Ở góc phải của tấm bảng điện tử, một tin nhắn màu vàng phát sáng lên.

Haruyuki lúc đó đang ngồi mơ mộng trong lớp bỗng nhiên thụt cổ lại , giương mắt ra nhìn.

Lúc đó, chiếc bảng xanh lục trước mặt cậu ta bỗng trở nên mờ dần – nhưng lưng của những hàng học sinh ngồi trước và của ông thầy giáo trở nên rõ hơn.

Phòng học, bạn học, giáo viên đều tồn tại ở thế giới thật, nhưng cái bảng trong suốt cùng những công thức toán được viết trên đó thì không phải vậy. Các con số và công thức mà giáo viên đang viết giữa không trung được gửi tới <> đeo trên cổ cậu và được chuyển trực tiếp vào não dưới dạng hình ảnh.

Ông thầy giáo dạy toán lớn tuổi lụi cụi di chuyển bàn tay trống không của mình lên chiếc bảng mà chỉ có ông ta mới thấy và tiếp tục giải thích các công thức toán học bằng một giọng nói yếu ớt. Giọng nói đó thật chất chẳng thể nào tới được tai cậu, mà nhờ vào thiết bị Neuro Linker trên cổ ông thầy giáo đã tăng âm lượng và làm rõ, sau đó chúng được gửi đến Haruyuki.

Khi Haruyuki tập trung nhìn gần hơn, chiếc bảng vừa mới được thêm nhiều công thức hơn xuất hiện rõ nét trở lại.Hình như tin nhắn lúc nãy không phải là bài tập về nhà. Như vậy có nghĩa là người gửi là một học sinh trong trường, vì hiện tại cậu đang ngắt kết nối với mạng của trường.

Một cô gái nào đó đã vi phạm nội qui và gửi cho cậu một bức thư tỏ tình- cậu ta đã quên đi cái hy vọng đó sau nửa năm bước vào ngôi trường trung học này. Cậu thật sự chỉ muốn thả nó vào thùng rác nằm ở góc dưới tầm nhìn, nhưng nếu làm vậy, cậu sẽ không biết điều gì sẽ xảy đến sau đó.

Dù không muốn, nhưng khi nhìn thấy ông thầy giáo quay lưng lại, cậu nhanh chóng giơ tay lên (đây không phải là hành động trong thế giới ảo, mà chính tay cậu ta ổ thế giới thật làm điều đó) và nhấp vào biểu tượng tin nhắn.

Ngay lập tức, Beng Beng Beng! Một tiếng động phát ra và một hình ảnh với nhũng màu sắc cơ bản như lũ tràn vào tai và mắt Haruyuki. Tiếp tục, một giọng nói cất lên thay cho những dòng chữ bắt đầu đọc nội dung của bức thư.

“Pig-kun, đây là hướng dẫn mệnh lệnh của mi trong ngày hôm nay (một tiếng cười Ha Ha Ha cất lên)” Hai hộp mì xào, một cái bánh mì dưa gang, ba hũ sữa chua dâu, mang lên sân thượng trong vòng 5 phút tính từ lúc bắt đầu giờ ăn trưa. Đến trễ là phạt một hộp thịt, lảm nhảm là phạt thêm thịt phi lê heo nướng (cười to).

Cậu quay mặt sang bên trái, nơi mà cậu cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm, và chết cứng người. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Araya và hai tên đàn em A, B.

Việc làm một tin nhắn với âm thanh và hiệu ứng hình ảnh thế này hoàn toàn ko thể làm tại lớp, nên chúng chắc đã phải thực hiện từ trước. Cái lũ rỗi hơi, rồi lại còn cái “hướng dẫn mệnh lệnh” là cái quái gì chứ, một từ đủ rồi, lũ ngốc!!

Cậu thì thầm chửi rủa chúng; la lối hay gửi thư trả lời là điều mà dĩ nhiên Haruyuki không thể làm được. Nếu Araya giống như là con gián ngu ngốc mà không bao giờ chết cho dù thời đại có văn minh đến đâu; thì cậu ta, người bị hắn bắt nạt, cũng như là một thằng khờ bị kéo lê sau 1 chiếc xe vậy.

Thật ra, nếu cậu dũng cảm hơn và dám chống trả, thì cậu ta có thể dùng tin nhắn này cùng rất nhiều”bằng chứng” khác mà cậu giữ lại và đưa cho nhà trường, thì bọn chúng sẽ bị trừng phạt ngay và luôn.

Nhưng, Haruyuki không thể ngừng nghĩ về việc sẽ xảy ra sau đó.

Ngay cả khi Neuro Linker thông dụng đến mức mỗi người có một cái, và một nửa cuộc sống được cho là tồn tại trong thế giới ảo, thì con người vẫn bị <<cơ thể vật chất>> xiềng xích và vẫn tiếp tục tồn tại ở một mức sống thấp. Ta đói mỗi khi đến bữa ăn, ta vẫn đi vệ sinh, và - bị đánh thì sẽ đau, khóc khi đau đớn khổ sở như chết vậy.

Chức năng Linker (Linker Skill) sẽ xác định trình độ học vấn và sự thăng tiến, đó thật chất chỉ là chính sách từ nhà mạng. Trên thực tế, thứ quyết định giá trị của một con người dĩ nhiên là ngoại hình và sức khỏe, những cái điểm cơ bản đó Đó là kết luận rút ra từ một cậu học sinh lớp 5 với trọng lượng hơn 60kg, khi chạy 50m chưa bao giờ dưới 10s, và dần dần trờ thành Haruyuki, 13 tuổi.

Mỗi sáng, trước khi đi học, mẹ cậu nạp 500 yen vào Neuro Linker để ăn trưa, nhưng cậu tiêu sạch cho việc mua cơm nước cho bọn Araya. Cậu chỉ có khoảng 7000 yen tiền tiết kiệm nhưng nếu dùng nó cậu sẽ không thể mua cái game chỉ dành cho Linker ra mắt trong tháng.

Cơ thể to tướng của Haruyuki đốt năng lượng khá tệ, nếu nhịn một bữa có thể làm cậu ngất xỉu, nhưng hôm nay cậu phải chịu đựng thôi. Vả lại, cậu cũng có thể sử dụng <> vào giờ ăn , thứ có ý nghĩa duy nhất còn sót lại với cậu.

Thu cái thân hình mập mạp đến hết mức có thể, Haruyuki lật đật đi về phía toà nhà thứ hai, nơi có những lớp học chuyên dụng. Gần đây, từ thí nghiệm vật lý đến học dinh dưỡng nấu ăn đều chuyển qua lớp học ảo làm cho những căn phòng này trở nên vô dụng, cho nên không có nhiều học sinh lai vãng ở đây, đặc biệt là vào giờ này, chẳng có một mống.

Phía bên kia của dãy hành lang đầy bụi là phòng vệ sinh nam, đó chính là thánh địa ẩn của Haruyuki. Cậu loạng choạng núp vào trong, dừng lại hít không khí rồi nhìn vào tấm gương gần bồn rửa tay.

Phản chiếu lại trong tấm gương mập mờ, giống như xem trên phim bộ, là một hình ảnh rõ ràng và sắc né của “Một cậu nhóc mập hay bị bắt nạt” Những sợi tóc rễ tre đâm lỉa chỉa về mọi hướng, đôi má tròn húm hím. Xung quanh cái cổ mập mạp là chiếc cà vạt trường và chiếc Neuro Linker bạc treo trên đó.

Cậu phải làm gì đó với các vẻ ngoài kiểu này. Đã một lần, cậu đã có ý nghĩ điên cuồng đến mức gần như nhịn ăn và tập chạy bộ quá đà. Kết quả là cậu bị té xỉu vì thiếu máu trong giờ ăn trưa, và cái bữa ăn trưa của đám con gái làm “tài sàn đền bù thiệt hại” cho cậu đã góp phần tạo nên “huyền thoại” ghê gớm nhất trường

Cuối cùng, cậu quyết định vứt đi con người thật của mình – ít nhất là khi còn là học sinh.

Cậu rời mắt khỏi tấm gương sau 0.1 giậy, sau đó đi vào sâu hơn, bước vào một phòng vệ sinh. Sau khi kiểm tra chắc chắn cửa đã khoá, cậu hạ tấm che ghế ngồi xuống và ngồi lên 1 tấm nhựa, cậu dựa lưng vào thùng nước và nhắm mắt thư giãn.

Câu lệnh nghe như một câu thần chú giải thoát linh hồn khỏi thể xác cất lên:

“Direct Link”

Khi Neuro Linker nhận được mệnh lệnh phát ra từ giọng nói, có một kết nối lượng tử xuất hiện biến chế độ thị giác lẫn thính giác sang chế độ đa giác. Cơn đói và thể xác nặng nề của cậu biến mất.

Bề mặt cứng của ghế toilet và cả bộ đồng phục chật cứng của cậu đều biến mất. Những âm thanh náo động xung quanh, mùi thuốc tẩy trong vệ sinh, và cánh của phía trước mặt, tất cả đều tan vào bóng tối.<>

Ngay cả cái cảm giác về trọng lực cũng biến mất. Haruyuki rơi vào một hố đen vô tận.

Tuy nhiên, một cảm giác bồng bềnh nhanh chóng xuất hiện và bảy màu ánh sáng bao phủ cơ thể. Từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân, một “Avatar” sử dụng trong chế độ <> được hình thành.

Bàn tay và bàn chân có móng guốc màu đen, những cánh tay tròn trịa, thân hình mũm mĩm với một màu hồng. Cậu không thể tự nhìn mình được, nhưng ngay trước mắt cậu là một cái mũi phẳng, đôi tai thì rũ rượi. Đó đích thị là hình dạng của một con heo hồng.

Một Avatar theo phong cách hoạt hình, đáp xuống cái “bịch”, rớt giữa một nơi mà cho dù đây là thiết kế những nhà khoa học, đây vẫn là một khu rừng cổ tích.

Những cây nấm khổng lồ mọc ở khắp nơi, ánh nắng mặt trời chói chang trên những cánh đồng cỏ tròn trịa, và chính giữa là một ngọn suối trong như thủy tinh

Ở ngoài rìa, giống như một cái cây to lớn với thân rỗng ruột, có nhiều bánh xe được treo lên.Chúng được dùng để tán gẫu hay thư giãn. Nhiều tầng được tách ra và nối lại với nhau bằng cầu thang.

Đây chính là khu vực ảo thuộc mạng nội bộ trường Trung Học Umesato quận Suginami, nơi Haruyuki theo học.

Những người đang cười nói đi trong rừng đều không có hình dạng như người. Hết một nữa những con vật hoạt hình đi hai chân, nửa còn lại là tiên, phù thuỷ, robot. Tất cả đều là Avatar của học sinh và giáo viên của trường Trung Học Umesato đang “Dive” trong mạng nội bộ.

Avatar của học sinh có thể chọn từ bất cứ nguồn nào, lại còn được chỉnh sửa tùy thích.Nếu ai có kiên nhẫn, người đó có thể dùng chương trình tùy chỉnh được cấp sẳn và tự tạo từ đầu đến đuôi cho mình một cái avatar độc nhất vô nhị. Dù chỉ là khả năng của học sinh trung học, nhưng bộ giáp đen mà cậu tự tạo xuất hiện hồi tháng tư thu hút khá nhiều sự chú ý.

Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác vinh quang nhất thời. Haruyuki thở dài và nhìn xuống hình dạng hiện tại. Trong chớp mắt, Araya có được bộ đồ kị sĩ đen, còn cậu bị ép dùng con lợn mặc định này.

Bình thường, hình dạng con lợn cũng không thua kém về mặt không đụng hàng, vì chẳng ai chấp nhận chọn cái cơ thể này cả. Cũng giống như ở thực tại, cậu cố hết sức thu mình và chạy nhón chân về phía cái cây.

Bỗng, ở bờ suối, cậu thấy một đám đông đang tụ tập, Cậu vừa chạy vừa nhìn họ, và giảm tốc độ lúc nào không hay. Ở chính giữa đám đông học sinh là một Avatar cực hiếm.

Đó không phải là thứ trong danh sách Avatar cơ bản. Một chiếc đầm đen mượt , được đính những viên đá quí trong suốt. Tay cầm một cái ô màu đen. Trên lưng là một đôi cánh bướm đen kẻ những đường viền đầy màu sắc.

Một khuôn mặt trắng ngần với mái tóc dài thướt tha. Quả là một vẻ đẹp lộng lẫy đến mức khó mà tin được đó là hàng tự làm. Bản thân Haruyuki cũng không thể nào sánh bằng cái khả năng sáng tạo, thiết kế và sự chuyên nghiệp này đc.

Nhìn cô ta dịu dàng dựa vào một cây nấm khổng lồ và nghe những người xung quanh bàn luận, cậu biết chắc đây chính là cô học sinh năm thứ hai và cũng là hội phó hội học sinh. Điều bất ngờ nhất, vẻ đẹp mà cậu nhìn thấy là một bản sao gần giống y hệt với vẻ đẹp thật sự của cô ta, vì vậy cô ta được đặt cho biệt danh là:

<<Hắc Tuyết>> <>

Sự hiện hữu đó và cậu, điểm chung duy nhất giữa họ chỉ là hai người là học sinh trường trung học Umesato, cậu có cảm giác điều đó cứ như là một lời nói dối. Nhìn trong thế giới ảo này cậu lại càng cảm thấy tự ti hơn, nên cậu quyết định hướng về phía trước.

Mục tiêu khiến cậu chạy như điên chính là cái cây dùng làm phòng nghỉ ngơi. Nói đơn giản là chỗ chơi game, dĩ nhiên không có những game bán ngoài thị trường như game RPG hay chiến tranh. Ở đây chỉ có game giải đố, giáo dục và trò chơi có lợi cho sức khoẻ, tuy vậy chỗ này tràn ngập tiếng cười.

Bọn họ đều đang “Full Dive” từ trong lớp học hay căng tin. Trong lúc đó, bản thể thật ở tình trạng không thể phòng vệ, chơi xấu một người đang Full Dive dĩ nhiên bị coi như vi phạm quy tắc,tuy nhiên người duy nhất quan tâm vấn đề này là Haruyuki. Trong lúc đang “dive” ở trong mạng nội bộ của trường từ trong lớp học , lúc tỉnh dậy thấy thì chiếc quần của cậu đã mất. Chuyện đó xảy ra gần 1 tháng sau khi cậu vào trường.

Giấu cơ thể thật trong toilet, chạy khỏi tầm mắt mọi người trong thế giới ảo, cậu bước lên cầu thang được đục vào trong thân cây. Cầu thang càng lên cao càng ít game hay.

Cậu đi ngang qua Golf, bóng rổ, bóng chày,…và đến gần trò “Virtual Squash Game”.

Ở đó chẳng có một bóng ai. Lý do vì sao nó không được phổ biến đã rõ. Trò này tương tự tennis, nhưng sân chơi lại là một hình vuông bao bọc bởi những bức tường cứng ngắt. Người chơi cứ đánh bóng vào tường và chờ bóng bật lại, một môn thể thao khá cô đơn.

Bình thường thể loại cậu thích là FPS(First Person Shooter), khi mà cậu được cầm súng và chạy vòng quanh chiến trường. Trình độ của cậu có thể so sánh đc với người Mĩ. Dĩ nhiên đây cũng là thể loại nổi tiếng ỏ Nhật, nhưng mạng trường thì không thể nào có những game như vậy. Hơn nữa, hồi cấp 1, cậu từng dùng súng lục loại hết bạn trong lớp trong một game, ngay ngày hôm sau cậu bị bắt nạt thê thảm và để lại nhiều ký ức đau đớn. Từ đó, cậu thề ko bao giờ game, cho dù là bất cứ thể loại gì, với những tên đó trong trường nữa.

Cậu bước vào cái sân trống rỗng và chạm vào bảng điều khiển. Haruyuki nhập ID học sinh của cậu, rồi màng chơi và điểm số đã lưu được đọc ra. Trong suốt học kì đầu, cậu dành hết thời gian ăn trưa để chơi cho giết thời gian. Dần dần điểm số của cậu trở nên đáng kinh ngạc. Cậu bắt đầu thấy chán, nhưng chẳng còn nơi nào để đi cả. Cái bàn tay hồng guốc đen của cậu cậu cầm chặt cái vợt lơ lửng từ phía trên bảng điều khiển. Sau dòng chữ “Game Start”, một quả bóng rơi từ đâu xuống. Cậu dùng vợt, dồn toàn bộ bực tức hôm nay, đánh mạnh một phát

Quả bóng bay vèo như Laser, đập vào sàn và tường rồi dội lại cậu. Nhưng phản xạ của cậu vô cùng nhanh, não cậu chỉ ra phương cách tối ưu nhất: sang trái một bước và đánh ngược tay.

Dĩ nhiên ở thế giới thật, cậu không thể làm vậy đc. Nhưng đây thế giới ảo, nơi đã giúp cậu vựợt qua giới hạn thực tế. Nhận ra trái banh và di chuyển cơ thể thật chất chỉ là tín hiệu lượng tử giữa não và Neuro Linker.

Quả bóng dần dần biến mất, thay vào đó là một quỹ đạo nhấp nháy. Tiếng “Bong! Bong! ” vang lên liên tiếp như tiếng súng nổ. Mặc dù thế, cái cơ thể hình dạng con heo của Haruyuki vẫn có thể chạy nhảy liên tục, đỡ banh theo mọi hướng.

Shit, mình chẳng cần thực tại.

Cái đầu cậu ta không nên phân tâm khi thử thách game ở tốc độ lớn nhất, thế nhưng cái tâm trí đầy phẫn nộ của cậu vẫn thét lên như thế.

Sao lại cần đến những thứ shit như trường thật lớp thật. Con người có thể chỉ sống ở thế giới ảo, rất nhiều người lớn đã làm như vật. Trước đây đã từng có thí nghiệm chuyển toàn bộ nhận thức con người sang dạng dữ liệu điện tử, và họ xây dựng một thế giới mới.

Tại sao phải cần học cách chung sống, nuôi dưỡng tình cảm và hàng loạt lí do ngớ ngẩn. Trẻ con bị ném chung vào chiếc lồng thực tại. Những thằng như Araya thì ổn rồi, nó có thể thường xuyên xả stress và tiết kiệm tiền. Còn mình, mình thì làm được gì.

Tiếng “Tính! Ton!” phát ra, level của game đã tăng lên.

Quả bóng đột nhiên tăng tốc. Góc phản xạ của trái banh trở nên bất thường, nằm ngoài tầm dự đoán của Haruyuki.

Phản ứng của Haruyuki bắt đầu chậm dần.

Nữa - Nhanh nữa lên!

Thế giới ảo, thế giới thực nữa, phá tan cái bức tường đó, đi đến một nơi mà không ai -

Nhanh lên!

Cậu ta vung vợt vào không trung. Quả bóng sượt nhẹ qua má, bay ra sau lưng và biến mất. Bằng một tiếng báo hiệu thê thảm nhưng hài hước, chữ “Game Over” rớt xuống, bắn vào sân.

Không thèm nhìn vào bảng điểm, Haruyuki buồn rầu tiến lại gần bảng điều khiển để chơi lại.

Đúng lúc đó, một giọng nói phá tan thánh địa của Haruyuki.

“À! Vậy ra trước giờ cậu trồn ở đây”

Một giọng cao vút hét lên làm lỗ tai cậu tê tê, không, não bộ cậu với 1 tiếng thét. Giật mình, Haruyuki căng thẳng quay lại và thấy 1 Avatar quen thuộc.

Nó không hề có vẻ ngoài buồn cười như con lợn của Haruyuki. Mềm và mượt, màu lông pha giữa tím và bạc, tai và đuôi cột nơ xanh đậm. Tuy nó không phải là avatar tự tao, nhưng nó đã được điều chỉnh rất nhiều.

Đôi mắt vàng hổ phách phát ra một màu giận dữ. Con mèo mở miệng, hàm răng nhọn toét, và hét lên lần nữa:

“Haru dạo này lúc nào cũng biến mất vào giờ ăn trưa, làm tớ đã phải đi tìm cậu! Chơi game thì không sao, nhưng cậu đâu cần chơi cái trò như vầy, xuống dưới chơi với mọi người đi”

“….Đây là lựa chọn của tớ, cứ mặc tớ đi. ”

Đó là điều duy nhất Haruyuki có thể trả lời. Haruyuki quay lại sân banh. Tuy nhiên, con mèo bạc rướn cổ lên, nhìn vào màn hình “Game Over” rồi lại hét

“Gì…gì đây…level 152, điểm 2,630,000….cậu…”

Thật tuyệt vời

Mặc dù đang xấu hổ, Haruyuki mong chờ câu nói kiểu này, tuy nhiên con mèo lại phản bội cậu

“Cậu bị khờ à? Sắp hết giờ ăn trưa rồi, đi ăn đi và ngắt kết nối ngay”

“…Không, vẫn còn 30 phút nữa cơ mà. Cậu mới là người nên đi đấy”

“Được, nếu đó là thái độ của cậu, tớ sẽ phải dùng vũ lực.”

“Cứ thử xem”

Cậu thì thầm rồi lại cầm cái vợt lên. Các Avatar trong trường không hề có cái gọi là “Impact Determination” tức chúng không thể chạm vào nhau, để tránh những hành vi không đúng đắn. Dĩ nhiên, ép buộc người khác thoát ra là không thể.

Con mèo thè lưỡi ra trêu rồi hét lên

“Link Out”

Ngay lập tức, theo sau một cơn lốc ánh sáng và một tiếng chuông, con mèo biến mất.

Cái con người ồn ào đó biến mất rồi. Cậu ta thở dài, cảm thấy chút chút cô đơn.

Bum! Một đòn đánh vào đầu cậu, làm cho khung cảnh xung quanh biến mất. Từ bóng tối, cậu bị lôi ra sáng và trở về thế giới thật.

Trong lúc cảm nhận lại được sức nặng của cậu, Haruyuki chớp chớp con mắt, cố gắng tập trung.

Vẫn là khung cảnh phòng vệ sinh, tuy nhiên cậu thấy một thứ không ngờ

“Cậu…tại sao…?”

Đứng trước mặt cậu ta là một học sinh nữ. Màu của áo khoác và cái nơ trên đồng phục chứng tỏ cô ta cũng là học sinh năm nhất.

Cô ta có thân hình nhỏ bé, nhẹ hơn 1/3 trọng lượng của Haruyuki. Mái tóc cắt ngắn của cô ta được 1 chiếc kẹp tóc màu xanh nâng sang bên phải. Còn đôi mắt to như mắt mèo thì lại đang nhìn Haruyuki một cách giận dữ.

Tay trái cô ta giữ 1 cái giỏ nhỏ, còn tay phải thì nắm lại như một nắm đấm và đưa lên đầu Haruyuki . Nhìn thấy thế, Haruyuki cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ta bỗng nhiên bị ngắt kết nối từ Full Dive. Cô nữ sinh đó đã đánh vào đầu cậu, và sự chấn động đó đã kích hoạt chế độ an toàn của Neuro Linker, tự động Link Out cậu ta.

Bình thường, chế độ an toàn sẽ kích hoạt khi bị lắc vai hoặc một tiếng hét, nhưng với các cô gái nhạy cảm, nếu có ai đến gần trong vòng một mét, họ sẽ tự động Link Out ra. Lý do Haruyuki đã không nhận thấy kẻ xâm nhập cho đến khi bị đánh vào đầu là do kể từ khi cậu trốn trong một phòng của nhà vệ sinh, cậu đã thiết lập mức độ an toàn của mình đến mức thấp nhất.

"Tại sao cậu!"

Bàng hoàng và ngạc nhiên, Haruyuki hét vào mặt cô gái duy nhất trong trường này cậu có thể nói chuyện mà không hoảng loạn.

"Cậu đang làm gì thế! Đây là nhà vệ sinh nam mà! Cánh cửa đã bị khóa nữa... cậu là một đứa ngốc! "

"Cậu mới là đồ ngốc."

Người bạn thời thơ ấu của Haruyuki tuy mặc một chiếc váy nhưng vẫn leo qua bức tường của nhà vệ sinh của nam. Con người mạnh mẽ ấy là Kurashima Chiyuri. Trả lời bằng một giọng hờn dỗi, cô rút lại bàn tay phải và mở khóa cửa.

Cô ta nhẹ nhàng nhảy ra khỏi gian phòng. Mắt Haruyuki bị chói bởi ánh sáng phản chiếu vào mái tóc màu hạt dẻ của cô. Chiyuri cuối cùng cũng nở một nụ cười trên mặt và nói

"Này, đi ra đi."

"... Tớ biết rồi."

Thở dài, Haruyuki đứng lên làm cho cái toa lét kêu lên cọt kẹt. Trong khi đuổi theo Chiyuri, cậu hỏi.

"... Làm thế nào cậu biết tớ ở đó?"

Câu trả lời không ra ngay tức khắc . Sau khi nhìn ra ngòai nhà vệ sinh của con trai để kiểm tra, Chiyuri lẻn ra ngoài hành làng và nói ngắn gọn.

"Tớ cũng ở trên sân thượng. Cho nên tớ theo sau cậu. "

Điều đó có nghĩa -

"... Cậu đã thấy."

Haruyuki dừng lại sau khi bước vào hành lang, và lẩm bẩm.

Cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, Chiyuri dựa lưng vào bức tường phía sau, sau đó cuối cùng cũng gật đầu.

"... Tớ sẽ không nói thêm điều gì về bọn chúng nữa, khi mà Haru đã quyết định như vậy là bình thường... tớ không có quyền lựa chọn. Tuy nhiên, cậu nên ăn bữa trưa của mình. Nếu không nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu. "

Cố nở một nụ cười, Chiyuri chìa ra cái rổ trong tay.

"Đồ ăn trưa tớ làm đấy. Tớ không chắc có vừa khẩu vị của cậu không. "

- Khổ quá, Haruyuki nghĩ trong đầu..

Trái tim cậu cố gắng tìm cảm giác ngoài lòng từ bi trong lời nói và hành động Chiyuri, thật đáng thương làm sao.

Vì Chiyuri đã có một người bạn trai với tính cách gần như trái ngược với Haruyuki, và cũng là một người bạn thời thơ ấu khác của họ.

"... Đồ thừa từ những thứ cậu làm cho Taku?"

Mặt Chiyuri đột nhiên tối sầm lại. Không dám nhìn vào mắt cô ấy, Haruyuki nhìn xuống sàn nhà.

"Điều đó không đúng, Ta-kun ăn cơm trường mà. Đây ... bánh sandwich được làm từ salad và khoai tây, pho mát. Món mà Haru yêu thích. "

Haruyuki mở rộng bàn tay phải của mình, cố đẩy cái rổ đi.

Tuy nhiên, cái cơ thể chậm chạp ở thế giới thật di chuyển không theo ý muốn của cậu, cái động tác bất thình lình hất văng cái rổ trên tay Chiyuri xuống. Khi rơi xuống, nắp giỏ bật ra, mấy cái Sandwich được xếp cẩn thận văng ra ngoài.

"Ah ..."

Cậu ta muốn xin lỗi theo phản xạ, nhưng trong đầu cậu trở nên mất bình tĩnh và cuối cùng cậu cũng không nói lên được thành lời. Cậu không thể ngẩng đầu lên, nên cậu bước lùi lại trong khi co rúm người, sau đó cậu hét lên và quay đi.

"Tớ không cần!"

Cậu muốn “log out” khỏi nơi này ngay bây giờ, Haruyuki đau đớn nghĩ, nhưng tất nhiên điều đó là không thể. Ít nhất cậu có thể chạy, nhưng cơ thể của cậu trở nên nặng nề, cậu không thể chạy trốn khỏi tiếng nói phía sau cậu.

Trong tâm trạng xấu nhất, cậu trải qua các tiết học buồi trưa và chiều, cuối cùng bỏ chạy ra khỏi lớp học.

Cậu bỏ qua tiếng nói trong đầu của mình rằng nên nói với Chiyuri hãy chờ cậu cửa lớp, ở cổng trường, hoặc trên đường về nhà để nói lời xin lỗi, mà đi đến thư viện, nơi bí mật khác của cậu.

Vốn dĩ, thư viện chẳng còn ích lợi gì cả. Tuy nhiên, một số người lớn nghĩ rằng trong một trường học, trẻ em cần các cuốn sách được làm từ giấy để học, vì vậy, các cuốn sách với bìa cứng chiếm diện tích khá nhiều dần dần được đưa đến thư viện.

Chủ yếu vì thế mà cậu có một cái chỗ riêng tư khá quan trọng, nên không có gì đáng để phàn nàn. Lấy một vài cuốn sách dày cộm để không bị tò mò, cậu đi xuống cuối thư viện và ngồi xuống một ghế, bắt đầu vào Full Dive nhẹ nhàng đến mức không ai chú ý tới.

Các tiết học chỉ vừa kết thúc được vài phút, vì vậy mạng trường vẫn còn khá yên tĩnh. Cậu bước thật nhanh đến chỗ của mình, nhanh chóng vượt qua các bãi cỏ và trèo qua cái cây.

Thế giới ảo tất nhiên là không có ai quấy rầy. Thật ra, cậu không muốn chỉ đập quả bóng này,cậu muốn tham gia vào một trò chơi đẫm máu, nơi mà cậu có thể xả hết mọi nỗi phiền muộn. Tuy nhiên mạng trường không kết nối Internet, và một trò chơi bạo lực như thế cũng không được phép diễn ra ở đây

Mặc dù đói lả đi, nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng không muốn đi về nhà ngay. Nếu cậu bắt gặp Chiyuri trên đường về nhà, thực sự cậu sẽ không biết phải nói gì. Xin lỗi là điều đúng đắn nhất lên làm, tuy vậy cậu không chắc rằng có thể mở miệng nói lên điều mình nghĩ.

- Cũng giống như lúc đó.

Trong quá khứ, cậu cũng đã làm Chiyuri khóc giống như bây giờ. Cậu ta bắt đầu nhớ nhớ cái quá khứ đó nên cậu ta nhắm nghiền mắt. Cậu đưa bàn tay phải vào bảng điều khiển và đăng nhập

Cậu cầm lấy cây vợt, sau đó quay mặt lại nhìn vào bảng điểm.

Mở mắt ra, cậu vừa định đánh trái banh đang rơi với tất cả cảm xúc dồ nén thì -

Haruyuki chết lặng người

"Level ... 166? "

Level của cậu ta vừa mới lên khoảng mấy giờ trước, thế mà bây giờ hơn 10 level đã được thêm

Làm thế nào nhỉ, điểm số được lưu trữ với số thẻ ID của học sinh mà. Sau khi suy nghĩ, cậu đã hiểu ra. Trong khoảng thời gian bị ép ra do Chiyuri đánh vào đầu, trò chơi đã vẫn được giữ nguyên. Điều đó có nghĩa là có thể có một người nào đó tiếp tục chơi và thay đổi số điểm. Tuy nhiên.

Có thể là ai ngoài cậu lập lên một số điểm cao như vậy!

Niềm tự hào duy nhất của Haruyuki, kĩ năng trong những trò chơi ở thế giới ảo trong khi Full Dive, đang bắt đầu sụp đổ. Ngoài các trò chơi giải đố và cờ, nơi mà trí thông minh quyết định thắng bại, thì các trò đòi hòi sự nhạy bén như bắn súng, hay đua xe hành động, cậu đã nghĩ rằng trong trường không ai có thể đánh bại cậu.

Cậu không ra vẻ khoe khoang. Đó là điều mà ngay từ khi học tiểu học cậu đã rút ra được. Tuy nhiên, điểm số này thực sự làm cậu ... Tại thời điểm đó.

Đằng sau cậu, có một giọng nói. Đó là giọng nữ, nhưng không phải Chiyuri. Một giọng thấp hơn nhiều, một âm thanh mịn như lụa.

"Cậu đã ghi được số điểm vô lý đó?"

Cậu sợ hãi quay lại, đứng trước mặt cậu là.

Một chiếc váy đen đính màu bạc. Một cây dù trông như thanh kiếm. Da màu trắng tinh khiết, đôi cánh và đôi mắt đen, đó là «Kuroyukihime». Mặc dù là một avatar, thế nhưng nó chẳng khác là bao so với thật. Với một vẻ đẹp thuần khiết, con người nổi tiếng nhất trường bước tới nhẹ nhàng.

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi đỏ của cô, nơi màu sắc nổi bật nhất trên cơ thể mình, Kuroyukihime tiếp tục nói.

"Cậu có muốn ... «Tăng tốc» hơn nữa không? "

"Nếu cậu quan tâm, hãy đến phòng khách của trường vào giờ ăn trưa ngày mai."

Để lại câu nói đó, Kuroyukihime đột ngột biến mất.

Avatar của cô ta đứng trước Haruyuki ít hơn 10 giây. Đó có phải là lỗi máy chủ trong mạng nội bộ? Nếu không phải là một ảo ảnh, những gì còn lại là một cái gì đó sẽ không xảy ra trong một ngàn năm, tuy nhiên, bảng điểm đáng sợ kia là thật.

Haruyuki không cảm thấy muốn tạo lên một điểm số cao hơn nữa, do đó, cậu thoát ra và tiếp tục ngồi trong thư viện rộng lớn. Trong đầu cậu, câu nói ấy lặp đi lặp lại. Vẻ mặt của Kuroyukihime cũng như bao học sinh nữ khác, thế nhưng, cái sự hiện diện áp đảo đó cùng với một cảm giác chó chịu mà không ai có được, chính vì thế, cô không chỉ nổi tiếng trong đám con trai, mà cả con gái nữa.

Cuối cùng, cậu rời trường học và đi về nhà, cơ thể cậu được đặt vào chế độ tự động. Vì thế nếu tầm nhìn và âm thanh truyền đến từ tai không cung cấp từ Neuro Linker, cậu sẽ bị xe tông trúng hai ba lần.

Trỏ lại căn hộ Kouenji rộng lớn, cậu hâm nóng lại chiếc pizza và ăn nó kèm với soda. Cha mẹ cậu đã ly dị từ lâu, vì thế cậu ở với mẹ. Bà ta thường không về trước nửa đêm, và khoảng thời gian duy nhất cậu nhìn thấy mẹ là khi lấy tiền ăn trưa vào mỗi sáng.

Khi đã no nê, Haruyuki trở về phòng mình. Thông thường, cậu lướt một vòng qua Global Net-mạng toàn cầu,rồi tham gia vào các trận đánh ở châu Âu trong vòng vài giờ, và cuối cùng là làm bài tập và đi ngủ, thế nhưng hôm nay thì cậu ta chẳng muốn làm gì cả.

Quá nhiều thứ xảy ra hôm nay, bộ não của cảm thấy như bị sưng lên. Haruyuki thay quần áo, gỡ Neuro Linker ra và nằm lên giường.

Cậu muốn nói rằng giấc ngủ của mình thật yên bình. Thế nhưng giấc mơ về nhóm Araya, nước mắt của Chiyuri, và sau cùng là câu nói cuối cùng của Kuroyukihime cứ lặp đi lặp lại.

Cậu có muốn - «Tăng tốc» thêm nữa? Bên trong giấc mơ của mình, thay vì avatar Kuroyukihime, đó là dáng vẻ thực của Hội phó hội học sinh. Cậu thường nhìn thấy cô ấy với một gương mặt không chút biểu cảm trong các buổi diễn thuyết, tuy nhiên hôm nay cô ấy mang dáng vẻ rất tinh quái và thì thầm vào tai cậu. "Hãy đến đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện