Con làm sao? Có gì thì từ từ nói, không nên vừa khóc sướt mướt vừa chạy đến đây!

Thấy vợ vừa khóc vừa chạy ra trước mặt người ngoài, Trần Lão Đại cảm thấy chẳng còn mặt mũi gì cả.

Lúc này, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không hẹn mà gặp, đưa mắt nhìn nhau, vô thức lui về sau một bước, nhìn bộ dạng của người phụ nữ trước mặt.

Con bị bệnh rồi... Anh mặc kệ nó sao? Mau đi xem nó một chút đi...

Thấy vợ khóc không nói nên lời, Trần Lão Đại cũng ý thức được chuyện rất nghiêm trọng, cảm giác đứa con ngốc nghếch của mình đã xảy ra chuyện, cho nên lúc này cũng không thèm so đo, vội vàng bước nhanh tới phòng.

Chúng ta cũng nên vào xem, để coi đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở Lãnh Nguyệt, bọn hắn liền đi theo sau vợ chồng Trần Lão Đại, bước vào phòng.

Trên thực tế, khi đối diện với kết quả này, bọn hắn cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Ngược lại là, vào giữa trưa, khi bọn hắn nghe Trần Lão Đại kể lại tối hôm qua trong nhà không có chuyện gì, lại làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, dù sao tối hôm qua bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy, cái con nữ quỷ thoát ra từ trong quan tài kia đã đi vào nơi này.

Cũng có thể, con nữ quỷ kia đã vào bên trong dạo quanh một vòng, nhưng không ai chọc nó nên đành phải đi ra.

Đi theo sau vợ chồng Trần Lão Đại, Hạ Thiên Kỳ dò xét xung quanh, phát hiện căn nhà này so với nhà của bọn hắn thì rộng hơn nhiều, bọn hắn đi vào một phòng ngủ, nằm trên giường là một người thân hình béo múp.

Người mập mạp này không ai khác chính là con trai của Trần Lão Đại, Trần Thông.

Lúc này Trần Thông thoạt nhìn vô cùng đau khổ, thân thể mập mạp không ngừng lăn qua lăn lại trên giường, phát ra những tiếng la hét, nhưng vì thanh âm bị giam giữ trong phòng, cho nên bọn hắn ở bên ngoài mới không nghe thấy.

Bị sao vậy? Ngày hôm qua vẫn còn bình thường mà!

Trần Lão Đại lo lắng.

Con trai, ba của con tới rồi, con nói cho mẹ biết con khó chịu ở đâu, con đừng dọa mẹ có được không...

Vợ Trần Lão Đại nói xong, lại bắt đầu khóc không thành tiếng.

Khó chịu lắm, trong thân thể... Bên trong thân thể của con... Có cái gì...

Không biết có phải là do lời nói của vợ Trần Lão Đại có tác dụng, hay do Trần Thông đã không còn chịu đựng được nữa, vào lúc này hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện:

Đau chết mất... Đau chết mất...!!!

Con nói sao? Trong thân thể có gì là có gì? Dù Trần Lão Đại không biết Trần Thông muốn nói gì, nhưng lão có thể cảm nhận được con lão đang vô cùng đau đớn.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt yên lặng đứng ngay cửa, không có ý định giúp đỡ, cũng không buồn nghĩ dùm, chỉ đứng đó như đang xem trò vui.

Cái tên mập mạp kia rốt cuộc là bị gì, không phải bị trúng gió chứ? Nhìn hắn lật qua lật lại ta cũng cảm thấy đau.

Nói xong, khoé miệng Hạ Thiên Kỳ thoáng run rẩy.

Cậu hãy nhìn da của cậu ấy xem.

Nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi thăm, Lãnh Vũ lúc này mới nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

Da?

Được Lãnh Nguyệt nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ liền liếc nhìn tên Trần Thông mập mạp, sau khi quan sát hắn mới biết được tại sao Lãnh Nguyệt lại nhắc nhở hắn như vậy, bởi vì mồ hôi trên người Trần Thông lúc này to như hạt đậu, chúng liên tục đổ ra, sau đó lại thấy gã trở mình điên cuồng lăn qua lăn lại.

Cmn, tại sao mồ hôi lại to như vậy, chẳng lẽ vóc người béo lại đổ ra hạt mồ hôi to hay sao?

Đó không phải là đổ mồ hôi, mà là nước. Lúc này Lãnh Nguyệt mới lên tiếng:

Cậu hãy nhìn kỹ xem, thân thể của cậu so với khi nãy, rõ ràng đã nhỏ đi một chút.

Đây là...!

Sau khi được Lãnh Nguyệt nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện thân thể Trần Thông đúng là theo những bọt nước kia chảy ra mà dần thu nhỏ lại, nói trắng ra chính là thân thể của hắn đang đứng ở trạng thái liên tục mất nước.

Dung dịch hỗn tạp của nước và dầu trơn đang không ngừng theo lỗ chân lông đổ ra, có lẽ không còn bao lâu nữa, Trần Thông sẽ từ một tên mập mạp biến thành một thây khô thiếu nước.​
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện