Arslan, Elam và Gieve lập thành nhóm 3 người, băng xuyên vòng vây tiến về phía đông. Ba kẻ địch gục ngã dưới kiếm của Gieve trong khi Arslan và Elam mỗi người xử lý 1 tên. Đến khi băng qua khe suối, hai tên nữa bị Gieve giương cung bắn hạ. Lúc này, khoảng cách của cuộc truy đuổi đã thành công kéo dài được 1 farsang.
"Sao lại là mình cơ chứ?" Gieve càu nhàu. Nếu sáu người họ chia thành ba nhóm, anh ta dĩ nhiên muốn được song hành với tiểu thư Farangis của mình. Ấy thế mà anh lại phải đi cùng Arslan và Elam, thế chẳng hóa ra họ giao cho mình nhiệm vụ trông trẻ à? Nếu chỉ có một mình, chắc chắn anh ta đã dứt đuôi được những kẻ truy đuổi từ lâu rồi. Ấy thế mà chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã bám sát đằng sau. Có lẽ phe địch cũng tập hợp được những kẻ ưu tú.
"Nếu ta mà là người xấu..."
Gieve nghĩ bụng, rõ ràng lúc này anh ta đang hành động như một người tốt.
"Ta đã giao thằng nhóc thái tử này cho quân Lusitania và ẵm về mấy trăm nghìn đồng dinar tiền thưởng ngon lành. Nhưng tiếc là trước giờ ta chưa từng làm những chuyện tàn nhẫn như giết hại trẻ con."
Hai thiếu niên không mảy may nghi ngờ người hộ tống mà họ cho là đáng tin cậy ấy đang cân nhắc chuyện bán đứng họ.
Những ngọn cỏ mọc cao, con đường rậm rạp càng lúc càng thu hẹp.
"Lối này, Arslan điện hạ!" Elam kêu lên, vượt qua đám cỏ, xông về phía trước. Nhưng bỗng nhiên, cậu ta bối rối. Phía bên kia bãi cỏ, cậu trông thấy ánh kim loại lấp loáng dưới trăng. Đó chỉ có thể là áo giáp và đao kiếm.
"Mau quay lại...!"
Giọng Elam đã vô tình tiết lộ vị trí của họ. Đội quân chờ sẵn đằng kia lách cách lên dây cung. Vô số mũi tên bay tới, nhưng không nhắm vào người mà nhắm vào ngựa.
Mũi tên bắn vào người có thể bị áo giáp cản lại hoặc bị đối phương chém bay, nhưng ngựa thì rất khó.
Quả nhiên những con ngựa mau chóng ngã xuống bãi cỏ, buộc người cưỡi của chúng phải tự đứng lên. Quân địch reo hò xung trận.
"Cái đầu của nó đáng giá 100.000 đồng vàng đấy. Không biết một cánh ta giá bao nhiêu!"
Lưỡi kiếm của Gieve quét ra từ phía dưới. Chân của tên lính xông lên đầu tiên bị chém bay từ đầu gối, máu và tiếng hét tuôn ra.
"Chạy đi!"
Gieve quát hai thiếu niên trong lúc tấn công chớp ngoáng kẻ địch thứ hai. Những tên lính co rúm lại khi thấy đầu của đồng đội mình bị chém bay.
"Ta bảo chạy đi mà, mấy người làm gì thế?"
Thấy hai đứa trẻ vẫn đứng như trời chồng, Gieve chạy tới chỗ họ. Anh đang định nổi cáu một trận thì nghẹn họng, bởi trước mặt họ là một khe núi sâu. Những vách đá dựng đứng ở độ sâu mà ánh trăng không thể soi tới được, chỉ có tiếng nước chảy cuồn cuộn bên dưới. Dù có cố cách nào cũng không thoát được.
Địch đã vây thành một bức tường, áp sát dần. Gieve nhìn lại đằng sau, chàng hát rong chợt nảy ra một ý tưởng.
"Được, vậy thì nhảy thôi!"
Gieve tra kiếm vào vỏ, bất ngờ vươn tay ra. Hai thiếu niên thậm chí còn chưa kịp ngạc nhiên đã bị Gieve nhấc bổng, lôi đi.
Họ cứ thế nhảy thẳng xuống vực.
"Ah....!"
Ngay cả những tên lính đuổi theo đàng sau cũng há hốc mồm nhìn bóng dáng Arslan và hai thuộc hạ biến mất.
Họ tranh nhau chạy đến bên mép vực và nhìn xuống, nhưng phần cỏ mọc um tùm cản trở tầm mắt, không thấy bóng người. Kể cả có cố nhìn xa hơn, bên dưới cũng là vực sâu mà ánh trăng không sao chiếu tới.
"Xuống tìm chúng đi!" Tay đội trưởng ra lệnh cho đám lính còn lại. Thấy chúng chần chừ, gã quát, "Chúng nhảy xuống đó thì kiểu gì cũng chết hoặc bị thương, không đáng lo ngại. Các ngươi không muốn tiền thưởng à?"
Những tên lính ban nãy run sợ trước kiếm thuật của Gieve bắt đầu lấy lại can đảm. Họ xuống ngựa, chia nhau ra các khu vực xung quanh để tìm một đường dẫn xuống dưới.
Sau khi đuổi người mình đi rồi, tay đội trưởng đứng một mình bên bờ vực một cách tự mãn. Gã không phải kẻ không có lòng tham. Chờ lính của gã tìm được xác tên hoàng tử rồi, gã sẽ chiếm lấy công lao. Còn chẳng may tay kiếm sĩ kia còn sống thì lúc ấy không còn là vấn đề tiền bạc nữa.
Gã liếc nhìn lại khe núi.
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm đâm ra, ánh trăng lóe sáng trên mảnh kim loại. Mũi kiếm xuyên qua hàm của tên đội trưởng, đâm xuyên miệng gã.
Không một tiếng động, cuộc đời gã kết thúc. Khi kiếm được rút ra, cơ thể gã lảo đảo, rơi xuống vách núi, biến mất dưới vực sâu.
"Ai bảo ta nhất định phải nhảy xuống đáy." Gieve lẩm bẩm, bò lên từ môt mỏm đá hẹp, cách miệng vực chỉ khoảng 5 gaz.
Sau khi chọn lấy ba con ngựa từ những con bị bỏ bên trên, bọn họ lại tiếp tục chạy trốn. Một vài tên lính vẫn đang tiếp tục lảng vảng trên đường mòn gần vách đá, nhưng khi họ hét lên cảnh báo thì bóng lưng ba người đã biến mất rồi.
"Ta rất cảm kích ơn cứu mạng của ngươi, Gieve. Ta nên cảm tạ ngươi thế nào đây?"
Khi đã phi nước đại thoát khỏi quân truy đuổi chừng một giờ, hoàng tử mới lên tiếng.
"Không không, thần không ham hố chức vụ nào đâu. Để thần suy nghĩ thêm vậy."
"Còn ngươi, Elam?"
Cậu trai trả lời cộc lốc, "Tiểu nhân không có mong muốn gì đặc biệt, cũng chưa từng nghĩ đến."
"Vậy nếu sau này ngươi muốn làm gì, hãy cứ nói cho ta biết."
"Chuyện đó do ngài Narsus quyết định. Từ giờ tới khi trưởng thành, tiểu nhân vẫn sẽ theo hầu và nhận sự chỉ dạy của ngài Narsus."
Lòng trung thành của Elam giành cho Narsus, còn với Arslan là gián tiếp mà thôi. Cậu cư xử với Arslan theo đúng trách nhiệm và nghĩa vụ, và ngay cả điều đó cũng là do Narsus yêu cầu.
Dường như Arslan muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chàng vẫn im lặng.
Ba người họ tiếp tục thúc ngựa đi.
Vào một thời điểm, khi trăng sắp tàn.
"Có vẻ như chúng ta sẽ là những người đến Peshawar sớm nhất."
Ba người Arslan, Gieve, Elam đã chọn lộ trình thẳng tiến về phía đông. Hai nnhóm còn lại phải vòng một đoạn về phía bắc và phía nam trước khi có thể tập hợp.
Tuy vậy, liệu sau khi tách nhau ra, tình hình bọn họ thế nào, có an toàn hay không? Gieve bắt đầu lo lắng.
Nếu Farangis đi một mình, anh ta lo cho an nguy của cô. Còn nếu cô đi cùng Dariun hoặc Narsus, anh lại lo cô phải lòng người ta mất. Còn về hai nam nhân kia ấy hả, Gieve chẳng chút bận tâm. Họ chắc chắn sẽ ổn thôi.
"Vậy thì chúng ta không có lựa chọn nào ngoài đến Peshawar càng sớm càng tốt."
Khi Gieve đang cân nhắc thì Elam bỗng kêu lên. Ở bên trái con đường, một đoàn người ngựa đang phi nước đại lên dốc. Những tiếng kêu "Bắt lấy hoàng tử!" cứ thế rền vang như sấm.
"Chúng không chịu bỏ cuộc à..."
Gieve tặc lưỡi.
Kẻ thù lên tới hơn 100, nhưng chỉ có khoảng mười tên kỵ sĩ thôi, số còn lại là bộ binh, mà về cơ bản họ đều là nô lệ.
Chúng là kẻ thù, cứ chém đầu là được, nhưng không phải không có cách nào tránh đổ máu. Chẳng qua nếu làm thế thì được gì thôi.
"Chắc chắn chúng không để ta đến được Peshawar dễ dàng rồi."
Hoàng tử đáp.
"Thế có nghĩa là chuyến đi này đáng giá đấy chứ. Chúng kiên trì đuổi theo ta, chứng tỏ Peshawar hiện giờ vẫn chưa rơi vào tay giặc."
"Cũng phải."
Gieve lẩm nhẩm, âm thầm đánh giá lại Arslan, nhưng những mũi tên lại xé toạc bầu trời lạnh giá trước buổi bình minh, trút xuống như mưa từ phía sau họ.
Lần thứ hai, Elam bị mất thú cưỡi. Con ngựa bị trúng hai mũi tên vào đầu và sườn, lật nghiêng khi cậu vẫn còn đang ngồi trên lưng nó.
"Elam!"
Trước cả khi cậu nhóc kêu cứu, Arslan đã vòng ngựa lại. Chàng lao thẳng về phía kẻ thù đang truy đuổi để bảo vệ cậu thiếu niên mới ngã xuống.
"Gì vậy...?"
Đôi mắt xanh thẳm của Gieve chợt sáng lên kinh ngạc nhưng cũng có phần ngưỡng mộ. Ấy là bởi Gieve mang ác cảm sâu sắc với hoàng gia và quý tộc, một lòng tin vào câu ngạn ngữ "Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan." Với địa vị của Arslan, Elam chỉ là người hầu của thuộc hạ, cho nên bỏ công bỏ sức, thậm chí mạo hiểm tính mạng để cứu cậu ta là điều Gieve không ngờ tới.
"Sao mà bỏ mặc được giờ." Gieve lẩm bẩm tự biện minh cho mình, rồi dứt khoát quay ngựa lại.
Arslan xuống ngựa đỡ Elam. Một tên kỵ sĩ chuẩn bị vung kiếm chém họ, nhưng Gieve đã hiện ra chắn ngang tầm mắt. Tay tên lính bay thẳng một đường khi vẫn còn cầm kiếm. Gã rống lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào.
Cứ vậy, con ngựa không chủ phi thẳng qua Gieve. Chứng kiến chiêu kiếm đáng sợ này, quân truy đuổi đều co rúm người lại. Một gã trông có vẻ như là đội trưởng quát tháo đám bộ binh với những cây giáo dài, yêu cầu họ tấn công. Gieve nhìn những ngọn giáo chĩa tới gần cùng vẻ mặt do dự của nhóm binh sĩ, bèn lấy ra một cái túi da cừu.
Anh mở túi bằng một tay, ném nó lên không.
Một chuỗi sao trời văng ra khỏi miệng túi. Đó là những đồng vu bằng vàng và bạc Gieve tích góp từ những kẻ vô lại, từ đám nhà giàu lúc còn lang thang ở thành Ecbatana. Lúc này đây, chúng nhảy múa lấp lánh giữa bầu trời sáng trăng trước khi rơi xuống mặt đất. Những tên lính lóa mắt vì lòng tham, vội ném giáo xuống đất, nháo nhào tìm nhặt những đồng vàng. Vì là nô lệ, chút tiền nhỏ ấy thôi cũng đáng giá ngang cái mạng họ rồi.
"Đồ vô tích sự ! Mau chiến đấu đi, lũ nô lệ khốn kiếp ! Chỉ vì một nắm vàng mà lóa mắt thế à!"
Gieve thúc ngựa nhảy về phía tên đội trưởng đang đỏ mặt gào thét. Dù gã nhanh tay rút kiếm chống trả nhưng không ích gì.
"Dám khiến ta lỗ vốn !"
Đó là những lời cuối cùng gã được nghe trong đời mình.
Khi thấy đầu tên chỉ huy bay xa 3 gaz chỉ với một nhát kiếm của Gieve, đám lính đang mải mê nhặt tiền cũng gào lên kinh hoảng và bỏ trốn. Dù vơ vét được bao nhiêu tiền cũng chẳng có tương lai tươi sáng nào chờ đón những nô lệ bỏ trốn, nhưng Gieve không việc gì phải để tâm.
Anh ung dung lau máu dính trên kiếm rồi tra kiếm vào vỏ, cầm dây cương dắt ngựa của tay đội trưởng đi về phía hai cậu thiếu niên. Cả hai người họ đều đã đứng dậy. Hoàng tử lần nữa tỏ lòng biết ơn sâu sắc, còn Gieve chỉ lịch sự đáp hân hạnh.
Ba người lên ngựa đi về phía đông. Ánh sáng ban nay tràn ngập bầu trời. Một lúc sau, Arslan lên tiếng.
"Elam này."
"....Chuyện gì vậy thưa điện hạ?"
"Ngươi ghét ta lắm à?"
Hoàng tử cưỡi ngựa đi bên cạnh Elam chỉ hơn cậu ta 1 tuổi. Elam giật mình, nhìn chằm chằm đối phương.
"Tai sao người...?" Cậu ấp úng.
"Ta muốn kết bạn với ngươi. Nếu ngươi bằng lóng, chúng ta có thể làm bạn không?"
"....Tiểu nhân chỉ là con của những nô lệ được trả tự do. Khoảng cách giữa chúng ta quá lớn để có thể làm bạn, thưa điện hạ."
"Nếu nói đến địa vị thì có lẽ ta chẳng thể làm bạn với ai cả."
"Dù sao điện hạ đã cứu mạng tiểu nhân, ơn này không biết báo đáp bằng cách nào. Cho nên trong phạm vi có thể, tiểu nhân sẽ cố gắng."
Với riêng Elam, có những chuyện cậu kiên quyết không nhượng bộ, nên cậu không lập tức trả lời đề nghị cả Arslan. Nhưng điều này không khiến Arslan phiền lòng, "Đừng để tâm, ngươi cũng từng cứu mạng ta mà." Chàng cười nói.
Gieve thầm nghĩ, "Đúng là một vị thái tử kỳ lạ. Tất cả những quan điểm của ta về lũ hoàng gia và quý tộc đều vị cậu nhóc đập tan hết rồi."
Gieve chợt hỏi, "Thưa điện hạ, phải chăng khi còn nhỏ, người từng sống bên ngoài cung điện?"
"Sao ngươi nghĩ thế?"
"Thần chỉ thắc mắc thôi....hay thần đã lầm?"
"Quả đúng như vậy. Ta từng sống trong dân gian khá lâu."
Thực ra Arslan mới chỉ vào cung từ hai năm trước. Trừ nửa năm chàng ở đó để chuẩn bị cho nghi thức phong thái tử, còn lại chàng vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nhà vú nuôi. Vú nuôi và chồng bà thuộc tầng lớp thường dân trung lưu sống ở một góc thành. Arslan được học tại nhà một vị gia sư ở cuối phố. Chàng cũng chơi cùng những đứa trẻ thường dân, con của các nông dân hay thậm chí là dân du mục. Chàng yêu thích những ngày thảnh thơi rong chơi đó hơn cuộc sống trong cung điện.
"Hai vợ chồng họ thế nào?"
Arslan nhíu mày, nét mặt chàng đã cho biết câu trả lời.
"Họ qua đời cách đây hai năm vì ngộ độc rượu nho. Chuyện xảy ra sau khi ta vào cung."
"Thần hiểu...."
Gieve gật đầu, nhưng hoài nghi liệu đó có thật sự là một vụ ngộ độc rượu hay không? Anh chợt nhớ lại chuyện mình nghe được từ Narsus khi còn ở thành của lãnh chúa Hodir. Đằng sau vinh quang và quyền lực, có phải hoàng gia Pars đang nuôi dưỡng một bí mật xấu xa nào đó hay không? Một mầm mống tội lỗi vẫn luôn ẩn trong bóng tối suốt ngần ấy năm dài? Có phải gia đình vú nuôi của Arslan đã biết được điều gì khi nuôi nấng chàng hoàng tử, để rồi sau đó....
Gieve hất mái tóc màu rượu vang của mình sang bên với nụ cười gượng gạo. Chà, có thể mình chỉ đa nghi thôi. Có quá ít thông tin để kết luận vào lúc này.
Chỉ có một điều anh chắc chắn, là mọi chuyện từ nay về sau sẽ vô cùng thú vị đây. Gieve luôn khinh bỉ những kẻ ngu trung, cống hiến đời mình cho một vị vua duy nhất. Thế nhưng kể từ khi đồng hành cùng hoàng tử Arslan, mỗi ngày của anh lại trở thành những chuyến phiêu lưu ly kỳ, đầy phấn khích, hơn hẳn những ngày tháng còn lang thang hát rong. Hơn nữa, nếu đất nước thật sự cần một vị vua, thì một vị vua nhân từ vẫn hơn một vị vua độc ác.
Mà đứa trẻ này lại có tố chất của một bậc hiền vương. Cậu ta mới chỉ 14 tuổi. Cho dù mất cả thập kỷ để đăng quang ngai vàng thì đó vẫn chỉ là một quân vương trẻ 24 tuổi. Gieve rất tò mò muốn thấy rồi Narsus sẽ dạy dỗ hoàng tử thiếu niên ấy thành kẻ cai trị như thế nào.
----------------
Lời editor :
Arakawa đã thay đổi timeline của truyện.
Nguyên tác :
1. Arslan sống ở nhà vú nuôi đến năm 12 tuổi, tức là cho đến hiện tại, cậu mới vào cung 2 năm. Trước đó cậu cũng chỉ ở trong cung nửa năm để nhận sắc phong thái tử. Dù thời gian sống ngoài cung, cậu học cùng con nhà thường dân nhưng có vẻ cách biệt thân phận quá lớn nên cậu không có bạn bè nào.
2. Dariun đi sứ Serica 3 năm và chỉ vừa quay về trước trận Artropatene. Trong khoảng thời gian này, Narsus rời triều. Arslan mới vào cung 2 năm trước trận Atropatene, tức là quen Dariun cũng chưa được bao lâu, chỉ một thời gian ngắn từ lúc Dariun đi Serica về tới khi Atropatene diễn ra.e
Manga + Anime :
1. Không đề cập Arslan sống ngoài cung bao lâu và nhận sắc phong năm nào, nhưng chắc chắn năm 11 tuổi cậu đã sống trong cung rồi. Theo manga, Arslan hay chơi bời đánh nhau với trẻ con hàng xóm nhưng toàn thua, về nhà mách vú nuôi.
2. Khi Arslan 11 tuổi đã quen biết Dariun. Dariun cũng nói : khi điện hạ lên ngôi, hãy phục hồi chức vị cho một người bạn của thần, người đó có thể giúp điện hạ giải đáp khúc mắc (nói về Narsus). Dariun đi sứ Serica 3 năm, trong 3 năm này Narsus rời triều, tức là cả việc Dariun đi sứ lẫn Narsus rời triều đã xảy ra từ trước năm Arslan 11 tuổi.
Arakawa sensei sửa timeline để tạo điều kiện cho cuộc gặp gỡ giữa Arslan và Etoile, đồng thời xây dựng mối quan hệ giữa Arslan và Dariun, nhưng nó vô tình dẫn đến sai lầm sau đây:
- Trận Atropatene diễn ra năm 320 (Arslan 14 tuổi)
- Arslan vào cung muộn nhất là năm 316 (Arslan 11 tuổi)
- Dariun đi sứ Serica muộn nhất là năm 313 ~ 316. Narsus rời triều trong khoảng thời gian này.
Thế nhưng : Sự kiện liên quân quân 3 nước xâm lược Pars, Narsus dùng mưu đẩy lui lịch LẠI DIỄN RA NĂM 315, và sau sự kiện này Narsus mới vào triều. Khi đó Dariun đi sứ Serica, làm sao mà quen biết Narsus được !!! Nếu Arakawa sensei sửa mốc timeline cho sự kiện đánh liên quân sớm hơn tầm 2 năm nữa là giải quyết được vấn đề rồi.
"Sao lại là mình cơ chứ?" Gieve càu nhàu. Nếu sáu người họ chia thành ba nhóm, anh ta dĩ nhiên muốn được song hành với tiểu thư Farangis của mình. Ấy thế mà anh lại phải đi cùng Arslan và Elam, thế chẳng hóa ra họ giao cho mình nhiệm vụ trông trẻ à? Nếu chỉ có một mình, chắc chắn anh ta đã dứt đuôi được những kẻ truy đuổi từ lâu rồi. Ấy thế mà chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã bám sát đằng sau. Có lẽ phe địch cũng tập hợp được những kẻ ưu tú.
"Nếu ta mà là người xấu..."
Gieve nghĩ bụng, rõ ràng lúc này anh ta đang hành động như một người tốt.
"Ta đã giao thằng nhóc thái tử này cho quân Lusitania và ẵm về mấy trăm nghìn đồng dinar tiền thưởng ngon lành. Nhưng tiếc là trước giờ ta chưa từng làm những chuyện tàn nhẫn như giết hại trẻ con."
Hai thiếu niên không mảy may nghi ngờ người hộ tống mà họ cho là đáng tin cậy ấy đang cân nhắc chuyện bán đứng họ.
Những ngọn cỏ mọc cao, con đường rậm rạp càng lúc càng thu hẹp.
"Lối này, Arslan điện hạ!" Elam kêu lên, vượt qua đám cỏ, xông về phía trước. Nhưng bỗng nhiên, cậu ta bối rối. Phía bên kia bãi cỏ, cậu trông thấy ánh kim loại lấp loáng dưới trăng. Đó chỉ có thể là áo giáp và đao kiếm.
"Mau quay lại...!"
Giọng Elam đã vô tình tiết lộ vị trí của họ. Đội quân chờ sẵn đằng kia lách cách lên dây cung. Vô số mũi tên bay tới, nhưng không nhắm vào người mà nhắm vào ngựa.
Mũi tên bắn vào người có thể bị áo giáp cản lại hoặc bị đối phương chém bay, nhưng ngựa thì rất khó.
Quả nhiên những con ngựa mau chóng ngã xuống bãi cỏ, buộc người cưỡi của chúng phải tự đứng lên. Quân địch reo hò xung trận.
"Cái đầu của nó đáng giá 100.000 đồng vàng đấy. Không biết một cánh ta giá bao nhiêu!"
Lưỡi kiếm của Gieve quét ra từ phía dưới. Chân của tên lính xông lên đầu tiên bị chém bay từ đầu gối, máu và tiếng hét tuôn ra.
"Chạy đi!"
Gieve quát hai thiếu niên trong lúc tấn công chớp ngoáng kẻ địch thứ hai. Những tên lính co rúm lại khi thấy đầu của đồng đội mình bị chém bay.
"Ta bảo chạy đi mà, mấy người làm gì thế?"
Thấy hai đứa trẻ vẫn đứng như trời chồng, Gieve chạy tới chỗ họ. Anh đang định nổi cáu một trận thì nghẹn họng, bởi trước mặt họ là một khe núi sâu. Những vách đá dựng đứng ở độ sâu mà ánh trăng không thể soi tới được, chỉ có tiếng nước chảy cuồn cuộn bên dưới. Dù có cố cách nào cũng không thoát được.
Địch đã vây thành một bức tường, áp sát dần. Gieve nhìn lại đằng sau, chàng hát rong chợt nảy ra một ý tưởng.
"Được, vậy thì nhảy thôi!"
Gieve tra kiếm vào vỏ, bất ngờ vươn tay ra. Hai thiếu niên thậm chí còn chưa kịp ngạc nhiên đã bị Gieve nhấc bổng, lôi đi.
Họ cứ thế nhảy thẳng xuống vực.
"Ah....!"
Ngay cả những tên lính đuổi theo đàng sau cũng há hốc mồm nhìn bóng dáng Arslan và hai thuộc hạ biến mất.
Họ tranh nhau chạy đến bên mép vực và nhìn xuống, nhưng phần cỏ mọc um tùm cản trở tầm mắt, không thấy bóng người. Kể cả có cố nhìn xa hơn, bên dưới cũng là vực sâu mà ánh trăng không sao chiếu tới.
"Xuống tìm chúng đi!" Tay đội trưởng ra lệnh cho đám lính còn lại. Thấy chúng chần chừ, gã quát, "Chúng nhảy xuống đó thì kiểu gì cũng chết hoặc bị thương, không đáng lo ngại. Các ngươi không muốn tiền thưởng à?"
Những tên lính ban nãy run sợ trước kiếm thuật của Gieve bắt đầu lấy lại can đảm. Họ xuống ngựa, chia nhau ra các khu vực xung quanh để tìm một đường dẫn xuống dưới.
Sau khi đuổi người mình đi rồi, tay đội trưởng đứng một mình bên bờ vực một cách tự mãn. Gã không phải kẻ không có lòng tham. Chờ lính của gã tìm được xác tên hoàng tử rồi, gã sẽ chiếm lấy công lao. Còn chẳng may tay kiếm sĩ kia còn sống thì lúc ấy không còn là vấn đề tiền bạc nữa.
Gã liếc nhìn lại khe núi.
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm đâm ra, ánh trăng lóe sáng trên mảnh kim loại. Mũi kiếm xuyên qua hàm của tên đội trưởng, đâm xuyên miệng gã.
Không một tiếng động, cuộc đời gã kết thúc. Khi kiếm được rút ra, cơ thể gã lảo đảo, rơi xuống vách núi, biến mất dưới vực sâu.
"Ai bảo ta nhất định phải nhảy xuống đáy." Gieve lẩm bẩm, bò lên từ môt mỏm đá hẹp, cách miệng vực chỉ khoảng 5 gaz.
Sau khi chọn lấy ba con ngựa từ những con bị bỏ bên trên, bọn họ lại tiếp tục chạy trốn. Một vài tên lính vẫn đang tiếp tục lảng vảng trên đường mòn gần vách đá, nhưng khi họ hét lên cảnh báo thì bóng lưng ba người đã biến mất rồi.
"Ta rất cảm kích ơn cứu mạng của ngươi, Gieve. Ta nên cảm tạ ngươi thế nào đây?"
Khi đã phi nước đại thoát khỏi quân truy đuổi chừng một giờ, hoàng tử mới lên tiếng.
"Không không, thần không ham hố chức vụ nào đâu. Để thần suy nghĩ thêm vậy."
"Còn ngươi, Elam?"
Cậu trai trả lời cộc lốc, "Tiểu nhân không có mong muốn gì đặc biệt, cũng chưa từng nghĩ đến."
"Vậy nếu sau này ngươi muốn làm gì, hãy cứ nói cho ta biết."
"Chuyện đó do ngài Narsus quyết định. Từ giờ tới khi trưởng thành, tiểu nhân vẫn sẽ theo hầu và nhận sự chỉ dạy của ngài Narsus."
Lòng trung thành của Elam giành cho Narsus, còn với Arslan là gián tiếp mà thôi. Cậu cư xử với Arslan theo đúng trách nhiệm và nghĩa vụ, và ngay cả điều đó cũng là do Narsus yêu cầu.
Dường như Arslan muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chàng vẫn im lặng.
Ba người họ tiếp tục thúc ngựa đi.
Vào một thời điểm, khi trăng sắp tàn.
"Có vẻ như chúng ta sẽ là những người đến Peshawar sớm nhất."
Ba người Arslan, Gieve, Elam đã chọn lộ trình thẳng tiến về phía đông. Hai nnhóm còn lại phải vòng một đoạn về phía bắc và phía nam trước khi có thể tập hợp.
Tuy vậy, liệu sau khi tách nhau ra, tình hình bọn họ thế nào, có an toàn hay không? Gieve bắt đầu lo lắng.
Nếu Farangis đi một mình, anh ta lo cho an nguy của cô. Còn nếu cô đi cùng Dariun hoặc Narsus, anh lại lo cô phải lòng người ta mất. Còn về hai nam nhân kia ấy hả, Gieve chẳng chút bận tâm. Họ chắc chắn sẽ ổn thôi.
"Vậy thì chúng ta không có lựa chọn nào ngoài đến Peshawar càng sớm càng tốt."
Khi Gieve đang cân nhắc thì Elam bỗng kêu lên. Ở bên trái con đường, một đoàn người ngựa đang phi nước đại lên dốc. Những tiếng kêu "Bắt lấy hoàng tử!" cứ thế rền vang như sấm.
"Chúng không chịu bỏ cuộc à..."
Gieve tặc lưỡi.
Kẻ thù lên tới hơn 100, nhưng chỉ có khoảng mười tên kỵ sĩ thôi, số còn lại là bộ binh, mà về cơ bản họ đều là nô lệ.
Chúng là kẻ thù, cứ chém đầu là được, nhưng không phải không có cách nào tránh đổ máu. Chẳng qua nếu làm thế thì được gì thôi.
"Chắc chắn chúng không để ta đến được Peshawar dễ dàng rồi."
Hoàng tử đáp.
"Thế có nghĩa là chuyến đi này đáng giá đấy chứ. Chúng kiên trì đuổi theo ta, chứng tỏ Peshawar hiện giờ vẫn chưa rơi vào tay giặc."
"Cũng phải."
Gieve lẩm nhẩm, âm thầm đánh giá lại Arslan, nhưng những mũi tên lại xé toạc bầu trời lạnh giá trước buổi bình minh, trút xuống như mưa từ phía sau họ.
Lần thứ hai, Elam bị mất thú cưỡi. Con ngựa bị trúng hai mũi tên vào đầu và sườn, lật nghiêng khi cậu vẫn còn đang ngồi trên lưng nó.
"Elam!"
Trước cả khi cậu nhóc kêu cứu, Arslan đã vòng ngựa lại. Chàng lao thẳng về phía kẻ thù đang truy đuổi để bảo vệ cậu thiếu niên mới ngã xuống.
"Gì vậy...?"
Đôi mắt xanh thẳm của Gieve chợt sáng lên kinh ngạc nhưng cũng có phần ngưỡng mộ. Ấy là bởi Gieve mang ác cảm sâu sắc với hoàng gia và quý tộc, một lòng tin vào câu ngạn ngữ "Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan." Với địa vị của Arslan, Elam chỉ là người hầu của thuộc hạ, cho nên bỏ công bỏ sức, thậm chí mạo hiểm tính mạng để cứu cậu ta là điều Gieve không ngờ tới.
"Sao mà bỏ mặc được giờ." Gieve lẩm bẩm tự biện minh cho mình, rồi dứt khoát quay ngựa lại.
Arslan xuống ngựa đỡ Elam. Một tên kỵ sĩ chuẩn bị vung kiếm chém họ, nhưng Gieve đã hiện ra chắn ngang tầm mắt. Tay tên lính bay thẳng một đường khi vẫn còn cầm kiếm. Gã rống lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào.
Cứ vậy, con ngựa không chủ phi thẳng qua Gieve. Chứng kiến chiêu kiếm đáng sợ này, quân truy đuổi đều co rúm người lại. Một gã trông có vẻ như là đội trưởng quát tháo đám bộ binh với những cây giáo dài, yêu cầu họ tấn công. Gieve nhìn những ngọn giáo chĩa tới gần cùng vẻ mặt do dự của nhóm binh sĩ, bèn lấy ra một cái túi da cừu.
Anh mở túi bằng một tay, ném nó lên không.
Một chuỗi sao trời văng ra khỏi miệng túi. Đó là những đồng vu bằng vàng và bạc Gieve tích góp từ những kẻ vô lại, từ đám nhà giàu lúc còn lang thang ở thành Ecbatana. Lúc này đây, chúng nhảy múa lấp lánh giữa bầu trời sáng trăng trước khi rơi xuống mặt đất. Những tên lính lóa mắt vì lòng tham, vội ném giáo xuống đất, nháo nhào tìm nhặt những đồng vàng. Vì là nô lệ, chút tiền nhỏ ấy thôi cũng đáng giá ngang cái mạng họ rồi.
"Đồ vô tích sự ! Mau chiến đấu đi, lũ nô lệ khốn kiếp ! Chỉ vì một nắm vàng mà lóa mắt thế à!"
Gieve thúc ngựa nhảy về phía tên đội trưởng đang đỏ mặt gào thét. Dù gã nhanh tay rút kiếm chống trả nhưng không ích gì.
"Dám khiến ta lỗ vốn !"
Đó là những lời cuối cùng gã được nghe trong đời mình.
Khi thấy đầu tên chỉ huy bay xa 3 gaz chỉ với một nhát kiếm của Gieve, đám lính đang mải mê nhặt tiền cũng gào lên kinh hoảng và bỏ trốn. Dù vơ vét được bao nhiêu tiền cũng chẳng có tương lai tươi sáng nào chờ đón những nô lệ bỏ trốn, nhưng Gieve không việc gì phải để tâm.
Anh ung dung lau máu dính trên kiếm rồi tra kiếm vào vỏ, cầm dây cương dắt ngựa của tay đội trưởng đi về phía hai cậu thiếu niên. Cả hai người họ đều đã đứng dậy. Hoàng tử lần nữa tỏ lòng biết ơn sâu sắc, còn Gieve chỉ lịch sự đáp hân hạnh.
Ba người lên ngựa đi về phía đông. Ánh sáng ban nay tràn ngập bầu trời. Một lúc sau, Arslan lên tiếng.
"Elam này."
"....Chuyện gì vậy thưa điện hạ?"
"Ngươi ghét ta lắm à?"
Hoàng tử cưỡi ngựa đi bên cạnh Elam chỉ hơn cậu ta 1 tuổi. Elam giật mình, nhìn chằm chằm đối phương.
"Tai sao người...?" Cậu ấp úng.
"Ta muốn kết bạn với ngươi. Nếu ngươi bằng lóng, chúng ta có thể làm bạn không?"
"....Tiểu nhân chỉ là con của những nô lệ được trả tự do. Khoảng cách giữa chúng ta quá lớn để có thể làm bạn, thưa điện hạ."
"Nếu nói đến địa vị thì có lẽ ta chẳng thể làm bạn với ai cả."
"Dù sao điện hạ đã cứu mạng tiểu nhân, ơn này không biết báo đáp bằng cách nào. Cho nên trong phạm vi có thể, tiểu nhân sẽ cố gắng."
Với riêng Elam, có những chuyện cậu kiên quyết không nhượng bộ, nên cậu không lập tức trả lời đề nghị cả Arslan. Nhưng điều này không khiến Arslan phiền lòng, "Đừng để tâm, ngươi cũng từng cứu mạng ta mà." Chàng cười nói.
Gieve thầm nghĩ, "Đúng là một vị thái tử kỳ lạ. Tất cả những quan điểm của ta về lũ hoàng gia và quý tộc đều vị cậu nhóc đập tan hết rồi."
Gieve chợt hỏi, "Thưa điện hạ, phải chăng khi còn nhỏ, người từng sống bên ngoài cung điện?"
"Sao ngươi nghĩ thế?"
"Thần chỉ thắc mắc thôi....hay thần đã lầm?"
"Quả đúng như vậy. Ta từng sống trong dân gian khá lâu."
Thực ra Arslan mới chỉ vào cung từ hai năm trước. Trừ nửa năm chàng ở đó để chuẩn bị cho nghi thức phong thái tử, còn lại chàng vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nhà vú nuôi. Vú nuôi và chồng bà thuộc tầng lớp thường dân trung lưu sống ở một góc thành. Arslan được học tại nhà một vị gia sư ở cuối phố. Chàng cũng chơi cùng những đứa trẻ thường dân, con của các nông dân hay thậm chí là dân du mục. Chàng yêu thích những ngày thảnh thơi rong chơi đó hơn cuộc sống trong cung điện.
"Hai vợ chồng họ thế nào?"
Arslan nhíu mày, nét mặt chàng đã cho biết câu trả lời.
"Họ qua đời cách đây hai năm vì ngộ độc rượu nho. Chuyện xảy ra sau khi ta vào cung."
"Thần hiểu...."
Gieve gật đầu, nhưng hoài nghi liệu đó có thật sự là một vụ ngộ độc rượu hay không? Anh chợt nhớ lại chuyện mình nghe được từ Narsus khi còn ở thành của lãnh chúa Hodir. Đằng sau vinh quang và quyền lực, có phải hoàng gia Pars đang nuôi dưỡng một bí mật xấu xa nào đó hay không? Một mầm mống tội lỗi vẫn luôn ẩn trong bóng tối suốt ngần ấy năm dài? Có phải gia đình vú nuôi của Arslan đã biết được điều gì khi nuôi nấng chàng hoàng tử, để rồi sau đó....
Gieve hất mái tóc màu rượu vang của mình sang bên với nụ cười gượng gạo. Chà, có thể mình chỉ đa nghi thôi. Có quá ít thông tin để kết luận vào lúc này.
Chỉ có một điều anh chắc chắn, là mọi chuyện từ nay về sau sẽ vô cùng thú vị đây. Gieve luôn khinh bỉ những kẻ ngu trung, cống hiến đời mình cho một vị vua duy nhất. Thế nhưng kể từ khi đồng hành cùng hoàng tử Arslan, mỗi ngày của anh lại trở thành những chuyến phiêu lưu ly kỳ, đầy phấn khích, hơn hẳn những ngày tháng còn lang thang hát rong. Hơn nữa, nếu đất nước thật sự cần một vị vua, thì một vị vua nhân từ vẫn hơn một vị vua độc ác.
Mà đứa trẻ này lại có tố chất của một bậc hiền vương. Cậu ta mới chỉ 14 tuổi. Cho dù mất cả thập kỷ để đăng quang ngai vàng thì đó vẫn chỉ là một quân vương trẻ 24 tuổi. Gieve rất tò mò muốn thấy rồi Narsus sẽ dạy dỗ hoàng tử thiếu niên ấy thành kẻ cai trị như thế nào.
----------------
Lời editor :
Arakawa đã thay đổi timeline của truyện.
Nguyên tác :
1. Arslan sống ở nhà vú nuôi đến năm 12 tuổi, tức là cho đến hiện tại, cậu mới vào cung 2 năm. Trước đó cậu cũng chỉ ở trong cung nửa năm để nhận sắc phong thái tử. Dù thời gian sống ngoài cung, cậu học cùng con nhà thường dân nhưng có vẻ cách biệt thân phận quá lớn nên cậu không có bạn bè nào.
2. Dariun đi sứ Serica 3 năm và chỉ vừa quay về trước trận Artropatene. Trong khoảng thời gian này, Narsus rời triều. Arslan mới vào cung 2 năm trước trận Atropatene, tức là quen Dariun cũng chưa được bao lâu, chỉ một thời gian ngắn từ lúc Dariun đi Serica về tới khi Atropatene diễn ra.e
Manga + Anime :
1. Không đề cập Arslan sống ngoài cung bao lâu và nhận sắc phong năm nào, nhưng chắc chắn năm 11 tuổi cậu đã sống trong cung rồi. Theo manga, Arslan hay chơi bời đánh nhau với trẻ con hàng xóm nhưng toàn thua, về nhà mách vú nuôi.
2. Khi Arslan 11 tuổi đã quen biết Dariun. Dariun cũng nói : khi điện hạ lên ngôi, hãy phục hồi chức vị cho một người bạn của thần, người đó có thể giúp điện hạ giải đáp khúc mắc (nói về Narsus). Dariun đi sứ Serica 3 năm, trong 3 năm này Narsus rời triều, tức là cả việc Dariun đi sứ lẫn Narsus rời triều đã xảy ra từ trước năm Arslan 11 tuổi.
Arakawa sensei sửa timeline để tạo điều kiện cho cuộc gặp gỡ giữa Arslan và Etoile, đồng thời xây dựng mối quan hệ giữa Arslan và Dariun, nhưng nó vô tình dẫn đến sai lầm sau đây:
- Trận Atropatene diễn ra năm 320 (Arslan 14 tuổi)
- Arslan vào cung muộn nhất là năm 316 (Arslan 11 tuổi)
- Dariun đi sứ Serica muộn nhất là năm 313 ~ 316. Narsus rời triều trong khoảng thời gian này.
Thế nhưng : Sự kiện liên quân quân 3 nước xâm lược Pars, Narsus dùng mưu đẩy lui lịch LẠI DIỄN RA NĂM 315, và sau sự kiện này Narsus mới vào triều. Khi đó Dariun đi sứ Serica, làm sao mà quen biết Narsus được !!! Nếu Arakawa sensei sửa mốc timeline cho sự kiện đánh liên quân sớm hơn tầm 2 năm nữa là giải quyết được vấn đề rồi.
Danh sách chương