Nhắc đến Narsus, do được hành động một mình nên anh đã phi nước đại trên con đường mòn băng qua các rặng núi phía nam. Trước khi màn đêm buông xuống, anh nhiều lần vượt qua vòng vây của những kẻ truy đuổi một cách bình yên vô sự.

Giống như Gieve, mọi chuyện diễn ra chẳng hề như ý muốn. Lẽ ra anh nên giao Arslan cho Dariun, còn mình đồng hành với Elam, nhóm còn lại là Gieve và Farangis. Đó là cách sắp xếp tốt nhất, ấy thế nhưng trong bóng tối và sự hoang mang, kế hoạch không thuận lợi. Một lần nữa, sự khôn ngoan cũng chẳng thắng được hoàn cảnh. Anh lắc đầu bật cười.

Còn về phần mình, Narsus tự tin có đủ khả năng bảo vệ bản thân. Điều khiến anh lo lắng là hai cậu thiếu niên. Cả hai không kém cỏi đến mức trở thành gánh nặng, nhưng lại đáng lo nhất trong cả đoàn. Trong khi bốn người kia đều là những chiến binh xuất sắc thì rõ ràng sự cách biệt năng lực của họ là quá lớn.

Anh ghìm dây cương. Phía bên trái con đường là một vùng đất khá rộng. Dưới ánh sáng đầu ngày, anh thoáng thấy bóng ai đó. Nhưng khi dừng ngựa lại, cái bóng đã biến mất.

"Chẳng lẽ ở đây cũng có mai phục ? Bọn người này không tha ngóc ngách nào à?"

Narsus tặc lưỡi nhưng vừa định quay đầu, anh lại nghe tiếng chém giết dữ dội. Có ai đó đang gây náo động đằng kia. Dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, chỉ là một sự trùng hợp thôi. Ấy thế như lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Narsus băng qua bãi cát, đến gần hiện trường, phải hết sức cẩn thận để vó ngựa không gây ra tiếng động.

Narsus không có phép tiên tri, nên không thể đoán được kẻ mà anh phải tránh bằng mọi giá, người đeo mặt nạ bạc, Hilmes, đang dẫn đầu khoảng 100 kỵ binh tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng đang chờ sẵn trên con đường này.

Về phần mình, Hilmes cũng không mong đợi sự xuất hiện của những kẻ thù không lường trước. Nhưng khi nhận ra, bãi đá này đã bị bao vây.

"Tộc Zot?"

Binh lính xung quanh Narsus kêu lên kinh hoàng. Đó cũng là lúc Narsus nghe tiếng đao kiếm.

Zot là một bộ tộc du mục hung dữ, những người đam mê sa mạc và nơi đất đai khô cằn. Đôi khi họ cướp bóc, đôi khi làm lính đánh thuê cho quân đội các quốc gia. Với tộc Zot, nhóm của Hilmes không phải con mồi mà là kẻ địch xâm phạm lãnh thổ. Vì danh tiếng của bản thân cũng để thể hiện sức mạnh, họ không thể làm ngơ trước bất kỳ kẻ xâm nhập nào.

Một người đàn ông cao lớn khổng lồ hét lên trên lưng ngựa.

"Ta là Haltash, thủ lĩnh tộc Zot!"

Tiếng gầm cũng dữ dội như con người ông ta.

Người này chừng trên dưới 40 tuổi, cao bằng Hilmes nhưng vóc dáng, độ rộng của vai, độ dày của cơ bắp lại ở đẳng cấp khác.

Những tộc nhân Zot khác xuất hiện từ bóng tối của những tảng đá xung quanh với quân số chỉ bằng một nửa kẻ địch. Chắc hẳn họ phải rất tự tin vào sức mạnh của mình mới liều lĩnh như thế.

Tia sáng từ đôi mắt qua tấm mặt nạ tràn đầy sự cay độc. Haltash lại không để ý, một mình lao tới. Với một thân hình cơ bắp đồ sộ như thế, sự tự tin và lòng dũng cảm của ông ta cũng tương đương. Ông chỉa mũi kiếm vào mặt Hilmes với tư thế cực kỳ bất cẩn. Cứ thế, Haltash quan sát kẻ địch trước mặt mình.

"Cái mặt nạ thật là kỳ quái ! Ngươi đã nghe danh Haltash này chưa? Nếu muốn được tha mạng, hãy xuống ngựa và bỏ lại vàng bạc cùng vũ khí!"

Hilmes phát ra một tràng cười lạnh lùng sau tấm mặt nạ.

"Ta sinh ra là một hoàng tử, không một giọt máu tầm thường nào chảy trong người ta. Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ đối thoại với một tên rác rưởi man rợ không bằng súc vật như ngươi sao?"

Haltash là một kẻ quá đỗi đơn giản, chẳng bao giờ cân nhắc liệu tiếng cười lạnh lùng của Hilmes có ý nghĩa gì, chỉ biết kiểu ăn nói đó khiến người ta nổi điên. Vung thanh đại đao khổng lồ của mình, ông ta bổ thẳng về phía Hilmes.

Đao rít qua không khí, cú đánh dữ dội ấy có thể chẻ đôi đầu một con sư tử, nhưng phản xạ của Hilmes vẫn nhanh hơn.

Đao của Haltash còn chưa kịp vung lên lần nữa thì đã bị chém gục trong một âm thanh chói tai. Đôi mắt hoảng sợ của thủ lĩnh tộc Zot phản chiếu hình ảnh một lưỡi kiếm khác.

"Chết dưới tay nhà vua là vinh dự cho ngươi rồi."

Đó là những lời cuối cùng lọt vào tai Haltask. Đầu của thủ lĩnh tộc Zot lăn xuống đất, máu, cát và gió bao trùm, bỏ lại phần thân ở phía sau.

Đúng như dự đoán, tộc nhân tộc Zot đã chùn bước sau khi chứng kiến thủ lĩnh của họ bị tiêu diệt một cách dễ dàng. Tuy nhiên, sự yên tĩnh ấy bị phá vỡ trong tiếng vó ngựa của một người mới tới gần. Đó là một thiếu niên với chiếc khăn màu xanh sáng quấn quanh đầu.

"Sao ngươi dám giết cha ta!"

Đó là giọng nói của một cô gái. Nếu Hilmes không đeo mặt nạ, có lẽ hắn cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.

"Dù ông ta là một lão già vô dụng, phóng đãng, say xỉn, ngu dốt, nhưng ông ta vẫn đang nuôi sống cả tộc. Ngươi phải trả giá cho chuyện này!"

Dứt lời, cô lại quay sang quát người tộc mình.

"Bắt lấy chúng đi, các chàng trai!"

Theo hiệu lệnh, tộc Zot đồng loạt rút kiếm khỏi vỏ, tấn công Hilmes. Hilmes cũng ra lệnh đáp trả, ngay trước khi bị cô gái chắn đường.

"Ngươi nghĩ mình đang đi đâu vậy? Đối thủ của ngươi đây cơ mà."

Cùng câu nói là nhát kiếm vung ra. Hilmes nghiêng người né được, một phần là phản xạ, phần còn lại là nghiêm túc. Kiếm thuật của cô nàng rất khá, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chẳng phải đối thủ của hắn ta.

Sau khi cả phe tấn công lẫn phe phòng thủ điều chỉnh lại tư thế, Hilmes lên tiếng.

"Nữ tặc kia, ngươi tên gì?"

"Ta là là Alfarid, con gái Haltash, thủ lĩnh tộc Zot!"

Cô gái chừng 16 17 tuổi, các đường nét đều đẹp, đậm đà, rõ nét.

"Alfarid là cái tên thường được dùng để đặt cho con gái các vị vua và quý tộc. Một tên cướp bình thường như ngươi không có tư cách dùng nó. Sự tự cao này phải bị trừng trị."

"Thử đi, đồ quái dị!"

Alfarid lại vung kiếm, đôi mắt cô đen láy trên làn da nâu giòn.

Cô đá mạnh vào sườn con ngựa, chĩa mũi kiếm đâm về phía Hilmes.

Đó là chiêu duy nhất. Kiếm bay khỏi tay Alfarid, xoay tròn giữa bầu trời nắng chói.

Hilmes định kết liễu cô bằng đòn tiếp theo nhưng không thành. Alfarid lộn vòng với sự nhanh nhẹn và khéo léo đáng kinh ngạc. Nhát kiếm thứ hai chỉ cắt vào không khí. Nhưng điều đó cũng có nghĩa Alfarid đã phải rời khỏi thú cưỡi của mình.

Một lần nữa, ánh chớp lóe lên từ trên lưng ngựa. Alfarid tránh được trong gang tấc.

"Né giỏi lắm. Nhưng trong khi ngươi chỉ biết chạy trốn thì lũ thuộc hạ ngu ngốc của ngươi đã phải lãnh số phận thảm thương rồi."

Alfarid kinh ngạc quét mắt nhìn quanh, nhận ra những kẻ còn sống đều là kẻ thù. Cuộc giao tranh ngắn ngủi kết thúc. Từng người tộc Zot ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng. Nhưng đồng thời, một nửa quân số của Hilmes cũng đã bị tiêu diệt.

"Dù các ngươi chỉ là lũ thổ phỉ nhưng cũng giết được không ít thuộc hạ của ta."

Đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ của Hilmes như một ngọn lửa độc.

Tấm lưới mà Hilmes giăng ra để bắt giữ nhóm Arslan bị một lũ đầu trộm đuôi cướp phá hủy, cơn thịnh nộ đã lên tới đỉnh điểm. Bấy giờ cô gái tộc Zot không còn đồng minh nào nữa, Hilmes vung kiếm định kết liễu cô một lần cho vĩnh viễn.

Nhưng rồi người kia xuất hiện.

Một trong những tên lính của Hilmes lảo đảo, rên rỉ vài tiếng rồi ngã gục xuống cát.

Dưới ánh mặt trời chói gắt, sự im lặng đóng băng bầu không khí.

Một kỵ sĩ bước ra từ bóng tối của những khe đá với gương mặt thờ ơ. Tuy nhiên, thanh kiếm của anh ta lại nhuốm đầy máu.

"Ồ? Thật bất ngờ, chẳng phải người bạn mang mặt nạ thân yêu của ta đó sao?"

Chàng trai trẻ tự nhận mình là họa sĩ cung đình thốt ra lời chào ung dung đầy châm biếm. Bây giờ, Hilmes đã biết thân phận anh ta, chính là Narsus, cựu lãnh chúa Dailam.

"Lâu không gặp, tên họa sĩ dởm đời. Không trụ nổi ở kinh đô nên mới trôi dạt về nơi khỉ ho cò gáy này phải không?"

"Thật khổ làm sao, từ ngày biết ngươi, ta cứ bị đẩy xa ra khỏi đời sống văn minh."

"....Ta nghe trước kia ngươi từng làm phật lòng Andragoras và bị đuổi khỏi triều?"

"Biết nhiều đấy." Narsus nở nụ cười, nhưng trong lòng đang âm thầm cảnh giác.

"Thằng nhãi con của Andragoras đâu?"

"Ồ, về chuyện đó, ta sẵn lòng nói cho ngươi, sau khi ngươi chết."

"Ngươi sẽ nói ngay thôi."

"Ai biết được. Thử xem sao."

Mỗi người đều ý thức được đối phương là kẻ thù nguy hiểm cỡ nào. Hilmes dong ngựa lên phía trước, bảo người của mình không can thiệp. Đáp lại, Narsus cũng một mình tiến lên.

Bỗng nhiên, Narsus giật mạnh dây cương, kéo ngựa lui về. Một cái bóng đã xẹt qua giữa anh ta và kẻ mang mặt nạ bạc. Narsus nhận ra đó là một cô gái trẻ với mái tóc được quấn trong tấm khăn màu xanh lam.

"Đừng có nhúng tay vào. Hắn giết ông già nhà ta. Ta sẽ lấy mạng hắn !"

Đó là Alfarid với ánh mắt nhìn chằm chằm Narsus như một lưỡi kiếm đã rời vỏ. Anh trấn an con ngựa của mình, nhìn đáp lại cô gái.

"Nếu cô muốn báo thù thì cũng được thôi, tôi không ngại. Nhưng chẳng lẽ cô không cần một thanh kiếm sao?"

"Thế thì đưa ta kiếm của ngươi!"

Với vẻ mặt thản nhiên như không, cô gái chìa tay về phía Narsus đang ngồi trên lưng ngựa. Cựu lãnh chúa Dailam chớp mắt ngạc nhiên, nhưng cũng kịp nhịn một trận cười mất thể diện.

"Tôi có thể cho cô mượn, nhưng có gì để thế chấp không?"

Dù đang đối mặt với kẻ thù đáng sợ nhưng Narsus vẫn không kiềm lòng được mà trêu chọc cô gái đôi câu.

"Một cô gái trẻ dũng cảm đang cần thanh kiếm để báo thù cho cha mình, vậy mà ngươi cũng đòi tài sản thế chấp sao?"

"Dù gì đây cũng là lần đầu hai ta gặp nhau. Cẩn thận vẫn tốt hơn chứ."

"Thật là bủn xỉn. Ngươi sẽ không ghi điểm được với các cô gái đâu."

"Hai người các ngươi định tấu hề đến bao giờ?"

Giọng nói lạnh lùng thốt ra từ tấm mặt nạ bạc.

"Tên họa sĩ tồi, ngươi nghĩ con nhỏ này có thể đánh bại ta sao?"

"Nếu cô ấy làm được thì ta mừng còn không kịp."

Narsus nói thật lòng, nhưng anh cũng nhận thức được điều đó là không thể. Ngay cả bản thân anh cũng không dám chắc mình có cơ hội chiến thắng hay không. Mục đích anh xuất hiện ở đây là để cứu cô gái này chứ không phải để tranh nhau cái đầu của tên mặt nạ. Cho nên từ thời điểm ra mặt, anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Ngay khi Hilmes quá mệt mỏi vì phải đấu võ mồm với một tên quan văn lẻo mép, định lao đến với một lưỡi kiếm đầy sát khí thì lính của hắn la lên. Hilmes quay nhìn lại, há hốc miệng. Vô số tảng đá lớn đang lăn về phía họ.

Trong khi phe địch đang hỗn loạn, Narsus điềm nhiên như không. Anh dùng các tảng đá, mảnh gỗ và dây da tạo thành một đòn bẩy. Sau khi câu giờ một lúc, anh kích hoạt cái bẫy. Kết quả là phản ứng dây chuyền diễn ra, đẩy hết tảng này đến tảng kia lăn xuống. Hilmes mải tránh trận đá như thác đổ, quên mất Narsus và nữ sơn tặc.

Sau khi bụi lắng xuống, cả Narsus lẫn Alfarid đều biến mất khỏi tầm nhìn.

.

Con ngựa chở hai người băng băng về phía đông trên con đường đá sỏi, bỏ lại Hilmes cùng quân của hắn.

"Gã đeo mặt nạ kia..."

Alfarid bám vào lưng Narsus, hét lên phấn khích, "Lần tới đụng mặt, ta nhất định sẽ moi tim của hắn. Cho nên ngươi đừng có cản đường nữa đấy!"

"Chắc chắn rồi, lần tới tôi sẽ kiếm chỗ an toàn, từ từ xem trận đấu."

"Dù sao ngươi vẫn cứu ta hôm nay. Ta sẽ trả ơn ngươi."

Cô gái lầm bầm tính toán một chút, rồi reo lên.

"À phải rồi. Sau khi xử đẹp tên khốn kia, ta sẽ tặng ngươi cái mặt nạ gớm ghiếc đó."

"Mặt nạ ?"

"Nếu tháo móc ra, đập phẳng lại thì có khi bắn được trăm đồng drachm đấy. Chừng đó là đủ sống nửa năm luôn đúng không?"

"Nghe không tệ chút nào."

Chuyện sau này để sau này tính. Đối với Narsus bây giờ, chuyện anh để tâm nhất là xác minh thân phận thật của kẻ đeo mặt nạ. Anh tự hỏi cô gái này có nhận thấy điều gì lạ trong khi bọn họ đối chiến hay không.

"Nhắc mới nhớ, tên đó có vẻ khá tự cao đấy."

"Ồ vậy à?"

"Hắn nói hắn là vua đấy, biết không? Mà trên đời này làm gì có vị vua nào đeo mặt nạ?"

Alfarid bật cười như thể cảm thấy chuyện đó rất lố bịch, nhưng Narses thì không. Anh không cười. Anh biết nhiều hơn Alfarid vì đã từng nhìn thấy nửa khuôn mặt bên phải bị bỏng nặng của gã kia.

Những thông tin và ký ức xáo trộn trong đầu Narsus bắt đầu hòa quyện vào nhau, từ đó nảy ra một cái tên duy nhất. Một trong những cái tên được liệt kê trong gia phả hoàng tộc Pars.

"....Nhưng sao có thể..."

Sau khi lẩm bẩm một mình, anh nhận ra không thể để cô gái này đi theo mãi được.

"Này, cô muốn đi đâu, tôi sẽ tiện đường thả cô ở đó."

Alfarid phẫn nộ nhìn Narsus.

"Không đời nào. Ngươi cứu ta thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ. Bỏ ta ở đây rồi sau đó tên mặt nạ bạc kia tìm đến giết ta, ngươi sẽ hối hận đấy."

Narsus không phản bác. Hết cách, đành phải cho cô đi theo một đoạn. Anh sẽ tìm cách đối phó với cô gái này sau. Dù sao nhờ tộc Zot mà anh đã tránh được một cuộc phục kích do Hilmes giăng bẫy. Nói cách nào đó, anh cũng mang nợ bọn họ. Nếu ngay từ đầu không ra tay cứu cô gái này thì tốt rồi, nhưng dẫu sao anh cũng chẳng làm ngơ được. Đành phải chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất thôi, Narsus cười khổ.

"Ngươi có tên không?"

"Narsus."

"Vậy thì nhờ anh hết nhé, Narsus."

Cựu lãnh chúa Dailam đáp lại cô gái, sau đó bình tĩnh thúc ngựa tiến lên.

----------------

Lời editor :

Kiếp nạn thứ 82 của Narsus mang tên : Alfarid.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện