Người hầu và thầy thuốc trong cung đều bỏ chạy, vua Innocentius đệ thất của Lusitania vẫn nằm một mình trên giường bệnh. Ông ta bị sốt, đổ mồ hôi và khát khô cổ họng, không ngừng rên rỉ. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở tung, rồi một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

“Ta là vị vua thứ 18 của Pars. Tên ta là Hilmes. Đây là ần đầu chúng ta nói chuyện, ngươi nghĩ thế nào?”

Hilmes chế nhạo nhìn xuống. Innocentius chớp mắt. Vị vua của Lusitania khá chậm chạp, giờ mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ông ta hỏi một câu không mấy liên quan.

“Chẳng phải vua của Pars tên là Andragoras sao?”

Tại sao lại có một kẻ khác tự xưng là vua Pars xuất hiện ở đây? Nghe được câu này của đối phương, Hilmes không kìm nén được sự căm giận.

“Hắn là kẻ tiếm quyền!”

Hilmes gầm lên bằng tiếng Pars. Cái cổ rụt lại của Innocentius đệ thất run lên, nhưng không dám nhúc nhích. Ông ta không di chuyển được vì người còn đang quấn băng, vết thương do công chúa Maryam đâm vẫn đau đến bỏng rát. Cung điện Pars được xây dựng với lối kiến trúc tinh tế, độc đáo, khiến mùa hè mà vẫn khô ráo mát mẻ, là nơi dưỡng thương lý tưởng. Tuy nhiên, các thầy thuốc cung đình Lusitania đã dựa vào thái độ của Guscard mà đối xử với anh trai hắn ta. Innocentius gần như bị bỏ mặc, phải tự mình chống đỡ. Cách đây rất lâu, trước khi bị người em giam cầm, ông ta chỉ chìm đắm trong những giấc mơ của bản thân.

Sau cuộc gặp mặt vô nghĩa, Hilmes bỏ ra ngoài.

“Vua Lusitania thế nào, điện hạ?”

Zandeh hỏi với vẻ phấn khích. Với hắn ta, Innocentius đệ thất, vua của Lusitania là kẻ thù của cả nước. Hắn thậm chí muốn băm vằm đối phương thành từng mảnh ngay bây giờ.

Hilmes có vẻ mất hứng. Phản ứng của vua Lusitania quá đờ đẫn khiến niềm vui trả thù của hắn giảm đi nhiều. Hắn đã hy vọng đối phương phải hoảng sợ, run rẩy, thậm chí khóc lóc cầu xin sự tha thứ.

“Đừng giết vội.”

Hilmes nói thế, nhưng dĩ nhiên không phải vì lòng trắc ẩn. Lúc trước, hắn bắt Andragoras làm con tin nhưng cũng không giết ngay là để trả thù. Với Innocentius, hắn không căm ghét đến thế. Nhưng khi Hilmes lên ngôi, Innocentius nên bị xủ tử với tư cách là vua của quốc gia đã xâm lược Pars. Ông ta nên bị thiêu sống trước mắt hàng triệu công dân Ecbatana, giống cách người Pars bị quân Lusitania giết hại dã man trong quá khứ.

Vào buổi trưa, 1 vạn binh sĩ Lusitania đã biến thành đống thịt nát trước cơn trả thù đầy cuồng nộ của 1 triệu dân thành Ecbatana. Cuối cùng, họ đã thỏa mãn được mong ước báo thù bấy lâu, được quân Pars gọi đến tập trung tại quảng trường cung điện, dù không biết lý do tại sao. Mặt nạ bạc đứng trên hiên lát đá cẩm thạch khổng lồ, ưỡn ngực nhìn xuống quảng trường trước ánh mắt của hàng chục nghìn người.

“Hỡi dân chsung thành Ecbatana, ta là Hilmes, con trai của vua Osroes đệ ngũ, cũng là người thừa kế hợp pháp ngai vàng của Pars!”

Khi giọng Hilmes vang vọng trên lầu cao, đáp lại hắn là sự im lặng. Đó không phải sự im lặng ghê tởm mà bởi thông tin quá bất ngờ, khiên ai nấy không nói lên lời. Không sâu sau, những tiếng ồn ào huyên náo vang lên khắp khoảng sân.

“Hoàng tử Hilmes, con của vua tiền nhiệm ư? Nhưng không phải vị hoàng tử đó chết trong trận hỏa hoạn hơn 10 năm trước rồi à? Sao ngài ấy còn sống được? Có chuyện gì ta không biết ư?”

Mọi người xôn xao bàn tán. Những người trẻ nhất thậm chí còn chẳng biết Osroes là ai.

Hilmes lớn tiếng lên án tội ác của vua Andragoras, sau đó tháo tấm mặt nạ xuống.

“Hãy nhìn khuôn mặt này, khuôn mặt đã bị kẻ soán ngôi Andragoras thiêu cháy. Đây là bằng chứng cho thân phận của ta. Ta là hoàng tử Hilmes!”

Chiếc khóa kim loại phát ra tiếng lách cách, rồi tấm mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng mùa hè như một vật thể phát quang, tỏa ra tia sáng rực rỡ. Đám ông nheo mắt vì chói trong giây lát, rồi miễn cưỡng nhìn lên sân thượng. Tấm mặt nạ bị vứt bỏ, kêu răng rắc dưới chân Hilmes.

Hilmes để lộ gương mặt trước đám đông, một nửa bị lửa tàn phá đến đen ngòm, nửa kia lại đẹp như tượng tạc.

Dù chỉ một nửa đám đông đứng gần mới có thể thấy rõ mặt hắn, nhưng những tiếng hét tạo thành làn sóng lớn, bùng nổ và lan khắp quảng trường. Hilmes vạch trần những bí mật cấm kỵ nhất của mình trước mắt mọi người. Hắn phải làm thế để khẳng định vị thế hợp pháp của bản thân. Và ít ai ngờ, điều này đã chiếm được sự ủng hộ của mọi người.

Khi một người bắt đầu hô lên, những âm thanh cũng ào ạt dâng thành làn sóng, “Hoàng tử Hilmes muôn năm!” Giữa muôn lời tung hô vang dội dấy, Sam chỉ lẩm bẩm một mình.

“Những lời này chẳng phải để chào đón hoàng tử Hilmes mà chỉ biểu hiện sự căm thù ghê gớm dành cho quân Lusitania. Hilmes điện hạ, nếu người làm sai dù chỉ một chuyện nhỏ, nó sẽ lập tức trở thành lời buộc tội.”

Với Hilmes, Osroes đệ ngũ là một người cha nhân từ, là sự tồn tại bất khả xâm phạm. Nhưng thực tế, Orsroes là vị vua không có thành tựu cũng như danh tiếng, và chẳng hề được nhân dân kính trọng. Mọi người không có lý do gì tôn thờ Hilmes chỉ vì hắn là con trai Osroes.

Hilmes đã đánh bại quân Lusitania và chiếm được kinh đô Ecbatana nên người dân hoang nghênh hắn. Đồng thời, họ cũng mong Ecbatana không rơi vào tay quân Lusitania lần nữa, mong được phân phát lương thực và nước uống, mong Pars sớm giành lại sự thịnh vương xưa kia. Nếu như Hilmes không thực hiện được những mong ước này, sự ủng hộ sẽ sớm biến thành thất vọng.

Thực ra, đã có vài người bày tỏ sự bất bình.

“Sao lại đóng cổng thành? Cuối cùng đã được giải phóng rồi mà….”

Trước sự bất mãn ấy, Sam đành đưa ra một lý do. Quân Lusitania tạm thời rời thành nhưng chúng có thể quay lại tấn công bất cứ lúc nào, hãy cẩn thận.

Lời này xoa dịu được dân chúng, nhưng đến khi quân Pars của vua Andragoras đánh về đây, họ nên giải thích làm sao? Sam không hề lạc quan như Hilmes.

“Hilmes điện hạ đã trở thành chủ nhân thực sự của Ecbatana, nhưng chắc chỉ được một vài ngày thôi.”

Trong khi suy nghĩ, Sam tuần tra thành phố, sắp xếp lực lượng phòng thủ. Lúc trở lại cung điện, Hilmes nói với ông ta.

“Sam, cảm ơn đã cống hiến.”

“Chúng ta đoạt lại được kinh đô là nhờ công đức vô lượng của điện hạ.”

“Được rồi, bước tiếp theo là đánh bại Andragoras. Sau khi ta đăng quang, hãy tổ chức tiệc mừng ngươi trở thành eran nhé.”

Hilmes đã không còn đeo mặt nạ nữa. Hắn quấn một tấm khăn vải lanh trắng quanh đầu rồi quàng qua vai, che đi nửa mặt bên phải, mang tư thế của một vị vua anh hùng. Sam thầm nghĩ, đây là dáng vẻ vốn có của người này sao? Ông không khỏi nghĩ tới số phận bất định của bản thân.

Hilmes dẫn Sam cùng 10 người lính khác xuống kho bạc của cung điện.

Hilmes tới đó vì hai lý do. Đầu tiên, dù không thành thạo như Narsus nhưng hắn cũng hiểu rõ quân nhu quan trọng nhường nào. Nếu bây giờ lại thu thuế của dân Ecbatana thì họ sẽ gặp phải sự phản đối dữ dội ngay. Dù nhà vua có đặc quyền thu thuế nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp, cho nên họ phải dùng đến tiền trong kho bạc.

Lý do thứ hai là ý thức làm vua của Hilmes. Vì hắn là vua, mọi của cải trong cung thuộc về hắn, đương nhiên hắn phải kiểm tra tài sản của mình.

Ấy thế nhưng, khi bước vào kho, Hilmes đã choáng váng. Kho bạc được dựng từ những khối đá khổng lồ, đáng lẽ phải chứa số ngọc ngà trâu báu được tích lũy qua nhiều đời vua mà phải cần 50 con voi mới có thể chở hết. Tuy nhiên, dưới chân hắn lúc này chỉ còn vài đồng bạc rơi rớt. Sam đơn giản nói.

“Có lẽ công tước Guiscard đã khuân hết của cải, mang ra trận địa rồi.”

“Ta biết. Nhưng vì sao hắn làm thế?”

Hilmes đầy ngờ vực. Chẳng phải mang hết của cải đi đồng nghĩa với việc Guiscard không có ý định quay về kinh thành hay sao? Chính xác thì hắn mưu toan chuyện gì? Hắn đoán ra Hilmes đang rình rập ở phía tây chờ cơ hội nhưng chỉ để lại 1 vạn binh sĩ trấn thành, cả thành gần như trống rỗng, nên Hilmes mới chiếm được thành trì dễ dàng như vậy. Nghĩ lại thì việc này quá sức đáng ngờ.

Cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Hilmes. Hơn ai hết, hắn biết Guiscard không phải kẻ bất cẩn, vậy thì hắn cố tình hai tay dâng Ecbatana cho đối thủ sao? Hay hắn nghĩ rằng dù gì Hilmes cũng không giữ được Ecbatana quá lâu? Thực ra, khi Andragoras dẫn 10 vạn quân về kinh đô, Hilmes sẽ không có khả năng chống đỡ với 3 vạn người. Ngay cả khi Ecbatana được bao bọc bởi tưởng thành kiên cố, và cho phép người dân cầm vũ khí chiến đấu, họ cũng không biết giải quyết vấn đề nước uống và lương thực thế nào.

“Giờ không phải lúc làm lễ đăng quang. Nhưng nếu ta không trở thành vua, không ai đứng về phía ta. Phải làm gì đây?”

Mặt trời mùa hè chiếu rọi nhưng trên đầu Hilmes lại là đám mây đen lơ lửng. Lúc này, hình bóng vua Andragoras và Guiscard liên tục xoay vần trong tâm trí, nhưng hắn lại không hề nghĩ đến một sự tồn tại nữa, hoàng tử Arslan của Pars.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện