"Cái gì? Pháo đài Gujarat thất thủ chỉ trong ba ngày?"
Khi tin dữ đến tai hoàng tử Gadhevi đang ở thủ đô Uraiyur, hắn đánh rơi chiếc cốc ngà trên tay, khiến rượu dừa đổ tung tóe.
"Rốt cuộc thế này là sao, Mahendra?"
"Không có thế nào cả, thưa điện hạ. Gujarat là chìa khóa phòng thủ phía tây bắc của kinh đô, nay đã bị quân Pars chiếm giữ, ta phải mau chóng đoạt về. Nếu quân của hoàng tử Rajendra hợp nhất với quân Pars ở đó thì rất khó giành lại. Phải mau chóng hành động khi lực lượng phe địch còn đang phân tán."
"Vậy sao? Ta hiểu rồi."
Khi mục tiêu đã được đặt ra, Gadhevi không còn lo lắng nữa. Hắn về phòng, dùng nước lạnh tắm sạch cơn say, sau đó mặc áo giáp, ra lệnh cho quân đội lên đường.
Dưới sự chỉ huy của Mahendra, đội hình được sắp xếp đâu vào đấy. Ngày 5 thánh 2, 15 vạn quân rời thủ đô. Hoàng tử Gadhevi cưỡi trên lưng một con voi trắng, mặc áo giáp bạch kim đính hơn 300 viên đá quý. Ngoài ra, còn có năm trăm voi chiến cũng được đưa vào chiến dịch này. Đoàn quân khổng lồ băng qua bình nguyên hoang sơ Sindhra, tiến về phía bắc.
Cùng lúc đó, tại thành Gujarat do quân Pars chiếm đóng, Jaswant đã bị bắt giữ, giải đến trước mặt Arslan nhưng anh ta không có ý định cầu xin tha mạng.
"Ta là người Sindhura. Ta sẽ không bán rẻ đất nước mình cho Pars. Ta không phản bội Pars mà chỉ làm tròn nghĩa vụ với Sindhura. Hãy cứ kết liễu ta nếu các người muốn."
"Vậy thì theo ý ngươi!"
Gieve rút thanh trường kiếm bên hông, đi vòng ra sau lưng Jaswant.
"Sau khi chặt đầu ngươi, ta sẽ ngâm một bài thơ bi tráng, diễm lệ để tế bái. Ngươi có thể khoe khoang nó với thần linh xứ Sindhura ở thế giới bên kia."
Ngay khi lưỡi kiếm trắng toát vung cao, một giọng nói chợt vang lên. Đó là tiếng của Arslan.
"Khoan đã Gieve."
Dường như đã đoán ra từ trước, Gieve dừng tay. Anh ta nhìn hoàng tử trẻ với ánh mắt mỉa mai.
"Thần biết điện hạ sẽ làm thế mà. Vì người đã ra lệnh, thần sẽ không xuống tay, nhưng hy vọng sau này người đừng hối hận."
Nghe Gieve nói thế, Arslan bối rối từ tận đáy lòng. Chàng tha mạng cho Jaswant hoàn toàn vì lòng thương hại chứ không dám nghĩ Jaswant sẽ trả ơn. Làm thế, không những sự an toàn của bản thân chàng mà những thuộc hạ dưới quyền đều có thể bị đe dọa. Là một hoàng tử, chàng phải chịu trách nhiệm cho điều này.
Cuối cùng, Arslan vẫ thả Jaswant đi.
Narsus khuyên nhủ, "Theo thần, chuyện này không dẫn tới mối nguy nào mà chúng thần không xử lý nổi, cho nên điện hạ cứ toàn quyền quyết định."
Ngay khi được cởi trói, Jaswant thậm chí không thèm nhìn Arslan mà chỉ kiêu hãnh đi về phía dãy núi. Nhìn theo anh ta, Arslan lại băn khoăn nói với Narsus.
"Cảm ơn, Narsus. Nhưng ngài có nghĩ ta đang làm đúng không?"
"Thành thật mà nói thì hành động này quá đỗi ngây thơ, nhưng cũng không quan trọng. Câu hỏi đặt ra là Gadhevi có còn chấp nhận hắn nữa không."
Arslan nghiêng đầu hoài nghi, Narsus tiếp tục giải thích.
"Jaswant sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc thành Gujarat thất thủ. Gadhevi sẽ nghĩ sao chứ?"
Narsus không cho rằng Gadhevi là một người chủ nhân từ như Arslan, nhưng anh ta không nói thẳng. Anh cảm thấy Jaswant hành động quá nóng vội, và điều đó dẫn tới sự sụp đổ của thành Gujarat.
Arslan ngưỡng mộ trí tuệ của Narsus, cảm thấy anh ta thật phi thường. Nếu Jaswant không phản bội và báo với quân Sindhura kế hoạch ban đầu của họ thì chiến dịch đã chẳng thành công. Làm sao Narsus biết Jaswant sẽ hành động như thế? "Thần không biết anh ta sẽ phản bội. Nói chung thần chỉ lên trước kế hoạch cho một vài tính huống, và lần này một trong số chúng đã phát huy tác dụng."
Thực ra, Narsus đã nghĩ trước cách ứng phó cho cả việc Jaswant phản bội họ hoặc không. Anh ta đưa ra ba giả thuyết, Jaswant là sát thủ của Sindhura được cử đến ám sát Arslan, hoặc anh ta chỉ là một người dẫn đường bình thường, hoặc anh ta là gián điệp phe Gadhevi cài vào quân Rajendra. Ngoài ra, Rajendra có thể biết Jaswant là gián điệp của Gadhevi, cũng có thể không biết. Tổng cộng, Narsus tính toán hơn 20 tình huống và lên kế hoạch đối phó với từng tình huống một. Khi sự việc diễn ra, anh ta chỉ cần áp dụng một trong số chúng,
"Narsus này không bao giờ chỉ tính toán một hướng duy nhất, rẽ trái hoặc rẽ phải. Thần sẽ chuẩn bị trước cho mọi kịch bản."
Cựu lãnh chúa Dailam đáp.
Sau khi được trả tự do, Jaswant tìm đường quay về được nơi hoàng tử Gadhevi đóng quân sau ba ngày gian khổ. Anh ta vui mừng khôn xiết khi được xác minh danh tính, nhưng những người lính lại chẳng hề tỏ ra tôn trọng, bất ngờ dùng chuôi kiếm đánh gục và trói anh ta lại. Thế là Jaswant bị kéo đến trước mặt Gadhevi với khuôn mặt lấm lem và đôi mắt đỏ ngầu.
"Hoàng tử Gadhevi, tại sao người đối xử với thần như vậy? Thần đã phụng sự người bằng tất cả lòng thành!"
"Câm miệng, tên phản bội ! Sao ngươi còn đám xuất hiện trước mặt ta?"
Gadhevi chĩa kiếm vào ngực Jaswant, quát lớn.
"Không phải ngươi đã thông đồng với quân Pars và dâng thành Gujarat cho chúng sao? Một số nhân chứng khẳng định ngươi đã cố tình dụ các tướng lĩnh ra khỏi thành."
"Không, không phải thế. Thần cũng mắc mưu quân Pars. Thần không hề thông đồng với họ. Nếu âm mưu với họ, sao thần còn quay lại đây gặp người? Đáng lẽ thần phải ăn mừng chiến thắng tại đó chứ?"
Nghe Jaswant biện bạch, Gadhevi nhất thời không biết phản bác ra sao.
"Điện hạ, người nổi giận là đúng. Nhưng anh ta là nô bộc trung thành với gia đình thần, cũng từng lập được nhiều công lao. Xin điện hạ khoan dung, để anh ta có thể lập công chuộc tội..."
Mahendra cúi đầu thật thấp.
Gadhevi tức giận không sao kiềm chế được. Hắn thở hồng hộc nhìn cha vợ, rồi lại trừng mắt nhìn Jaswant.
"Được rồi, ngài tể tướng, ta tha cho hắn lần này. Nhưng về sau mà có điều nhỏ nhặt nào khiến ta nghi ngờ...."
Jaswant kìm nén nỗi uất ức, cúi đầu nói lời tạ ơn. Ngay sau đó, một kỵ binh phụ trách trinh sát chạy vào lều của Gadhevi với gương mặt tái mét.
Hắn báo rằng 5 vạn quân của hoàng tử Rajendra đột ngột tiến về phía đông, chiếm được khu vực nằm giữa quân của Gadhevi và kinh đô Uraiyur.
Tình thế vô cùng khẩn cấp.
Quân Pars do Arslan chỉ huy thì đóng tại thành Gujarat. Phía nam có quân của Gadhevi và Mahendra, xa hơn nữa là quân của Rajendra, rồi xa hơn nữa, cũng ở hướng nam là kinh đô của nước này, Uraiyur.
Hai phé đối lập chia quân làm hai nhóm. Nhìn bề ngoài, Gadhevi có vẻ như bị ép ở cả hai hướng nam và bắc, thế nhưng thực tế, quân số của họ đông hơn địch rất nhiều. Cho nên, họ cũng dễ dàng vô hiệu hóa được thế gọng kìm. Rajendra có thể tiến công về phía nam đánh chiếm kinh đô nhưng cũng không có nhiều lợi thế khi vẫn còn 3 vạn quân trấn giữ Uraiyur. Quân Pars ở phía bắc và quân Rajendra ở phía nam không thể liên lạc để phối hợp hành động, đây là tình huống bất lợi cho cả hai.
"Ta không ngờ tình hình lại trở nên rắc rối như thế này."
Sau khi nghe báo cáo từ trinh sát, Narsus lắc đầu nhìn tấm bản đồ. Anh đã hy vọng rằng quân Gadhevi và Rajendra đụng độ nhau trên con đường phía bắc thủ đô rồi gây chiến.
"Làm gì có chuyện may mắn như thế?"
Bahman chế giễu với giọng nặng nề, và Narsus chẳng thể tranh cãi được.
"Ngài nói phải."
Thẳng thắn thừa nhận xong, Narsus khẽ mỉm cười.
"Tuy nhiên, tình thế sẽ sớm thay đổi thôi. Mục đích của cả hai bên là giao chiến mà. Ta tin Gadhevi sẽ hành động trong vòng ba ngày."
Anh khẳng định. Quân Pars luôn sẵn sàng rời thành bất cứ lúc nào dưới sự chỉ huy của Bahman.
Đêm đó, sau khi họp bàn chiến lược, Dariun và Narsus về phòng riêng, chuẩn bị kế hoạch đối ứng cho trận chiến sắp tới.
Trước mặt Narsus là hai đĩa thức ăn, cơm chiên thịt cừu của Elam và bánh mì mỏng với thịt chim của Alfarid. Dù Elam và Alfarid thường xuyên cãi nhau nhưng chí ít họ không làm những món giống nhau để gây khó dễ cho Narsus, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ lại nan giải ở chỗ ăn món nào trước đây.
"Ngươi là kiểu thích được theo đuổi đúng không, Narsus?"
Dariun chế nhạo, và anh ta nói đúng. Narsus im lặng không đáp, dù mắt đăm đăm nhìn tấm bản đồ Sindhura nhưng trên gương mặt lại không có chút căng thẳng nào. Trước kia, khi phục vụ trong triều, anh từng vướng vào nhiều lời đồn với các kỹ nữ, nhưng lần này anh không thể coi cuộc sống như một trò chơi. Narsus phải chịu trách nhiệm trách nhiệm cho tương lại của Elam, và cũng không thể tổn thương tình cảm của Alfarid. Theo cấp bậc xã hội của Pars, Arslan và Elam khác xa nhau về địa vị nhưng họ lại là những người bạn đồng cam cộng khổ, chẳng khác nào anh em. Họ cùng học về chiến lược quân sự lẫn cách trị quốc dưới sự chỉ dạy của Narsus, đồng thời học kiếm thuật và bắn cung với Dariun. Với tư cách là giáo viên, anh đánh giá cả hai đều là những học trò xuất sắc.
"Sau này khi hoàng tử Arslan lên ngôi vua, nếu Elam được ở bên hỗ trợ ngài ấy thì sẽ thuận tiện hơn biết bao nhiêu."
Dariun đã đoán trước được tương lai này. Narsus chỉ khịt mũi, vẫn nhìn chằm chằm tấm bản đồ Sindhura, đáp,
"Phải, sẽ mất chừng 10 năm. Khi ấy ta và ngươi có thể rút chân khỏi chính sự mà không phải lo lắng gì nữa rồi."
Vậy sau khi nghỉ hưu, họ sẽ làm gì tiếp? Narsus muốn cầm cọ để trở thành danh họa Mani tái thế. Còn Dariun có thể quay lại đất nước tơ lụa Serica để hàn gắn mối duyên đã đứt của mình. Dù họ luôn dõi theo nhau như những người bạn thân thiết nhất, nhưng không ngăn cản đối phương theo đổi khao khát riêng. Họ sẽ chấp nhận và ủng hộ mọi quyết định của nhau.
Lúc này, vị hoàng tử thiếu niên còn trẻ dại của họ cũng đang nghiêm túc nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân. Arslan dựa lưng vào bức tường đá trên thành Gujarat, nơi tạm thời trở thành nhà của chàng, tắm mình trong ánh sao ở một xứ sở xa lạ và đắm chìm vào suy ngẫm. Chàng không hoàn toàn đơn độc khi có Azrael bầu bạn. Chú diều hâu đậu trên vai hoàng tử, như thể đang che chở đôi mắt pha lê sáng ngời của người bạn không cánh.
Chưa đầy bốn tháng từ sau trận thảm bại ở Atropatene, nhưng chàng cảm thấy dài đằng đẵng như thể 10 năm. Trong thời gian này, vô số chuyện xảy ra. Nhưng điều khiến Arslan lo lắng nhất là bí mật liên quan đến xuất xứ của chàng.
"Thái tử điện hạ, sau khi trận chiến này kết thúc và quay về thành Peshawar, lão già này xin được nói cho người nghe tất cả. Từ giờ đến khi đó, mong người đừng hối thúc thần."
Trước khi tới Sindhura, Bahman đã nói vậy.
Arslan không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng cảm giác giằng xé giữa muốn biết và không muốn biết liên tục giày vò trái tim cậu thiếu niên. Sâu thẳm trong lòng chàng, một vực sâu vừa hé mở. Đó là cuối năm ngoái, mới cách đây chừng 50 ngày, giọng nói của Bahman vang vọng giữa các bức tường thành Peshawar đỏ rực dưới bầu trời đêm đông.
"Nếu giết người đó, dòng máu hoàng gia xứ Pars sẽ tuyệt diệt...."
Người ông ấy nói không phải Arslan mà là người gã đeo mặt nạ tìm đến giết chàng. Bahman đã hét lên rằng không được giết người đó.
Kẻ đeo mặt nạ bạc là ai?
Người đó mang trong mình huyết thống hoàng tộc, nhất định là thế rồi. Vậy thì anh ta hẳn phải biết điều gì mà Arslan không biết.
Với một thiếu niên 14 tuổi, áp lực quá sức nặng nề.
Chàng chẳng những phải đánh đuổi quân xâm lược, giành lại lãnh thổ vương quốc mà còn phải cứu thoát cha mẹ mình khỏi cảnh giam cầm. Bình thường chàng sẽ không nghĩ quá nhiều về điều đó. Nhưng vào một buổi tối thảnh thơi như hôm nay, mọi suy tư lại ùa về.
Và rồi câu hỏi cơ bản nhất, cũng đáng sợ nhất len lỏi tận sâu trong tim Arslan.
Rốt cuộc ta là ai....
Arslan rùng mình không phải vì cơn gió đông vừa thổi, mà bởi sợ hãi trước câu hỏi mình vừa đặt ra. Arslan đáng lẽ là hoàng tử của Pars, con trai của vua Andragoras và hoàng hậu Tahamine. Từ trước đến nay, có rất ít lý do để nghi ngờ sự thật này. Ấy thế nhưng những lời của Bahman lại như một cái gai trong tim cậu thiếu niên. Chàng đã cố hết sức tin tưởng trong im lặng, ấy thế mà mỗi khi nhớ lại, chàng cảm thấy đắng cay vô cùng.
Arslan giật mình khi tiếng bước chân vang lên trên tường thành. Azrael kêu một tiếng khe khẽ bên tai chàng. Tuy nhiên, người đến không phải kẻ thù mà là một đồng minh đáng tin cậy. Vị hiệp sĩ mặc chiến bào đen cởi bỏ mũ giáp, nghiêm cẩn chào.
"Thái tử điện hạ, dù đang ở phương nam nhưng gió mùa đông vẫn khiến cơ thể người tổn hại. Xin hãy bảo trọng, vào trong nghỉ ngơi đi."
"Dariun."
"Vâng?"
"Thật ra ta là ai?"
Tiếng thì thầm khe khẽ truyền đến qua làn gió đêm. Chàng kỹ sĩ giáp đen thoáng lộ vẻ chùn bước mà anh ta chưa bao giờ để lộ trên chiến trường. Anh vốn không giỏi nói lời hoa mĩ hay trấn an người khác, nên lúc này không biết phải phản ứng thế nào. Và cũng bởi hiểu được hàm ý trong lời nói của Arslan khiến anh càng khó trả lời hơn.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Narsus đã nói rồi, con người ta không bao giờ có đủ tri thức cho tất cả...."
Dariun khuyên Arslan hãy kiên nhẫn đợi Bahman giải thích mọi chuyện. Arslan im lặng, khiến cho chiến binh vô song của xứ Pars chẳng biết nên nói gì.
"Dariun biết rõ danh tính của điện hạ."
"Ngươi biết sao, Dariun?"
"Đúng. Điện hạ là vị chủ nhân mà Dariun này hết mực yêu quý. Vậy đã được chưa ạ?"
Azrael rít lên khe khẽ bên trên vai Arslan. Arslan đưa tay xoa đầu người bạn có cánh. Nước mắt lấp lánh chảy dài trên gò má, từ đôi mắt trong vắt như trời đêm.
Sao lại rơi nước mắt chứ, bản thân Arslan cũng không hiểu. Chàng chỉ biết khóc lúc này không phải điều gì đáng hổ thẹn hết. Azrael có vẻ lo lắng quan sát bạn mình. Arslan xoa đầu nó, rồi thì thầm.
"Cảm ơn Dariun."
......
Đêm ấy, hoàng tử Gadhevi cũng cho 15 vạn quân của mình xuất phát. Bề ngoài là tấn công quân Pars ở phía bắc, nhưng thực chất là để dụ quân Rajendra ở phía nam di chuyển về hướng đông. Nếu quân Rajendra tấn công quân Gadhevi từ phía sau, họ sẽ lập tức quay lại đánh với quân Rajendra trước. CÒn nếu Rajendra muốn tấn công kinh đô trong lúc Gadhevi vắng mặt, họ sẽ vòng ngược lại đánh lén quân Rajendra từ phía sau. Với ưu thế vượt trội về quân số, bất cứ cách nào cũng cũng có khả năng thành công cao.
"Kẻ thù chính của ta là Rajendra. Không cần biết thiệt hại ra sao, chúng ta phải nghiền nát hắn, lấy đầu hắn. Sau đó thì chẳng có lý gì phải sợ quân Pars hết."
Gadhevi quyết định như vậy.
-----------------------------
Lời editor : Có rất nhiều chi tiết khác biệt với bản manga trong chương này nên mình muốn note ra
1. Lý do Arslan thả Jaswant
Vì đâu Arslan quyết định tha cho Jaswant chứ không phải bất cứ ai khác? Trong cuộc viễn chinh của mình, tù nhân mà Arslan bắt được đâu chỉ có mình Jaswant? Nếu nói Arslan chỉ đơn giản là quá đỗi nhân từ thì hơi thiếu thuyết phục bởi cậu ta chỉ dành sự nhân từ ấy cho Jaswant thôi à?
Arakawa đã giải thích điều này trong manga : là bởi Arslan thấy Azrael thích Jaswant (thường mang chuột đến tặng cho anh ta). Kishward nói chim muông là tấm gương phản chiếu người đối diện, Azrael cũng vì yêu mến tấm lòng trong sáng của Arslan nên mới thân thiết với cậu ta. Arslan thì thấy điều tương tự ở Jaswant. Hơn nữa, Jaswant khiến Arlan nhớ tới Kharlan, dù phản bội nhưng trong lòng có nỗi khổ riêng.
2. Quá khứ tai tiếng của Narsus
Cảnh Narsus và Dariun nói chuyện với nhau trong phòng riêng về tương lai của họ đã bị cắt ở manga. Theo nguyên tác, Dariun có một mối tình bất thành với cô công chúa xứ Serica, còn Narsus thì khá ăn chơi đàng điếm thời còn làm quan trong triều. Anh ta vướng nhiều lời đồn với các cô kỹ nữ. Tuy nhiên, đối tượng độc giả của manga là thiếu niên nên đương nhiên chi tiết này đã bị cắt bỏ.
3. Cảnh Dariun an ủi Arslan trên tường thành
Một pha cải tiến xuất sắc, đi vào lòng người của Arakawa sensei.
Khi tin dữ đến tai hoàng tử Gadhevi đang ở thủ đô Uraiyur, hắn đánh rơi chiếc cốc ngà trên tay, khiến rượu dừa đổ tung tóe.
"Rốt cuộc thế này là sao, Mahendra?"
"Không có thế nào cả, thưa điện hạ. Gujarat là chìa khóa phòng thủ phía tây bắc của kinh đô, nay đã bị quân Pars chiếm giữ, ta phải mau chóng đoạt về. Nếu quân của hoàng tử Rajendra hợp nhất với quân Pars ở đó thì rất khó giành lại. Phải mau chóng hành động khi lực lượng phe địch còn đang phân tán."
"Vậy sao? Ta hiểu rồi."
Khi mục tiêu đã được đặt ra, Gadhevi không còn lo lắng nữa. Hắn về phòng, dùng nước lạnh tắm sạch cơn say, sau đó mặc áo giáp, ra lệnh cho quân đội lên đường.
Dưới sự chỉ huy của Mahendra, đội hình được sắp xếp đâu vào đấy. Ngày 5 thánh 2, 15 vạn quân rời thủ đô. Hoàng tử Gadhevi cưỡi trên lưng một con voi trắng, mặc áo giáp bạch kim đính hơn 300 viên đá quý. Ngoài ra, còn có năm trăm voi chiến cũng được đưa vào chiến dịch này. Đoàn quân khổng lồ băng qua bình nguyên hoang sơ Sindhra, tiến về phía bắc.
Cùng lúc đó, tại thành Gujarat do quân Pars chiếm đóng, Jaswant đã bị bắt giữ, giải đến trước mặt Arslan nhưng anh ta không có ý định cầu xin tha mạng.
"Ta là người Sindhura. Ta sẽ không bán rẻ đất nước mình cho Pars. Ta không phản bội Pars mà chỉ làm tròn nghĩa vụ với Sindhura. Hãy cứ kết liễu ta nếu các người muốn."
"Vậy thì theo ý ngươi!"
Gieve rút thanh trường kiếm bên hông, đi vòng ra sau lưng Jaswant.
"Sau khi chặt đầu ngươi, ta sẽ ngâm một bài thơ bi tráng, diễm lệ để tế bái. Ngươi có thể khoe khoang nó với thần linh xứ Sindhura ở thế giới bên kia."
Ngay khi lưỡi kiếm trắng toát vung cao, một giọng nói chợt vang lên. Đó là tiếng của Arslan.
"Khoan đã Gieve."
Dường như đã đoán ra từ trước, Gieve dừng tay. Anh ta nhìn hoàng tử trẻ với ánh mắt mỉa mai.
"Thần biết điện hạ sẽ làm thế mà. Vì người đã ra lệnh, thần sẽ không xuống tay, nhưng hy vọng sau này người đừng hối hận."
Nghe Gieve nói thế, Arslan bối rối từ tận đáy lòng. Chàng tha mạng cho Jaswant hoàn toàn vì lòng thương hại chứ không dám nghĩ Jaswant sẽ trả ơn. Làm thế, không những sự an toàn của bản thân chàng mà những thuộc hạ dưới quyền đều có thể bị đe dọa. Là một hoàng tử, chàng phải chịu trách nhiệm cho điều này.
Cuối cùng, Arslan vẫ thả Jaswant đi.
Narsus khuyên nhủ, "Theo thần, chuyện này không dẫn tới mối nguy nào mà chúng thần không xử lý nổi, cho nên điện hạ cứ toàn quyền quyết định."
Ngay khi được cởi trói, Jaswant thậm chí không thèm nhìn Arslan mà chỉ kiêu hãnh đi về phía dãy núi. Nhìn theo anh ta, Arslan lại băn khoăn nói với Narsus.
"Cảm ơn, Narsus. Nhưng ngài có nghĩ ta đang làm đúng không?"
"Thành thật mà nói thì hành động này quá đỗi ngây thơ, nhưng cũng không quan trọng. Câu hỏi đặt ra là Gadhevi có còn chấp nhận hắn nữa không."
Arslan nghiêng đầu hoài nghi, Narsus tiếp tục giải thích.
"Jaswant sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc thành Gujarat thất thủ. Gadhevi sẽ nghĩ sao chứ?"
Narsus không cho rằng Gadhevi là một người chủ nhân từ như Arslan, nhưng anh ta không nói thẳng. Anh cảm thấy Jaswant hành động quá nóng vội, và điều đó dẫn tới sự sụp đổ của thành Gujarat.
Arslan ngưỡng mộ trí tuệ của Narsus, cảm thấy anh ta thật phi thường. Nếu Jaswant không phản bội và báo với quân Sindhura kế hoạch ban đầu của họ thì chiến dịch đã chẳng thành công. Làm sao Narsus biết Jaswant sẽ hành động như thế? "Thần không biết anh ta sẽ phản bội. Nói chung thần chỉ lên trước kế hoạch cho một vài tính huống, và lần này một trong số chúng đã phát huy tác dụng."
Thực ra, Narsus đã nghĩ trước cách ứng phó cho cả việc Jaswant phản bội họ hoặc không. Anh ta đưa ra ba giả thuyết, Jaswant là sát thủ của Sindhura được cử đến ám sát Arslan, hoặc anh ta chỉ là một người dẫn đường bình thường, hoặc anh ta là gián điệp phe Gadhevi cài vào quân Rajendra. Ngoài ra, Rajendra có thể biết Jaswant là gián điệp của Gadhevi, cũng có thể không biết. Tổng cộng, Narsus tính toán hơn 20 tình huống và lên kế hoạch đối phó với từng tình huống một. Khi sự việc diễn ra, anh ta chỉ cần áp dụng một trong số chúng,
"Narsus này không bao giờ chỉ tính toán một hướng duy nhất, rẽ trái hoặc rẽ phải. Thần sẽ chuẩn bị trước cho mọi kịch bản."
Cựu lãnh chúa Dailam đáp.
Sau khi được trả tự do, Jaswant tìm đường quay về được nơi hoàng tử Gadhevi đóng quân sau ba ngày gian khổ. Anh ta vui mừng khôn xiết khi được xác minh danh tính, nhưng những người lính lại chẳng hề tỏ ra tôn trọng, bất ngờ dùng chuôi kiếm đánh gục và trói anh ta lại. Thế là Jaswant bị kéo đến trước mặt Gadhevi với khuôn mặt lấm lem và đôi mắt đỏ ngầu.
"Hoàng tử Gadhevi, tại sao người đối xử với thần như vậy? Thần đã phụng sự người bằng tất cả lòng thành!"
"Câm miệng, tên phản bội ! Sao ngươi còn đám xuất hiện trước mặt ta?"
Gadhevi chĩa kiếm vào ngực Jaswant, quát lớn.
"Không phải ngươi đã thông đồng với quân Pars và dâng thành Gujarat cho chúng sao? Một số nhân chứng khẳng định ngươi đã cố tình dụ các tướng lĩnh ra khỏi thành."
"Không, không phải thế. Thần cũng mắc mưu quân Pars. Thần không hề thông đồng với họ. Nếu âm mưu với họ, sao thần còn quay lại đây gặp người? Đáng lẽ thần phải ăn mừng chiến thắng tại đó chứ?"
Nghe Jaswant biện bạch, Gadhevi nhất thời không biết phản bác ra sao.
"Điện hạ, người nổi giận là đúng. Nhưng anh ta là nô bộc trung thành với gia đình thần, cũng từng lập được nhiều công lao. Xin điện hạ khoan dung, để anh ta có thể lập công chuộc tội..."
Mahendra cúi đầu thật thấp.
Gadhevi tức giận không sao kiềm chế được. Hắn thở hồng hộc nhìn cha vợ, rồi lại trừng mắt nhìn Jaswant.
"Được rồi, ngài tể tướng, ta tha cho hắn lần này. Nhưng về sau mà có điều nhỏ nhặt nào khiến ta nghi ngờ...."
Jaswant kìm nén nỗi uất ức, cúi đầu nói lời tạ ơn. Ngay sau đó, một kỵ binh phụ trách trinh sát chạy vào lều của Gadhevi với gương mặt tái mét.
Hắn báo rằng 5 vạn quân của hoàng tử Rajendra đột ngột tiến về phía đông, chiếm được khu vực nằm giữa quân của Gadhevi và kinh đô Uraiyur.
Tình thế vô cùng khẩn cấp.
Quân Pars do Arslan chỉ huy thì đóng tại thành Gujarat. Phía nam có quân của Gadhevi và Mahendra, xa hơn nữa là quân của Rajendra, rồi xa hơn nữa, cũng ở hướng nam là kinh đô của nước này, Uraiyur.
Hai phé đối lập chia quân làm hai nhóm. Nhìn bề ngoài, Gadhevi có vẻ như bị ép ở cả hai hướng nam và bắc, thế nhưng thực tế, quân số của họ đông hơn địch rất nhiều. Cho nên, họ cũng dễ dàng vô hiệu hóa được thế gọng kìm. Rajendra có thể tiến công về phía nam đánh chiếm kinh đô nhưng cũng không có nhiều lợi thế khi vẫn còn 3 vạn quân trấn giữ Uraiyur. Quân Pars ở phía bắc và quân Rajendra ở phía nam không thể liên lạc để phối hợp hành động, đây là tình huống bất lợi cho cả hai.
"Ta không ngờ tình hình lại trở nên rắc rối như thế này."
Sau khi nghe báo cáo từ trinh sát, Narsus lắc đầu nhìn tấm bản đồ. Anh đã hy vọng rằng quân Gadhevi và Rajendra đụng độ nhau trên con đường phía bắc thủ đô rồi gây chiến.
"Làm gì có chuyện may mắn như thế?"
Bahman chế giễu với giọng nặng nề, và Narsus chẳng thể tranh cãi được.
"Ngài nói phải."
Thẳng thắn thừa nhận xong, Narsus khẽ mỉm cười.
"Tuy nhiên, tình thế sẽ sớm thay đổi thôi. Mục đích của cả hai bên là giao chiến mà. Ta tin Gadhevi sẽ hành động trong vòng ba ngày."
Anh khẳng định. Quân Pars luôn sẵn sàng rời thành bất cứ lúc nào dưới sự chỉ huy của Bahman.
Đêm đó, sau khi họp bàn chiến lược, Dariun và Narsus về phòng riêng, chuẩn bị kế hoạch đối ứng cho trận chiến sắp tới.
Trước mặt Narsus là hai đĩa thức ăn, cơm chiên thịt cừu của Elam và bánh mì mỏng với thịt chim của Alfarid. Dù Elam và Alfarid thường xuyên cãi nhau nhưng chí ít họ không làm những món giống nhau để gây khó dễ cho Narsus, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ lại nan giải ở chỗ ăn món nào trước đây.
"Ngươi là kiểu thích được theo đuổi đúng không, Narsus?"
Dariun chế nhạo, và anh ta nói đúng. Narsus im lặng không đáp, dù mắt đăm đăm nhìn tấm bản đồ Sindhura nhưng trên gương mặt lại không có chút căng thẳng nào. Trước kia, khi phục vụ trong triều, anh từng vướng vào nhiều lời đồn với các kỹ nữ, nhưng lần này anh không thể coi cuộc sống như một trò chơi. Narsus phải chịu trách nhiệm trách nhiệm cho tương lại của Elam, và cũng không thể tổn thương tình cảm của Alfarid. Theo cấp bậc xã hội của Pars, Arslan và Elam khác xa nhau về địa vị nhưng họ lại là những người bạn đồng cam cộng khổ, chẳng khác nào anh em. Họ cùng học về chiến lược quân sự lẫn cách trị quốc dưới sự chỉ dạy của Narsus, đồng thời học kiếm thuật và bắn cung với Dariun. Với tư cách là giáo viên, anh đánh giá cả hai đều là những học trò xuất sắc.
"Sau này khi hoàng tử Arslan lên ngôi vua, nếu Elam được ở bên hỗ trợ ngài ấy thì sẽ thuận tiện hơn biết bao nhiêu."
Dariun đã đoán trước được tương lai này. Narsus chỉ khịt mũi, vẫn nhìn chằm chằm tấm bản đồ Sindhura, đáp,
"Phải, sẽ mất chừng 10 năm. Khi ấy ta và ngươi có thể rút chân khỏi chính sự mà không phải lo lắng gì nữa rồi."
Vậy sau khi nghỉ hưu, họ sẽ làm gì tiếp? Narsus muốn cầm cọ để trở thành danh họa Mani tái thế. Còn Dariun có thể quay lại đất nước tơ lụa Serica để hàn gắn mối duyên đã đứt của mình. Dù họ luôn dõi theo nhau như những người bạn thân thiết nhất, nhưng không ngăn cản đối phương theo đổi khao khát riêng. Họ sẽ chấp nhận và ủng hộ mọi quyết định của nhau.
Lúc này, vị hoàng tử thiếu niên còn trẻ dại của họ cũng đang nghiêm túc nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân. Arslan dựa lưng vào bức tường đá trên thành Gujarat, nơi tạm thời trở thành nhà của chàng, tắm mình trong ánh sao ở một xứ sở xa lạ và đắm chìm vào suy ngẫm. Chàng không hoàn toàn đơn độc khi có Azrael bầu bạn. Chú diều hâu đậu trên vai hoàng tử, như thể đang che chở đôi mắt pha lê sáng ngời của người bạn không cánh.
Chưa đầy bốn tháng từ sau trận thảm bại ở Atropatene, nhưng chàng cảm thấy dài đằng đẵng như thể 10 năm. Trong thời gian này, vô số chuyện xảy ra. Nhưng điều khiến Arslan lo lắng nhất là bí mật liên quan đến xuất xứ của chàng.
"Thái tử điện hạ, sau khi trận chiến này kết thúc và quay về thành Peshawar, lão già này xin được nói cho người nghe tất cả. Từ giờ đến khi đó, mong người đừng hối thúc thần."
Trước khi tới Sindhura, Bahman đã nói vậy.
Arslan không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng cảm giác giằng xé giữa muốn biết và không muốn biết liên tục giày vò trái tim cậu thiếu niên. Sâu thẳm trong lòng chàng, một vực sâu vừa hé mở. Đó là cuối năm ngoái, mới cách đây chừng 50 ngày, giọng nói của Bahman vang vọng giữa các bức tường thành Peshawar đỏ rực dưới bầu trời đêm đông.
"Nếu giết người đó, dòng máu hoàng gia xứ Pars sẽ tuyệt diệt...."
Người ông ấy nói không phải Arslan mà là người gã đeo mặt nạ tìm đến giết chàng. Bahman đã hét lên rằng không được giết người đó.
Kẻ đeo mặt nạ bạc là ai?
Người đó mang trong mình huyết thống hoàng tộc, nhất định là thế rồi. Vậy thì anh ta hẳn phải biết điều gì mà Arslan không biết.
Với một thiếu niên 14 tuổi, áp lực quá sức nặng nề.
Chàng chẳng những phải đánh đuổi quân xâm lược, giành lại lãnh thổ vương quốc mà còn phải cứu thoát cha mẹ mình khỏi cảnh giam cầm. Bình thường chàng sẽ không nghĩ quá nhiều về điều đó. Nhưng vào một buổi tối thảnh thơi như hôm nay, mọi suy tư lại ùa về.
Và rồi câu hỏi cơ bản nhất, cũng đáng sợ nhất len lỏi tận sâu trong tim Arslan.
Rốt cuộc ta là ai....
Arslan rùng mình không phải vì cơn gió đông vừa thổi, mà bởi sợ hãi trước câu hỏi mình vừa đặt ra. Arslan đáng lẽ là hoàng tử của Pars, con trai của vua Andragoras và hoàng hậu Tahamine. Từ trước đến nay, có rất ít lý do để nghi ngờ sự thật này. Ấy thế nhưng những lời của Bahman lại như một cái gai trong tim cậu thiếu niên. Chàng đã cố hết sức tin tưởng trong im lặng, ấy thế mà mỗi khi nhớ lại, chàng cảm thấy đắng cay vô cùng.
Arslan giật mình khi tiếng bước chân vang lên trên tường thành. Azrael kêu một tiếng khe khẽ bên tai chàng. Tuy nhiên, người đến không phải kẻ thù mà là một đồng minh đáng tin cậy. Vị hiệp sĩ mặc chiến bào đen cởi bỏ mũ giáp, nghiêm cẩn chào.
"Thái tử điện hạ, dù đang ở phương nam nhưng gió mùa đông vẫn khiến cơ thể người tổn hại. Xin hãy bảo trọng, vào trong nghỉ ngơi đi."
"Dariun."
"Vâng?"
"Thật ra ta là ai?"
Tiếng thì thầm khe khẽ truyền đến qua làn gió đêm. Chàng kỹ sĩ giáp đen thoáng lộ vẻ chùn bước mà anh ta chưa bao giờ để lộ trên chiến trường. Anh vốn không giỏi nói lời hoa mĩ hay trấn an người khác, nên lúc này không biết phải phản ứng thế nào. Và cũng bởi hiểu được hàm ý trong lời nói của Arslan khiến anh càng khó trả lời hơn.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Narsus đã nói rồi, con người ta không bao giờ có đủ tri thức cho tất cả...."
Dariun khuyên Arslan hãy kiên nhẫn đợi Bahman giải thích mọi chuyện. Arslan im lặng, khiến cho chiến binh vô song của xứ Pars chẳng biết nên nói gì.
"Dariun biết rõ danh tính của điện hạ."
"Ngươi biết sao, Dariun?"
"Đúng. Điện hạ là vị chủ nhân mà Dariun này hết mực yêu quý. Vậy đã được chưa ạ?"
Azrael rít lên khe khẽ bên trên vai Arslan. Arslan đưa tay xoa đầu người bạn có cánh. Nước mắt lấp lánh chảy dài trên gò má, từ đôi mắt trong vắt như trời đêm.
Sao lại rơi nước mắt chứ, bản thân Arslan cũng không hiểu. Chàng chỉ biết khóc lúc này không phải điều gì đáng hổ thẹn hết. Azrael có vẻ lo lắng quan sát bạn mình. Arslan xoa đầu nó, rồi thì thầm.
"Cảm ơn Dariun."
......
Đêm ấy, hoàng tử Gadhevi cũng cho 15 vạn quân của mình xuất phát. Bề ngoài là tấn công quân Pars ở phía bắc, nhưng thực chất là để dụ quân Rajendra ở phía nam di chuyển về hướng đông. Nếu quân Rajendra tấn công quân Gadhevi từ phía sau, họ sẽ lập tức quay lại đánh với quân Rajendra trước. CÒn nếu Rajendra muốn tấn công kinh đô trong lúc Gadhevi vắng mặt, họ sẽ vòng ngược lại đánh lén quân Rajendra từ phía sau. Với ưu thế vượt trội về quân số, bất cứ cách nào cũng cũng có khả năng thành công cao.
"Kẻ thù chính của ta là Rajendra. Không cần biết thiệt hại ra sao, chúng ta phải nghiền nát hắn, lấy đầu hắn. Sau đó thì chẳng có lý gì phải sợ quân Pars hết."
Gadhevi quyết định như vậy.
-----------------------------
Lời editor : Có rất nhiều chi tiết khác biệt với bản manga trong chương này nên mình muốn note ra
1. Lý do Arslan thả Jaswant
Vì đâu Arslan quyết định tha cho Jaswant chứ không phải bất cứ ai khác? Trong cuộc viễn chinh của mình, tù nhân mà Arslan bắt được đâu chỉ có mình Jaswant? Nếu nói Arslan chỉ đơn giản là quá đỗi nhân từ thì hơi thiếu thuyết phục bởi cậu ta chỉ dành sự nhân từ ấy cho Jaswant thôi à?
Arakawa đã giải thích điều này trong manga : là bởi Arslan thấy Azrael thích Jaswant (thường mang chuột đến tặng cho anh ta). Kishward nói chim muông là tấm gương phản chiếu người đối diện, Azrael cũng vì yêu mến tấm lòng trong sáng của Arslan nên mới thân thiết với cậu ta. Arslan thì thấy điều tương tự ở Jaswant. Hơn nữa, Jaswant khiến Arlan nhớ tới Kharlan, dù phản bội nhưng trong lòng có nỗi khổ riêng.
2. Quá khứ tai tiếng của Narsus
Cảnh Narsus và Dariun nói chuyện với nhau trong phòng riêng về tương lai của họ đã bị cắt ở manga. Theo nguyên tác, Dariun có một mối tình bất thành với cô công chúa xứ Serica, còn Narsus thì khá ăn chơi đàng điếm thời còn làm quan trong triều. Anh ta vướng nhiều lời đồn với các cô kỹ nữ. Tuy nhiên, đối tượng độc giả của manga là thiếu niên nên đương nhiên chi tiết này đã bị cắt bỏ.
3. Cảnh Dariun an ủi Arslan trên tường thành
Một pha cải tiến xuất sắc, đi vào lòng người của Arakawa sensei.
Danh sách chương