Dịch: Hàn Phong Vũ

"Tôi thấy không làm gì với cô, cô thật đúng là chỉ cho tôi chỉ nói xuông với cô!"

Vương Tang Du bên này vừa mới gõ cửa một cái, thậm chí còn không đợi nói chuyện, lại nghe giọng nói có chút bực bội của Hạ Thiên Kỳ vọng ra từ bên trong, tiếp theo trong tầm mắt có hơi kinh ngạc của cô, cửa phòng lại được mở ra.

Hạ Thiên Kỳ chỉ mặc một cái quần cụt màu đen, tay trần đứng trước cửa.

"Hóa ra là Tang Du sao..."

Hạ Thiên Kỳ thấy ngoài cửa phòng phải sở Mộng Kỳ mà là Vương Tang Du, hắn lại vội vàng đóng cửa lại mặc cái quần vào, lúc này mới vẻ mặt như thường đi ra.

Vẻ mắt của Vương Tang du ít nhiều gì có chút cổ quái, trong lòng lẩm bẩm vì sao ngoài cửa là cô thì sẽ cố ý quay lại mặc vào một cái quần, mà ngoài cửa là Sở Mộng Kỳ thì lại có thể chỉ mặc một cái quần cụt gặp người chứ? Ngay khi Vương Tang Du đang theo bàn năng phoảng đoán mối quan hệ giữa Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ, tiếng của Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên vang lên:

"Có chuyện tìm tôi sao?"

"Ừm, là thế này, ngày mai họp hàng năm sẽ khai mạc, các phương diện tôi và quản lý Thẩm đã chuẩn bị hoàn thành, ý tứ của quản lý Thẩm là đêm nay mấy người chúng ta sẽ đi qua.

Người của nhị đại Minh Phủ sẽ cùng ngồi lại tụ tập một chút."

"Được, tôi biết rồi."

Hạ Thiên Kỳ cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.

Kỳ thực Minh Phủ niên hội với mất quản lý cấp cao này như bọn họ mà nói, chính là một buổi tụ họp có thể đi cũng có thể không đi.

Vì coi như là Minh Phủ phát thường, cũng không tới trên đầu bọn họ, nói một nghìn nói một vạn cũng là vì khuyến khích mấy nhân viên ở tầng phía dưới kia.

Có điều nghĩ tới hắn chính là trải qua Minh Phủ niên hội mới rốt cuộc lên tới quản lý, cảm thấy lần này tham gia với cá nhân hắn mà nói cũng là một chuyện rất có ý nghĩa, không có lý do gì không tới xem xét.

Còn như hai quản lý cấp cao trên danh nghãi là Ngô Địch và gã mặt nạ này, thì cũng không có liên lạc với hắn, nhưng có thể thấy bọn họ cũng sẽ không tới đây tham dự.

Đám người Vương Tang Du và Triệu An Quốc cũng không cùng đi với Hạ Thiên Kỳ, dù sao lất năng lực hiện tại của Hạ Thiên Kỳ, trong chớp mắt là có thể tới nơi đó, không giống bọn họ phải lái xe ròng rã suốt một ngày.

Dọc đường lái xe tới nơi khai mạc Minh Phủ niên hội, Triệu An Quốc vừa lái xe vừa cảm khái nói:

"Lần trước tham gia Minh Phủ niên hội tôi vẫn còn là tên lính quèn, ngày ngày thắp nhang van xin ông trời thương cảm tội nghiệp tôi, đừng cho tôi chết quá thảm.

Vốn tưởng rằng sau này sẽ không có cơ hội tham dự lại nữa, ai có thể nghỉ không những còn có cơ hội, đồng thời còn đứng trong hàng ngũ của quản lý."

"Tôi cũng thật không ngờ, lần nữa tham gia Minh Phủ niên hội rốt cuộc lại lấy một loại phân phận thế này tham gia. Tất cả mọi thứ đây là trước đó tôi có nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám nghĩ, có điều chúng ta cũng không cần thiết quá cảm khái, còn nhớ cuộc họp hàng năm lần trước, quản lý Hạ vẫn còn là người mới có tiềm lực, kết quả thời gian một năm trôi qua, hắn đã trở thành người đứng đầu Minh Phủ."

"Chúng ta vẫn còn có chút tự mình biết mình, không nên so sánh với tiền bối làm gì. Con đường tiền bối đi, mấy người phàm phu tục tử này như chúng ta không đi được."

"Đúng vậy, có điều có thể quen biết hắn quả thực là một loại mai mắn. Mấy người này như chúng ta cũng không thể giúp được hắn cái gì, cũng chỉ có thể cầu phúc cho hắn, cầu phúc cho hắn kế tiếp thuận lợi, có thể chiếm được đỉnh cao nhất của Minh Phủ."

"Tiền bối không có vấn đề, vì ngay cả người trước giờ không nhìn tới như tôi đều nhìn được rồi, hiển nhiên tiền bối sẽ càng ngày càng trâu bò, chuyện này là không có đường chạy."

Sau khi Vương Tang Du và Triệu An Quốc rời đi, Hạ Thiên Kỳ lại quey về thay đổi một bộ quần áo tương đối chính thức, dù sao lấy tư cách là lão đại của Minh Phủ, là phải bước lên đài bày ra một bộ mặt tương đối kiêu ngạo, từ trước tới giờ hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ hoạt động nào có thể ung dung kiêu ngạo.

Đi từ trên lầu xuống, Hạ Thiên Kỳ lại nói với Sở Mộng Kỳ đang vừa nă đồ ăn vặt vừa xem phim thần tượng hỏi:

"Nhìn bộ áo liền quần này của tôi có đẹp trai không?"

"Ông ít nói chuyện với tôi đi, bổn thiểu thư không có rảnh rỗi để ý tới ông." Sở Mộng Kỳ không thèm nhìn Hạ Thiên Kỳ nói.

"Được rồi, vốn còn muốn dẫn cô đi náo nhiệt một chút, cô đã nghĩ như vậy thì ờ lại trong nhà đi, tôi đây đi một mình, cô tốt nhất giữ nhà cho tốt đi."

"Ông muốn dẫn tôi đi? Vậy ông hôm nay thật là đẹp trai, ông chờ một chút đi, tôi đi chuẩn bị một chút rất nhanh."

Sở Mộng Kỳ nghe Hạ Thiên Kỳ nói muốn dẫn cô đi theo, nhất thời thích ý tới mức nhảy dựng lên trên ghế salon, cười cợt nhã đi về phía phòng ngủ.

Sở Mộng Kỳ này đừng nghe cô ngày thường có thể nói cho anh một đống lý lẽ, thật giống chuyện như vậy, nhưng nói cho cùng, qua một thời gian lâu dài vần là một đứa bé gái thích chơi đùa, thích có người theo mình.

Bây giờ Triệu Tĩnh thù cứng nhắc với tham dự sự kiện, sư huynh Lãnh Nguyệt của cô chính là một cái đầu gỗ, và những người khác cũng không quen thuộc với cô, cho nên tính tới tính lui, cũng chỉ có Hạ Thiên Kỳ có thể theo cô đi giải buồn một chút.

Dù sao hai người đều thuộc về cái loại, một thời gian không nói lời nào là có thể chết ngay.

Sờ Mộng Kỳ nói chờ một lát, khiến cho Hạ Thiên Kỳ đứng chờ trong phòng khách hơn nửa tiếng đồng hồ, mới thấy Sở Mộng Kỳ mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, mang giày cao gót, cực kỳ thần khí đi từ trên lầu xuống.

"Thế nào, tôi có phong phạm nữ thần như chị Lương không?"

"Chị Lương là ai?"

"Lương Nhược Vân, còn có thể là ai."

Sở Mộng Kỳ liếc Hạ Thiên Kỳ một cái trắng mắt, sau đó lại xoay một vòng ra vẻ đáng yêu.

"Cô đừng có tự so mình với Lương Nhược Vân nữa, người ta là người lớn chân dài, một cái là có thể theo kịp hai bước dài của cô, còn dài hơn một cái cổ nữa."

"Tôi không nên hỏi ông, một tên vô lại có thể biết cái gì! Đi chết đi!"

Sở Mộng Kỳ cũng không tiếp tục giả vờ phong phạm nữ thần nữa, lại bắt đầu các loại ghét bỏ, các loại khinh bỉ, các loại biểu tình tức giận, không phát phát ra về phía Hạ Thiên Kỳ.

"Đừng nói nhảm, giữ cho chặt, bây giờ chúng ta xuất phát."

Trong nháy mắt, Hạ Thiên Kỳ đã dẫn Sở Mộng Kỳ đi tới đối diện phố An Nhiên, sau đó băng ngang qua đường phố trước mặt, đi thẳng vào.

Dáng vẻ nơi này so với trước kia hoàn toàn không có thay đổi, Hạ Thiên Kỳ tự mình đi về phía trước, sau lưng, Sở Mộng Kỳ không ngừng kêu la ai u ai u.

"Cô bị người ta dẫm phải đuôi à?"

"Ông mới bị người ta giẫm phải đuôi, đây là gót giày có hơi cao, trẹo chân."

"Chỉ có thể nói cô chính là một nữ hư thân."

"Tôi không để ý tới ông, dù sao ông miệng chó không mọc ra ngà voi nổi."

Sở Mộng Kỳ cũng biết trong miệng Hạ Thiên Kỳ nói không ra lời gì hay ho, trước kia cô mặc quần áo vẫn luôn là theo phong cách thiếu nữ trẻ, thuộc về phong cách tương đối dễ thương, thế nhưng gần đây xem không ít phim thần tượng, cô vẫn cảm thấy loại phong cách khí chất nữ thần tương đối tốt.

Nhưng hiển nhiên, chính cô cũng không thích ứng được.

Nhân viên của Minh Phủ cũng sẽ chạy tới vào buổi sáng ngày mai, cho nên cùng nhau đi tới tồi một người bọn họ cũng không thấy.

Quỷ vực ở nơi này bị nén lại rất lợi hại, nhiều nhất cũng chỉ có thể thả ra trong cự ly không tới 3 thước, lúc lần đầu tiên Hạ Thiên Kỳ tới nơi này, vì thực lực có hạn nên cũng không có cảm giác quá lớn, thế nhưng bây giờ nhìn lại, mảnh không gian quỷ vực độc lập này, nghiễm nhiên trên mức độ kiên cố đã đạt tới mức vô cùng đáng sợ.

Có lẽ cho dù là hắn có phát ra toàn lực, cũng không nhất định có thể đánh xuyên qua mảnh không gian này.

cho nên người có thể để lại mảnh không gian này, trên thực lực kém còi nhất đoán chừng cũng là nhân vật cấp giám đốc.

Cũng không biết là đại nhân vật nào, sẽ cam lóng ném quỷ vực của mình ở đây không cần tới.

Trong tòa kiến trúc như Diêm La điện kia, Hạ Thiên Kỳ lần nữa gặp được Thẩm Hoành Viêm và đám Đại Phật là quản lý cấp cao dưới trướng gã.

Trừ bọn họ ra, còn có một số người đẹp ăn mặc trang điểm lộng lẫy.

"Quản lý Hạ anh cũng coi như đã tới, xem qua hội trường tôi bố trí thế nào một chút, còn có những người mẫu lễ nghi này, cũng đều là tôi chọn lựa kỹ lưỡng mà ra."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện