Không khí bên trong phòng giam dưới lòng đất như thể bị ứ đọng. Cái lạnh lẽo ẩm ướt ấy bám vào mặt tường lẫn cả da thịt người. Nơi mà ánh sáng từ vài ngọn đuốc lẫn nến đều chẳng thể chiếu tới, có một thứ bóng tối kỳ lạ. Tiếng rên rỉ của những oan hồn đã bỏ mạng trong căn phòng giam này dường như vẫn còn vang vọng đâu đây từ lòng đất ẩm mốc.
Tới cuối tháng 2, đã 4 tháng kể từ khi vị vua thứ 18 của Pars, Andragoras đệ tam bị giam cầm.
Những cuộc “thẩm vấn” điễn ra thường xuyên, không phải để tra hỏi, mà chỉ đơn thuần là đánh đập và hạ nhục. Họ tra tấn ông ta bằng roi da, xiên bằng que sắt nung đỏ, đổ nước muối lên các vết thương, hay dùng kim đâm….
Vẻ ngoài của Andragoras lúc này chẳng khác chi một con quái vật. Đương nhiên râu tóc ông ta không được cắt, và cũng chẳng được tắm rửa.
Ngày nọ, có một vị khách bất ngờ tìm gặp nhà vua. Ông ấy lặng lẽ bước vào từ cửa hầm tối, cúi đầu kính cẩn chào tù nhân.
“Đã lâu không gặp, thưa bệ hạ.”
Giọng nói ấy trầm thấp và đau đớn. Andragoras mở mắt. Bất chấp những ngày dài bị giam cầm và đánh đập, cặp mắt ông vẫn rực sáng phi thường.
“Sam đấy à?”
“Vâng, thần là Sam, người từng được bệ hạ đích thân ban tước marzban.”
“Sam. Ngươi làm gì ở đây?”
Andragoras không ngốc đến nỗi cho rằng kẻ này đến cứu mình. Sam chẳng phải người rụt rè, cũng không phải tên hèn nhát, nhưng ông vẫn cảm nhận được áp lực kỳ lạ toát ra từ Andragoras.
Ông quả thực không đến để giải thoát cho Andragoras. Thậm chí, ông còn không được mang theo vũ khí của mình. Nói đúng hơn, ông hối lộ lũ lính canh chỉ để đổi lấy một cuộc trò chuyện ngắn. Với võ nghệ của Sam, hạ gục lính và đưa tù nhân dưới lòng đất này chạy trốn không phải điều bất khả thi. Nhưng sao ông có thể thoát khỏi kinh đô cùng với nhà vua đang bị thương nặng? Hơn nữa, Sam vẫn luôn biết lũ lính canh đang giương cung nhắm vào lưng mình.
“Thần đến chỉ để hỏi một chuyện.”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Bệ hạ không biết thần muốn hỏi gì sao?”
“Ngươi cứ nói ra đi.”
Andragoras giả vờ vô tri.
“Là chuyện 17 năm về trước.”
Vào tháng 5 năm 304, vị vua thứ 17, Osroes đột ngột qua đời mà không rõ nguyên do. Sau khi người em trai Andragoras lên ngôi, con trai Osroes là Hilmes được cho là đã chết cháy trong vụ hỏa hoạn bí ẩn. Giờ đây, Hilmes đã trưởng thành và đứng trước mặt Sam, kết tội Andragoras đệ tam giết hại anh trai mình, vua Osroes để tiếm ngôi. Hắn cũng khẳng định ngọn lửa thiêu rụi nửa khuôn mặt mình chẳng phải ngẫu nhiên, mà do Andragoras cố ý sắp đặt.
“Bệ hạ, thứ lỗi cho thần vô lễ, nhưng thần nhất định phải hỏi. Có phải 17 năm trước, bệ hạ đã giết vua Osroes hay không?” Sam thẳng thừng chất vấn.
“Có phải người đã giết anh trai mình để tiếm ngôi? Và cũng chính ngài đã ám hại hoàng tử Hilmes hay không?”
“Vì sao ngươi hỏi thế?”
Chẳng có chút dao động nào trong giọng nói của Andragoras, thậm chí còn mang chút vẻ giễu cợt.
“Thần là một chiến binh trung thành. Gia đình thần đã được nhà vua ban cho danh tiếng và địa vị của một marzban. Thần không cách nào trả hết công ơn ấy. Và thần cũng tự hào nói rằng mình yêu tổ quốc vô bờ. Thần chỉ mong bệ hạ giúp tháo gỡ khúc mắc này trong tâm trí. Đó là mục đích thần đến đây hôm nay.”
Sam chân thành bộc bạch. Vẻ chế nhạo biến mất khỏi đôi mắt Andragoras.
“Sam này. Cha của ta, đức vua Gotarzes đệ nhị là môt vị vua anh minh. Tiếc rằng ông ta có một khuyết điểm khiến triều thần chẳng mấy hài lòng. Chắc ngươi cũng biết rõ nhỉ?”
“Vâng….”
Sam đương nhiên là biết. Gotarzes, vua của các vị vua, là một người chính trực và dũng cảm, ông đối xử công bằng với quý tộc, nhân từ với nô lệ. Nhưng điểm yếu của ông lại là quá đỗi mê tín. Trong những năm cuối đời, tình trạng mỗi lúc một tồi tệ hơn. Osroes đệ ngũ, người kế vị ngai vàng tuy không đến nỗi như cha mình, nhưng cũng rất tin các nhà chiêm tinh hay lời tiên tri.
“Đức vua Gotarzes đã nhận được một lời tiên tri khi còn trẻ.”
“…..Và đó là?”
“Lời tiên tri nói, dòng dõi hoàng gia của Pars đến đời con trai của Gotarzes đệ nhị thì tuyệt diệt.”
Sam nín thở hồi lâu khi Andragoras nhìn ông với ánh mắt gần như thương hại, rồi trầm giọng lặp lại.
“Dòng dõi hoàng gia của Pars đến đời con trai Gotarzes đệ nhị thì tuyệt diệt….”
Gotarzes hoàn toàn tin vào lời tiên tri này cho nên vô cùng hoảng sợ. Ông ấy nghĩ, nhất định phải có một cách nào đó. Thế là trong cơn tuyệt vọng, ông nảy ra ý này.
Đầu tiên, ông đặt tên cho hai người con của mình với hoàng hậu lần lượt là Osroes đệ ngũ và Andragoras đệ tam. Vì trước đó, từng có hai lần vua mang tên Andragoras lên ngôi sau vua Osroes, cho nên dẫu Osroes có đoản mệnh, em trai Andragoras vẫn có thể thừa kế ngai vàng. Đó là kế hoạch, và mọi chuyện diễn ra như thế.
Nhưng Andragoras lại không có em trai. Thế thì phải chăng ngai vàng xứ Pars đến thời Andragoras sẽ chấm dứt? Gotarzes vẫn không chịu từ bỏ. Đúng lúc này, lại có một lời tiên tri khác, nói rằng : Nếu vợ của Osroes sinh cho ông ta một người con trai, đứa trẻ sẽ kế nhiệm Andragoras, trở thành vua xứ Pars. Nhưng đó phải là con của Osroes.....
“Thế thì chính là hoàng tử Hilmes…”
Sam không thể nói hết câu. Lẽ nào Hilmes không phải con của Osroes đệ ngũ, mà là em trai ông ta? Cha ruột của Hilmes có lẽ nào là Gotarzes đệ nhị? Hay để tăng số người có thể thừa kế ngai vàng, Gotazes đã cố tình có một đứa con với chính con dâu của ông ấy?
Do quá sốc và ghê tởm, Sam không nhận ra gương mặt mình đang đổ mồ hôi ròng ròng.
“Chẳng có gì đáng ngạc nhiên hết. Đâu có gia đình hoàng tộc nào thuần khiết trên đời này. Tất cả những kẻ mang huyết thống hoàng gia đều chẳng khác gì vũng máu bẩn thỉu như chúng ta.”
Giọng nói của Andragoras nghe rất dửng dưng như thể ông ta đang kể chuyện của ai khác chứ chẳng liên quan đến mình. Sam lau mồ hôi lạnh bằng mu bàn tay, cố gắng hít thở cho đều. Ông không muốn nghe thêm nữa, nhưng vẫn còn một điều cần phải biết.
“Vậy còn hoàng tử Arslan thì sao?”
“Arslan?....”
Biểu cảm của vua Andragoras thoáng thay đổi trên gương mặt đầy râu lẫn vết thương chằng chịt. Nhưng ông chỉ im lặng, và Sam hỏi tiếp.
“Hoàng tử Arslan là con của bệ hạ và hoàng hậu Tahamine. Ngài ấy có vai trò gì trong lời tiên tri?”
Andragoras vẫn chỉ im lặng, Sam cũng im lặng. Bản thân ông đã quá mệt mỏi vì đặt câu hỏi rồi. Cuối cùng, Andragoras miễn cưỡng mở miệng.
“Đúng là ta và Tahamine có một đứa con, nhưng….”
“Nhưng?”
Khi Sam định hỏi thì có người vội vã gõ vào tường, báo hiệu quản ngục đang quay lại. Adragoras không nói thêm gì nữa. Sam đứng dậy, biết rằng mình không thể ở lâu thêm. Ông cúi đầu chào nhà vua.
“Bệ hạ, thần nhất định sẽ đưa người ra khỏi đây. Nhưng bây giờ thì, xin thứ lỗi.”
Trước khi Sam rời đi, Andragoras nói với ông bằng chất giọng cay đắng tận cùng.
“Sam ! Tốt nhất là ngươi đừng tin vào những gì ta nói. Có thể ta chỉ đang lừa ngươi thôi. Hoặc là chính ta cũng bị kẻ khác lừa dối. Lịch sử hoàng gia Pars chúng ta nhuốm máu và vô số chuyện dơ bẩn…”
Sam cố bịt tai lại khi bước lên những bậc thang của phòng giam dưới lòng đất. Qua vài lối rẽ quanh co và một ô cửa bí mật dẫn lên trên, cuối cùng ông đã thấy được mặt trời cuối đông, sáng đến chói mắt. Đồng thời, ông cũng nhận ra con đường mình phải đi dường như bao phủ trong sương mù, mỗi lúc một dày hơn.
------------------------
Lời editor : Vậy đó, cho nên nếu bạn chỉ đọc manga hay xem anime, bạn sẽ không biết được bí ẩn thân phận của Hilmes đúng không? Chi tiết loạn luân quá dark này chỉ đọc nguyên tác mới biết được thôi.
Tới cuối tháng 2, đã 4 tháng kể từ khi vị vua thứ 18 của Pars, Andragoras đệ tam bị giam cầm.
Những cuộc “thẩm vấn” điễn ra thường xuyên, không phải để tra hỏi, mà chỉ đơn thuần là đánh đập và hạ nhục. Họ tra tấn ông ta bằng roi da, xiên bằng que sắt nung đỏ, đổ nước muối lên các vết thương, hay dùng kim đâm….
Vẻ ngoài của Andragoras lúc này chẳng khác chi một con quái vật. Đương nhiên râu tóc ông ta không được cắt, và cũng chẳng được tắm rửa.
Ngày nọ, có một vị khách bất ngờ tìm gặp nhà vua. Ông ấy lặng lẽ bước vào từ cửa hầm tối, cúi đầu kính cẩn chào tù nhân.
“Đã lâu không gặp, thưa bệ hạ.”
Giọng nói ấy trầm thấp và đau đớn. Andragoras mở mắt. Bất chấp những ngày dài bị giam cầm và đánh đập, cặp mắt ông vẫn rực sáng phi thường.
“Sam đấy à?”
“Vâng, thần là Sam, người từng được bệ hạ đích thân ban tước marzban.”
“Sam. Ngươi làm gì ở đây?”
Andragoras không ngốc đến nỗi cho rằng kẻ này đến cứu mình. Sam chẳng phải người rụt rè, cũng không phải tên hèn nhát, nhưng ông vẫn cảm nhận được áp lực kỳ lạ toát ra từ Andragoras.
Ông quả thực không đến để giải thoát cho Andragoras. Thậm chí, ông còn không được mang theo vũ khí của mình. Nói đúng hơn, ông hối lộ lũ lính canh chỉ để đổi lấy một cuộc trò chuyện ngắn. Với võ nghệ của Sam, hạ gục lính và đưa tù nhân dưới lòng đất này chạy trốn không phải điều bất khả thi. Nhưng sao ông có thể thoát khỏi kinh đô cùng với nhà vua đang bị thương nặng? Hơn nữa, Sam vẫn luôn biết lũ lính canh đang giương cung nhắm vào lưng mình.
“Thần đến chỉ để hỏi một chuyện.”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Bệ hạ không biết thần muốn hỏi gì sao?”
“Ngươi cứ nói ra đi.”
Andragoras giả vờ vô tri.
“Là chuyện 17 năm về trước.”
Vào tháng 5 năm 304, vị vua thứ 17, Osroes đột ngột qua đời mà không rõ nguyên do. Sau khi người em trai Andragoras lên ngôi, con trai Osroes là Hilmes được cho là đã chết cháy trong vụ hỏa hoạn bí ẩn. Giờ đây, Hilmes đã trưởng thành và đứng trước mặt Sam, kết tội Andragoras đệ tam giết hại anh trai mình, vua Osroes để tiếm ngôi. Hắn cũng khẳng định ngọn lửa thiêu rụi nửa khuôn mặt mình chẳng phải ngẫu nhiên, mà do Andragoras cố ý sắp đặt.
“Bệ hạ, thứ lỗi cho thần vô lễ, nhưng thần nhất định phải hỏi. Có phải 17 năm trước, bệ hạ đã giết vua Osroes hay không?” Sam thẳng thừng chất vấn.
“Có phải người đã giết anh trai mình để tiếm ngôi? Và cũng chính ngài đã ám hại hoàng tử Hilmes hay không?”
“Vì sao ngươi hỏi thế?”
Chẳng có chút dao động nào trong giọng nói của Andragoras, thậm chí còn mang chút vẻ giễu cợt.
“Thần là một chiến binh trung thành. Gia đình thần đã được nhà vua ban cho danh tiếng và địa vị của một marzban. Thần không cách nào trả hết công ơn ấy. Và thần cũng tự hào nói rằng mình yêu tổ quốc vô bờ. Thần chỉ mong bệ hạ giúp tháo gỡ khúc mắc này trong tâm trí. Đó là mục đích thần đến đây hôm nay.”
Sam chân thành bộc bạch. Vẻ chế nhạo biến mất khỏi đôi mắt Andragoras.
“Sam này. Cha của ta, đức vua Gotarzes đệ nhị là môt vị vua anh minh. Tiếc rằng ông ta có một khuyết điểm khiến triều thần chẳng mấy hài lòng. Chắc ngươi cũng biết rõ nhỉ?”
“Vâng….”
Sam đương nhiên là biết. Gotarzes, vua của các vị vua, là một người chính trực và dũng cảm, ông đối xử công bằng với quý tộc, nhân từ với nô lệ. Nhưng điểm yếu của ông lại là quá đỗi mê tín. Trong những năm cuối đời, tình trạng mỗi lúc một tồi tệ hơn. Osroes đệ ngũ, người kế vị ngai vàng tuy không đến nỗi như cha mình, nhưng cũng rất tin các nhà chiêm tinh hay lời tiên tri.
“Đức vua Gotarzes đã nhận được một lời tiên tri khi còn trẻ.”
“…..Và đó là?”
“Lời tiên tri nói, dòng dõi hoàng gia của Pars đến đời con trai của Gotarzes đệ nhị thì tuyệt diệt.”
Sam nín thở hồi lâu khi Andragoras nhìn ông với ánh mắt gần như thương hại, rồi trầm giọng lặp lại.
“Dòng dõi hoàng gia của Pars đến đời con trai Gotarzes đệ nhị thì tuyệt diệt….”
Gotarzes hoàn toàn tin vào lời tiên tri này cho nên vô cùng hoảng sợ. Ông ấy nghĩ, nhất định phải có một cách nào đó. Thế là trong cơn tuyệt vọng, ông nảy ra ý này.
Đầu tiên, ông đặt tên cho hai người con của mình với hoàng hậu lần lượt là Osroes đệ ngũ và Andragoras đệ tam. Vì trước đó, từng có hai lần vua mang tên Andragoras lên ngôi sau vua Osroes, cho nên dẫu Osroes có đoản mệnh, em trai Andragoras vẫn có thể thừa kế ngai vàng. Đó là kế hoạch, và mọi chuyện diễn ra như thế.
Nhưng Andragoras lại không có em trai. Thế thì phải chăng ngai vàng xứ Pars đến thời Andragoras sẽ chấm dứt? Gotarzes vẫn không chịu từ bỏ. Đúng lúc này, lại có một lời tiên tri khác, nói rằng : Nếu vợ của Osroes sinh cho ông ta một người con trai, đứa trẻ sẽ kế nhiệm Andragoras, trở thành vua xứ Pars. Nhưng đó phải là con của Osroes.....
“Thế thì chính là hoàng tử Hilmes…”
Sam không thể nói hết câu. Lẽ nào Hilmes không phải con của Osroes đệ ngũ, mà là em trai ông ta? Cha ruột của Hilmes có lẽ nào là Gotarzes đệ nhị? Hay để tăng số người có thể thừa kế ngai vàng, Gotazes đã cố tình có một đứa con với chính con dâu của ông ấy?
Do quá sốc và ghê tởm, Sam không nhận ra gương mặt mình đang đổ mồ hôi ròng ròng.
“Chẳng có gì đáng ngạc nhiên hết. Đâu có gia đình hoàng tộc nào thuần khiết trên đời này. Tất cả những kẻ mang huyết thống hoàng gia đều chẳng khác gì vũng máu bẩn thỉu như chúng ta.”
Giọng nói của Andragoras nghe rất dửng dưng như thể ông ta đang kể chuyện của ai khác chứ chẳng liên quan đến mình. Sam lau mồ hôi lạnh bằng mu bàn tay, cố gắng hít thở cho đều. Ông không muốn nghe thêm nữa, nhưng vẫn còn một điều cần phải biết.
“Vậy còn hoàng tử Arslan thì sao?”
“Arslan?....”
Biểu cảm của vua Andragoras thoáng thay đổi trên gương mặt đầy râu lẫn vết thương chằng chịt. Nhưng ông chỉ im lặng, và Sam hỏi tiếp.
“Hoàng tử Arslan là con của bệ hạ và hoàng hậu Tahamine. Ngài ấy có vai trò gì trong lời tiên tri?”
Andragoras vẫn chỉ im lặng, Sam cũng im lặng. Bản thân ông đã quá mệt mỏi vì đặt câu hỏi rồi. Cuối cùng, Andragoras miễn cưỡng mở miệng.
“Đúng là ta và Tahamine có một đứa con, nhưng….”
“Nhưng?”
Khi Sam định hỏi thì có người vội vã gõ vào tường, báo hiệu quản ngục đang quay lại. Adragoras không nói thêm gì nữa. Sam đứng dậy, biết rằng mình không thể ở lâu thêm. Ông cúi đầu chào nhà vua.
“Bệ hạ, thần nhất định sẽ đưa người ra khỏi đây. Nhưng bây giờ thì, xin thứ lỗi.”
Trước khi Sam rời đi, Andragoras nói với ông bằng chất giọng cay đắng tận cùng.
“Sam ! Tốt nhất là ngươi đừng tin vào những gì ta nói. Có thể ta chỉ đang lừa ngươi thôi. Hoặc là chính ta cũng bị kẻ khác lừa dối. Lịch sử hoàng gia Pars chúng ta nhuốm máu và vô số chuyện dơ bẩn…”
Sam cố bịt tai lại khi bước lên những bậc thang của phòng giam dưới lòng đất. Qua vài lối rẽ quanh co và một ô cửa bí mật dẫn lên trên, cuối cùng ông đã thấy được mặt trời cuối đông, sáng đến chói mắt. Đồng thời, ông cũng nhận ra con đường mình phải đi dường như bao phủ trong sương mù, mỗi lúc một dày hơn.
------------------------
Lời editor : Vậy đó, cho nên nếu bạn chỉ đọc manga hay xem anime, bạn sẽ không biết được bí ẩn thân phận của Hilmes đúng không? Chi tiết loạn luân quá dark này chỉ đọc nguyên tác mới biết được thôi.
Danh sách chương