Dịch: Mạc Hân Di | Biên: Hàn Phong Vũ
"Ăn ngay nói thật, trước khi tới đây tôi cũng chưa từng nghĩ đến mình lại có fan hâm mộ.
Cho nên mới nhận lấy micro nói vài câu, cũng nói một chút là tôi làm sao tiến lên, hy vọng có thể giúp được cho tâm cảnh các người một chút."
Lúc này các nhân viên phía dưới đều chuyên tâm lắng nghe, tất cả dường như đều hết sức chăm chú nhìn Hạ Thiên Kỳ trên đài, nghiêm túc nghe hắn nói.
"Lúc tôi mới gia nhập Minh Phủ, vì liên quan tới quỷ vật thể chất nên giai đoạn trước rất khó tạo thành ảnh hưởng với quỷ vật, lại thêm tình trạng của đệ tam Minh Phủ lúc ấy rất khó khăn nên sự kiện được phân đều vượt quá phạm vi năng lực của tôi.
Nói đến chỗ này, các cậu có lẽ sẽ nghi ngờ rằng nếu tôi không có năng lực giải quyết sự kiện thì làm sao tôi có thể sống sót.
Dựa vào người khác.
Sau đó phát huy khả năng của chính mình.
Trong thực tế thì cần kiếm ăn nhưng trong Minh Phủ lại lấy sinh tồn.
Vào thời điểm chính anh yếu, anh muốn phát huy sở trường của anh, đi tìm sự giúp đỡ, có thể bù đắp người giúp anh.
Con người trước giờ đều không phải cá thể tồn tại đơn độc mà là một tập thể cùng thể hiện sở trường.
Giai đoạn trước, tôi được bạn bè trợ giúp, một lần lại một lần trở về từ cõi chết. Mãi đến khi quỷ vật thể chất của tôi trưởng thành, tôi bắt đầu cố gắng bảo vệ lại những người bạn từng bảo vệ tôi, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, chúng tôi đoàn kết lại cùng đi giải quyết những phiền toái lớn hơn.
Tôi là một kẻ may mắn, vì vào thời điểm tôi gặp khó khăn nhất, đã gặp được một người hảo tâm không cần báo đáp.
Vì sao nói tôi gặp được mà không phải là cố gắng tìm kiếm, vì khi đó trong mắt tôi chỉ có bản thân, khinh thường và không tin bất kỳ ai.
Tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người giống tôi, cảm thấy nếu tôi tìm anh thì chưa chắc anh sẽ giúp tôi. Đương nhiên còn có một ít là, chúng ta vô duyên vô cớ, dựa vào cái gì tôi phải giúp anh.
Nếu tôi một mực giữ hai loại ý nghĩ trên thì Hạ Thiên Kỳ tôi tuyệt đối không sống được tới hôm nay.
Mà trong trí nhớ của tôi, phàm là tồn tại hai loại suy nghĩ kia, không cần biết là quản lý, hay quản lý cấp cao, không một ai sống sót tới sau cùng.
Vì sao? Bởi vì bọn hắn không có tích lũy, cho nên một khi bọn họ đụng phải cảnh tuyệt vọng thì sẽ không có kỳ tích xuất hiện.
Chính là do khuyết điểm thiếu lòng tin ở thời hiện đại này.
Loại sinh tồn ở Minh Phủ là loại ăn bữa hôm lo bữa mai, nơi mà mọi người đang đấu tranh cho cuộc sống. Quá ngây thơ khi nói về niềm tin nhưng nói là đầu tư thì còn có thể nghe được đi.
Đầu tư mặc dù sẽ có lúc thất bại nhưng đầu tư nhiều hôn, chắc chắn sẽ có lúc thành công.
Nhất là người mới thì không có nhiều năng lực để sống sót, hợp lại thành nhóm, đoàn kết hỗ trợ là phương thức sinh tồn quan trọng nhất.
Ở giai đoạn đầu, người chủ pháp thuật pháp sẽ có tác dụng rất lớn trong các lần sự kiện, nhưng sau này thực lực sẽ tiến triển hơi chậm so với người chủ quỷ vật thể chất.
Tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã nghe hiểu ý của tôi, khi các người có năng lực hãy giúp người một cái, nhớ tới những người từng giúp đỡ các người.
Đây chính là nhân tố lớn nhất để tôi có thể từng bước một đi được đến bây giờ.
Không sợ kẻ địch nhiều, điều kiện tiên quyết là anh có nhiều bạn hơn so với kẻ thù.
Lời của tôi đã nói xong."
Hạ Thiên Kỳ giao mic lại cho Thẩm Hoành Viêm, sau đó, tiếng vỗ tay như sấm nổ tràn ngập trong lỗ tai hắn.
Hắn không còn ở lại thêm mà lập tức biến mất chỉ trong một cái chớp mắt của các nhân viên.
Thẩm Hoành Viêm cầm micro, trong đầu đang mường tượng lại lời mới nãy của Hạ Thiên Kỳ.
Trong lòng của hắn kỳ thật cũng có nhiều cảm xúc, bởi vì hắn có thể sống đến bây giờ, có thể thu hoạch được những thành quả như ngày hôm nay, nguyên nhân lớn nhất chính là từ nỗ lực của hắn.
Những người mới hắn trợ giúp trước kia giờ đều trở thành tâm phúc của hắn, lúc trước hắn giúp Thạch Quỳnh quản lý tất cả mọi việc của Minh Phủ, đổi lấy là giờ hắn đã được ngồi vào vị trí này.
Hắn quyết định đứng về phía Hạ Thiên Kỳ, đổi lại giờ hai nhà Minh Phủ đều bình an vô sự.
Nên hắn hiểu rất rõ ý trong lời nói của Hạ Thiên Kỳ. Trên đời này tuyệt đối không có bữa cơm nào miễn phí, nhưng có thủ đoạn nếm trước sau mua.
Chính vì người người đều không muốn nỗ lực nên hoàn cảnh mới thay đổi.
Là người thì đều không có lòng tin, nên việc sinh tồn bắt đầu trở nên càng ngày càng khó.
Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa trở lại phòng ở lầu hai, vì ngoài đại sảnh còn hô hào tên của hắn cho nên hắn phải đóng cả cửa phòng lại.
Lời vừa nói kia thật ra là hắn thay Lãnh Nguyệt nói, kỳ thật Lãnh Nguyệt vẫn luôn làm gương tốt, muốn thông qua cố gắng của mình, thay đổi hoàn cảnh lớn của Minh Phủ ở mức độ lớn nhất.
Hắn lúc ấy còn chế giễu thánh mẫu Lãnh Nguyệt, cảm thấy loại ý nghĩ này thật sự là quá mức ngây thơ.
Nhưng hiện tại thì không hề nghi ngờ gì nữa, Lãnh Nguyệt đã thành công.
Vì hắn lợi dụng địa vị cao trước mắt để phát ý nghĩ này ra ngoài, có hữu dụng hay không hắn không biết, nhưng những lời vừa mới nói kia cũng cho hắn kinh nghiệm quý báu.
Nếu không có bọn người Lãnh Nguyệt luôn không rời bỏ thì hắn thật đã chết sớm rồi.
Đây là sự thật mà hắn không có cách nào phủ nhận.
Bây giờ Minh Phủ niên hội cũng tham gia xong rồi, trong hiện thực hắn cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa ở lại.
Từ đủ các loại biểu hiện hôm nay của Thẩm Hoành Viêm, hắn tuyệt đối sẽ không giống như Phương Thủ Tín, thừa dịp đệ tam Minh Phủ trống rỗng mà tiến hành chia cắt.
Trong khi nói chuyện phiếm tối qua, Thẩm Hoành Viêm từng nói với hắn. Sở dĩ lúc ấy hắn nghĩ đến việc chia cắt đệ tam Minh Phủ, không phải hắn thật sự muốn mà nhất định phải làm như thế.
Không phải vì đệ nhất Minh Phủ quá mạnh, mà ngay cả đệ tam Minh Phủ cũng không xong, đệ nhị Minh Phủ cũng khó có thể trụ lại.
Nói bóng gió, chính là nói cho Hạ Thiên Kỳ biết, chỉ cần anh không phải Phương Thủ Tín, tôi cũng không học hắn.
Buổi trao giải của Minh Phủ kéo dài rất lâu, giải thưởng chia đều cho người của hai nhà Minh Phủ.
Triệu Tĩnh Thù mặc dù không tới dự nhưng phần thưởng vẫn phát cho cô, điểm vinh dự trữ trong đồng hồ vinh dự của Vương Tang Du, lấy nhân phẩm của Vương Tang Du, nhất định sẽ giao cho Triệu Tĩnh Thù.
Tuy các nhân viên tiếc nuối vì Hạ Thiên Kỳ vội vàng rời đi nhưng dù sao cũng coi như là đã gặp được người thật, còn được nghe kinh nghiệm của hắn xem như thu hoạch cũng tương đối khá.
Lúc này theo số lượng người mới tăng lên, tài nguyên cũng đủ, Vương Tang Du bên kia cũng cố gắng sắp xếp nhiều người đi tham gia sự kiện. Để cho người có kinh nhiệm dẫn dắt nhiều người mới.
Điểm này cũng tương đối phù hợp với tư tưởng của Hạ Thiên Kỳ. (nhưng thật ra là suy nghĩ của Lãnh Nguyệt.)
Sau khi niên hội hoàn toàn hạ màn, Thẩm Hoành Viêm đơn độc tìm Hạ Thiên Kỳ ăn bữa cơm.
Hai người đều buông xuống thân phận lão đại Minh Phủ của mình mà bây giờ chỉ là hai người bạn cũ uống chút rượu, tâm sự với nhau mà thôi.
Lúc Thẩm Hoành Viêm chưa gia nhập Minh Phủ, hắn rất nghèo, hắn có quen mấy người phụ nữ nhưng cuối cùng đều vì vấn đề kinh tế mà chia tay.
Sau khi gia nhập Minh Phủ, có thực lực kinh tế rồi nhưng lại bắt đầu lêu lổng trên đường ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng không tìm thêm.
Chờ cho tới tình trạng như bây giờ, tìm hay không tìm với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa nữa, nên cũng chỉ là tìm phụ nữ chơi đùa chứ không nghĩ đến chuyện lâu dài.
Hai người uống đến hơn nửa đêm mới thôi.
Hạ Thiên Kỳ cũng không ở lại qua đêm ở chỗ này. Chờ sau khi trở lại phố An Nhiên thì tìm Sở Mộng Kỳ về rồi dẫn cô quay về thành phố Phước Bình.
Dù sao những việc cần hắn làm, gần như đã làm xong, cũng nên rời đi.
______________
Tâm tư dịch giả lúc này: Nguyên khí đại thương, cần bế quan tĩnh dưỡng.
"Ăn ngay nói thật, trước khi tới đây tôi cũng chưa từng nghĩ đến mình lại có fan hâm mộ.
Cho nên mới nhận lấy micro nói vài câu, cũng nói một chút là tôi làm sao tiến lên, hy vọng có thể giúp được cho tâm cảnh các người một chút."
Lúc này các nhân viên phía dưới đều chuyên tâm lắng nghe, tất cả dường như đều hết sức chăm chú nhìn Hạ Thiên Kỳ trên đài, nghiêm túc nghe hắn nói.
"Lúc tôi mới gia nhập Minh Phủ, vì liên quan tới quỷ vật thể chất nên giai đoạn trước rất khó tạo thành ảnh hưởng với quỷ vật, lại thêm tình trạng của đệ tam Minh Phủ lúc ấy rất khó khăn nên sự kiện được phân đều vượt quá phạm vi năng lực của tôi.
Nói đến chỗ này, các cậu có lẽ sẽ nghi ngờ rằng nếu tôi không có năng lực giải quyết sự kiện thì làm sao tôi có thể sống sót.
Dựa vào người khác.
Sau đó phát huy khả năng của chính mình.
Trong thực tế thì cần kiếm ăn nhưng trong Minh Phủ lại lấy sinh tồn.
Vào thời điểm chính anh yếu, anh muốn phát huy sở trường của anh, đi tìm sự giúp đỡ, có thể bù đắp người giúp anh.
Con người trước giờ đều không phải cá thể tồn tại đơn độc mà là một tập thể cùng thể hiện sở trường.
Giai đoạn trước, tôi được bạn bè trợ giúp, một lần lại một lần trở về từ cõi chết. Mãi đến khi quỷ vật thể chất của tôi trưởng thành, tôi bắt đầu cố gắng bảo vệ lại những người bạn từng bảo vệ tôi, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, chúng tôi đoàn kết lại cùng đi giải quyết những phiền toái lớn hơn.
Tôi là một kẻ may mắn, vì vào thời điểm tôi gặp khó khăn nhất, đã gặp được một người hảo tâm không cần báo đáp.
Vì sao nói tôi gặp được mà không phải là cố gắng tìm kiếm, vì khi đó trong mắt tôi chỉ có bản thân, khinh thường và không tin bất kỳ ai.
Tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người giống tôi, cảm thấy nếu tôi tìm anh thì chưa chắc anh sẽ giúp tôi. Đương nhiên còn có một ít là, chúng ta vô duyên vô cớ, dựa vào cái gì tôi phải giúp anh.
Nếu tôi một mực giữ hai loại ý nghĩ trên thì Hạ Thiên Kỳ tôi tuyệt đối không sống được tới hôm nay.
Mà trong trí nhớ của tôi, phàm là tồn tại hai loại suy nghĩ kia, không cần biết là quản lý, hay quản lý cấp cao, không một ai sống sót tới sau cùng.
Vì sao? Bởi vì bọn hắn không có tích lũy, cho nên một khi bọn họ đụng phải cảnh tuyệt vọng thì sẽ không có kỳ tích xuất hiện.
Chính là do khuyết điểm thiếu lòng tin ở thời hiện đại này.
Loại sinh tồn ở Minh Phủ là loại ăn bữa hôm lo bữa mai, nơi mà mọi người đang đấu tranh cho cuộc sống. Quá ngây thơ khi nói về niềm tin nhưng nói là đầu tư thì còn có thể nghe được đi.
Đầu tư mặc dù sẽ có lúc thất bại nhưng đầu tư nhiều hôn, chắc chắn sẽ có lúc thành công.
Nhất là người mới thì không có nhiều năng lực để sống sót, hợp lại thành nhóm, đoàn kết hỗ trợ là phương thức sinh tồn quan trọng nhất.
Ở giai đoạn đầu, người chủ pháp thuật pháp sẽ có tác dụng rất lớn trong các lần sự kiện, nhưng sau này thực lực sẽ tiến triển hơi chậm so với người chủ quỷ vật thể chất.
Tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã nghe hiểu ý của tôi, khi các người có năng lực hãy giúp người một cái, nhớ tới những người từng giúp đỡ các người.
Đây chính là nhân tố lớn nhất để tôi có thể từng bước một đi được đến bây giờ.
Không sợ kẻ địch nhiều, điều kiện tiên quyết là anh có nhiều bạn hơn so với kẻ thù.
Lời của tôi đã nói xong."
Hạ Thiên Kỳ giao mic lại cho Thẩm Hoành Viêm, sau đó, tiếng vỗ tay như sấm nổ tràn ngập trong lỗ tai hắn.
Hắn không còn ở lại thêm mà lập tức biến mất chỉ trong một cái chớp mắt của các nhân viên.
Thẩm Hoành Viêm cầm micro, trong đầu đang mường tượng lại lời mới nãy của Hạ Thiên Kỳ.
Trong lòng của hắn kỳ thật cũng có nhiều cảm xúc, bởi vì hắn có thể sống đến bây giờ, có thể thu hoạch được những thành quả như ngày hôm nay, nguyên nhân lớn nhất chính là từ nỗ lực của hắn.
Những người mới hắn trợ giúp trước kia giờ đều trở thành tâm phúc của hắn, lúc trước hắn giúp Thạch Quỳnh quản lý tất cả mọi việc của Minh Phủ, đổi lấy là giờ hắn đã được ngồi vào vị trí này.
Hắn quyết định đứng về phía Hạ Thiên Kỳ, đổi lại giờ hai nhà Minh Phủ đều bình an vô sự.
Nên hắn hiểu rất rõ ý trong lời nói của Hạ Thiên Kỳ. Trên đời này tuyệt đối không có bữa cơm nào miễn phí, nhưng có thủ đoạn nếm trước sau mua.
Chính vì người người đều không muốn nỗ lực nên hoàn cảnh mới thay đổi.
Là người thì đều không có lòng tin, nên việc sinh tồn bắt đầu trở nên càng ngày càng khó.
Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa trở lại phòng ở lầu hai, vì ngoài đại sảnh còn hô hào tên của hắn cho nên hắn phải đóng cả cửa phòng lại.
Lời vừa nói kia thật ra là hắn thay Lãnh Nguyệt nói, kỳ thật Lãnh Nguyệt vẫn luôn làm gương tốt, muốn thông qua cố gắng của mình, thay đổi hoàn cảnh lớn của Minh Phủ ở mức độ lớn nhất.
Hắn lúc ấy còn chế giễu thánh mẫu Lãnh Nguyệt, cảm thấy loại ý nghĩ này thật sự là quá mức ngây thơ.
Nhưng hiện tại thì không hề nghi ngờ gì nữa, Lãnh Nguyệt đã thành công.
Vì hắn lợi dụng địa vị cao trước mắt để phát ý nghĩ này ra ngoài, có hữu dụng hay không hắn không biết, nhưng những lời vừa mới nói kia cũng cho hắn kinh nghiệm quý báu.
Nếu không có bọn người Lãnh Nguyệt luôn không rời bỏ thì hắn thật đã chết sớm rồi.
Đây là sự thật mà hắn không có cách nào phủ nhận.
Bây giờ Minh Phủ niên hội cũng tham gia xong rồi, trong hiện thực hắn cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa ở lại.
Từ đủ các loại biểu hiện hôm nay của Thẩm Hoành Viêm, hắn tuyệt đối sẽ không giống như Phương Thủ Tín, thừa dịp đệ tam Minh Phủ trống rỗng mà tiến hành chia cắt.
Trong khi nói chuyện phiếm tối qua, Thẩm Hoành Viêm từng nói với hắn. Sở dĩ lúc ấy hắn nghĩ đến việc chia cắt đệ tam Minh Phủ, không phải hắn thật sự muốn mà nhất định phải làm như thế.
Không phải vì đệ nhất Minh Phủ quá mạnh, mà ngay cả đệ tam Minh Phủ cũng không xong, đệ nhị Minh Phủ cũng khó có thể trụ lại.
Nói bóng gió, chính là nói cho Hạ Thiên Kỳ biết, chỉ cần anh không phải Phương Thủ Tín, tôi cũng không học hắn.
Buổi trao giải của Minh Phủ kéo dài rất lâu, giải thưởng chia đều cho người của hai nhà Minh Phủ.
Triệu Tĩnh Thù mặc dù không tới dự nhưng phần thưởng vẫn phát cho cô, điểm vinh dự trữ trong đồng hồ vinh dự của Vương Tang Du, lấy nhân phẩm của Vương Tang Du, nhất định sẽ giao cho Triệu Tĩnh Thù.
Tuy các nhân viên tiếc nuối vì Hạ Thiên Kỳ vội vàng rời đi nhưng dù sao cũng coi như là đã gặp được người thật, còn được nghe kinh nghiệm của hắn xem như thu hoạch cũng tương đối khá.
Lúc này theo số lượng người mới tăng lên, tài nguyên cũng đủ, Vương Tang Du bên kia cũng cố gắng sắp xếp nhiều người đi tham gia sự kiện. Để cho người có kinh nhiệm dẫn dắt nhiều người mới.
Điểm này cũng tương đối phù hợp với tư tưởng của Hạ Thiên Kỳ. (nhưng thật ra là suy nghĩ của Lãnh Nguyệt.)
Sau khi niên hội hoàn toàn hạ màn, Thẩm Hoành Viêm đơn độc tìm Hạ Thiên Kỳ ăn bữa cơm.
Hai người đều buông xuống thân phận lão đại Minh Phủ của mình mà bây giờ chỉ là hai người bạn cũ uống chút rượu, tâm sự với nhau mà thôi.
Lúc Thẩm Hoành Viêm chưa gia nhập Minh Phủ, hắn rất nghèo, hắn có quen mấy người phụ nữ nhưng cuối cùng đều vì vấn đề kinh tế mà chia tay.
Sau khi gia nhập Minh Phủ, có thực lực kinh tế rồi nhưng lại bắt đầu lêu lổng trên đường ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng không tìm thêm.
Chờ cho tới tình trạng như bây giờ, tìm hay không tìm với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa nữa, nên cũng chỉ là tìm phụ nữ chơi đùa chứ không nghĩ đến chuyện lâu dài.
Hai người uống đến hơn nửa đêm mới thôi.
Hạ Thiên Kỳ cũng không ở lại qua đêm ở chỗ này. Chờ sau khi trở lại phố An Nhiên thì tìm Sở Mộng Kỳ về rồi dẫn cô quay về thành phố Phước Bình.
Dù sao những việc cần hắn làm, gần như đã làm xong, cũng nên rời đi.
______________
Tâm tư dịch giả lúc này: Nguyên khí đại thương, cần bế quan tĩnh dưỡng.
Danh sách chương