luật pháp nghiêm minh. Làm ơn... tôi van anh... tôi van xin anh đấy!"
Cô gái trước mặt cậu sắp mê sảng đến nơi. Luck nhìn xuống, vẫn đứng như trời trồng.
Cô không hoàn toàn sai, và Luck biết điều đó. Nhưng giống Eve đặt nặng cảm xúc mình, cậu cũng chỉ nghe đúng tiếng lòng của bản thân. Lúc nghe được tin dữ, trong số ba anh em, Luck là người căm phẫn hơn tất thảy.
"Tôi không nghĩ rằng cô hiểu cách bọn tôi sống, nên tôi chỉ xin phép bộc bạch thôi... Không tự tay xử chúng, thì đến mãn kiếp tôi... cũng chỉ biết hận thù. Bất kể trong tương lai, pháp luật có hay không trừng trị chúng đi nữa. Án tù không thể mang đồng chí của tôi về. Tôi ra tay... vì không thể dung tha cho bọn chúng. Chỉ thế thôi. Nếu cô muốn, hãy cứ thù ghét tôi. Thù ghét đến khi nào cô khuây khỏa. Nhưng sẽ không một ai... có thể sống dậy nữa. Anh trai cô, hay là người của tôi. Nỗi đau sẽ... bấu víu tôi hết đời."
Giọng Luck rất bình tĩnh, nhưng tâm can như thể sắp nổ tung. Mất biết bao thời gian, cậu vẫn không thể nào quên đi nỗi hận cũ. Nhưng những lời của cô... cậu hiểu rõ đại ý là thế nào. Nếu không phải là Luck đang đứng đây... chắc cô đã chết ngay tại chỗ rồi.
Claire có lần từng nói, rằng cậu không phù hợp để làm xã hội đen. Không lẽ khoảnh khắc này... chính Claire đã lờ mờ đoán được ra?
"Nhưng thế... thế là quá ích kỷ! Tôi không biết các anh sống như nào, hay cảm xúc của anh là ra sao. Nếu làm vậy khiến anh bớt đau đớn, thì tôi phải làm sao... với nỗi đau trong tim mình bây giờ?! Tôi chỉ muốn... tôi chỉ muốn anh tôi quay về thôi!"
Cơn giận là thích đáng. Luck chỉ biết im lặng mà lắng nghe.
"Làm ơn! Tôi sẽ thay anh tôi... chịu bất kì hình phạt nào anh muốn... làm ơn... làm ơn mà..."
Luck nghiêm mặt đăm chiêu, giọng tiếp tục gằn thêm một bậc nữa.
"Mong cô đừng nghĩ rằng... cô là đủ... để khiến tôi nguôi ngoai. Quên hắn đi. Bắn giết tôi, đâm chém tôi... Cơn thịnh nộ của cô... Tôi sẽ nhận lấy hết... Nhưng hãy để nó chấm dứt tại đây. Nếu cô còn tính sổ với ai nữa..."
Luck vội nuốt lại lời. Mình nói gì vậy chứ?
Như muốn ra hiệu rằng không muốn tranh luận thêm, Luck lắc đầu, từ tốn đứng thẳng lên.
"Nếu sau vài năm nữa... cơn giận này nguôi đi... thì có thể..."
Eve vẫn quyết níu kéo, nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì hơn. Cậu sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Bỗng đột nhiên...
"...!"
Ánh mắt Eve trợn ngang vì bàng hoàng.
Luck không có thời gian, để định hình bóng đen vừa tiến tới. Một chiếc ghế sô pha giáng mạnh xuống đầu cậu.
Gustavo, khuôn mặt bê bết máu, đang giương chiếc sô pha, với độ dài phải ngang chiều cao mình.
Chiếc sô pha tính ra phải nặng gần trăm kí, nhưng hắn cầm trên tay cứ như một tấm mền. Tuy so với ghế gỗ thì kém linh hoạt hơn, nhưng sát thương gây ra phải nói là vượt trội.
Luck thoáng ngất lịm đi, và nhân thời cơ ấy, Gustavo tấn công từ bên sườn.
Khối vật chất khổng lồ lao đi như cơn gió, không khác gì cái lúc Luck ra tay. Ăn nguyên đòn đau điếng, Luck bật ngửa lên không, bay ngang về phía tường.
"Hự...!"
Bị chấn động chi phối, lưng Luck đập cái uỳnh.
Bằng một cách nào đó, cậu vẫn đứng được lên, dẫu hai chân lảo đảo như sắp ngã. Cậu ta nhìn về phía Gustavo.
Cặp mắt máu cũng trừng trừng đáp trả, long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống cả đối phương.
"Chơi tao như... nhãi con... chưa vắt mũi... Bọn khốn bay... đứa nào cũng... coi tao... là tròòòòòò đùaaaaaa!!!!!!" Gào muốn đứt cuống hơi, y quật cái sô pha lên sàn nhà.
Đột nhiên, hắn nhếch môi, rồi bắt đầu liến thoắng mà lảm nhảm.
"Cái đầu bay... tao vặn tao giật tao chiên và tao nghiến... tao đóng thùng đóng khóa ném đại dương... Ném ném ném ném ném đến hết đời!"
"Coi bộ hắn điên rồi... Mẹ nó, mấy lúc này không thấy Berga đâu." Mồ hôi chảy lấm tấm, Luck thò tay vào áo lấy súng lục. "Dừng đàm phán hòa bình tại đây vậy."
Cậu lắc đầu, nhắm cái xác to kễnh mà bóp cò luôn tay.
Tương ứng sáu phát súng, là sáu lỗ trên người Gustavo. Chạy khắp phần thân trên, cả sáu viên đều trúng nơi cần trúng. Cái chết của hắn ta, giờ gần như là không thể tránh khỏi.
...Thế nhưng đôi chân hắn... vẫn cứ kéo hắn đi.
"Vô ích vô ích vô ích vô ích thôi! Lũ tép tôm tiểu tốt nhà chúng mày... chúng mày nghĩ sống được nếu có tao?! Đạn với tao... chỉ như là gãi ngứaaaAAAaaa!!"
"Không thể nào!"
Nắm đấm y ngập sâu vào bụng Luck. Cậu chưa kịp nằm yên, thì đã bị bồi thêm một cú đá, chính cú đá hắn ta đã dùng mà phá cửa.
Luck cắm đầu xuống sàn, và bàn chân bự chảng nhô lên rồi hạ xuống, cứ liên hồi giày xéo lấy cậu ta.
"Mày chết với chết với chết với chết với taooooooOOOOOOoooooo!!!!!!"
La hét như cầm thú, hắn giậm lấy giậm để, nghiền nát mạng sườn Luck không một chút khoan dung.
Thấy Luck nằm bất tỉnh, hắn quay đầu, trừng mắt nhìn lấy Eve.
Nỗi kinh hoàng đè nghiến lấy chân cô. Cô lần nữa khuỵu xuống, trong khi Gustavo tàn nhẫn mà mỉm cười.
"Cả mày nữa, con nhãi. Tao sẽ ném xác mày, cho bầy cá bên vịnh Newark ăn. Giống hệt như ông bố thằng anh của nhà mày."
Eve còn không biết sao hắn ta lại nói thế.
"Cái mặt đấy là sao? Mày vẫn chưa biết hả? Cứ tưởng mày biết nên mới định lừa tao chứ."
Nhìn thấy cô mặt cắt không giọt máu, Gustavo nhận ra rằng đó là sự thật.
"Ha! Không biết thì tao kể cho mà nghe. Cái đám của bố mày, một hôm chúng bảo tao là đếch chế thuốc nữa, nên bằng đôi tay này... tao cho chúng về với cát bụi luôn! Tao giết xong rồi mới dìm chúng xuống, nhưng riêng mày thì tao phải từ từ, róc thịt ra thành từng mảnh xíu xíu, cho mày sống mà cảm nhận nỗi đau, rồi gửi mày xuống đó... từng miếng từng miếng một."
Hắn cười lạnh sống lưng. Mất một hồi, Eve mới hiểu những gì mà hắn nói. Trái tim cô giờ bỗng trắng bệch như mặt cô.
Mọi thứ tạo nên cô... cô ngỡ như đều sắp sửa vụn vỡ. Đúng lúc này, một giọng nói cất lên, thều thào nhưng hết sức là kiên quyết.
"Xin phép nhưng... làm ơn, đừng có mà ăn nói linh tinh nữa."
Phía sau Gustavo, là một Luck đang đứng. Mạng sườn bị tổn thương có dấu hiệu hồi phục.
Nhưng công bằng mà nói, thể trạng cậu hiện giờ chưa đạt mức tối đa. Hơi thở cậu hổn hển, và tưởng chừng đứng thôi cũng đau đến khôn xiết.
"Tự coi mình phần tử xã hội đen, nhưng trước mặt thường dân lại khoe chuyện giết người? Dây thần kinh nhục nhã của mày bị đứt chưa? Vậy nên cả thuộc hạ với cấp trên... họ mới đều bỏ rơi loại mày đấy."
"Thằng chó cỏ rác bay..."
Như bị cậu khích tướng, hắn phăm phăm chạy tới như bò rừng, nắm áo Luck mà nhấc bổng cậu lên.
Luck vừa sắp chạm trần... thì đã bị hắn ném một mạch về phía Eve.
Tấm thân gầy đáp xuống, chỉ để nảy bật lên, đập lưng vào một góc chiếc bàn ngay cạnh cô.
"Mày nghĩ mày tay không mà được ư? Trong khi có vũ khí còn không làm được gì..."
Có vẻ do trong tay có lợi thế, Gustavo bắt đầu tỉnh táo dần, kèm thêm sự sắc bén trông thấy về tư duy.
Hắn không cần đến Eve làm gì nữa. Hắn sẽ tiễn cả hai về với nơi suối vàng.
Định bụng là như thế, hắn quay ngang quay ngửa, tìm khẩu súng ban nãy vừa đánh rơi, nhưng không hiểu tại sao tìm mãi lại không thấy.
Nhân lúc này, Luck tìm cách thì thầm vào tai Eve.
"Chạy đi... Tôi sẽ cầm chân hắn. Chỉ có Claire mới giết được thứ này..."
Cậu lập bập quay sang, đốt sống lưng tầm này vẫn ê ẩm. Đúng lúc ấy...
"Ôi, trời ơi..."
"Con điếm nàyyyyyy!"
Gustavo cùng lúc cũng nhận ra.
Nước mắt đẫm khóe mi, nhưng khuôn mặt bình thản đến choáng váng, cô nâng cao khẩu súng, chuẩn bị trả đối phương đủ cả vốn lẫn lời.
Khẩu súng là quá cỡ so với khổ người cô, và nơi nó nhắm tới... là nơi Gustavo đang đứng giương mắt nhìn.
Không rời mắt khỏi hắn, cô lặng lẽ cất lời. Giọng nói cô lạnh lùng và khô cứng, tựa như khóa chặt hết mọi xúc cảm trong tim. Hai hàng mi ướt đẫm, nhưng cặp mắt thì lại trống rỗng và xa xăm, tựa như nhìn đâu đó vượt qua cả bức tường.
"Anh Luck, tôi... thật sự muốn xin lỗi. Tôi làm tổn thương anh bằng những lời ích kỉ, và thậm chí còn nghĩ rằng mình không hề sai, nhưng dù thế, tôi không thể... không thể nào tha thứ cái người trước mặt tôi."
Đôi mắt cô toát lên vẻ mạnh mẽ. Tối sầm và trong veo, chúng không biết sợ hãi là cái gì.
"Giờ tôi đã hiểu ra những gì anh vừa nói. Vì thế... Vì thế nên..."
Ngón tay Eve siết chặt lấy cò súng. Những giọt lệ cứ thế mà tuôn rơi.
"Này nít ranh! Súng có nặng với mày quá không đấy? Nhìn mày cứ run run là sao nhỉ? Hài thật chứ. Mày ngon thì bắn đi! Dùng cái khẩu súng đấy mà bắn tao xem nào! Giỏi báo thù cho thằng cha mày đi, đồ nhóc con miệng vẫn còn hôi sữa!"
Chiều theo nguyện vọng hắn, cô ra tay không một chút ngần ngừ.
Tiếng súng nổ điếc tai, và máu văng tung tóe như mưa từ trên trời.
Nhưng chẳng biết thế nào, mà phản lực của súng... nhỏ hơn nhiều so với cô hình dung.
Eve ngẩng mặt hãi hùng, và thấy Luck đứng đó. Tay trái không thấy đâu, mà chỉ thấy máu tươi chảy đầm đìa.
Lăn lóc phía bên dưới là một đoạn cẳng tay. Phát đạn thổi bay nó, làm gãy lìa đoạn xương, để phần đầu nhọn hoắt thò ra ngoài.
Cậu đã tóm nòng súng bằng tay phải bản thân, rồi xong hướng về phía tay trái mình.
Nhớp nháp toàn mồ hôi, cậu đứng trước cô gái, cùng cặp mắt giờ đang mở toang vì kinh ngạc.
"...Cho phép tôi nhận lấy... nỗi đau của riêng cô."
Rồi sau đó, quay sang Gustavo, kẻ thoáng khựng tại chỗ, Luck nhặt tay trái lên, lao xộc tới mà một mất một còn.
"Đồ ngu! Biết gì đang chờ đón mày không đấy?!"
Tên khổng lồ siết chặt lấy nắm tay. Mang theo cẳng tay trái, tay phải Luck cũng bung hết tốc lực.
Lướt qua nắm đấm y, đầu xương gãy đâm sâu vào thực quản, ngay trước khi nắm đấm chạm đến Luck thành công.
"............"
Hắn ngớp ngáp mấy hồi... xong trợn ngược con mắt mà ngã ngửa ra sau.
Tin chắc thân xác y không còn cử động nữa, Luck lạnh lùng nhìn sang, lầm bầm đôi ba lời.
"Và đó là... cho cái cổ họng tao."
Nắm chặt khuỷu tay trái, Luck quay qua nhìn Eve sau lưng mình.
"Anh ổn... ch...?"
Cơn đau là quá lớn. Cậu ngất đi, không kịp ú ớ gì.
Danh sách chương