Tin tức về cuộc tiến công của hoàng tử Gadhevi đã mau chóng đến tai quân Pars. 2 vạn trong tổng số 15 vạn quân do Gadhevi chỉ huy sẽ đương đầu với quân Pars tại pháo đài Gujarat, trong khi 13 vạn còn lại sẽ chiến đấu với quân Rajendra.
Quân Pars mau chóng tổ chức một cuộc họp chiến lược trong đại sảnh của pháo đài. Narsus nói.
"Chúng ta có thể thấy rõ suy tính của Gadhevi. Hắn đã lựa chọn đúng. Hắn nắm trong tay lợi thế là quân số đông đảo nên cách tốt nhất để tận dụng là tấn công trực diện...."
Bahman đồng tình sâu sắc. Ông đánh giá nhận định của Narsus luôn chuẩn xác, rất xứng với chức chỉ huy chiến lược.
"Tuy nhiên Gadhevi không biết sức mạnh thực sự của kỵ binh Pars chúng ta. Giờ hãy cho kẻ này một bài học nhớ đời, dù có lẽ hắn sẽ chẳng sống sót mà rút kinh nghiệm từ bài học ấy."
Arslan gật đầu, lập tức ra lệnh xuất quân.
Quân Pars có tổng cộng hơn 1 vạn quân, hầu hết là lính dưới trướng Bahman. Ngoài ra còn có 6 người thuộc hạ của hoàng tử Arslan cùng 500 kỵ binh mà Kishward cho mượn. Gieve luôn nghi ngờ lòng trung thành của Bahman, nhưng Narsus thì không còn lo lắng về điều đó nữa. Anh chỉ ái ngại những điều Farangis nói là sự thật, rằng Bahman vẫn luôn chờ cơ hội để kết thúc đời mình.
Bahman vô cùng trung thành với hoàng gia. Liệu lòng trung thành ấy có đủ để gánh vác bí mật ẩn giấu trong lòng ông ta? Hay ông ta quyết định lấy cái chết chôn vùi bí mật ấy? Narsus quyết không để Bahman làm điều đó. Nhưng cái khó là anh không dám chắc mình quyết định như vậy có đúng hay không?
Hai hoàng tử xứ Sindhura đều tự tin vào quân lực của mình nên đã đối đầu nhau trên hoang mạc Jamnagar ngày 5 tháng 2.
Gadhevi cưỡi trên lưng voi trắng khổng lồ, còn Rajendra cưỡi một chú bạch mã lộng lẫy. Cả hai đều mặc áo giáp nạm đá quý, đầu quấn khăn lụa cài những viên ngọc lớn. Họ luôn so kè nhau trên từng mặt trận, nếu ngọc đính trên khăn của Gadhevi màu xanh thì Rajendra màu đỏ.
"Trận chiến hoàng tráng giữa một tên hoàng tử cưỡi bạch mã, còn một tên cưỡi bạch tượng!"
Thấy dáng vẻ của họ, Gieve không khỏi bật cười.
Theo truyền thống xứ Sindhura, khi hai đạo quân đối đầu nhau thì người chỉ huy hai phe phải lớn tiếng tuyên cáo thông điệp chiến tranh của mình. Hay nói cách khác là một trận đấu võ mồm.
Hai hoàng tử trừng mắt nhìn nhau ở khoảng cách hơn trăm bước. Người khai mào cuộc khẩu chiến là Gadhevi.
"Rajendra, ngươi chỉ là một tên khốn được nô lệ sinh ra, thế mà dám thèm muốn ngai vàng. Nếu ngươi bằng lòng xuống khỏi con bạch mã tầm thường kia rồi quỳ gối cầu xin, có thể ta vẫn sẽ tha mạng cho ngươi."
Nghe những lời này, Rajendra cong môi chế giễu.
"Nếu ta là một tên khốn thì ngươi thậm chí còn thảm hại hơn khi không đánh bại được tên khốn như ta. Ngươi nghĩ vì sao phụ vương chúng ta cứ trì hoãn việc lập thái tử? Tuy ngươi có lợi thế huyết thống bên nhà ngoại, nhưng phụ vương vẫn không thèm trao ngươi quyền thừa kế, ấy là bởi nhân cách ngươi kém xa ta."
Về tài hùng biện, Gadhevi quả thật chằng bằng 1 phần 10 Rajendra. Sau khi bí lời, hắn quyết định dùng đến vũ lực.
"Nghiền nát tên khốn Rajendra đi!"
Thế là cuộc chiến giữa cặp anh em cùng cha khác mẹ bắt đầu.
Lúc đầu, hai bên có vẻ cân tài cân sức.
Gadhevi có 13 vạn quân, Rajendra có 5 vạn. Nếu họ đấu nghiêm túc, Rajendra không có cơ chiến thắng. Nhưng lần này, Rajendra lại chọn chiến trường thuận lợi cho mình. Hoang mạc Jamnagar bị ngăn cách bởi một số con sông nhỏ. Chính vì thế, Gadhevi không thể đưa toàn bộ lực lượng của mình ra chiến trường cùng lúc. Nhưng cũng chính vì không thể dàn quân theo chiều ngang nên quân của Gadhevi lại dày đặc đến nỗi không thể chọc thủng trung tâm.
Sau trận hỗn chiến của các kỵ binh, đến lượt bộ binh giao tranh. Khói bụi đầy trời, kiếm giáo va vào nhau chát chúa, máu bắn ra cùng những mảnh thịt bị cắt rời, nhuộm đỏ nền cát đen.
Mỗi một khắc là vô số người ngã xuống. Không chỉ người với người so kiếm mà cả lũ ngựa cũng hí lên, điên cuồng cắn xé nhau.
Trước buổi trưa, làn sóng tấn công của kỵ binh phe Gadhevi đã thiệt hại hơn nghìn người, dường như đang đuối sức, lợi thế nghiêng về Rajendra. Ấy thế nhưng, cùng lúc đó, một nhóm quân bắt đầu chuyển động ầm ầm như núi. Âm thanh như sấm vang trên trên bầu trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Nó càng đến gần, vẻ lo lắng càng hiện rõ trên gương mặt các tướng lĩnh phe Rajendra.
"Hoàng tử Rajendra, binh đoàn voi chiến đang tới !"
"Cái gì....?"
Gadhevi thật sự nóng vội đến thế ư? Vậy thì khó khăn cho Rajendra rồi. Quân của hắn bao gồm cả kỵ binh và bộ binh, nhưng riêng lực lượng tượng binh mạnh nhất Sindhura lại nằm trong tay Gadhevi. Một kẻ luôn tự tin như Rajendra cũng phải lo sợ vấn đề này.
"Đội cũng tiễn, nhắm vào lũ voi!"
Những tay xạ thủ đã dũng cảm xông lên nhận nhiệm vụ. Tuy nhiên, loại mũi tên thông thường chẳng thể thay đổi được tình hình.
500 con voi rống lên, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi trận mưa tên ấy, mau chóng áp sát quân Rajendra, nghiền nát đội cung tiễn mà chẳng gặp chút cản trở nào. Vòi của chúng nặng nề quất vào đầu bộ binh, còn ngà cả chúng nhấc bổng lũ ngựa.
Sức mạnh của voi chiến vô cùng khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, xác chết chất thành núi trước mắt Rajendra. Cát, máu và tiếng la hét quay cuồng trên hoang mạc.
Đội hộ vệ của Rajendra bắt đầu hoảng sợ. Họ không thể sắp xếp lại đội hình, cứ thế lui về sau một trăm bước, rồi lại hai trăm bước. Chỉ riêng tiếng rống của lũ voi thôi đã khiến người ta kinh hãi rồi. Quân Rajendra từ đầu đã thua kém về mặt quân số, nay còn mất tinh thần nữa thì không có mảy may có cơ hội giành thắng lợi.
"Giá như phe ta cũng có voi...."
Rajendra không thể không nghiến răng căm hận, nhưng giờ hận phỏng có ích gì. Thuộc hạ của hắn kêu than buồn bã.
"Thưa hoàng tử, cứ thế này thì quân ta nguy mất!"
"Ta biết rồi!"
Rajendra gầm gừ. Hắn tức giận trước lời báo cáo thừa thãi của thuộc cấp, nhưng hắn không giống Gadhevi, sẽ không đánh đập người của mình.
"Nếu có kỵ binh Pars hỗ trợ thì chí ít cũng phân tán được lực lượng của chúng....Ta tự hỏi, phải chăng bọn họ chỉ dũng mãnh ở cái mồm thôi."
Trong lúc Rajendra phỉ báng đồng minh thì một người hầu cậu vội chạy đến.
"Kỵ binh Pars tới rồi!"
Đó làm một tin tốt bất ngờ đễn nỗi Rajendra còn tưởng mình nghe lầm. Tuy nhiên, đây là sự thật chẳng thể nhầm lẫn. Thế trận lập tức thay đổi.
Quân Gadhevi bị kỵ binh bao vây mà không có lực lượng phòng thủ, mau chóng rơi vào cảnh hỗn loạn. Quân Pars đột kích từ bên sườn khiến đội hình kẻ địch tan rã. Vốn đang trên đà thừa thắng xông lên, nay bọn họ phải lui về điểm xuất phát với bố cục rối rắm.
Rajendra thở phào nhẽ nhõm. Hắn thúc ngựa trắng tiến về phía quân Pars tìm bóng dáng hoàng tử Arslan, gọi lớn.
"Hoàng tử Arslan, làm thế quái nào ngài tới được đây?"
"Chúng ta đã bay vội tới đây đấy. Thật ra ta đã hy vọng có thể tới sớm hơn một chút."
Arslan mỉm cười, gương mặt chàng vô cùng rạng rỡ khi bộ giáp vàng phản chiếu ánh nắng. Thế rồi, chàng giơ cao cánh tay, kỵ binh xứ Pars nổi tiếng thiện chiến cũng chĩa gươm lên như muốn đánh hạ mặt trời xứ Sindhura. Với hiệu lệnh "Yashashuin !", họ đồng loạt xông vào phòng tuyến kẻ thù.
Lý do quân Pars có thể di chuyển thần tốc như vậy là bởi họ chỉ gồm có kỵ binh. Cách ứng phó của Narsus hết sức thông minh. Đầu tiên, anh ta tung tin đồn rằng quân Pars rút lui trong lúc quân Gadhevi tiến về thành Gujarat. Thực tế, anh cũng rút hầu hết quân lính khỏi pháo đài. Quân Gadhevi hí hửng mừng thầm, định tiến vào giành lấy pháo đài rỗng. Thế nhưng họ bị quân Pars còn ẩn náu trong thành trút xuống một trận mưa tên, gây thiệt hại nặng nề. Đòn đau nhớ lâu, bọn họ quyết định cảnh giác hơn, dàn quân phía nam pháo đài và lên chiến lược cho một trận chiến trường kỳ. Tuy nhiên, quân Pars chỉ bày kế nghi binh. Họ cắm cờ Pars khắp nơi, nhưng thực chất đã lẻn đi từ cổng bắc, hành quân đường vòng về hướng đông và cuối cùng xuất hiện ở phía đông nam của chiến trường. Quân Gadhevi lại đề phòng kỵ binh Pars tấn công bằng cách củng cố đội hình ở phía tây bắc, thành ra cuộc đột kích bất ngờ của người Pars được thực hiện dễ dàng như trở bàn tay.
Kỵ binh Pars mạnh đến mức Gadhevi cũng buộc phải thừa nhận khi chứng kiến.
1 vạn quân với đội hình hoàn hảo dưới sự chỉ huy đầy kinh nghiệm của Bahman.
Quân Gadhevi lúc này đã tung hết bài tẩy. Họ không thể tổ chức phản công được nữa khi đội hình liên tục bị rạn nứt.
Khả năng dụng binh của Bahman là không phải bàn cãi nên các thuộc hạ của Arslan mới được an nhàn bên cạnh thái tử, quan sát mọi thứ trên cao. Ngay cả Gieve, người luôn chế nhạo kẻ khác cũng không thể không tâm phục khẩu phục.
"Lão tướng này dũng mãnh thật!"
Gadhevi tổn thất càng lớn thì Rajendra càng được lợi. Nghe tin quân Pars đột kích, Gadhevi lớn tiếng chửi mắng quân lính của mình là lũ vô dụng, không chống đỡ nổi sự tấn công của kẻ thù. Cuối cùng, hắn đưa ra quyết định liều lĩnh.
"Cho voi chiến nghiền nát quân Pars đi!"
Gadhevi luôn tin chắc rằng chỉ cần voi xuất trận, mọi tình thế khó khăn sẽ được tháo gỡ. Dù có phần hơi quá mức lạc quan nhưng nghĩ vậy cũng không phải không có lý.
Và thế là binh đoàn voi bất khả chiến bại giậm chân rầm rập, lao về phía quân Pars.
Quân Pars mau chóng tổ chức một cuộc họp chiến lược trong đại sảnh của pháo đài. Narsus nói.
"Chúng ta có thể thấy rõ suy tính của Gadhevi. Hắn đã lựa chọn đúng. Hắn nắm trong tay lợi thế là quân số đông đảo nên cách tốt nhất để tận dụng là tấn công trực diện...."
Bahman đồng tình sâu sắc. Ông đánh giá nhận định của Narsus luôn chuẩn xác, rất xứng với chức chỉ huy chiến lược.
"Tuy nhiên Gadhevi không biết sức mạnh thực sự của kỵ binh Pars chúng ta. Giờ hãy cho kẻ này một bài học nhớ đời, dù có lẽ hắn sẽ chẳng sống sót mà rút kinh nghiệm từ bài học ấy."
Arslan gật đầu, lập tức ra lệnh xuất quân.
Quân Pars có tổng cộng hơn 1 vạn quân, hầu hết là lính dưới trướng Bahman. Ngoài ra còn có 6 người thuộc hạ của hoàng tử Arslan cùng 500 kỵ binh mà Kishward cho mượn. Gieve luôn nghi ngờ lòng trung thành của Bahman, nhưng Narsus thì không còn lo lắng về điều đó nữa. Anh chỉ ái ngại những điều Farangis nói là sự thật, rằng Bahman vẫn luôn chờ cơ hội để kết thúc đời mình.
Bahman vô cùng trung thành với hoàng gia. Liệu lòng trung thành ấy có đủ để gánh vác bí mật ẩn giấu trong lòng ông ta? Hay ông ta quyết định lấy cái chết chôn vùi bí mật ấy? Narsus quyết không để Bahman làm điều đó. Nhưng cái khó là anh không dám chắc mình quyết định như vậy có đúng hay không?
Hai hoàng tử xứ Sindhura đều tự tin vào quân lực của mình nên đã đối đầu nhau trên hoang mạc Jamnagar ngày 5 tháng 2.
Gadhevi cưỡi trên lưng voi trắng khổng lồ, còn Rajendra cưỡi một chú bạch mã lộng lẫy. Cả hai đều mặc áo giáp nạm đá quý, đầu quấn khăn lụa cài những viên ngọc lớn. Họ luôn so kè nhau trên từng mặt trận, nếu ngọc đính trên khăn của Gadhevi màu xanh thì Rajendra màu đỏ.
"Trận chiến hoàng tráng giữa một tên hoàng tử cưỡi bạch mã, còn một tên cưỡi bạch tượng!"
Thấy dáng vẻ của họ, Gieve không khỏi bật cười.
Theo truyền thống xứ Sindhura, khi hai đạo quân đối đầu nhau thì người chỉ huy hai phe phải lớn tiếng tuyên cáo thông điệp chiến tranh của mình. Hay nói cách khác là một trận đấu võ mồm.
Hai hoàng tử trừng mắt nhìn nhau ở khoảng cách hơn trăm bước. Người khai mào cuộc khẩu chiến là Gadhevi.
"Rajendra, ngươi chỉ là một tên khốn được nô lệ sinh ra, thế mà dám thèm muốn ngai vàng. Nếu ngươi bằng lòng xuống khỏi con bạch mã tầm thường kia rồi quỳ gối cầu xin, có thể ta vẫn sẽ tha mạng cho ngươi."
Nghe những lời này, Rajendra cong môi chế giễu.
"Nếu ta là một tên khốn thì ngươi thậm chí còn thảm hại hơn khi không đánh bại được tên khốn như ta. Ngươi nghĩ vì sao phụ vương chúng ta cứ trì hoãn việc lập thái tử? Tuy ngươi có lợi thế huyết thống bên nhà ngoại, nhưng phụ vương vẫn không thèm trao ngươi quyền thừa kế, ấy là bởi nhân cách ngươi kém xa ta."
Về tài hùng biện, Gadhevi quả thật chằng bằng 1 phần 10 Rajendra. Sau khi bí lời, hắn quyết định dùng đến vũ lực.
"Nghiền nát tên khốn Rajendra đi!"
Thế là cuộc chiến giữa cặp anh em cùng cha khác mẹ bắt đầu.
Lúc đầu, hai bên có vẻ cân tài cân sức.
Gadhevi có 13 vạn quân, Rajendra có 5 vạn. Nếu họ đấu nghiêm túc, Rajendra không có cơ chiến thắng. Nhưng lần này, Rajendra lại chọn chiến trường thuận lợi cho mình. Hoang mạc Jamnagar bị ngăn cách bởi một số con sông nhỏ. Chính vì thế, Gadhevi không thể đưa toàn bộ lực lượng của mình ra chiến trường cùng lúc. Nhưng cũng chính vì không thể dàn quân theo chiều ngang nên quân của Gadhevi lại dày đặc đến nỗi không thể chọc thủng trung tâm.
Sau trận hỗn chiến của các kỵ binh, đến lượt bộ binh giao tranh. Khói bụi đầy trời, kiếm giáo va vào nhau chát chúa, máu bắn ra cùng những mảnh thịt bị cắt rời, nhuộm đỏ nền cát đen.
Mỗi một khắc là vô số người ngã xuống. Không chỉ người với người so kiếm mà cả lũ ngựa cũng hí lên, điên cuồng cắn xé nhau.
Trước buổi trưa, làn sóng tấn công của kỵ binh phe Gadhevi đã thiệt hại hơn nghìn người, dường như đang đuối sức, lợi thế nghiêng về Rajendra. Ấy thế nhưng, cùng lúc đó, một nhóm quân bắt đầu chuyển động ầm ầm như núi. Âm thanh như sấm vang trên trên bầu trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Nó càng đến gần, vẻ lo lắng càng hiện rõ trên gương mặt các tướng lĩnh phe Rajendra.
"Hoàng tử Rajendra, binh đoàn voi chiến đang tới !"
"Cái gì....?"
Gadhevi thật sự nóng vội đến thế ư? Vậy thì khó khăn cho Rajendra rồi. Quân của hắn bao gồm cả kỵ binh và bộ binh, nhưng riêng lực lượng tượng binh mạnh nhất Sindhura lại nằm trong tay Gadhevi. Một kẻ luôn tự tin như Rajendra cũng phải lo sợ vấn đề này.
"Đội cũng tiễn, nhắm vào lũ voi!"
Những tay xạ thủ đã dũng cảm xông lên nhận nhiệm vụ. Tuy nhiên, loại mũi tên thông thường chẳng thể thay đổi được tình hình.
500 con voi rống lên, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi trận mưa tên ấy, mau chóng áp sát quân Rajendra, nghiền nát đội cung tiễn mà chẳng gặp chút cản trở nào. Vòi của chúng nặng nề quất vào đầu bộ binh, còn ngà cả chúng nhấc bổng lũ ngựa.
Sức mạnh của voi chiến vô cùng khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, xác chết chất thành núi trước mắt Rajendra. Cát, máu và tiếng la hét quay cuồng trên hoang mạc.
Đội hộ vệ của Rajendra bắt đầu hoảng sợ. Họ không thể sắp xếp lại đội hình, cứ thế lui về sau một trăm bước, rồi lại hai trăm bước. Chỉ riêng tiếng rống của lũ voi thôi đã khiến người ta kinh hãi rồi. Quân Rajendra từ đầu đã thua kém về mặt quân số, nay còn mất tinh thần nữa thì không có mảy may có cơ hội giành thắng lợi.
"Giá như phe ta cũng có voi...."
Rajendra không thể không nghiến răng căm hận, nhưng giờ hận phỏng có ích gì. Thuộc hạ của hắn kêu than buồn bã.
"Thưa hoàng tử, cứ thế này thì quân ta nguy mất!"
"Ta biết rồi!"
Rajendra gầm gừ. Hắn tức giận trước lời báo cáo thừa thãi của thuộc cấp, nhưng hắn không giống Gadhevi, sẽ không đánh đập người của mình.
"Nếu có kỵ binh Pars hỗ trợ thì chí ít cũng phân tán được lực lượng của chúng....Ta tự hỏi, phải chăng bọn họ chỉ dũng mãnh ở cái mồm thôi."
Trong lúc Rajendra phỉ báng đồng minh thì một người hầu cậu vội chạy đến.
"Kỵ binh Pars tới rồi!"
Đó làm một tin tốt bất ngờ đễn nỗi Rajendra còn tưởng mình nghe lầm. Tuy nhiên, đây là sự thật chẳng thể nhầm lẫn. Thế trận lập tức thay đổi.
Quân Gadhevi bị kỵ binh bao vây mà không có lực lượng phòng thủ, mau chóng rơi vào cảnh hỗn loạn. Quân Pars đột kích từ bên sườn khiến đội hình kẻ địch tan rã. Vốn đang trên đà thừa thắng xông lên, nay bọn họ phải lui về điểm xuất phát với bố cục rối rắm.
Rajendra thở phào nhẽ nhõm. Hắn thúc ngựa trắng tiến về phía quân Pars tìm bóng dáng hoàng tử Arslan, gọi lớn.
"Hoàng tử Arslan, làm thế quái nào ngài tới được đây?"
"Chúng ta đã bay vội tới đây đấy. Thật ra ta đã hy vọng có thể tới sớm hơn một chút."
Arslan mỉm cười, gương mặt chàng vô cùng rạng rỡ khi bộ giáp vàng phản chiếu ánh nắng. Thế rồi, chàng giơ cao cánh tay, kỵ binh xứ Pars nổi tiếng thiện chiến cũng chĩa gươm lên như muốn đánh hạ mặt trời xứ Sindhura. Với hiệu lệnh "Yashashuin !", họ đồng loạt xông vào phòng tuyến kẻ thù.
Lý do quân Pars có thể di chuyển thần tốc như vậy là bởi họ chỉ gồm có kỵ binh. Cách ứng phó của Narsus hết sức thông minh. Đầu tiên, anh ta tung tin đồn rằng quân Pars rút lui trong lúc quân Gadhevi tiến về thành Gujarat. Thực tế, anh cũng rút hầu hết quân lính khỏi pháo đài. Quân Gadhevi hí hửng mừng thầm, định tiến vào giành lấy pháo đài rỗng. Thế nhưng họ bị quân Pars còn ẩn náu trong thành trút xuống một trận mưa tên, gây thiệt hại nặng nề. Đòn đau nhớ lâu, bọn họ quyết định cảnh giác hơn, dàn quân phía nam pháo đài và lên chiến lược cho một trận chiến trường kỳ. Tuy nhiên, quân Pars chỉ bày kế nghi binh. Họ cắm cờ Pars khắp nơi, nhưng thực chất đã lẻn đi từ cổng bắc, hành quân đường vòng về hướng đông và cuối cùng xuất hiện ở phía đông nam của chiến trường. Quân Gadhevi lại đề phòng kỵ binh Pars tấn công bằng cách củng cố đội hình ở phía tây bắc, thành ra cuộc đột kích bất ngờ của người Pars được thực hiện dễ dàng như trở bàn tay.
Kỵ binh Pars mạnh đến mức Gadhevi cũng buộc phải thừa nhận khi chứng kiến.
1 vạn quân với đội hình hoàn hảo dưới sự chỉ huy đầy kinh nghiệm của Bahman.
Quân Gadhevi lúc này đã tung hết bài tẩy. Họ không thể tổ chức phản công được nữa khi đội hình liên tục bị rạn nứt.
Khả năng dụng binh của Bahman là không phải bàn cãi nên các thuộc hạ của Arslan mới được an nhàn bên cạnh thái tử, quan sát mọi thứ trên cao. Ngay cả Gieve, người luôn chế nhạo kẻ khác cũng không thể không tâm phục khẩu phục.
"Lão tướng này dũng mãnh thật!"
Gadhevi tổn thất càng lớn thì Rajendra càng được lợi. Nghe tin quân Pars đột kích, Gadhevi lớn tiếng chửi mắng quân lính của mình là lũ vô dụng, không chống đỡ nổi sự tấn công của kẻ thù. Cuối cùng, hắn đưa ra quyết định liều lĩnh.
"Cho voi chiến nghiền nát quân Pars đi!"
Gadhevi luôn tin chắc rằng chỉ cần voi xuất trận, mọi tình thế khó khăn sẽ được tháo gỡ. Dù có phần hơi quá mức lạc quan nhưng nghĩ vậy cũng không phải không có lý.
Và thế là binh đoàn voi bất khả chiến bại giậm chân rầm rập, lao về phía quân Pars.
Danh sách chương