Vì để kiểm chứng lại phỏng đoán rằng Vương Thiến Hoa và Hà Xung đã sớm bị giết nên bọn người của Hạ Thiên Kỳ lại đi tới chỗ công ty của Hà Xung và Vương Thiến Hoa.

Quy mô của công ty cũng được cho là trung đẳng, độc chiếm nguyên một tầng lầu. Bên trong khu làm việc tràn ngập những tiếng điện thoại ồn ào.

Sau khi tới nơi, Hạ Thiên Kỳ lập tức đi đến chỗ sân khấu, văn phòng làm việc của quản lý Hà Xung nằm trong đó.

"Lưu quản lý, bọn họ là cảnh sát của đồn cảnh sát khu Đông Dụ nói muốn hỏi ông một chút chuyện có liên quan đến Hà Xung."

Gõ cửa sân khấu một cái, quản lý đang tra gì đó trên máy tính ở đối diện nói.

"Tôi biết rồi, cậu mau đi đi."

Nghe được việc cảnh sát tới chơi, Lưu quản lý cũng không dám thất lễ, bận bịu ngừng tay, rồi đứng lên khỏi ghế làm việc quay về phía bọn người của Hạ Thiên Kỳ đang từ cửa đi tới mà cười.

"Mời các vị ngồi."

Lưu quản lý đóng cửa ban công lại rồi mời bọn người Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống. Sau đó lấy lá trà ra định sẽ pha trà nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại:

"Lưu quản lý không cần phải phiền như vậy. Chúng tôi đến đây là để xác minh mấy vấn đề rồi sẽ lập tức đi ngay."

"Vậy à, vậy các cậu muốn xác minh cái gì?"

Nhìn thấy tâm lý của Lưu quản lý với việc bọn người của Hạ Thiên Kỳ đến thăm có vẻ hơi bất ổn. Cứ như sợ cảnh sát đến đây là cố ý muốn điều tra hắn.

"Liên quan đến nhân viên Hà Xung và Vương Thiến Hoa."

Hạ Thiên Kỳ cười cười ra hiệu cho Lưu quản lý không cần phải khẩn trương, sau đó còn nói thêm:

"Lúc nãy không lâu tôi đã gọi điện thoại cho ông. Không biết Lưu quản lý có ấn tượng gì hay không."

"Có ấn tượng, cậu nói với tôi rằng Hà Xung không ra khỏi nhà phải không."

"Không sai, người gọi điện thoại cho ông chính là tôi, chúng tôi tới đây cũng chính là vì muốn xác minh điểm này."

"Tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp." Nghe Hạ Thiên Kỳ nói rõ rằng hắn đến đây là không phải để điều tra mình, Lưu quản lý lúc nãy còn đang thấp thỏm lo âu thì nay trên mặt lập tức đã ánh xuân rạng ngời, liên tục bảo đảm nói.

"Hà Xung và Vương Thiến Hoa đã đi công tác vào lúc nào?"

"Năm ngày trước, lúc ấy chúng tôi có một đơn hàng lớn ở bên thành phố muốn ký, tôi cố tình dìu dắt Hà Xung để hắn mang theo mấy người qua đó. Sau này mới biết được hắn cũng đưa Vương Thiến Hoa đi.

Tuy nhiên lần này đi xong thì lại không có tin tức gì, Vương Thiến Hoa cũng không liên lạc được.

Không biết là có việc gấp gì hay là không muốn làm mà tôi lên tiếng kêu họ đi nà lại không trả lời lại một câu. Thật đúng là chẳng biết luân thường đạo lý mà"

"Có uống nước nhớ nguồn hay không là chuyện riêng của các người, chúng tôi không tiện hỏi đến."

Hạ Thiên Kỳ không cho Lưu quản lý tiếp tục nói những thứ không có bổ ích này lại. Lại hỏi:

"Những nhân viên cùng đi với hai người của Hà Xung và Vương Thiến Hoa đều đã về hết rồi sao?"

"Đều mới trở về vào ngày hôm qua."

"Ông có hỏi bọn họ việc tại sao Hà Xung và Vương Thiến Hoa lại đột nhiên mất tích hay không?"

"Tôi có hỏi qua nhưng bọn họ nói cũng không biết rõ. Trước lúc lên xe lửa thì đã không thấy tăm hơi của hai người họ đâu cả. Bọn họ còn tưởng rằng Hà Xung và Vương Thiến Hoa đã chen lên xe trước rồi nên lúc ấy cũng không để ý.

Nhưng đợi đến khi lên xe rồi thì bọn họ mới phát hiện Hà Xung và Vương Thiến Hoa cũng không có lên xe. Sau đó lập tức gọi điện thoại cho hai người họ nhưng lại không có ai bắt máy."

Lưu quản lý nói đến đây thì đột nhiên hạ thấp giọng hỏi:

"Hà Xung và Vương Thiến Hoa có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Sẵn tiện cho tôi hỏi thêm một câu được không?"

Hạ Thiên Kỳ làm bộ không nghe thấy, cố ý nói sang chuyện khác:

"Bây giờ ông có thể kêu mấy người đã đi công tác lúc đó lên đây được không? Tôi có lời muốn hỏi bọn họ."

". . ."

Nghe theo sự sắp xếp của Hạ Thiên Kỳ, Lưu quản lý đã gọi cho ba người cùng đi công tác với Hà Xung và Vương Thiến Hoa vào văn phòng.

Nghe tường thuật của mỗi người bọn họ thì ngày đó từ lúc xuất phát đi thì Hà Xung không hề tỏ ra quan tâm mà lại không ngừng cùng Vương Thiến Hoa nói về việc ở "Trên lầu".

Bởi vì đây là việc riêng tư của hai vợ chồng trẻ tụi họ nên mấy người này lúc ấy cũng không có lắng tai nghe.

Khi xe của công ty lái vào nhà ga, mỗi người bọn họ đều xếp hàng để lấy phiếu thì phát hiện Hà Xung và Vương Thiến Hoa đã không thấy đâu. Mấy người bọn họ đều gọi điện thoại cho bọn họ nhưng không có bất kỳ ai bắt máy.

Bọn họ tưởng Hà Xung và Vương Thiến Hoa đã theo Tiểu Hồng Mạo lên phòng ở trên xe đợi trước nên mới không báo với Lưu quản lý nhưng đợi đến khi lên xe rồi mới phát hiện, bọn họ cũng không có ở trên xe.

Từ công ty của Hà Xung đi ra, Hạ Thiên Kỳ không nói một lời nào, trong đầu bắt đầu sắp xếp các manh mối mà bọn họ đã thu hoạch được trong khoảng thời gian một ngày rưỡi từ khi đến thành phố Tây Trữ này.

"Thời gian tử vong khác nhau, đột nhiên người chết lại xuất hiện trong nhà, cầu thang bị biến mất, còn có tầng cao nhất. . ."

Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng thấy bộ dạng trầm tư của Hạ Thiên Kỳ, mặc kệ là ai đều cũng không dám quấy rầy hắn, tài xế lái xe cũng từ Hạ Thiên Kỳ mà đổi thành Triệu An Quốc.

Không biết đi đâu nên Triệu An Quốc đành chạy xe thật nhanh về nhà khách. Từ trên xe bước thẳng xuống, Hạ Thiên Kỳ mới mơ hồ nghĩ thông suốt cái gì đó. Lúc này mới giống như tỉnh giấc quay sang nói với Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng:

"Một hồi đến phòng của tôi, tôi có một số đầu mối."

Nói xong thì không để ý hai người bọn họ mà móc điện thoại ra bước nhanh vào nhà khách, để Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng đưa mắt nhìn nhau một hồi lâu.

Sau khi trở lại phòng của mình, Hạ Thiên Kỳ lập tức gọi điện cho đồn cảnh sát của khu Đông Dụ, để bọn họ phái người đến nhà của Hà Xung với lý do là hắn nghi ngờ Hà Xung và Vương Thiến Hoa đã bị giết chết.

Dập máy, Hạ Thiên Kỳ do dự gọi qua số của Lãnh Nguyệt.

Vốn cho rằng Lãnh Nguyệt sẽ không bắt máy nhưng đã khiến hắn có chút kinh ngạc, vui mừng và có chút lúng túng chính là Lãnh Nguyệt rất nhanh đã bắt máy.

"Chuyện gì?"

"Câu này, bộ không có chuyện thì không thể điện thoại cho cậu sao? Có thể đừng có luôn dùng cái giọng điệu lạnh lùng đó không. . ."

"Tôi cúp à."

"Đừng cúp, tôi đích thực có chuyện muốn tìm cậu."

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ không hiểu sao Lãnh Nguyệt chẳng có chút hài hước nào cả. Nhưng ngoài miệng thì vẫn "Sinh liếm" nói:

"Có vấn đề tôi cần tìm Lãnh đại thần, liên quan tới nhiệm vụ linh dị chắc là không làm khó được cậu rồi."

"Nếu như cậu còn nói nhảm, tôi sẽ lập tức đi ăn tỏi luôn đấy."

"Xem ra không nói thẳng không được rồi. . ."

Hạ Thiên Kỳ hoang mang kể chuyện cái "Cầu thang biến mất" kia cho Lãnh Nguyệt nghe. Vốn cho rằng kiến thức của Lãnh Nguyệt rộng rãi, chỉ cần liên quan tới nhiệm vụ linh dị đều sẽ không làm khó được hắn nhưng hắn không ngờ Lãnh Nguyệt lại cho hắn một cái đáp án không chắc chắn.

"Khả năng có thể là Quỷ Vực di động. Tuy nhiên tôi cũng không chắc chắn lắm bởi vì tôi cũng chỉ nghe nói thôi."

"Quỷ Vật di động? Đó là cái gì?"

"Cấu trúc của nó giống như nhà ma vậy, khác biệt chính là nó có thể di động. Đương nhiên, tôi cũng không chắc chắn lắm."

"Bên trong nhà ma cậu có biết là nó có cái gì không? Phải làm thế nào mới có thể đối phó với nó?"

"Tôi không biết! Nhưng từ sự miêu tả của cậu thì xem ra nó cũng không phải là rất lợi hại. Nhưng ít nhất thì không phải là cấp bậc Lệ Quỷ."

"Vậy tốt rồi. Ngay cả cậu cũng không chắc chắn, vậy tôi cũng chỉ có thể "mò đá qua sông", đi một bước rồi nhìn một bước vậy."

Trong lòng của Hạ Thiên Kỳ cũng hơi thất vọng. Tuy nhiên chỉ cần bên trong cái Quỷ Vực di động kia không có Lệ Quỷ, vậy thì không khó để tìm biện pháp đối phó nó.

Lãnh Nguyệt dường như muốn cúp máy trước, Hạ Thiên Kỳ còn cố ý hỏi Lãnh Nguyệt về tình huống của bên kia nhưng Lãnh Nguyệt không nói thêm gì, chỉ nói câu qua loa là vẫn còn rất tốt rồi vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Cho thấy bên chỗ của hắn nhất định cũng đã gặp phiền toái gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện