Dịch: Hàn Phong Vũ

Mức độ hiểu rõ Lãnh Nguyệt của Sở Mộng Kỳ, kỳ thực nhiều hờn rất nhiều so với Hạ Thiên Kỳ.

Vì những gì Hạ Thiên Kỳ biết về Lãnh Nguyệt hiện tại, cũng không biết quá khứ của Lãnh Nguyệt, cũng chưa từng thật sự trải qua quá khứ của anh ta.

Thế nhưng cô thì không giống, mặc dù cô cũng rất ít gặp Lãnh Nguyệt, thế nhưng tiếp xúc ngắn ngủi vẫn phải có.

Sư phụ của Lãnh Nguyệt tên là Phương Thành Dương, là một lão đạo sĩ vô cùng hiền lành, cuộc sống thanh đạm, cứu người trong nguy nan.

Còn sư phụ Thẩm Thu Nguyệt của cô, thì chỉ là một người phụ nữ tính tình cổ quái, sỡ dĩ quen biết Phương Thành Dương, chính là vì Phương Thành Dương đã từng cứu bà.

Vế sau này gặp lại ở đệ nhị vực, lúc này lại đi lại với nhau mà quen thuộc hơn, hai người cũng bắt đầu qua lại thường xuyên, chia sẻ một số tình hình mà hai bên biết được.

Trong đó có một lần nói tới Lãnh Nguyệt, vừa vặn bị cô nghe được.

Lúc đó Phương Thành Dương nói, thiên phú trên thuật pháp của Lãnh Nguyệt là xưa nay chưa từng có, nếu bỏ công đào tạo thật tốt, có lẽ sẽ đưa tới tác dụng không tưởng tượng được cho tình thế tương lai.

Sau đó Thẩm Thu Nguyệt lại lần nữa đi tới đệ nhị vực, chờ lần nữa quay lại, cả người lại bắt đầu như điên như dại, không bao lâu đã tự sát.

Lúc đó cô cũng từng hỏi sư phụ cô rốt cuộc là thế nào, từ đầu tới cuối sư phụ cô chỉ nói một câu:

"Đều là giả!"

Cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu ý tứ của những lời nói này.

Thế nhưng như đã từng nói, sư phụ cô tuy tính nết cổ quái, tâm địa cũng không coi là lương thiện, thế nhưng thật sự cũng chưa bao giờ để cho cô tìm hiểu quá nhiều về chuyện của Minh Phủ.

Đây cũng là vì sao, những gì cô biết vượt xa so với quan hệ của Lãnh Nguyệt.

Vì sư phụ cô sẽ không nói cho cô biết, đều là mỗi lần cô thừa dịp khi sư phụ cô ra ngoài, tự mình đi nghiên cứu.

Dù sao thì ai cũng biết, lăn lộn vào Minh Phủ sẽ không có chuyện gì tốt, đây chính là một vòng nước xoáy càng khuấy càng mạnh.

Sau lưng nhìn như [hong quang kia, trên thực tế lại ẩn giấu vô số hung hiểm.

Nhưng sư phụ của Lãnh Nguyệt thì không phải như vậy, đối xử với Lãnh Nguyệt gần như không có chút giữ lại nào, mặc dù biết khó thoát khỏi cái chết, cũng muốn lôi kéo quỷ vương vào trong hiện thực, hung hăng kích thích Lãnh Nguyệt.

Vì ông ấy biết, Lãnh Nguyệt tuyệt đối sẽ lấy báo thù cho mình làm mục tiêu, để trở nên càng ngày càng lớn mạnh.

Đồng thời còn muốn phong ấn quỷ vương tàn chi vào trong thân thể của Lãnh Nguyệt, gián tập buộc anh ta đi trưởng thành, đồng thời dùng lực lượng của quỷ vương, cũng thuộc về một loại bảo vệ.

Sở Mộng Kỳ cảm thấy sự thật chính là như những gì cô thấy, Phương Thành Dương chính là muốn đưa LÃnh Nguyệt trà trộn vào trong Minh Phủ, sau đó để cho Lãnh Nguyệt kế thừa mặc tiêu hắn chưa hoàn thành, tiếp tục tiêu diệt quỷ vật của thế gian.

"Mặc kệ cô có nói thế nào, tôi đều tin tưởng ông ấy."

Lãnh Nguyệt vẫn không chút dao động, Sở Mộng Kỳ có chút kích động nói xong, trong lòng cũng không khỏi hối hận.

Dù sao Phương Thành Dương đã chết, Lãnh Nguyệt cũng đã bị cuốn vào, cho dù sự thật là thế này, cô cũng không cần phải nói ra.

Thật ra cô cũng là có lòng tốt, chỉ là muốn khiến Lãnh Nguyệt suy nghĩ cho bản thân mình, rốt cuộc đừng xem chuyện bảo vệ ai làm sứ mạng của mình, như vậy thật sự sẽ sống rất đau khổ.

Dù sao đệ nhị vực là thế nào, tương lai thế giới này sẽ như thế nào, không có bất cứ người nào có thể đoán trước.

Ai cũng không có tư cách làm cứu thế chủ của người nào, vì ai cũng rất khó còn sống.

"Thật xin lỗi sư huynh, tôi chỉ muốn anh có thể nghĩ nhiều cho mình một chút."

Sở Mộng Kỳ thấy Lãnh Nguyệt tức giận, cô tức khắc cúi đầu, ngoan ngoãn nói khởi điểm.

Cô thật sự rất thương tiếc cho Lãnh Nguyệt, dù sao Lãnh Nguyệt cũng không phải loại không tim không phổi* như Hạ Thiên Kỳ kia, cũng không hề lạc quan như Hạ Thiên Kỳ, anh ta tuy ngoài miệng không nói lời nào, thế nhưng chuyện để trong lòng anh ta cũng không ít.

"Chúng ta rời khỏi nơi này đi."

Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, cố tình chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, lại đưa tay ôm Hạ Thiên Kỳ lên, ra hiệu Sở Mộng Kỳ dùng năng lực thuấn di dẫn bọn họ rồi khỏi nơi này ra ngoài.

Sau đó Sở Mộng Kỳ lại dẫn Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ rời khỏi núi Cảnh Thu, đi vào khu vực thành phố.

Vì hai người đều không kén chọn như Hạ Thiên Kỳ, cho nên cũng không quan tâm khách sạn là cấp mấy sao, tùy tiện tìm một khách sạn đi vào nghỉ ngơi.

Lần này Hạ Thiên Kỳ hôn mê trọn hai ngày mới tình lại, sau khi tỉnh lại có ăn một vài thứ, lại ngủ mê mang.

Cứ lặp lại như vậy ước chừng trôi qua khoảng mười ngày, hắn mới rốt cuộc hoàn toàn khôi phục lại.

Sự kiện lần này cũng không đạt được phần thưởng chấm điểm, thế nhưng 40 điểm vinh dự cũng đã rất nhiều.

Hạ Thiên Kỳ thử sử dụng qo điểm vinh dự cường hóa một lần [Cường hóa ác quỷ], thế nhưng trên hiệu quả cũng rất kém, kém xa không lớn bằng hiệu quả khi hắn tùy tiện nuốt trọn một con quỷ vật mang tới.

Sau đó hắn lại trực tiếp chia đều 30 điểm vinh dự còn lại cho Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ.

Mà sau khi nuốt trọn lời nguyền, quỷ khí vốn có màu đen như mực trong thân thể Hạ Thiên Kỳ đã hoàn toàn biến thành màu xanh lục.

Sau khi hắn tiến vào trạng thái ác quỷ hóa, màu tím trong mắt cũng có phân nữa bị màu xanh lục chiếm cứ, không hề nghi ngờ, đợi sau khi trải qua mấy lần sự kiện của đệ nhị vực, hắn đã thuận lợi tiến vào cấp giám đốc.

Trên đồng hồ vinh dự cũng có thêm một thông tin chờ tham gia sát hạch giám đốc.

Chỉ là kỳ hạn sát hạch cách bây giờ còn rất lâu, có chừng mười tháng, tới lúc đó tham gia sát hạch giám đốc, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn một chút.

Mặc dù hắn không biết, cái danh hiệu giám đốc này có chỗ lợi gì cho hắn ở đệ nhị vực.

Từ quản lý cấp cao tới giám đốc, mức độ nâng cao của Hạ Thiên Kỳ có thể nói là vô cùng rõ ràng.

Mà nguyên nhân khiến hắn trưởng thành nhanh như vậy, chủ yếu nhất cũng là vì đã trải qua quá nhiều lần đại chiến gian nan.

Trong quá trình, hắn giết chết quả nhiều kẻ địch, cũng nuốt lấy quá nhiều quỷ vật, đồng thời theo mở khóa của năng lực thiên phú, tới sau này thuận lợi dung hợp quỷ vương tàn chi, hắn giống như một con rắn tham ăn, không ngừng lại dựa vào nuốt quỷ, đi tới cực nhanh trên con đường tắt dành riêng cho một mình hắn.

Dù sao cũng không có ai giống hắn, chẳng những có thể dùng năng lực nuốt chửng đi giết quỷ, càng có thể nuốt trọn quỷ khí, linh hồn, cướp đoạt năng lực nguyên bản thuộc về quỷ vật.

Cho nên mới xuất hiện tình hình thực lực tăng vọt trong một thời gian ngắn.

Mà như loại chỉ đơn thuần dựa vào thiên phú và nỗ lực tự thân như Lãnh Nguyệt, thực lực tiến bộ tuy cũng rất nhanh, thế nhưng khoảng cách với cấp giám đốc rõ ràng còn kém từng bước.

Còn cần thêm một bước nữa mới có thể, thế nhưng cũng đã thuộc về một loại người tiến bộ thần tốc.

"Chúng ta rời khỏi thành phố Cảnh Thu này, trạm kế tiếp đã chính là địa hạt của đệ nhị vực. Cuối cùng cũng không cần phải chờ tới khi kỳ đóng băng năng lực kết thúc."

Hạ Thiên Kỳ chỉ mặc một cái quần lót lớn, ngồi xếp bằng trên giường ở khách sạn, quay về phía Sở Mộng Kỳ đang nhàm chán xem ti vi nói.

"Quá nhàm chán, tôi có chút nhớ Tĩnh Thù, bằng không chúng ta về hiện thực trước thăm cô ấy chút đi? Chúng ta rời đi cũng có mấy tháng rồi."

"Chờ một chút đi, dù sao chúng ta tới đây là đi lánh nạn, cũng không phải đi hưởng phúc."

Hạ Thiên Kỳ cũng muốn quay về hiện thực, thế nhưng hắn suy nghĩ một chút vẫn là định chờ một chút, chờ tới đệ nhị vực rồi lại nói.

"Nếu bây giờ ông không quay về, sau này sẽ là muốn quay về cũng khó khăn."

Sở Mộng Kỳ nghe Hạ Thiên Kỳ nói đi đệ nhị vực trước, cô lại nhanh chóng nói.

"Vì sao?"

"Vì ông đã đã thông con đường nối liền đệ nhị vực, thực lực lại đạt tới cấp giám đốc, Minh Phủ đệ nhị vực làm sao có thể để cho ông quay về. Không thì vì sao có nhiều người đi tới đệ nhị vực như vậy, mà càng về sau thì một người cũng không quay về hiện thực?

Ông vẫn là suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện