Tiếp theo thì hắn lại thấy Lãnh Nguyệt bỗng nhiên mở to mắt, con ngươi lóe lên một màu xám tro một cái rồi biến mất.
Mặc dù đã mở thiên nhãn nhưng hai ngón tay của Lãnh Nguyệt vẫn ở trên huyệt thái dương. Nhưng lông mày lại nhíu chặt nhìn về phía bãi tha ma ở xa xa.
Hạ Thiên Kỳ biết nhất định Lãnh Nguyệt đang tìm kiếm Từ Xung, dù sao dựa vào sự miêu tả của những người trong thôn thì rất có thể sẽ sớm tìm ra hang ổ của Từ Xung ở bãi tha ma.
Đúng như dự đoán của hắn, Lãnh Nguyệt đang trong trạng thái hết sức chăm chú. Không lâu sau đó, Lãnh Nguyệt buông tay xuống nói:
Tôi đã nhìn thấy nó, đang ở trong mảnh đất bãi tha ma này.
Nó vẫn đang ẩn thân, nữ quỷ kia thì vào thôn giết người, còn nó thì trốn kĩ ở bãi tha ma này để điều khiển.
Hạ Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy khinh mỉa nói:
Bên này cứ giao cho tôi đi, còn người trong thôn đó cứ theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn xong trước đó.
Ừm. Tất cả dựa theo kế hoạch.
...
Sắc trời vô tri vô giác mà tối xuống, Lãnh Nguyệt một mình đi đến cái bãi tha ma kia, về phần Hạ Thiên Kỳ thì theo đường cũ về thôn Con Rùa.
Ánh trăng mờ đục bắt đầu tối dần, Hạ Thiên Kỳ chậm rãi từng bước đi tới ngoài cửa của một gia đình. Hắn không đi vào, mà là đặt mông ngồi xuỗng bậc thềm đá bên ngoài để nghỉ ngơi, mắt cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối, nhìn về phía của Lãnh Nguyệt.
Nhưng hắn ngồi không được bao lâu thì nghe trong phòng đột nhiên truyền ra một loạt những tiếng kêu la thống khổ, hắn xoay người nhìn qua khe cửa, thì thấy trong nhà có hai người đang lăn lộn kêu lên đau đớn.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ bận bịu đẩy cửa chạy vào, nhưng hắn vừa chạy đến thì hai người này đã bị mất hết nước trở thành hai cái xác khô.
Thật đúng là muốn đuổi cùng giết tận thôn Con Rùa mà.
Hạ Thiên Kỳ bước nhanh ra khỏi căn nhà có người chết, tiếp theo lại đi sang nhà sát vách xem thử. Kết quả phát hiện nhà sát vách cũng gặp tình huống giống vậy, một nhà bốn người đều trở thành những cái xác bị mất nước thống khổ.
Nhìn thấy tình thế đang phát triển theo chiều hướng xấu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thấy đau cả đầu, dù sao năng lực của Lệ quỷ năng lực sẽ dựa vào số lần nó giết người mà tăng lên.
Thật khó tưởng tượng nếu để nó tiếp tục giết người, nó có thể tự biến thành ác quỷ hay không.
Ài, chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi trong lòng Thiên Kỳ giãy dụa một hồi, ánh mắt của hắn lập tức lộ ra ý chí quyết tâm. Hắn quyết định chủ động xuất kích dẫn nữ quỷ kia ra.
Dù sao trong phân tích của hắn, một khi Lãnh Nguyệt đối đầu với Từ Xung. Từ Xung chắc chắn sẽ gọi nữ quỷ qua để hổ trợ nó, mà hắn lại làm mồi nhử dẫn dụ nữ quỷ vào trận khốn quỷ, sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải nó.
Cho nên càng sớm càng tốt, chi bằng cản nó mở rộng phạm vi tàn sát rồi dụ nó vào trận khốn quỷ.
Mặc dù biết quyết định của hắn không sai, nhưng đợi đến khi làm thật thì lại là một chuyện khác. Nhưng hắn sẽ phải làm thế nào để dẫn quỷ. Nói khó nghe một chút, chính là vốn dĩ hắn đang tự tìm đường chết.
Tiểu Lệ, tôi biết cô đang ở trong thôn. Chuyện của cô, tôi cũng đã nghe nói đến rồi, tôi còn rất đồng tình với cô, nhưng nhìn những việc mà cô đã làm.
Bọn người của Trần Lão Đại có thù với cô, cô giết họ không nói nhưng những người trong thôn khác có mối thù truyền kiếp gì với cô chứ? Hay là bởi vì lúc trước bọn họ không bảo vệ cô? Nhưng cô có nghĩ tới hay không, những người này không hề có lỗi gì với cô. Hơn nữa chính Trần Lão Đại mang cô về, ai mà có lá gan lớn như vậy để mà đi cứu cô?
Đương nhiên, cô nhất định sẽ nói đến Từ Xung nhưng Từ Xung vốn dĩ không phải người, nó là ma quỷ, nó rõ ràng đang lợi dụng cô.
Chính nó không có bản lĩnh làm được gì bọn người Trần Lão Đại nên mới lợi dụng cô đi giết bọn họ, kết quả hiện tại còn muốn kêu cô đi giết những người dân vô tội này, cô tuyệt đối đừng để bị nó lừa...
Hạ Thiên Kỳ vừa đi vừa lớn giọng hô to, phát huy hết kỹ năng tìm đường chết vô cùng tinh tế của hắn ra.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng của hắn lại không kiên cường như ngoài miệng, nó đã sớm đầy những nỗi bất an.
Hô to gọi nhỏ suốt nửa ngày nhưng bất ngờ là xung quanh lại không có đến một tiếng động, nữ quỷ kia không có chút ý tứ nào. Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ dùng sức cắn răng, nói ra thêm vài câu nặng hơn.
Khi sống đáng lẽ ra ngươi phải gặp thêm nhiều nỗi bất hạnh như vậy, IQ của ngươi thật sự là có vấn đề, ta mà là bọn người Hồ Đại Ngưu, ta nhất định cũng phải...
Hô ——!
Không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong lời khiêu khích, một cơn gió lạnh bí ẩn nồng nặc mùi bùn đất từ phía sau hắn thổi qua.
Cơn gió lạnh thổi thẳng đến làm hắn sợ run cả người. Trái tim vốn đã không yên ổn nay lập tức càng đập nhanh hơn.
Hạ Thiên Kỳ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, một cô gái với bộ dạng thê thảm đứng dưới ánh trăng, toàn thân cô ướt nhẹp đang lườm bằng cặp mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Không hề nghi ngờ, nữ quỷ rốt cục cũng bị hắn muốn tìm đường chết mắng ra.
Tí tách... Tí tách... Cạch...
Tiếng gió bỗng nhiên im bặt, lọt vào tai hắn chỉ là tiếng nước không ngừng rơi xuống đất nỗi sợ hãi lớn vô hạn bám lấy Hạ Thiên Kỳ.
Ta! Cho! Ngươi! Chết!
Mái tóc xốc xệch ướt đẫm của nữ quỷ đột nhiên bay lên, tiếp theo bắt đầu tăng tốc. Giống như trong phim khoa học viễn tưởng - dây leo ăn thịt người, mang theo âm thanh ma sát Tê tê, đuổi theo về phía Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ sợ hãi về sợ hãi, nhưng là phản ứng của hắn tốc độ là một chút đều không chậm. Khi hắn đã sớm phát hiện nữ quỷ kia đang tới gần đã liều mạng chạy trốn về phía trận khốn quỷ.
Trong quá trình lẩn trốn, Hạ Thiên Kỳ cũng lại một lần nữa khai thác vào tiềm lực vô tận của bản thân. Lúc trước rõ ràng hắn đã mệt mỏi đến nỗi xém chút ngất xỉu, vậy mà lúc này hắn lại giống như biến đổi thành một người khác vậy, hoàn toàn quên đi cảm giác mệt mỏi.
Cũng may là tốc độ của nữ quỷ kia cũng không nhanh lắm. Tuy nói là xuất quỷ nhập thần, nhưng phải di chuyển từ chỗ này sang chỗ kia cũng tốn không ít thời gian sao có thể nhanh chóng xuất hiện đến trước mặt hắn. Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn.
Mặc dù vậy, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn không dám buông lỏng, dù sao nữ quỷ kia còn có bản lĩnh tạo ra sương mù. Hắn lại không phải là Lãnh Nguyệt, tuyệt đối không thể bổ đôi nó ra.
Bởi vì cái gọi là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ ngợi phải đề phòng sương mù của nữ quỷ kia một chút thì phát hiện không gian trước mặt hắn đột nhiên vặn vẹo. Một dòng nước từ trên không trung bay đến biến thành một tấm khiên lớn.
Con đường phía trước đã bị cản lại, Hạ Thiên Kỳ đành phải tranh thủ thời gian quay đầu lách qua, may mà khoảng cách giữa các phòng ở đây rất lớn nên hắn cũng không đến nỗi bị sương mù hoàn toàn vây chết.
Nhưng tình huống cũng không được tính là lạc quan lắm, dù sao muốn luồng lách qua Lá Chắn cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Tóc của nữ quỷ kia giống như dây leo ăn thịt người vậy. Đến bây giờ vẫn bám theo sau mông của hắn không bỏ.
Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ kì này coi như tiêu. Bởi vì nếu như cứ bị ngăn cản mấy lần như vậy, thì sớm muộn gì những sợi tóc đáng chết kia nhất định sẽ đuổi kịp hắn.
Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...?
Đang rầu rỉ tính xem nên giải quyết tình huống nguy hiểm trước mắt ra sao, trước mặt hắn là cái sương mù đáng chết kia lại một lần nữa xông ra. Lần này Hạ Thiên Kỳ né tránh không kịp, thân thể nặng nề ở bên trên, như là đâm vào một khối thép vậy.
Cố nén đau đớn trên cơ thể, Hạ Thiên Kỳ không dám dừng lại mà tiếp tục bận bịu lách qua nó, tuy nhiên khi hắn quay đầu nhìn những sợi tóc sau lưng, nhất thời làm hắn lạnh thấu tim, những cái sợi tóc đáng chết kia đều đã tràn tới dưới gót chân của hắn.
Chẳng lẽ lần này Hạ Thiên Kỳ ta thật sự phải bỏ mạng ở chỗ này sao?
Hạ Thiên Kỳ ý thức được nguy cơ của hắn. Không cần nhiều, chỉ cần sương mù kia lại xuất hiện cản hắn một lần nửa, những tóc kia cũng đuổi kịp sau lưng hắn. Sau đó ép hắn giống như cái bánh chưng khó coi.
Tình huống nguy cấp, mà trận khốn quỷ vẫn còn một khoảng, mặc dù không xa, nhưng cũng không phải chạy mấy bước là có thể đến.
Trong lòng rất nhanh đã tự định giá một phen, Hạ Thiên Kỳ phát hiện hắn ngoại trừ có thể tập trung tinh thần để mà trốn tránh sương mù toát ra, ngoài ra không còn cách khác để chọn, ít ra cũng nghĩ ra được một cách trong lúc tuyệt vọng.
Nghĩ là lập tức đi làm, hắn nhớ rõ lực lượng/ tốc độ phản ứng thể chất ác linh của mình cũng từng được cường hóa, mặc dù lúc ấy hắn chẳng thấy hiệu quả gì nhưng bây giờ thì có thể dùng nó để an ủi tâm trạng của mình.
Mặc dù đã mở thiên nhãn nhưng hai ngón tay của Lãnh Nguyệt vẫn ở trên huyệt thái dương. Nhưng lông mày lại nhíu chặt nhìn về phía bãi tha ma ở xa xa.
Hạ Thiên Kỳ biết nhất định Lãnh Nguyệt đang tìm kiếm Từ Xung, dù sao dựa vào sự miêu tả của những người trong thôn thì rất có thể sẽ sớm tìm ra hang ổ của Từ Xung ở bãi tha ma.
Đúng như dự đoán của hắn, Lãnh Nguyệt đang trong trạng thái hết sức chăm chú. Không lâu sau đó, Lãnh Nguyệt buông tay xuống nói:
Tôi đã nhìn thấy nó, đang ở trong mảnh đất bãi tha ma này.
Nó vẫn đang ẩn thân, nữ quỷ kia thì vào thôn giết người, còn nó thì trốn kĩ ở bãi tha ma này để điều khiển.
Hạ Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy khinh mỉa nói:
Bên này cứ giao cho tôi đi, còn người trong thôn đó cứ theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn xong trước đó.
Ừm. Tất cả dựa theo kế hoạch.
...
Sắc trời vô tri vô giác mà tối xuống, Lãnh Nguyệt một mình đi đến cái bãi tha ma kia, về phần Hạ Thiên Kỳ thì theo đường cũ về thôn Con Rùa.
Ánh trăng mờ đục bắt đầu tối dần, Hạ Thiên Kỳ chậm rãi từng bước đi tới ngoài cửa của một gia đình. Hắn không đi vào, mà là đặt mông ngồi xuỗng bậc thềm đá bên ngoài để nghỉ ngơi, mắt cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối, nhìn về phía của Lãnh Nguyệt.
Nhưng hắn ngồi không được bao lâu thì nghe trong phòng đột nhiên truyền ra một loạt những tiếng kêu la thống khổ, hắn xoay người nhìn qua khe cửa, thì thấy trong nhà có hai người đang lăn lộn kêu lên đau đớn.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ bận bịu đẩy cửa chạy vào, nhưng hắn vừa chạy đến thì hai người này đã bị mất hết nước trở thành hai cái xác khô.
Thật đúng là muốn đuổi cùng giết tận thôn Con Rùa mà.
Hạ Thiên Kỳ bước nhanh ra khỏi căn nhà có người chết, tiếp theo lại đi sang nhà sát vách xem thử. Kết quả phát hiện nhà sát vách cũng gặp tình huống giống vậy, một nhà bốn người đều trở thành những cái xác bị mất nước thống khổ.
Nhìn thấy tình thế đang phát triển theo chiều hướng xấu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thấy đau cả đầu, dù sao năng lực của Lệ quỷ năng lực sẽ dựa vào số lần nó giết người mà tăng lên.
Thật khó tưởng tượng nếu để nó tiếp tục giết người, nó có thể tự biến thành ác quỷ hay không.
Ài, chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi trong lòng Thiên Kỳ giãy dụa một hồi, ánh mắt của hắn lập tức lộ ra ý chí quyết tâm. Hắn quyết định chủ động xuất kích dẫn nữ quỷ kia ra.
Dù sao trong phân tích của hắn, một khi Lãnh Nguyệt đối đầu với Từ Xung. Từ Xung chắc chắn sẽ gọi nữ quỷ qua để hổ trợ nó, mà hắn lại làm mồi nhử dẫn dụ nữ quỷ vào trận khốn quỷ, sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải nó.
Cho nên càng sớm càng tốt, chi bằng cản nó mở rộng phạm vi tàn sát rồi dụ nó vào trận khốn quỷ.
Mặc dù biết quyết định của hắn không sai, nhưng đợi đến khi làm thật thì lại là một chuyện khác. Nhưng hắn sẽ phải làm thế nào để dẫn quỷ. Nói khó nghe một chút, chính là vốn dĩ hắn đang tự tìm đường chết.
Tiểu Lệ, tôi biết cô đang ở trong thôn. Chuyện của cô, tôi cũng đã nghe nói đến rồi, tôi còn rất đồng tình với cô, nhưng nhìn những việc mà cô đã làm.
Bọn người của Trần Lão Đại có thù với cô, cô giết họ không nói nhưng những người trong thôn khác có mối thù truyền kiếp gì với cô chứ? Hay là bởi vì lúc trước bọn họ không bảo vệ cô? Nhưng cô có nghĩ tới hay không, những người này không hề có lỗi gì với cô. Hơn nữa chính Trần Lão Đại mang cô về, ai mà có lá gan lớn như vậy để mà đi cứu cô?
Đương nhiên, cô nhất định sẽ nói đến Từ Xung nhưng Từ Xung vốn dĩ không phải người, nó là ma quỷ, nó rõ ràng đang lợi dụng cô.
Chính nó không có bản lĩnh làm được gì bọn người Trần Lão Đại nên mới lợi dụng cô đi giết bọn họ, kết quả hiện tại còn muốn kêu cô đi giết những người dân vô tội này, cô tuyệt đối đừng để bị nó lừa...
Hạ Thiên Kỳ vừa đi vừa lớn giọng hô to, phát huy hết kỹ năng tìm đường chết vô cùng tinh tế của hắn ra.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng của hắn lại không kiên cường như ngoài miệng, nó đã sớm đầy những nỗi bất an.
Hô to gọi nhỏ suốt nửa ngày nhưng bất ngờ là xung quanh lại không có đến một tiếng động, nữ quỷ kia không có chút ý tứ nào. Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ dùng sức cắn răng, nói ra thêm vài câu nặng hơn.
Khi sống đáng lẽ ra ngươi phải gặp thêm nhiều nỗi bất hạnh như vậy, IQ của ngươi thật sự là có vấn đề, ta mà là bọn người Hồ Đại Ngưu, ta nhất định cũng phải...
Hô ——!
Không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong lời khiêu khích, một cơn gió lạnh bí ẩn nồng nặc mùi bùn đất từ phía sau hắn thổi qua.
Cơn gió lạnh thổi thẳng đến làm hắn sợ run cả người. Trái tim vốn đã không yên ổn nay lập tức càng đập nhanh hơn.
Hạ Thiên Kỳ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, một cô gái với bộ dạng thê thảm đứng dưới ánh trăng, toàn thân cô ướt nhẹp đang lườm bằng cặp mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn hắn.
Không hề nghi ngờ, nữ quỷ rốt cục cũng bị hắn muốn tìm đường chết mắng ra.
Tí tách... Tí tách... Cạch...
Tiếng gió bỗng nhiên im bặt, lọt vào tai hắn chỉ là tiếng nước không ngừng rơi xuống đất nỗi sợ hãi lớn vô hạn bám lấy Hạ Thiên Kỳ.
Ta! Cho! Ngươi! Chết!
Mái tóc xốc xệch ướt đẫm của nữ quỷ đột nhiên bay lên, tiếp theo bắt đầu tăng tốc. Giống như trong phim khoa học viễn tưởng - dây leo ăn thịt người, mang theo âm thanh ma sát Tê tê, đuổi theo về phía Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ sợ hãi về sợ hãi, nhưng là phản ứng của hắn tốc độ là một chút đều không chậm. Khi hắn đã sớm phát hiện nữ quỷ kia đang tới gần đã liều mạng chạy trốn về phía trận khốn quỷ.
Trong quá trình lẩn trốn, Hạ Thiên Kỳ cũng lại một lần nữa khai thác vào tiềm lực vô tận của bản thân. Lúc trước rõ ràng hắn đã mệt mỏi đến nỗi xém chút ngất xỉu, vậy mà lúc này hắn lại giống như biến đổi thành một người khác vậy, hoàn toàn quên đi cảm giác mệt mỏi.
Cũng may là tốc độ của nữ quỷ kia cũng không nhanh lắm. Tuy nói là xuất quỷ nhập thần, nhưng phải di chuyển từ chỗ này sang chỗ kia cũng tốn không ít thời gian sao có thể nhanh chóng xuất hiện đến trước mặt hắn. Cho nên trong khoảng thời gian này, hắn vẫn ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn.
Mặc dù vậy, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn không dám buông lỏng, dù sao nữ quỷ kia còn có bản lĩnh tạo ra sương mù. Hắn lại không phải là Lãnh Nguyệt, tuyệt đối không thể bổ đôi nó ra.
Bởi vì cái gọi là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ ngợi phải đề phòng sương mù của nữ quỷ kia một chút thì phát hiện không gian trước mặt hắn đột nhiên vặn vẹo. Một dòng nước từ trên không trung bay đến biến thành một tấm khiên lớn.
Con đường phía trước đã bị cản lại, Hạ Thiên Kỳ đành phải tranh thủ thời gian quay đầu lách qua, may mà khoảng cách giữa các phòng ở đây rất lớn nên hắn cũng không đến nỗi bị sương mù hoàn toàn vây chết.
Nhưng tình huống cũng không được tính là lạc quan lắm, dù sao muốn luồng lách qua Lá Chắn cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Tóc của nữ quỷ kia giống như dây leo ăn thịt người vậy. Đến bây giờ vẫn bám theo sau mông của hắn không bỏ.
Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ kì này coi như tiêu. Bởi vì nếu như cứ bị ngăn cản mấy lần như vậy, thì sớm muộn gì những sợi tóc đáng chết kia nhất định sẽ đuổi kịp hắn.
Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...?
Đang rầu rỉ tính xem nên giải quyết tình huống nguy hiểm trước mắt ra sao, trước mặt hắn là cái sương mù đáng chết kia lại một lần nữa xông ra. Lần này Hạ Thiên Kỳ né tránh không kịp, thân thể nặng nề ở bên trên, như là đâm vào một khối thép vậy.
Cố nén đau đớn trên cơ thể, Hạ Thiên Kỳ không dám dừng lại mà tiếp tục bận bịu lách qua nó, tuy nhiên khi hắn quay đầu nhìn những sợi tóc sau lưng, nhất thời làm hắn lạnh thấu tim, những cái sợi tóc đáng chết kia đều đã tràn tới dưới gót chân của hắn.
Chẳng lẽ lần này Hạ Thiên Kỳ ta thật sự phải bỏ mạng ở chỗ này sao?
Hạ Thiên Kỳ ý thức được nguy cơ của hắn. Không cần nhiều, chỉ cần sương mù kia lại xuất hiện cản hắn một lần nửa, những tóc kia cũng đuổi kịp sau lưng hắn. Sau đó ép hắn giống như cái bánh chưng khó coi.
Tình huống nguy cấp, mà trận khốn quỷ vẫn còn một khoảng, mặc dù không xa, nhưng cũng không phải chạy mấy bước là có thể đến.
Trong lòng rất nhanh đã tự định giá một phen, Hạ Thiên Kỳ phát hiện hắn ngoại trừ có thể tập trung tinh thần để mà trốn tránh sương mù toát ra, ngoài ra không còn cách khác để chọn, ít ra cũng nghĩ ra được một cách trong lúc tuyệt vọng.
Nghĩ là lập tức đi làm, hắn nhớ rõ lực lượng/ tốc độ phản ứng thể chất ác linh của mình cũng từng được cường hóa, mặc dù lúc ấy hắn chẳng thấy hiệu quả gì nhưng bây giờ thì có thể dùng nó để an ủi tâm trạng của mình.
Danh sách chương