Rajendra đệ nhị dẫn đầu một đội quân từ kinh đô Uraiyur với 3 vạn quân, lực lượng chính là kỵ binh, xe kéo và 50 voi chiến. Trước và sau khi khởi hành, Rajendra không ngừng thu thập tin tình báo của kẻ địch. Dù không biết tên nhưng hắn đã xác nhận được sự tồn tại của Hilmes.
Chỉ cần loại bỏ tên chỉ huy này, đội quân mặt nạ sẽ mất đi thủ lĩnh, chỉ còn là lũ cướp thông thường. Vì vậy, Sindhura đương nhiên phải nhắm đến Hilmes, nhưng làm sao tìm ra Hilmes thật giữa cả trăm tên đeo mặt nạ bạc đây? Tướng Alafadi nói Hilmes mặc một tấm áo choàng thêu xa xỉ nhưng nếu hắn cởi nó ra, thay bằng chiếc khác thì chẳng ai làm được gì. Rajendra cẩn thận quan sát động thái đội quân này. Khi phát hiện ra thành Ketkampla phái sứ giả đi, hắn không giết mà sai người bám theo, dự định sẽ tiến hành một cuộc đột kích sau khi biết căn cứ địch. Vì không xác định được ai là chỉ huy nên cứ là người đeo mặt nạ thì sẽ giết không thương tiếc.
Tuy nhiên, đội quân mặt nạ di chuyển quá nhanh và Rajendra mất dấu kẻ thù vào thời điểm mấu chốt. Tại đó chỉ còn lều rỗng và vài cụm tro tàn
"Tiếc thật, không bắt được chúng rồi."
Rajendra ngửa mặt thở dài, cảm thấy không cam lòng. Lúc này, có người cưỡi bạch mã đến gần hắn. Đó chính là Jaswant, người đang phụng sự triều đình Pars.
"Rajendra bệ hạ, xin hãy an tâm."
Jaswant lên tiếng. Theo lệnh Arslan, anh đã một mình lên đường đến gặp Rajendra từ trước.
"Chúa thượng của tôi, Arslan bệ hạ đã đích thân mang quân tiếp viện, sẽ tới sớm thôi. Quân Turk không có gì đáng sợ hết." Jaswant hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Anh không chỉ ở đây để báo tin cho quân Sindhura mà thỉnh thoảng còn phải theo dõi hành động của bọn họ. Nếu giám sát quá thường xuyên thì sẽ bị đối phương từ chối, nhưng nếu duy trì ở mức hợp lý thì phía Rajendra cũng hiểu, giữ vững niềm tin với quân Pars chỉ có lợi chứ không có hại.
"Ngài quân sư Narsus cho rằng không nên chặn đường đội quân mặt nạ." Trong trường hợp ấy, bọn họ không ngần ngại chiến đấu đến cùng, chỉ khiến quân ta phải chịu nhiều thương vong.
"Trước tiên, hãy theo sau kẻ thù, đẩy họ đến khu vực gần thành Ketkampka, ngài quân sư nói thế."
"Được, ta hiểu rồi."
Rajendra gật đầu. Việc tập trung địch về gần Ketkampla cũng khiến Sindhura dễ dàng đối phó hơn. Một khi số quân trong thành tăng lên thì nguồn cung lương thực sẽ giảm. Rajendra không phải kẻ ngốc cho nên hắn ta nhanh chóng hiểu ra chiến thuật này.
Dù sao đi nữa cũng phải xác nhận đội quân mặt nạ đang trốn theo hướng nào, cho nên Rajendra ngừng việc hành quân, cử lính đi trinh sát. Nửa ngày sau, họ gặp được quân Arslan.
Alfarid và Elam thì thầm sau lưng Arslan, "Nếu quân tiếp viện đến muộn, vua Rajendra có thể sẽ quay lưng với chúng ta. Không nhanh chân lên thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
"Hơn nữa, tên đó giỏi nhất là trở mặt. Nghe đồn trên khắp lục địa này, không ai xảo trá hơn hắn."
Dariun lên tiếng nhắc nhở, Alfarid và Elam liền nhún vai. Việc nói xấu vua Sindhura này là lần duy nhất cả hai chịu thân thiện với nhau.
"Ôi chao, Arslan bệ hạ, người bạn yêu dấu của ta, ngài đã đích thân đến đây vì đồng minh đang gặp nguy hiểm của ngài đấy ư?" Rajendra cưỡi bạch mã lại gần Arslan, nắm tay vị vua trẻ, vẻ mặt đầy sự thân thiết và biết ơn, và đó không hẳn là tỏ vẻ. Hắn đúng là rất cảm động khi thấy 2 vạn quân tinh nhuệ của Pars, và sẽ càng biết ơn hơn nữa nếu họ thể hiện bằng hành động thay vì lời nói.
Sau đó, Rajendra mới để ý thấy Dairun và Narsus đi cùng vị vua trẻ của Pars nên gửi lời chào nồng nhiệt. Hai vị tướng dũng mãnh và khôn ngoan nhất xứ Pars cũng đáp lại với vẻ lịch sự cần thiết.
"Ta thật sự ngưỡng mộ tài năng của ngài chiến lược gia."
Sau khi hết lời ca tụng, Rajendra mới hơi hạ giọng.
"Tiếc là đã có thất bại."
"Rajendra bệ hạ, ngài nói gì vậy?"
"Chẳng là thế này, thưa Arslan bệ hạ. Lần này ngài đi qua lãnh thổ Turan, đẩy lui quân Turk ở phía bắc rồi tiến vào Sindhura. Đó thực sự là một chiến lược đáng kinh ngạc. Tiếc rằng nó đã không thể tái sử dụng được nữa." Rajendra vừa nói vừa thăm dò vẻ mặt của Narsus. Arslan cũng lấy làm ngạc nhiên. Lời buộc tội của Rajendra nghe có vẻ đúng đắn khi việc tấn công từ phía bắc nằm ngoài kế hoạch của quân Turk nên họ bị chọc xuyên biên giới, để kẻ địch lọt qua lãnh thổ mình với lực lượng áp đảo, tuy nhiên chiến thuật này không thể sử dụng nhiều lần vì quân Turk sẽ không sơ hở như thế trong tương lai. Vua Kalhana của Turk nhất định sẽ củng cố phòng tuyến phương bắc thật chặt, không cho Pars thực hiện cuộc đột kích nào nữa. Trong trường hợp này, Pars chẳng phải đã tiết lộ hết bài vở của mình cho họ rồi sao?
Arslan cũng nghĩ điều tương tự, Dairun thì quay sang nhìn Narsus. Narsus chỉ bình tĩnh đáp, "Rajendra bệ hạ quả là sáng suốt."
Lời khen này khiến Rajendra hài lòng, nhưng Narsus lại nói tiếp, "Có điều, ngài chớ lo lắng. Mọi thứ vẫn theo ý muốn của Arslan bệ hạ chúng ta. Vương quốc Sindhura có thể giữ được hòa bình ổn định."
Vẻ mặt Rajendra như muốn nói : Ý ngài là sao? Nhưng Narsus làm ngơ hắn ta. "Sau khi chúng ta triển khai chiến thuật này, đương nhiên Turk sẽ tăng cường cảnh giác ở biên giới phía bắc, cho nên họ sẽ không thể dồn toàn lực cho công cuộc xâm chiếm Sindhura ở phía nam được nữa. Tham vọng của vua Turk như một cây cọc gỗ vô hình, bị đóng đinh tại đó." Narsus cung kính mỉm cười.
"Ái chà, Arslan bệ hạ đúng là phúc lớn khi có được vị quân sư như ngài." Rajendra hào phóng khen ngợi nhưng trong mắt vẫn không thôi đề phòng. Narsus tiếp tục, "Một khi vua Turk lên kế hoạch xâm chiếm Sindhura thì phải hòa đàm với Pars chúng ta. Chỉ khi ấy, mối nguy phương bắc mới được gỡ bỏ, và họ mới có thể toàn quân nam tiến."
"Đương nhiên điều này sẽ không xảy ra vì người Pars chúng ta không bao giờ ngồi yên nhìn quân Turk đánh chiếm phía nam, cũng không để họ xâm lược Sindhura rồi từ đó xâm lược chúng ta từ hướng tây." Nói rồi, anh ta nở nụ cười hiểm độc.
"Ngài Narsus, đừng nói những lời gây hoang mang như thế."
Arslan ngăn Narsus với một nụ cười bối rối. Cựu lãnh chúa Dailam đương nhiên sẽ không im lặng để vua Rajendra chế nhạo chiến thuật của mình. Narsus không tự mãn khi phản bác Rajendra, mà anh phải khiến vị vua láng giềng hiểu Pars đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi tính huống, dù là tấn công hay phòng thủ.
"Chao ôi, ngài quân sư vẫn nghiêm khắc như vậy."
Rajendra lau mồ hôi trên trán.
----------------------------
Quân Sindhura và quân Pars ngay lập tức tổ chức họp bàn chiến lược cho hành động sắp tới và mau chóng đưa ra kết luận. Họ sẽ không vội vàng tấn công quân Turk đang trốn trong thành Ketkampla mà phong tỏa các đường phố xung quanh để cô lập kẻ địch, sau đó mới từ từ xử lý. Hơn 3 vạn quân Turk chẳng khác nào những tù binh, có thể dùng làm con bài ngoại giao để đàm phán với vua Turk.
"Nếu bọn họ ngang bướng chống trả thì kệ cho chết đói." Rajendra đắc ý cười. Bị quân Turk xâm phạm lãnh thổ và chiếm đóng thành trì vốn là điều vô cùng nhục nhã nhưng sau khi nghe Narsus giải thích, Rajendra quyết định kiên nhẫn chờ đợi.
"Vấn đề là đội quân mặt nạ."
Riêng về điểm này, Rajendra có vẻ không vui. Hắn đã đích thân dẫn quân truy đuổi nhưng đội quân mặt nạ phát huy tối đa khả năng cơ động của kỵ binh Turan, dẫn trinh sát của Sindhura chạy vòng vòng một cách vô ích.
"Đội quân mặt nạ là những chiến binh tinh nhuệ và kỷ luật thép, có thể nói là kẻ địch đáng gờm, nhưng họ không khác gì phường trộm cướp. Sau khi đã cướp được của cải, chẳng còn gì để vơ vét nữa, họ sẽ rời Sindhura thôi."
"Ngài nói thì đơn giản như vậy nhưng lòng tham của chúng là không đáy. Nếu cứ tiếp tục ngồi yên, biết đâu chúng sẽ biến toàn bộ vùng tây bắc Sindhura thành hoang mạc cằn cỗi." Rajendra bực dọc nói. Narsus và Dariun liếc mắt nhìn nhau. Họ hiểu Rajendra muốn gì. Hắn đang cố dồn đội quân mặt nạ về phía tây, đuổi họ vượt sông Kaveri, tiến vào lãnh thổ Pars.
Băng qua sông Kaveri là pháo đài Peshawar, nơi marzban một mắt Kubard đang đợi sẵn. Anh sẽ tấn công đội quân đó từ cả mặt trước và sau, nhuộm đỏ nước sông Kaveri bằng máu. Nhưng bất cứ cuộc giao tranh trực diện nào cũng sẽ khiến quân Pars tổn thất, và Sindhura chỉ việc đứng một bên xem kịch vui.
Nên làm gì đây? Ngay khi Narsus chuẩn bị lên tiếng, một giọng nói vang lên bên ngoài cửa lều. Jaswant, người đứng gác bước vào, cùng với Elam và Alfarid.
Elam và Alfarid mỗi người dẫn theo 100 kỵ binh nhẹ đi tuần tra, phát thiện ra có một vị khách đến từ phương bắc. Mà nói đúng hơn là sứ giả thần chết, Azrael đã trông thấy hắn ta trước tiên. Vị lữ khách vừa thấy Elam đã quay ngựa bỏ chạy. Lúc này, Alfarid bắn tên. Mũi tên đâm vào mông ngựa, khiến nó lồng lên sợ hãi, hất người cưỡi xuống. Nhân cơ hội, Elam đã nhanh chân chạy đến, kề kiếm vào cổ vị lữ khách, tóm gọn hắn ta.
"Chuyện này thật kỳ lạ."
Vị khách tự nhận mình là một quý tộc Turk, em họ vua Kalhana, đồng thời yêu cầu Pars phải đối đãi với hắn ta như hoàng tộc theo đúng phép tắc ngoại giao.
"Tại sao quý tộc Turk lại ở đây?"
Dariun vừa lên tiếng, Rajendra liền nói, "Ít nhất là không liên quan đến ta."
"Chẳng lẽ hắn thất bại trong cuộc tranh đoạt ngai vàng nên đưa người yêu chạy trốn, nhưng sau đó lại bị cô gái bỏ rơi. Tuy nghe hơi mơ mộng nhưng cũng là câu chuyện hay." Gieve lảm nhảm. Trong mọi bài thơ khúc hát của anh ta, chỉ có phụ nữ tìm được hạnh phúc, còn đàn ông toàn gặp họa.
Arslan bước ra ngoài lều. Một bóng đen xà xuống, đậu lên cánh tay trái vươn cao của chàng. Azrael đã không còn là một chú chim non trẻ nữa. Xét về tuổi của diều hâu, nó đang ở phong độ thanh niên trai tráng, nhưng lại vẫn thường xuyên nũng nịu, nhất là với Arslan. Vẻ ngoài của nó không thay đổi nhiều so với ba bốn năm trước. Arslan ban thưởng cho cả nó lẫn Elam và Alfarid vì lập được công lao. Vậy sau cùng, Kadefisis là nhân vật thế nào?
"Vô cùng lợi hại."
Dariun nói như một chiến lược gia, điều này khiến Arslan tò mò.
"Nên lợi dụng hắn ra sao?"
"Loại chuyện này cứ để Narsus lo. Hắn nhất định sẽ vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp." Trước đó, cần phải biết bộ mặt thật của kẻ xưng tên là Kadefisis. Đúng lúc này, Elam chợt lên tiếng.
"Bệ hạ, có lẽ cần phải tra tấn hắn."
"Tra tấn?"
"Đúng, ngài quân sư Narsus đã nghĩ ra một cách tra tấn mới lạ." Elam nhịn cười trong khi Narsus trừng mắt nhìn Dariun.
"Trước tiên ta phải giải thích với những người có trí tưởng tượng phong phú rằng ta sẽ không lạm dụng nghệ thuật, xin cứ an lòng." Narsus vẫn còn ôm hận chuyện cũ.
Arslan bật cười. Khi chàng còn là thái tử, đã từng ở thàng phố cảng Gilan miền nam của Pars, bắt giữ một nhóm cướp biển. Để ép tên thủ lĩnh khai ra đồng bọn, Dariun đe dọa rằng một khi bị Narsus vẽ tranh thì sẽ bị nguyền rủa tới chết. Có vẻ Narsus không tài nào nuốt trôi cục tức này.
Tuy nhiên, Kadefisis hoàn toàn không tiết lộ mục đích, lý do hắn đến Sindhura mà chỉ khai mình là quý tộc. Do hạn chế về thời gian, họ đành quyết định dùng kiểu tra tấn của Narsus, "đãi ngộ đặc biệt dành cho các thành viên hoàng gia." Kadefisis bị cởi trần từ thắt lưng trở lên. Hắn giả vờ điềm tĩnh nhưng không sao giấu được gương mặt tái nhợt khi tay bị trói bằng dây da, treo lên một thân gồ ghề, những ngón chân gần như không chạm đất.
Gieve đứng trước mặt Kadefisis, nhìn hắn với vẻ chán nản, miệng lẩm bẩm, "Ngài quân sư độc ác quá. Từ xưa đến giờ ta chưa bao giờ phải làm thứ công việc tục tĩu như thế này." Với chiếc quạt lông trong tay, Gieve không ngừng phất qua phất lại, cù Kadefisis.
Một tràng cười đau đớn phát ra. Azrael sốt ruột đậu trên vai Arslan, trong khi Alfarid quay mặt đi, không đành lòng nhìn cảnh "tra tấn" dã man này.
"Cảm giác thật ghê tởm khi hành hạ một gã râu ria."
Gieve lạnh lùng nói, không ngừng phe phẩy quạt.
"Hóa ra đây là tra tấn kiểu Narsus."
Arslan chỉ có thể mỉm cười bất lực. Bị cù lét suốt thời gian dài đúng là cực hình mà thậm chí không đổ một giọt máu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hài hước nhưng Kadefisis thì khốn khổ không để đâu cho hết.
"Khốn kiếp (hahaha), đê tiện (hahaha), lũ ác quỷ (hahahaha), các ngươi dám dùng những cách thức (hahaha) hèn hạ như thế này (hahaha) Không biết xấu hổ sao (hahahaha)?" Nội dung lời nói có vẻ rất bi thảm nhưng không thuyết phục lắm trong hoàn cảnh này, nghe càng giống câu chuyện tiếu lâm hơn. Và những tên quỷ dữ xứ Pars thay phiên nhau cù Kadefisis bằng biện pháp hèn hạ đó cho đến khi vị quý tộc Turk chịu thua.
"Ta...Ta nói! Dừng lại đi....!"
Kadefisis rên rỉ, nước bọt và nước mũi chảy ròng ròng. Hắn là một trong những quý tộc hào hoa sát gái nhất Turk nhưng nếu các quý cô Turk nhìn thấy hắn lúc này thì cũng không thể nào rung động nổi.
Kadefisis vội vàng khai ra sự thật, bởi vì cứ ấp úng vài giây là chiếc quạt trong tay Gieve lại phất qua, khiến hắn không còn tâm trí đâu mà bịa đặt. Sau khi thú nhận, Kadefisis được cởi trói và trả lại quần áo. Người Pars đối xử với hắn lịch sự nhưu trước, nhưng hắn vẫn không được trả tự do. Cổ tay trái và cân trái bị nối với nhau bằng dây da, Jaswant chịu trách nhiệm giám sát.
"Hóa ra anh bạn thân mến của chúng ta đã bị vua Kalhana nhẹ nhàng lưu đày. Tại sao vua Kalhana lại làm thế nhỉ? Mặc dù kết quả có ra sao thì ông ta cũng không thiệt hại gì."
"Narsus, ngươi định xử lý Kadefisis thế nào?"
"Ồ đừng lo, cứ chờ Kadefisis tự mình đề xuất."
Mọi chuyện đúng như Narsus mong đợi.
Sau khi thoát khỏi sự tra tấn, Kadefisis bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Đến lúc này, hắn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài nhờ cậy sự giúp đỡ của Pars và Sindhura để hạ bệ Kalhana, nếu không thì một cuộc đời lưu vong khốn khổ sẽ chờ ở phía trước.
"Nếu ta giành được ngai vàng của Turk, nước các vị cũng duy trì được hòa bình. Đôi bên cùng có lợi." Kadefisis đề xuất. Sau khi thay quần áo và chải chuốt trở lại, trông hắn đã ra dáng một quý tộc đích thực, khác với người vừa cười vừa khóc, chảy nước mắt nước mũi ban nãy.
----------------------
Vua Rajendra rất nghi ngờ trước lời đề nghị của Kadefisis.
"Việc hạ bệ kẻ nguy hiểm như vua Kalhana khỏi ngai vàng là hết sức tuyệt vời, nhưng ngài chớ nên coi thường một kẻ nói còn hay hơn hát, thưa Arslan bệ hạ." Hắn ta có lý. Dariun nặng nề gật đầu, và dù Narsus cũng đồng ý nhưng đương nhiên anh phân rõ thế nào là tin dùng, thế nào là lợi dụng. Anh đã có sẵn kế hoạch sử dụng Kadefisis một cách hiệu quả để hoàn thành bức tranh của mình.
Với sự cho phép của Arslan, Narsus đến gặp riêng Kadefisis. Kadefisis đã nghe danh Narsus nên cũng rất cảnh giác. Nhưng dù có cảnh giác đến đâu, hắn vẫn đang trong cảnh bất lợi.
"Quân sư của Pars, vì đội quân mặt nạ và vua Turk đều là kẻ thù của chúng ta, chúng ta có nên hợp tác để tiêu diệt chúng không?"
Narsus đáp:
"Ta hy vọng ngài sẽ tiêu diệt đội quân mặt nạ. Sau khi ngài thành công, vua Pars và vua Sindhura sẽ thành đồng minh của ngài." Narsus yêu cầu Kadefisis đuổi theo đội quân mặt nạ, tìm gặp thủ lĩnh của bọn họ, giả là "sứ thần đến truyền chiếu chỉ của vua Kalhana." Nội dung chỉ thị là lập tức đến thành Ketkampla để hội quân cùng tướng Signh. Chỉ cần đội quân mặt nạ đến Ketkampla sau khi nhận lệnh, sẽ có những đội phục kích tiêu diệt họ trên đường.
Sau khi Kadefisis đồng ý, Narsus liền báo với Arslan.
"Xin bệ hạ nghĩ kỹ, vì sao Kadefisis lại đến Sindhura vào thời điểm này. Dù hắn có che dấu cỡ nào cũng không khó nhận ra giữa hắn và vua Kalhana có mâu thuẫn. Lây là cơ hội trời ban."
Arslan nghiêng đầu, "Có thể vua Kalhana cố tình cử Kadefisis đến để tung hỏa mù. Ngài có xét đến khả năng này không, Narsus?"
"Bệ hạ nói phải, nhưng thần có kế hoạch khác."
Narsus bình tĩnh đáp, rồi mang ra một chiếc hộp. Chiếc hộp mây rất thoáng, có các khe hở thông khí nên thường được dùng để đựng tài liệu. Anh ta mở hộp, bày ra một lô cuộn giấy lớn.
"Đây là những bức thư được ngài Kadefisis viết."
Và vì Arslan không biết tiếng Turk nên Narsus phải dịch lại.
Một trong những lá thư được gửi cho vua Kalhana với nội dung như sau, "Thần đã đến được Sindhura. Quân đội chúng ta bị kẹt lại thành Ketkampla, bị cô lập và không thể tiếp cận. Thần muốn đội quân mặt nạ đến giải vây nhưng sợ rằng họ không tuân lệnh nên muốn xin chỉ thị trực tiếp từ bệ hạ." Có tất cả 8 bức thư, người vừa nhìn thấy một trong số đó."
"Liệu vua Kalhana có tin không?"
"Dù có tin hay không, hãy cứ lợi dụng nó cho kế hoạch của mình. Nếu địch chần chừ không ra tay thì ta cũng không thiệt hại gì cả." Narsus cất lá thư vào hộp, đưa cho Elam. Rõ ràng anh ta đang cực kỳ nóng lòng muốn gây chuyện.
"Thực ra, nội dung lá thư của Kadefisis viết thế nào cũng không quan trọng. Thần yêu cầu hắn viết cả 8 bức cùng lúc để khiến hắn tin, một trong số chúng sẽ phát huy tác dụng trong tương lại gần."
"Quả là phong cách của ngài."
"Nhưng bệ hạ nghĩ sao?"
Narsus hỏi lại, vì tinh thần của một người thầy trỗi dậy và anh muốn Arslan tự mình động não. Vị vua trẻ ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi cuối cùng nhận ra.
"Ta hiểu rồi, Narsus. Mục đích của ngài chỉ là lá thư có chữ ký của Cadefisis. Các ngài cần là chữ viết tay của hắn, đúng không?"
Narsus vỗ tay, khen ngợi người học trò thông minh của mình.
"Chỉ cần biết nét chữ của Kadefisis là có thể giả mạo. Bằng cách này, chúng ta có thể xử lý lũ rùa rụt đầu Turk đang loanh quanh ở Herat, không dám đi đâu." Và sau đó, vua Kalhana của Turk sẽ có biệt danh là vua lửng." Narsus nói với vẻ mặt đầy ác ý.
"Thần có chuyện muốn hỏi bệ hạ. Hiện người đang trên lãnh thổ nước khác. Người có chút lo lắng nào không?"
"Ta lo vua Kalhana sẽ bất ngờ tấn công Pars. Nếu quân Turk tiến về phương bắc, sang lãnh thổ Turan thì sẽ đánh được vào nước ta. Để chúng chiếm được lãnh thổ phía bắc thì nguy. Cho nên khi ấy chúng ta nhất định phải quay về Pars ngay lập tức."
"Bệ hạ thật sáng suốt."
"Narsus, đừng có tâng bốc ta nữa. Thực ra ngài cũng sớm biết rồi mà."
Lời vạch tội của Arslan quá đỗi thẳng thắng, khiến Dairun và Elam đảo mắt nhìn nhau. Narsus bối rối ho một tiếng rồi nói tiếp, "Vua Kalhana của Turk có thể xem là bậc anh hùng. Người tuyệt đối không được đánh giá thấp ông ta, nhưng cũng không cần sợ hãi. Dù chúng ta không đủ khả năng tấn công Herat, căn cứ của ông ta, nhưng lại có thể dựa vào nó mà hạn chế hoạt động của đối phương." Narsus nhìn Elam. Vì là bạn học của Arslan nên chàng trai trẻ lập tức hiểu ý, đi lấy bản đồ. Một tấm bản đồ lớn vẽ khu vực từ Turk đến phía bắc Sindhura trải ra trước mắt mọi người.
"Nếu vua Kalhana quả thực là người có đầu óc chiến lược cao siêu thì ông ta nên hành động như bệ hạ vừa nói. Tuy nhiên, chỉ nhìn hai ví dụ là đội quân mặt nạ và Kadefisis, xem ra vua Kalhana chỉ đến thế mà thôi. Ông ta muốn bo bo giữ mình ở Herat, không bước ra ngoài. Thay vào đó, ông ta xúi giục kẻ khác làm thay mình." Narsus gõ nhẹ tấm bản đồ.
"Cho nên ông ta mới thích hợp với cái tên vua lửng. Dù có tham vọng đến đâu, cứ hễ sắp đương đầu thất lại là liền chui vào trong hang trốn, vậy thì mọi âm mưu của Kalhana đều như cung tên không có đuôi lông vũ, không thể bay xa được."
Dariun khoanh tay, im lặng gật đầu.
"Cuối tháng 4, Sindhura sẽ bước vào mùa hè oi bức, binh lính dễ mệt mỏi trong cuộc viễn chinh. Trước đó, ta phải giải quyết xong vấn đề. Đầu tiên, phải giành lại thành Ketkampla từ tay quân Turk." Narsus nói nhẹ tênh như thể 3 vạn quân chiếm đóng thành Ketkampla chẳng là cái thá gì. Với vua Rajendra, việc giành lại Ketkampla mang nhiều ý nghĩa chính trị hơn là ý nghĩa quân sự. Việc một mảnh đất bị ngoại bang chiếm đóng quá lâu là một vấn đề lớn. Chưa kể hắn ta luôn cố chấp với quan niệm quyền lực tuyệt đối. Dù quân Pars nghĩ "Việc gì ta phải hy sinh tính mạng để giúp tên vua đó xây dựng uy tín của mình?" Nhưng mục đích họ sang đây ngay từ đầu là để viện trợ cho Sindhura nên đành phải chấp nhận.
Dariun và Narsus chào Arslan rồi ra ngoài. Khi sóng vai trên đường, Narsus nói : "Về đội quân mặt nạ, nếu hoàng tử Hilmes thông minh thì không cần quan tâm đến quân Turk ở thành Ketkampla mà nên quay về Turk ngay lập tức. Dù sao thì vua Kalhana cũng không hề ra lệnh cho hắn đi giải cứu."
"Có lẽ hắn muốn quân Turk nợ ơn mình."
"Không đâu. Làm sao mà chiến được khi hai tay bận ôm chiến lợi phẩm."
"Ta mong là như vậy."
Nếu Hilmes bị bắt trong trận chiến thì người Pars sẽ gặp rắc rối to. Hilmes là hậu duệ hoàng gia cũ, Dariun và Narsus cũng từng phục vụ trong triều đình cũ. Dù bây giờ mọi thứ thay đổi thì họ vẫn cần tuân thủ lễ nghi.
Phải làm sao nếu Hilmes ôm thái độ thù địch với triều đình Pars hiện giờ? Ở mức độ chính trị, chỉ có một cách duy nhất là đánh bại hắn cho đến khi hắn không còn cơ hội lội ngược dòng, và khiến cái chết nhẹ nhàng hết mức có thể.
"Arslan bệ hạ không làm được điều đó đâu."
Cả Dariun và Narsus đều hiểu điều này. Một khi đao kiếm chạm nhau trên chiến trường, Dariun sẵn sàng nhận lấy thử thách và giết Hilmes, nhưng Arslan hẳn sẽ cảm thấy khó chịu. Sao Hilmes lại quay lại cơ chứ? Lẽ ra hắn nên sống lặng lẽ ở một trang viên nào đấy....
"Cứ bám vào huyết thống sẽ khiến con người ta càng trở nên lạc hậu. Huyết thống chỉ thể hiện sự huy hoàng của quá khứ chứ không có khả năng kiến tạo tương lai."
"Vua Kalhana thì rụt đầu trong thung lũng Herat, hoàng tử Hilmes thì giam mình trong bức tường vô hình. Không có thứ lời nguyền mang tên huyết thống ấy thì hắn ta đa có thể sống tốt hơn rồi." Dariun quả quyết nói.
"Ta thừa nhận là hắn đáng thương, nhưng rồi hắn sẽ giam mình cả đời, nay dang rộng đôi cánh là tùy vào ý chí của riêng hắn. Arslan bệ hạ cũng đâu vì số phận nghiệt ngã mà suy sụp. Hoàng tử Hilmes đúng là một tài năng cả về lãnh đạo lẫn chinh chiến, nhưng xét đến tư cách làm vua thì hắn tuyệt đối không sánh bằng Arslan bệ hạ."
"Nói hay lắm, Dariun."
Narsus nhún vai, tỏ vẻ tán thành.
"Hoàng tử Hilmes rất khôn ngoan, tiếc là không nhận ra điều đó."
Chỉ cần loại bỏ tên chỉ huy này, đội quân mặt nạ sẽ mất đi thủ lĩnh, chỉ còn là lũ cướp thông thường. Vì vậy, Sindhura đương nhiên phải nhắm đến Hilmes, nhưng làm sao tìm ra Hilmes thật giữa cả trăm tên đeo mặt nạ bạc đây? Tướng Alafadi nói Hilmes mặc một tấm áo choàng thêu xa xỉ nhưng nếu hắn cởi nó ra, thay bằng chiếc khác thì chẳng ai làm được gì. Rajendra cẩn thận quan sát động thái đội quân này. Khi phát hiện ra thành Ketkampla phái sứ giả đi, hắn không giết mà sai người bám theo, dự định sẽ tiến hành một cuộc đột kích sau khi biết căn cứ địch. Vì không xác định được ai là chỉ huy nên cứ là người đeo mặt nạ thì sẽ giết không thương tiếc.
Tuy nhiên, đội quân mặt nạ di chuyển quá nhanh và Rajendra mất dấu kẻ thù vào thời điểm mấu chốt. Tại đó chỉ còn lều rỗng và vài cụm tro tàn
"Tiếc thật, không bắt được chúng rồi."
Rajendra ngửa mặt thở dài, cảm thấy không cam lòng. Lúc này, có người cưỡi bạch mã đến gần hắn. Đó chính là Jaswant, người đang phụng sự triều đình Pars.
"Rajendra bệ hạ, xin hãy an tâm."
Jaswant lên tiếng. Theo lệnh Arslan, anh đã một mình lên đường đến gặp Rajendra từ trước.
"Chúa thượng của tôi, Arslan bệ hạ đã đích thân mang quân tiếp viện, sẽ tới sớm thôi. Quân Turk không có gì đáng sợ hết." Jaswant hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Anh không chỉ ở đây để báo tin cho quân Sindhura mà thỉnh thoảng còn phải theo dõi hành động của bọn họ. Nếu giám sát quá thường xuyên thì sẽ bị đối phương từ chối, nhưng nếu duy trì ở mức hợp lý thì phía Rajendra cũng hiểu, giữ vững niềm tin với quân Pars chỉ có lợi chứ không có hại.
"Ngài quân sư Narsus cho rằng không nên chặn đường đội quân mặt nạ." Trong trường hợp ấy, bọn họ không ngần ngại chiến đấu đến cùng, chỉ khiến quân ta phải chịu nhiều thương vong.
"Trước tiên, hãy theo sau kẻ thù, đẩy họ đến khu vực gần thành Ketkampka, ngài quân sư nói thế."
"Được, ta hiểu rồi."
Rajendra gật đầu. Việc tập trung địch về gần Ketkampla cũng khiến Sindhura dễ dàng đối phó hơn. Một khi số quân trong thành tăng lên thì nguồn cung lương thực sẽ giảm. Rajendra không phải kẻ ngốc cho nên hắn ta nhanh chóng hiểu ra chiến thuật này.
Dù sao đi nữa cũng phải xác nhận đội quân mặt nạ đang trốn theo hướng nào, cho nên Rajendra ngừng việc hành quân, cử lính đi trinh sát. Nửa ngày sau, họ gặp được quân Arslan.
Alfarid và Elam thì thầm sau lưng Arslan, "Nếu quân tiếp viện đến muộn, vua Rajendra có thể sẽ quay lưng với chúng ta. Không nhanh chân lên thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
"Hơn nữa, tên đó giỏi nhất là trở mặt. Nghe đồn trên khắp lục địa này, không ai xảo trá hơn hắn."
Dariun lên tiếng nhắc nhở, Alfarid và Elam liền nhún vai. Việc nói xấu vua Sindhura này là lần duy nhất cả hai chịu thân thiện với nhau.
"Ôi chao, Arslan bệ hạ, người bạn yêu dấu của ta, ngài đã đích thân đến đây vì đồng minh đang gặp nguy hiểm của ngài đấy ư?" Rajendra cưỡi bạch mã lại gần Arslan, nắm tay vị vua trẻ, vẻ mặt đầy sự thân thiết và biết ơn, và đó không hẳn là tỏ vẻ. Hắn đúng là rất cảm động khi thấy 2 vạn quân tinh nhuệ của Pars, và sẽ càng biết ơn hơn nữa nếu họ thể hiện bằng hành động thay vì lời nói.
Sau đó, Rajendra mới để ý thấy Dairun và Narsus đi cùng vị vua trẻ của Pars nên gửi lời chào nồng nhiệt. Hai vị tướng dũng mãnh và khôn ngoan nhất xứ Pars cũng đáp lại với vẻ lịch sự cần thiết.
"Ta thật sự ngưỡng mộ tài năng của ngài chiến lược gia."
Sau khi hết lời ca tụng, Rajendra mới hơi hạ giọng.
"Tiếc là đã có thất bại."
"Rajendra bệ hạ, ngài nói gì vậy?"
"Chẳng là thế này, thưa Arslan bệ hạ. Lần này ngài đi qua lãnh thổ Turan, đẩy lui quân Turk ở phía bắc rồi tiến vào Sindhura. Đó thực sự là một chiến lược đáng kinh ngạc. Tiếc rằng nó đã không thể tái sử dụng được nữa." Rajendra vừa nói vừa thăm dò vẻ mặt của Narsus. Arslan cũng lấy làm ngạc nhiên. Lời buộc tội của Rajendra nghe có vẻ đúng đắn khi việc tấn công từ phía bắc nằm ngoài kế hoạch của quân Turk nên họ bị chọc xuyên biên giới, để kẻ địch lọt qua lãnh thổ mình với lực lượng áp đảo, tuy nhiên chiến thuật này không thể sử dụng nhiều lần vì quân Turk sẽ không sơ hở như thế trong tương lai. Vua Kalhana của Turk nhất định sẽ củng cố phòng tuyến phương bắc thật chặt, không cho Pars thực hiện cuộc đột kích nào nữa. Trong trường hợp này, Pars chẳng phải đã tiết lộ hết bài vở của mình cho họ rồi sao?
Arslan cũng nghĩ điều tương tự, Dairun thì quay sang nhìn Narsus. Narsus chỉ bình tĩnh đáp, "Rajendra bệ hạ quả là sáng suốt."
Lời khen này khiến Rajendra hài lòng, nhưng Narsus lại nói tiếp, "Có điều, ngài chớ lo lắng. Mọi thứ vẫn theo ý muốn của Arslan bệ hạ chúng ta. Vương quốc Sindhura có thể giữ được hòa bình ổn định."
Vẻ mặt Rajendra như muốn nói : Ý ngài là sao? Nhưng Narsus làm ngơ hắn ta. "Sau khi chúng ta triển khai chiến thuật này, đương nhiên Turk sẽ tăng cường cảnh giác ở biên giới phía bắc, cho nên họ sẽ không thể dồn toàn lực cho công cuộc xâm chiếm Sindhura ở phía nam được nữa. Tham vọng của vua Turk như một cây cọc gỗ vô hình, bị đóng đinh tại đó." Narsus cung kính mỉm cười.
"Ái chà, Arslan bệ hạ đúng là phúc lớn khi có được vị quân sư như ngài." Rajendra hào phóng khen ngợi nhưng trong mắt vẫn không thôi đề phòng. Narsus tiếp tục, "Một khi vua Turk lên kế hoạch xâm chiếm Sindhura thì phải hòa đàm với Pars chúng ta. Chỉ khi ấy, mối nguy phương bắc mới được gỡ bỏ, và họ mới có thể toàn quân nam tiến."
"Đương nhiên điều này sẽ không xảy ra vì người Pars chúng ta không bao giờ ngồi yên nhìn quân Turk đánh chiếm phía nam, cũng không để họ xâm lược Sindhura rồi từ đó xâm lược chúng ta từ hướng tây." Nói rồi, anh ta nở nụ cười hiểm độc.
"Ngài Narsus, đừng nói những lời gây hoang mang như thế."
Arslan ngăn Narsus với một nụ cười bối rối. Cựu lãnh chúa Dailam đương nhiên sẽ không im lặng để vua Rajendra chế nhạo chiến thuật của mình. Narsus không tự mãn khi phản bác Rajendra, mà anh phải khiến vị vua láng giềng hiểu Pars đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi tính huống, dù là tấn công hay phòng thủ.
"Chao ôi, ngài quân sư vẫn nghiêm khắc như vậy."
Rajendra lau mồ hôi trên trán.
----------------------------
Quân Sindhura và quân Pars ngay lập tức tổ chức họp bàn chiến lược cho hành động sắp tới và mau chóng đưa ra kết luận. Họ sẽ không vội vàng tấn công quân Turk đang trốn trong thành Ketkampla mà phong tỏa các đường phố xung quanh để cô lập kẻ địch, sau đó mới từ từ xử lý. Hơn 3 vạn quân Turk chẳng khác nào những tù binh, có thể dùng làm con bài ngoại giao để đàm phán với vua Turk.
"Nếu bọn họ ngang bướng chống trả thì kệ cho chết đói." Rajendra đắc ý cười. Bị quân Turk xâm phạm lãnh thổ và chiếm đóng thành trì vốn là điều vô cùng nhục nhã nhưng sau khi nghe Narsus giải thích, Rajendra quyết định kiên nhẫn chờ đợi.
"Vấn đề là đội quân mặt nạ."
Riêng về điểm này, Rajendra có vẻ không vui. Hắn đã đích thân dẫn quân truy đuổi nhưng đội quân mặt nạ phát huy tối đa khả năng cơ động của kỵ binh Turan, dẫn trinh sát của Sindhura chạy vòng vòng một cách vô ích.
"Đội quân mặt nạ là những chiến binh tinh nhuệ và kỷ luật thép, có thể nói là kẻ địch đáng gờm, nhưng họ không khác gì phường trộm cướp. Sau khi đã cướp được của cải, chẳng còn gì để vơ vét nữa, họ sẽ rời Sindhura thôi."
"Ngài nói thì đơn giản như vậy nhưng lòng tham của chúng là không đáy. Nếu cứ tiếp tục ngồi yên, biết đâu chúng sẽ biến toàn bộ vùng tây bắc Sindhura thành hoang mạc cằn cỗi." Rajendra bực dọc nói. Narsus và Dariun liếc mắt nhìn nhau. Họ hiểu Rajendra muốn gì. Hắn đang cố dồn đội quân mặt nạ về phía tây, đuổi họ vượt sông Kaveri, tiến vào lãnh thổ Pars.
Băng qua sông Kaveri là pháo đài Peshawar, nơi marzban một mắt Kubard đang đợi sẵn. Anh sẽ tấn công đội quân đó từ cả mặt trước và sau, nhuộm đỏ nước sông Kaveri bằng máu. Nhưng bất cứ cuộc giao tranh trực diện nào cũng sẽ khiến quân Pars tổn thất, và Sindhura chỉ việc đứng một bên xem kịch vui.
Nên làm gì đây? Ngay khi Narsus chuẩn bị lên tiếng, một giọng nói vang lên bên ngoài cửa lều. Jaswant, người đứng gác bước vào, cùng với Elam và Alfarid.
Elam và Alfarid mỗi người dẫn theo 100 kỵ binh nhẹ đi tuần tra, phát thiện ra có một vị khách đến từ phương bắc. Mà nói đúng hơn là sứ giả thần chết, Azrael đã trông thấy hắn ta trước tiên. Vị lữ khách vừa thấy Elam đã quay ngựa bỏ chạy. Lúc này, Alfarid bắn tên. Mũi tên đâm vào mông ngựa, khiến nó lồng lên sợ hãi, hất người cưỡi xuống. Nhân cơ hội, Elam đã nhanh chân chạy đến, kề kiếm vào cổ vị lữ khách, tóm gọn hắn ta.
"Chuyện này thật kỳ lạ."
Vị khách tự nhận mình là một quý tộc Turk, em họ vua Kalhana, đồng thời yêu cầu Pars phải đối đãi với hắn ta như hoàng tộc theo đúng phép tắc ngoại giao.
"Tại sao quý tộc Turk lại ở đây?"
Dariun vừa lên tiếng, Rajendra liền nói, "Ít nhất là không liên quan đến ta."
"Chẳng lẽ hắn thất bại trong cuộc tranh đoạt ngai vàng nên đưa người yêu chạy trốn, nhưng sau đó lại bị cô gái bỏ rơi. Tuy nghe hơi mơ mộng nhưng cũng là câu chuyện hay." Gieve lảm nhảm. Trong mọi bài thơ khúc hát của anh ta, chỉ có phụ nữ tìm được hạnh phúc, còn đàn ông toàn gặp họa.
Arslan bước ra ngoài lều. Một bóng đen xà xuống, đậu lên cánh tay trái vươn cao của chàng. Azrael đã không còn là một chú chim non trẻ nữa. Xét về tuổi của diều hâu, nó đang ở phong độ thanh niên trai tráng, nhưng lại vẫn thường xuyên nũng nịu, nhất là với Arslan. Vẻ ngoài của nó không thay đổi nhiều so với ba bốn năm trước. Arslan ban thưởng cho cả nó lẫn Elam và Alfarid vì lập được công lao. Vậy sau cùng, Kadefisis là nhân vật thế nào?
"Vô cùng lợi hại."
Dariun nói như một chiến lược gia, điều này khiến Arslan tò mò.
"Nên lợi dụng hắn ra sao?"
"Loại chuyện này cứ để Narsus lo. Hắn nhất định sẽ vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp." Trước đó, cần phải biết bộ mặt thật của kẻ xưng tên là Kadefisis. Đúng lúc này, Elam chợt lên tiếng.
"Bệ hạ, có lẽ cần phải tra tấn hắn."
"Tra tấn?"
"Đúng, ngài quân sư Narsus đã nghĩ ra một cách tra tấn mới lạ." Elam nhịn cười trong khi Narsus trừng mắt nhìn Dariun.
"Trước tiên ta phải giải thích với những người có trí tưởng tượng phong phú rằng ta sẽ không lạm dụng nghệ thuật, xin cứ an lòng." Narsus vẫn còn ôm hận chuyện cũ.
Arslan bật cười. Khi chàng còn là thái tử, đã từng ở thàng phố cảng Gilan miền nam của Pars, bắt giữ một nhóm cướp biển. Để ép tên thủ lĩnh khai ra đồng bọn, Dariun đe dọa rằng một khi bị Narsus vẽ tranh thì sẽ bị nguyền rủa tới chết. Có vẻ Narsus không tài nào nuốt trôi cục tức này.
Tuy nhiên, Kadefisis hoàn toàn không tiết lộ mục đích, lý do hắn đến Sindhura mà chỉ khai mình là quý tộc. Do hạn chế về thời gian, họ đành quyết định dùng kiểu tra tấn của Narsus, "đãi ngộ đặc biệt dành cho các thành viên hoàng gia." Kadefisis bị cởi trần từ thắt lưng trở lên. Hắn giả vờ điềm tĩnh nhưng không sao giấu được gương mặt tái nhợt khi tay bị trói bằng dây da, treo lên một thân gồ ghề, những ngón chân gần như không chạm đất.
Gieve đứng trước mặt Kadefisis, nhìn hắn với vẻ chán nản, miệng lẩm bẩm, "Ngài quân sư độc ác quá. Từ xưa đến giờ ta chưa bao giờ phải làm thứ công việc tục tĩu như thế này." Với chiếc quạt lông trong tay, Gieve không ngừng phất qua phất lại, cù Kadefisis.
Một tràng cười đau đớn phát ra. Azrael sốt ruột đậu trên vai Arslan, trong khi Alfarid quay mặt đi, không đành lòng nhìn cảnh "tra tấn" dã man này.
"Cảm giác thật ghê tởm khi hành hạ một gã râu ria."
Gieve lạnh lùng nói, không ngừng phe phẩy quạt.
"Hóa ra đây là tra tấn kiểu Narsus."
Arslan chỉ có thể mỉm cười bất lực. Bị cù lét suốt thời gian dài đúng là cực hình mà thậm chí không đổ một giọt máu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hài hước nhưng Kadefisis thì khốn khổ không để đâu cho hết.
"Khốn kiếp (hahaha), đê tiện (hahaha), lũ ác quỷ (hahahaha), các ngươi dám dùng những cách thức (hahaha) hèn hạ như thế này (hahaha) Không biết xấu hổ sao (hahahaha)?" Nội dung lời nói có vẻ rất bi thảm nhưng không thuyết phục lắm trong hoàn cảnh này, nghe càng giống câu chuyện tiếu lâm hơn. Và những tên quỷ dữ xứ Pars thay phiên nhau cù Kadefisis bằng biện pháp hèn hạ đó cho đến khi vị quý tộc Turk chịu thua.
"Ta...Ta nói! Dừng lại đi....!"
Kadefisis rên rỉ, nước bọt và nước mũi chảy ròng ròng. Hắn là một trong những quý tộc hào hoa sát gái nhất Turk nhưng nếu các quý cô Turk nhìn thấy hắn lúc này thì cũng không thể nào rung động nổi.
Kadefisis vội vàng khai ra sự thật, bởi vì cứ ấp úng vài giây là chiếc quạt trong tay Gieve lại phất qua, khiến hắn không còn tâm trí đâu mà bịa đặt. Sau khi thú nhận, Kadefisis được cởi trói và trả lại quần áo. Người Pars đối xử với hắn lịch sự nhưu trước, nhưng hắn vẫn không được trả tự do. Cổ tay trái và cân trái bị nối với nhau bằng dây da, Jaswant chịu trách nhiệm giám sát.
"Hóa ra anh bạn thân mến của chúng ta đã bị vua Kalhana nhẹ nhàng lưu đày. Tại sao vua Kalhana lại làm thế nhỉ? Mặc dù kết quả có ra sao thì ông ta cũng không thiệt hại gì."
"Narsus, ngươi định xử lý Kadefisis thế nào?"
"Ồ đừng lo, cứ chờ Kadefisis tự mình đề xuất."
Mọi chuyện đúng như Narsus mong đợi.
Sau khi thoát khỏi sự tra tấn, Kadefisis bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Đến lúc này, hắn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài nhờ cậy sự giúp đỡ của Pars và Sindhura để hạ bệ Kalhana, nếu không thì một cuộc đời lưu vong khốn khổ sẽ chờ ở phía trước.
"Nếu ta giành được ngai vàng của Turk, nước các vị cũng duy trì được hòa bình. Đôi bên cùng có lợi." Kadefisis đề xuất. Sau khi thay quần áo và chải chuốt trở lại, trông hắn đã ra dáng một quý tộc đích thực, khác với người vừa cười vừa khóc, chảy nước mắt nước mũi ban nãy.
----------------------
Vua Rajendra rất nghi ngờ trước lời đề nghị của Kadefisis.
"Việc hạ bệ kẻ nguy hiểm như vua Kalhana khỏi ngai vàng là hết sức tuyệt vời, nhưng ngài chớ nên coi thường một kẻ nói còn hay hơn hát, thưa Arslan bệ hạ." Hắn ta có lý. Dariun nặng nề gật đầu, và dù Narsus cũng đồng ý nhưng đương nhiên anh phân rõ thế nào là tin dùng, thế nào là lợi dụng. Anh đã có sẵn kế hoạch sử dụng Kadefisis một cách hiệu quả để hoàn thành bức tranh của mình.
Với sự cho phép của Arslan, Narsus đến gặp riêng Kadefisis. Kadefisis đã nghe danh Narsus nên cũng rất cảnh giác. Nhưng dù có cảnh giác đến đâu, hắn vẫn đang trong cảnh bất lợi.
"Quân sư của Pars, vì đội quân mặt nạ và vua Turk đều là kẻ thù của chúng ta, chúng ta có nên hợp tác để tiêu diệt chúng không?"
Narsus đáp:
"Ta hy vọng ngài sẽ tiêu diệt đội quân mặt nạ. Sau khi ngài thành công, vua Pars và vua Sindhura sẽ thành đồng minh của ngài." Narsus yêu cầu Kadefisis đuổi theo đội quân mặt nạ, tìm gặp thủ lĩnh của bọn họ, giả là "sứ thần đến truyền chiếu chỉ của vua Kalhana." Nội dung chỉ thị là lập tức đến thành Ketkampla để hội quân cùng tướng Signh. Chỉ cần đội quân mặt nạ đến Ketkampla sau khi nhận lệnh, sẽ có những đội phục kích tiêu diệt họ trên đường.
Sau khi Kadefisis đồng ý, Narsus liền báo với Arslan.
"Xin bệ hạ nghĩ kỹ, vì sao Kadefisis lại đến Sindhura vào thời điểm này. Dù hắn có che dấu cỡ nào cũng không khó nhận ra giữa hắn và vua Kalhana có mâu thuẫn. Lây là cơ hội trời ban."
Arslan nghiêng đầu, "Có thể vua Kalhana cố tình cử Kadefisis đến để tung hỏa mù. Ngài có xét đến khả năng này không, Narsus?"
"Bệ hạ nói phải, nhưng thần có kế hoạch khác."
Narsus bình tĩnh đáp, rồi mang ra một chiếc hộp. Chiếc hộp mây rất thoáng, có các khe hở thông khí nên thường được dùng để đựng tài liệu. Anh ta mở hộp, bày ra một lô cuộn giấy lớn.
"Đây là những bức thư được ngài Kadefisis viết."
Và vì Arslan không biết tiếng Turk nên Narsus phải dịch lại.
Một trong những lá thư được gửi cho vua Kalhana với nội dung như sau, "Thần đã đến được Sindhura. Quân đội chúng ta bị kẹt lại thành Ketkampla, bị cô lập và không thể tiếp cận. Thần muốn đội quân mặt nạ đến giải vây nhưng sợ rằng họ không tuân lệnh nên muốn xin chỉ thị trực tiếp từ bệ hạ." Có tất cả 8 bức thư, người vừa nhìn thấy một trong số đó."
"Liệu vua Kalhana có tin không?"
"Dù có tin hay không, hãy cứ lợi dụng nó cho kế hoạch của mình. Nếu địch chần chừ không ra tay thì ta cũng không thiệt hại gì cả." Narsus cất lá thư vào hộp, đưa cho Elam. Rõ ràng anh ta đang cực kỳ nóng lòng muốn gây chuyện.
"Thực ra, nội dung lá thư của Kadefisis viết thế nào cũng không quan trọng. Thần yêu cầu hắn viết cả 8 bức cùng lúc để khiến hắn tin, một trong số chúng sẽ phát huy tác dụng trong tương lại gần."
"Quả là phong cách của ngài."
"Nhưng bệ hạ nghĩ sao?"
Narsus hỏi lại, vì tinh thần của một người thầy trỗi dậy và anh muốn Arslan tự mình động não. Vị vua trẻ ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi cuối cùng nhận ra.
"Ta hiểu rồi, Narsus. Mục đích của ngài chỉ là lá thư có chữ ký của Cadefisis. Các ngài cần là chữ viết tay của hắn, đúng không?"
Narsus vỗ tay, khen ngợi người học trò thông minh của mình.
"Chỉ cần biết nét chữ của Kadefisis là có thể giả mạo. Bằng cách này, chúng ta có thể xử lý lũ rùa rụt đầu Turk đang loanh quanh ở Herat, không dám đi đâu." Và sau đó, vua Kalhana của Turk sẽ có biệt danh là vua lửng." Narsus nói với vẻ mặt đầy ác ý.
"Thần có chuyện muốn hỏi bệ hạ. Hiện người đang trên lãnh thổ nước khác. Người có chút lo lắng nào không?"
"Ta lo vua Kalhana sẽ bất ngờ tấn công Pars. Nếu quân Turk tiến về phương bắc, sang lãnh thổ Turan thì sẽ đánh được vào nước ta. Để chúng chiếm được lãnh thổ phía bắc thì nguy. Cho nên khi ấy chúng ta nhất định phải quay về Pars ngay lập tức."
"Bệ hạ thật sáng suốt."
"Narsus, đừng có tâng bốc ta nữa. Thực ra ngài cũng sớm biết rồi mà."
Lời vạch tội của Arslan quá đỗi thẳng thắng, khiến Dairun và Elam đảo mắt nhìn nhau. Narsus bối rối ho một tiếng rồi nói tiếp, "Vua Kalhana của Turk có thể xem là bậc anh hùng. Người tuyệt đối không được đánh giá thấp ông ta, nhưng cũng không cần sợ hãi. Dù chúng ta không đủ khả năng tấn công Herat, căn cứ của ông ta, nhưng lại có thể dựa vào nó mà hạn chế hoạt động của đối phương." Narsus nhìn Elam. Vì là bạn học của Arslan nên chàng trai trẻ lập tức hiểu ý, đi lấy bản đồ. Một tấm bản đồ lớn vẽ khu vực từ Turk đến phía bắc Sindhura trải ra trước mắt mọi người.
"Nếu vua Kalhana quả thực là người có đầu óc chiến lược cao siêu thì ông ta nên hành động như bệ hạ vừa nói. Tuy nhiên, chỉ nhìn hai ví dụ là đội quân mặt nạ và Kadefisis, xem ra vua Kalhana chỉ đến thế mà thôi. Ông ta muốn bo bo giữ mình ở Herat, không bước ra ngoài. Thay vào đó, ông ta xúi giục kẻ khác làm thay mình." Narsus gõ nhẹ tấm bản đồ.
"Cho nên ông ta mới thích hợp với cái tên vua lửng. Dù có tham vọng đến đâu, cứ hễ sắp đương đầu thất lại là liền chui vào trong hang trốn, vậy thì mọi âm mưu của Kalhana đều như cung tên không có đuôi lông vũ, không thể bay xa được."
Dariun khoanh tay, im lặng gật đầu.
"Cuối tháng 4, Sindhura sẽ bước vào mùa hè oi bức, binh lính dễ mệt mỏi trong cuộc viễn chinh. Trước đó, ta phải giải quyết xong vấn đề. Đầu tiên, phải giành lại thành Ketkampla từ tay quân Turk." Narsus nói nhẹ tênh như thể 3 vạn quân chiếm đóng thành Ketkampla chẳng là cái thá gì. Với vua Rajendra, việc giành lại Ketkampla mang nhiều ý nghĩa chính trị hơn là ý nghĩa quân sự. Việc một mảnh đất bị ngoại bang chiếm đóng quá lâu là một vấn đề lớn. Chưa kể hắn ta luôn cố chấp với quan niệm quyền lực tuyệt đối. Dù quân Pars nghĩ "Việc gì ta phải hy sinh tính mạng để giúp tên vua đó xây dựng uy tín của mình?" Nhưng mục đích họ sang đây ngay từ đầu là để viện trợ cho Sindhura nên đành phải chấp nhận.
Dariun và Narsus chào Arslan rồi ra ngoài. Khi sóng vai trên đường, Narsus nói : "Về đội quân mặt nạ, nếu hoàng tử Hilmes thông minh thì không cần quan tâm đến quân Turk ở thành Ketkampla mà nên quay về Turk ngay lập tức. Dù sao thì vua Kalhana cũng không hề ra lệnh cho hắn đi giải cứu."
"Có lẽ hắn muốn quân Turk nợ ơn mình."
"Không đâu. Làm sao mà chiến được khi hai tay bận ôm chiến lợi phẩm."
"Ta mong là như vậy."
Nếu Hilmes bị bắt trong trận chiến thì người Pars sẽ gặp rắc rối to. Hilmes là hậu duệ hoàng gia cũ, Dariun và Narsus cũng từng phục vụ trong triều đình cũ. Dù bây giờ mọi thứ thay đổi thì họ vẫn cần tuân thủ lễ nghi.
Phải làm sao nếu Hilmes ôm thái độ thù địch với triều đình Pars hiện giờ? Ở mức độ chính trị, chỉ có một cách duy nhất là đánh bại hắn cho đến khi hắn không còn cơ hội lội ngược dòng, và khiến cái chết nhẹ nhàng hết mức có thể.
"Arslan bệ hạ không làm được điều đó đâu."
Cả Dariun và Narsus đều hiểu điều này. Một khi đao kiếm chạm nhau trên chiến trường, Dariun sẵn sàng nhận lấy thử thách và giết Hilmes, nhưng Arslan hẳn sẽ cảm thấy khó chịu. Sao Hilmes lại quay lại cơ chứ? Lẽ ra hắn nên sống lặng lẽ ở một trang viên nào đấy....
"Cứ bám vào huyết thống sẽ khiến con người ta càng trở nên lạc hậu. Huyết thống chỉ thể hiện sự huy hoàng của quá khứ chứ không có khả năng kiến tạo tương lai."
"Vua Kalhana thì rụt đầu trong thung lũng Herat, hoàng tử Hilmes thì giam mình trong bức tường vô hình. Không có thứ lời nguyền mang tên huyết thống ấy thì hắn ta đa có thể sống tốt hơn rồi." Dariun quả quyết nói.
"Ta thừa nhận là hắn đáng thương, nhưng rồi hắn sẽ giam mình cả đời, nay dang rộng đôi cánh là tùy vào ý chí của riêng hắn. Arslan bệ hạ cũng đâu vì số phận nghiệt ngã mà suy sụp. Hoàng tử Hilmes đúng là một tài năng cả về lãnh đạo lẫn chinh chiến, nhưng xét đến tư cách làm vua thì hắn tuyệt đối không sánh bằng Arslan bệ hạ."
"Nói hay lắm, Dariun."
Narsus nhún vai, tỏ vẻ tán thành.
"Hoàng tử Hilmes rất khôn ngoan, tiếc là không nhận ra điều đó."
Danh sách chương