Nhưng mặc kệ thế nào, nếu hắn đã bước trên con đường không lối về, thì không còn sự lựa chọn, vẫn phải kiên trì mà đi xuống tiếp. Chính gọi là đường nào cũng về La Mã, nếu ngày sau hắn có thể trở thành tổng giám đốc của công ty này, hoặc được gọi là “BOSS” như trong truyền thuyết, ắt hẳn cuộc sống gia đình ổn định còn có thể nhờ đó mà phất lên.
Nói trắng ra là bởi chính bản thân mình phải quyết định, nếu như bản thân không làm được, thì cho dù mình có giữ trăm triệu tài sản cũng sẽ bị người đời lừa gạt đi.
Bởi hiện tại, đất nước sẽ không có chuyện khó khăn, chỉ là chính bản thân mình không làm được gì.
Đổi lại quan điểm là một suy nghĩ khác, Hạ Thiên Kỳ chợt nhận thấy thích bản thân mình thật nhiều, cứ mặc cho tương lai nguy hiểm khó lường, nhưng hắn sẽ cố gắng khắc phục và liều mạng sống sót.
“Thực ra Phó Hải Nghĩa cũng không phải là cấp trên của tôi, ông ta chỉ nói sẽ là quản lý của tôi trong một thời gian ngắn
Hạ Thiên Kỳ lúc này nhớ lại Phó Hải Nghĩa lúc trước ở văn phòng Hoàng Kim đã từng nói qua với hắn như vậy.
Phó Hải Nghĩa đã nói như vậy sao? Nam Cung Vân nghe xong trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Hạ Thiên Kỳ không nói ý kiến bản thân, gật đầu:
Ông ta nói ngay từ đầu cấp trên của tôi đã bận một số việc, cho nên do ông ta tạm thời quản lý thay.
“Tôi đã biết...” Nghe thế, Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn không hẹn mà cùng nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Từ Thiên Hoa! Thượng cấp lãnh đạo của cậu rất có thể là Từ Thiên Hoa.”
Từ Thiên Hoa?” Hạ Thiên Kỳ không xa lạ gì với cái tên này, ngay từ đầu phỏng vấn hắn, chính là vị đại thúc tuổi trung niên, bất quá khi hắn có ấn tượng với ông ta, thì vị đại thúc này từ lúc kể chuyện điếm ở tiệm sách Hâm Hoa, đúng ra đã bị con quỷ kia giết chết mới đúng.
Từ Thiên Hoa không phải đã chết rồi sao?” Hạ Thiên Kỳ nhìn hai người kia, nghi hoặc hỏi lại.
“Thế nào, cậu biết ông ta?” Đổi lại người hỏi lúc này là Lưu Ngôn Mẫn.
“Đúng vậy, tôi được ông ta phỏng vấn ngay từ đầu.”
Mẹ kiếp. điều quan trọng như vậy mà cậu cũng không biết. Ai mà chẳng biết có hai vị chủ quản xấu xa không bao giờ quan tâm đến sống chết của cấp dưới, một là Phó Hải Nghĩa, hai là Từ Thiên Hoa. Cậu vừa vặn gặp được cả hai.
So với Phó Hải Nghĩa thì Từ Thiên Hoa càng chẳng niệm tình người chút nào. Bởi vì người mới do ông ta phụ trách phỏng vấn, người thông qua được kỳ thực tập xác suất hầu như là số không.”
“Tại sao xác suất lại là số không?”
Bởi vì khi ông ta phỏng vấn người mới, chỉ nói rất ít thông tin cho họ biết. Chỉ cần thế thôi là xong chức trách của chủ quản rồi, ông ta lại có thể dùng tỉ lệ người mới đến thử việc bị giết chết để thăng lên cấp cao nhất.
Suy nghĩ một chút, bản thân cùng tâm lý còn chưa chuẩn bị gì, tâm trí còn hồ đồ đã bị ép đi trải nghiệm sự kiện linh dị, có mấy người có thể sống sót đây?
Nói đến đây, biểu tình của Lưu Ngôn Mẫn với Hạ Thiên Kỳ là lần đầu tiên trở nên nghiêm chỉnh. Hắn nhân tiện nói ra luôn sự nghi hoặc trong lòng:
“Điều khiến tôi buồn bực là chẳng hiểu vì sao cậu lại sống được đến bây giờ. Cậu là thầy trừ quỷ ngoài đời nên mới có bản lĩnh này phải không? Không phải là thầy trừ quỷ thì tôi không thể sống sót? Cậu quá coi thường tôi!
Hạ Thiên Kỳ khinh thường, quét mắt sang Lưu Ngôn Mẫn khoác lác:
Người bình thường cũng từng trải qua kỳ thực tập ít nhất một lần, mà tôi đã trải qua hai lần thực tập, tuy nhiên có gặp được quỷ cũng là quỷ mị cấp bậc, đồng thời nhiệm vụ thực tập của tôi là chủ quản Cao cấp Lương Nhược Vân phân phối.
Cậu nói cậu đã trải qua hai lần thực tập?
Tôi có cần vì lý do bị loại công việc tốt này mà phải lừa cậu sao!
Vân Vân, Lương Nhược Vân tên này tôi dường như nghe nói qua... Được rồi, đây chẳng phải là nữ thần rất có tuổi đó sao! Nam Cung Vân vỗ tay một cái nói.
Chủ quản Cao cấp Lương Nhược Vân?
Đúng vậy, lão đại nữ thần, cũng không biết đến cùng là bộ dáng xinh đẹp đến nhường nào!
Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ đem những sự việc mà hắn từng trải qua nói ra, mục đích kỳ thực rất rõ ràng, chính là không muốn bị coi thường, muốn được bạn bè coi trọng.
Nam Cung Vân vẫn tỏ thái độ thân mật với hắn, nhưng từ lời nói của cô ta cũng không khó nhận ra vẫn có chút kinh thường người mới như hắn. Về phần Lưu Ngôn Mẫn càng là một dáng khinh thường ra mặt, cho nên hắn lúc này cần phải thổi phồng sự thật lên một chút.
Đầu tiên, tôi cảm tạ người đẹp này vì tôi mà kiên nhẫn giải đáp. Lòng của cô cũng giống như người cô vậy, đều rất xinh đẹp. Với tôi thật sự là rất tốt. Thứ nhì, thời gian cũng không còn sớm, nếu không phiền cô dẫn tôi về phòng của mình để tôi làm quen một chút.
Sau khi cùng hai người kia trò chuyện nhỏ nhẹ được một lúc, trong lòng Hạ Thiên Kỳ tràn ngập sự biết ơn với Nam Cung Vân.
Chúng ta ở chỗ bắt đầu, kỳ thực tương đương với việc bị thế giới bên ngoài từ bỏ, sau này đều phải chiến đấu với quỷ vật để tranh dành sự sống, cho nên không cần cảm động, trợ giúp lẫn nhau cũng là điều nên làm, nói cảm ơn bây giờ thì hơi sớm.
Cảm ơn là đúng, huống hồ sau này tôi khẳng định còn phải nhờ hai người chỉ dạy thêm nhiều.
Hạ Thiên Kỳ lúc này nịnh nọt một câu, bởi hắn khẳng định sau này chắc chắn sẽ có việc tìm đến Nam Cung Vân. Bất luận Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, bọn họ so với hắn kinh nghiệm tham gia sự kiện linh dị vốn là hơn hẳn, kinh nghiệm công tác so với hắn cũng nhiều hơn.
Không thành vấn đề. Nam Cung Vân rất sảng khoái, cười cười, sau đó lên tiếng với Hạ Thiên Kỳ:
Đi thôi, để tôi đi trước dẫn đường cho cậu xem phòng mình.
Này tiểu Vân Vân, sao vừa có niềm vui mới lập tức quên đi anh yêu này, tên kia cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!
Thấy Nam Cung Vân muốn dẫn Hạ Thiên Kỳ đến xem phòng mình, Lưu Ngôn Mẫn bật người từ trên ghế nhảy dựng lên, nhưng Nam Cung Vân không thèm nhìn lấy một cái, lập tức theo Hạ Thiên Kỳ vừa nói vừa cười đi xa, chỉ còn lại Lưu Ngôn Mẫn ngồi buồn bực, uống sạch hết ly nước trái cây.
Đi vào biệt thự sang trọng, lắp đặt thiết bị mang phong cách Châu Âu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thấy hắn như bước chân vào một cung điện nguy nga thời cổ đại, hắn nhất thời cảm thấy đẳng cấp của mình tăng lên rất nhiều.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, tầng một không có gì chỉ là đại sảnh công cộng, bên trên tầng hai là cầu thang lên lầu được đặt cách xa nhau, có thể coi như là bốn căn phòng độc lập với nhau.
Tôi ở tầng ba phía bên phải, Mẫn Mẫn ở tầng hai bên trái, nếu cậu cảm thấy lo lắng thì có thể ở tại tầng ba, và tất nhiên cũng có thể ở tại tầng hai.
Tầng ba! Tôi chọn tầng ba, từ nhỏ tôi có ước nguyện được ở tầng ba!
Hạ Thiên Kỳ theo Nam Cung Vân đi tới tầng ba, cô lấy chỉ vài cầu thang bên trái:
Cái này nửa tầng đều là của cậu, có phòng ngủ, có thư phòng, có nhà vệ sinh, đương nhiên còn có cả phòng bếp. Bên trong đều có điện và những vật dụng đầy đủ hết, chỉ thiếu thức ăn cậu có thể tự đi mua, nếu cần thiết thì có thể mua nhiều một chút, bởi vì tủ lạnh rất rộng, chứa dung tích lớn, tha hồ cho cậu dự trữ.
Cảm ơn cô chỉ cần nói một lần, tôi đều ghi nhớ! Hạ Thiên Kỳ khẩn trương muốn lập tức xông vào nhà mới của mình.
Tôi ngủ bên này, ngoại trừ buổi tối 10 giờ cho đến sáng sớm 7 giờ lúc này tôi không ở ngoài, thời gian còn lại có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Cậu nên biết, giấc ngủ với dung nhan của người con gái là rất quan trọng.
Được rồi, tôi đã biết. Hạ Thiên Kỳ im lặng gật đầu.
Được rồi, còn chuyện này muốn nói với cậu, chính là Mẫn Mẫn người này thực sự rất tốt, chính là ăn nói có chút lỗ mãng khiến người nghe tức giận, nên cậu đừng để ý làm gì. Dù sao tôi cho rằng các cậu sau này có thể trở thành bằng hữu tốt của nhau.
Ừ, tôi tận lực. Hạ Thiên Kỳ giả vờ rộng lượng cười cười.
Tiếp đó Nam Cung Vân và Hạ Thiên Kỳ hàn huyên trò chuyện thêm một lúc, sau đó cô ta trở về phòng của mình, về phần Hạ Thiên Kỳ cũng rất háo hức với căn phòng mới, nhịn không được mà đi vào phòng ngủ của mình.
Nói trắng ra là bởi chính bản thân mình phải quyết định, nếu như bản thân không làm được, thì cho dù mình có giữ trăm triệu tài sản cũng sẽ bị người đời lừa gạt đi.
Bởi hiện tại, đất nước sẽ không có chuyện khó khăn, chỉ là chính bản thân mình không làm được gì.
Đổi lại quan điểm là một suy nghĩ khác, Hạ Thiên Kỳ chợt nhận thấy thích bản thân mình thật nhiều, cứ mặc cho tương lai nguy hiểm khó lường, nhưng hắn sẽ cố gắng khắc phục và liều mạng sống sót.
“Thực ra Phó Hải Nghĩa cũng không phải là cấp trên của tôi, ông ta chỉ nói sẽ là quản lý của tôi trong một thời gian ngắn
Hạ Thiên Kỳ lúc này nhớ lại Phó Hải Nghĩa lúc trước ở văn phòng Hoàng Kim đã từng nói qua với hắn như vậy.
Phó Hải Nghĩa đã nói như vậy sao? Nam Cung Vân nghe xong trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Hạ Thiên Kỳ không nói ý kiến bản thân, gật đầu:
Ông ta nói ngay từ đầu cấp trên của tôi đã bận một số việc, cho nên do ông ta tạm thời quản lý thay.
“Tôi đã biết...” Nghe thế, Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn không hẹn mà cùng nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Từ Thiên Hoa! Thượng cấp lãnh đạo của cậu rất có thể là Từ Thiên Hoa.”
Từ Thiên Hoa?” Hạ Thiên Kỳ không xa lạ gì với cái tên này, ngay từ đầu phỏng vấn hắn, chính là vị đại thúc tuổi trung niên, bất quá khi hắn có ấn tượng với ông ta, thì vị đại thúc này từ lúc kể chuyện điếm ở tiệm sách Hâm Hoa, đúng ra đã bị con quỷ kia giết chết mới đúng.
Từ Thiên Hoa không phải đã chết rồi sao?” Hạ Thiên Kỳ nhìn hai người kia, nghi hoặc hỏi lại.
“Thế nào, cậu biết ông ta?” Đổi lại người hỏi lúc này là Lưu Ngôn Mẫn.
“Đúng vậy, tôi được ông ta phỏng vấn ngay từ đầu.”
Mẹ kiếp. điều quan trọng như vậy mà cậu cũng không biết. Ai mà chẳng biết có hai vị chủ quản xấu xa không bao giờ quan tâm đến sống chết của cấp dưới, một là Phó Hải Nghĩa, hai là Từ Thiên Hoa. Cậu vừa vặn gặp được cả hai.
So với Phó Hải Nghĩa thì Từ Thiên Hoa càng chẳng niệm tình người chút nào. Bởi vì người mới do ông ta phụ trách phỏng vấn, người thông qua được kỳ thực tập xác suất hầu như là số không.”
“Tại sao xác suất lại là số không?”
Bởi vì khi ông ta phỏng vấn người mới, chỉ nói rất ít thông tin cho họ biết. Chỉ cần thế thôi là xong chức trách của chủ quản rồi, ông ta lại có thể dùng tỉ lệ người mới đến thử việc bị giết chết để thăng lên cấp cao nhất.
Suy nghĩ một chút, bản thân cùng tâm lý còn chưa chuẩn bị gì, tâm trí còn hồ đồ đã bị ép đi trải nghiệm sự kiện linh dị, có mấy người có thể sống sót đây?
Nói đến đây, biểu tình của Lưu Ngôn Mẫn với Hạ Thiên Kỳ là lần đầu tiên trở nên nghiêm chỉnh. Hắn nhân tiện nói ra luôn sự nghi hoặc trong lòng:
“Điều khiến tôi buồn bực là chẳng hiểu vì sao cậu lại sống được đến bây giờ. Cậu là thầy trừ quỷ ngoài đời nên mới có bản lĩnh này phải không? Không phải là thầy trừ quỷ thì tôi không thể sống sót? Cậu quá coi thường tôi!
Hạ Thiên Kỳ khinh thường, quét mắt sang Lưu Ngôn Mẫn khoác lác:
Người bình thường cũng từng trải qua kỳ thực tập ít nhất một lần, mà tôi đã trải qua hai lần thực tập, tuy nhiên có gặp được quỷ cũng là quỷ mị cấp bậc, đồng thời nhiệm vụ thực tập của tôi là chủ quản Cao cấp Lương Nhược Vân phân phối.
Cậu nói cậu đã trải qua hai lần thực tập?
Tôi có cần vì lý do bị loại công việc tốt này mà phải lừa cậu sao!
Vân Vân, Lương Nhược Vân tên này tôi dường như nghe nói qua... Được rồi, đây chẳng phải là nữ thần rất có tuổi đó sao! Nam Cung Vân vỗ tay một cái nói.
Chủ quản Cao cấp Lương Nhược Vân?
Đúng vậy, lão đại nữ thần, cũng không biết đến cùng là bộ dáng xinh đẹp đến nhường nào!
Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ đem những sự việc mà hắn từng trải qua nói ra, mục đích kỳ thực rất rõ ràng, chính là không muốn bị coi thường, muốn được bạn bè coi trọng.
Nam Cung Vân vẫn tỏ thái độ thân mật với hắn, nhưng từ lời nói của cô ta cũng không khó nhận ra vẫn có chút kinh thường người mới như hắn. Về phần Lưu Ngôn Mẫn càng là một dáng khinh thường ra mặt, cho nên hắn lúc này cần phải thổi phồng sự thật lên một chút.
Đầu tiên, tôi cảm tạ người đẹp này vì tôi mà kiên nhẫn giải đáp. Lòng của cô cũng giống như người cô vậy, đều rất xinh đẹp. Với tôi thật sự là rất tốt. Thứ nhì, thời gian cũng không còn sớm, nếu không phiền cô dẫn tôi về phòng của mình để tôi làm quen một chút.
Sau khi cùng hai người kia trò chuyện nhỏ nhẹ được một lúc, trong lòng Hạ Thiên Kỳ tràn ngập sự biết ơn với Nam Cung Vân.
Chúng ta ở chỗ bắt đầu, kỳ thực tương đương với việc bị thế giới bên ngoài từ bỏ, sau này đều phải chiến đấu với quỷ vật để tranh dành sự sống, cho nên không cần cảm động, trợ giúp lẫn nhau cũng là điều nên làm, nói cảm ơn bây giờ thì hơi sớm.
Cảm ơn là đúng, huống hồ sau này tôi khẳng định còn phải nhờ hai người chỉ dạy thêm nhiều.
Hạ Thiên Kỳ lúc này nịnh nọt một câu, bởi hắn khẳng định sau này chắc chắn sẽ có việc tìm đến Nam Cung Vân. Bất luận Nam Cung Vân và Lưu Ngôn Mẫn, bọn họ so với hắn kinh nghiệm tham gia sự kiện linh dị vốn là hơn hẳn, kinh nghiệm công tác so với hắn cũng nhiều hơn.
Không thành vấn đề. Nam Cung Vân rất sảng khoái, cười cười, sau đó lên tiếng với Hạ Thiên Kỳ:
Đi thôi, để tôi đi trước dẫn đường cho cậu xem phòng mình.
Này tiểu Vân Vân, sao vừa có niềm vui mới lập tức quên đi anh yêu này, tên kia cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!
Thấy Nam Cung Vân muốn dẫn Hạ Thiên Kỳ đến xem phòng mình, Lưu Ngôn Mẫn bật người từ trên ghế nhảy dựng lên, nhưng Nam Cung Vân không thèm nhìn lấy một cái, lập tức theo Hạ Thiên Kỳ vừa nói vừa cười đi xa, chỉ còn lại Lưu Ngôn Mẫn ngồi buồn bực, uống sạch hết ly nước trái cây.
Đi vào biệt thự sang trọng, lắp đặt thiết bị mang phong cách Châu Âu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm thấy hắn như bước chân vào một cung điện nguy nga thời cổ đại, hắn nhất thời cảm thấy đẳng cấp của mình tăng lên rất nhiều.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, tầng một không có gì chỉ là đại sảnh công cộng, bên trên tầng hai là cầu thang lên lầu được đặt cách xa nhau, có thể coi như là bốn căn phòng độc lập với nhau.
Tôi ở tầng ba phía bên phải, Mẫn Mẫn ở tầng hai bên trái, nếu cậu cảm thấy lo lắng thì có thể ở tại tầng ba, và tất nhiên cũng có thể ở tại tầng hai.
Tầng ba! Tôi chọn tầng ba, từ nhỏ tôi có ước nguyện được ở tầng ba!
Hạ Thiên Kỳ theo Nam Cung Vân đi tới tầng ba, cô lấy chỉ vài cầu thang bên trái:
Cái này nửa tầng đều là của cậu, có phòng ngủ, có thư phòng, có nhà vệ sinh, đương nhiên còn có cả phòng bếp. Bên trong đều có điện và những vật dụng đầy đủ hết, chỉ thiếu thức ăn cậu có thể tự đi mua, nếu cần thiết thì có thể mua nhiều một chút, bởi vì tủ lạnh rất rộng, chứa dung tích lớn, tha hồ cho cậu dự trữ.
Cảm ơn cô chỉ cần nói một lần, tôi đều ghi nhớ! Hạ Thiên Kỳ khẩn trương muốn lập tức xông vào nhà mới của mình.
Tôi ngủ bên này, ngoại trừ buổi tối 10 giờ cho đến sáng sớm 7 giờ lúc này tôi không ở ngoài, thời gian còn lại có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Cậu nên biết, giấc ngủ với dung nhan của người con gái là rất quan trọng.
Được rồi, tôi đã biết. Hạ Thiên Kỳ im lặng gật đầu.
Được rồi, còn chuyện này muốn nói với cậu, chính là Mẫn Mẫn người này thực sự rất tốt, chính là ăn nói có chút lỗ mãng khiến người nghe tức giận, nên cậu đừng để ý làm gì. Dù sao tôi cho rằng các cậu sau này có thể trở thành bằng hữu tốt của nhau.
Ừ, tôi tận lực. Hạ Thiên Kỳ giả vờ rộng lượng cười cười.
Tiếp đó Nam Cung Vân và Hạ Thiên Kỳ hàn huyên trò chuyện thêm một lúc, sau đó cô ta trở về phòng của mình, về phần Hạ Thiên Kỳ cũng rất háo hức với căn phòng mới, nhịn không được mà đi vào phòng ngủ của mình.
Danh sách chương