Bành Thanh chấn kinh cực kỳ, tê cả da đầu, loại cảm giác khiếp sợ ấy từ đỉnh đầu truyền đến toàn thân. Hắn nhận thức được mình bị trọng thương, tự trước tới nay chưa từng gặp qua người quanh thân không có linh lực ba động, lại hành động nhanh nhẹn như vậy.
Đòn tấn công dốc toàn lực của hắn, trong mắt người này liền trò trẻ con cũng không tính, đây là bực nào thực lực khủng bố.
Bành Thanh nhìn Lâm Nhất Trần, trong mắt là thân ảnh hờ hững của y, trong lòng là sự kiêng kị đối với sức mạnh của y. Hắn thầm nghĩ: "Trưởng lão làm sao còn chưa tới, còn có hai chiêu, phải làm sao mới ổn đây?"
Đột nhiên, trong đầu Bành Thanh linh quang chợt lóe, nhớ tới mình từng thấy qua Thiên Kiếm Đế Kinh. Mặc dù quyển sách này bị đặt ở chỗ bí mật nhất Tàng Thư Các Thần Tiêu phái, nhưng là bởi vì hắn vẫn luôn rất thích xem sách, cho nên hắn đã từng lật xem qua.
Hắn có thể nếm thử dùng chiêu thức trong Thiên Kiếm Đế Kinh tới đối phó Lâm Nhất Trần.
Hắn nói với Lâm Nhất Trần: “Không tệ, còn có hai chiêu.”
Tiếp đó, Bành Thanh hai chân điểm nhẹ mặt đất, hướng lên trời bay vút, chờ đến lúc đến cùng độ cao với Lâm Nhất Trần, hắn bắt đầu nếm thử Thiên Kiếm Đế Kinh.
Tay phải cầm kiếm, hắn vẽ trên trời một đường vòng cung, vẽ trước người một vòng sau lại hướng về phía sau đâm tới. Sau khi kết thúc, lại từ bên trái vòng trở về, liền tại đây đi đi về về ở giữa, từ thần uy hình kiếm thành một đạo kiếm khí mạnh mẽ, giống như một đầu cự long mới ra khỏi nước, vọt thẳng phá không khí đang đọng lại.
Vừa gào thét một bên hướng về Lâm Nhất Trần vọt tới, Thủy Long Trận trong Thiên Kiếm Đế Kinh. Vừa có Long Hung Mãnh chi lực, lại có Thủy nhu hòa chi lực.
Hai loại sức mạnh có sự khác biệt cực đoan dung hợp lại cùng nhau lại cọ sát ra hỏa hoa khác người như thế.
Lâm Nhất Trần từ lúc Bành Thanh vừa mới bắt đầu thi triển Thủy Long Trận liền nhìn ra ý nghĩ của hắn, cái Thiên Kiếm Đế Kinh kia là trước đây hệ thống cho y. Y lại đem quyển sách kia tặng cho Cơ Hạo Tuyết, không biết vì cái gì bây giờ lại xuất hiện tại Thần Tiêu phái.
"Vừa vặn, tất nhiên ta đã biết, vậy thì cùng một chỗ cầm về vậy."
Lâm Nhất Trần nghĩ trong lòng như thế, tiếp đó chỉ nghiêng người một cái đã tránh được Thủy Long Trận đang đánh tới, nhìn kỹ sẽ phát hiện, thủy long kia khi nhìn đến kiếm sau lưng Lâm Nhất Trần thậm chí để lộ ra thần sắc sợ hãi.
Rò rỉ ra ý vị sợ hãi như thế nào, mang ý nghĩa Thần Uy Kiếm từ căn bản đã e ngại Cẩm Nguyệt Kiếm.
Chỉ còn dư lại một chiêu cuối cùng, Bành Thanh đã sử dụng hai chiêu, nhưng hai chiêu này liền một sợi tóc của Lâm Nhất Trần cũng không chạm tới.
Chiêu thứ ba, Bành Thanh thậm chí vận dụng linh hồn chi lực của mình.
Người tu luyện trước tiên tu linh lực, thứ yếu còn có linh hồn chi lực mang theo tự thân linh hồn, linh lực hoàn toàn không có còn có thể một lần nữa trúc cơ, lần nữa tu luyện.
Nhưng nếu đã mất đi linh hồn chi lực, vậy cũng chỉ có thể trở thành một phế nhân không có bất kỳ sức mạnh nào.
Bành Thanh vì Thần Tiêu phái lại làm được bước này, chung quanh các sư đệ cũng nhìn ra ý nghĩ của hắn, nhao nhao khuyên can: “Sư huynh, đừng a, sư huynh, không cần như vậy.”
“Sư huynh, đừng như vậy, các trưởng lão lập tức tới ngay.”
“Sư huynh......”
“Sư huynh......”
“Tốt! Đều chớ nói nữa, tất cả các ngươi lui ra phía sau.” Bành Thanh nghe các sư đệ khuyên can trong lòng càng không phải tư vị, chính mình yếu như vậy, muốn làm sao bảo hộ các sư đệ đây.
Ý hắn đã quyết, Bành Thanh đem tất cả nội lực tụ tập ở đan điền, nội lực của hắn trong huyết quản bốn phía lẻn lút, cuối cùng hướng về vị trí đan điền tiến lên, nội lực chỗ đến đều mang nỗi đau xé rách tim gan.