"Giấc mộng đáng chết đó vẫn quấy rầy tao!"

Lúc này Lý Xương Dã tức giận thét lên một tiếng, nghe xong, cảnh sát canh giữ ngoài cửa còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng mở cửa nhìn vào, thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn không có biểu hiện gì lạ, mới khép cửa lại lần nữa.

Thấy cảnh sát ra ngoài một lần nữa, Lý Xương Dã lại cười thê thảm:

"Thiên Kỳ, tao điên thật rồi."

"Những lời như vậy tao không muốn nghe, chỉ muốn hỏi mày một câu, Thư Thành có phải do mày giết hay không?"

"Không phải!" Lý Xương Dã nói chắc như đinh đóng cột.

"Muốn tao tin, mày phải nói tiếp đi."

"Ừm. Tao nói tiếp." Lý Xương Dã tin tưởng lời nói của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi kích động một chút, vội nói:

"Bởi vì chỉ cần tao ngủ, là sẽ tiến vào giấc mộng nửa tỉnh nửa mơ kia, trạng thái như đang mơ mà không phải là mơ, vậy nên tao cố gắng khống chế giấc ngủ của mình, vốn dĩ không để mình ngủ.

Nhưng hiệu quả lại cực kỳ nhỏ, bởi vì tinh thần của tao càng ngày càng tệ, càng lúc càng mệt mỏi hơn, điều này làm cho tao chẳng còn chút sức lực nào để rời khỏi ký túc xá.

Rất nhiều lần tao cố nén lại cơn buồn ngủ, nhưng lại giật mình phát hiện, bên tai lại văng vẳng nội dung cuộc trò chuyện làm tao rùng mình.

Tao vừa nói rồi đấy, mấy ngày trước tao không nghe rõ bọn hắn nói chuyện gì, cơ thể cũng không cử động được. Nhưng vài ngày sau, tao lại dần dần nghe rõ nội dung bọn hắn nói, là muốn giết chết ta, xé xác ta ra.

Từ lúc bắt đầu suy nghĩ những lời nói này, tao cũng không kịp phản ứng, đã thấy bọn hắn cầm dao lên.

Mà tao cũng không cách nào cử động được, về sau chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt, nhưng lại hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.:

"Mày nhìn thấy chuyện gì?"

Hạ Thiên Kỳ lòng đầy nghi ngờ, hỏi.

"Phòng ký túc xá. Chính là căn phòng bình thường chúng ta vẫn ở, ngồi trên giường phía đối diện, Tào Kim Hải gương mặt ác động và Dương Thư Thành đang thảo luận về tao.

Mày biết cảm giác của tao lúc đó như thế nào không? Cảm thấy như mày đang nằm mơ, nhưng trong lúc cho là đang ở trong mộng, vậy mà lại giống như tỉnh ngủ mà mở to mắt, sau đó thấy rõ cảnh tượng xung quanh, lại còn bị người gặp ở trong mộng phát hiện mày đã tỉnh.

Tào Kim Hải và Dương Thư Thành phát hiện ra ta đã tỉnh.

Mày có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó, mấy người kia đang lộ rõ vẻ âm độc, thảo luận về ngươi, kết quả bị mày đột nhiên phát hiện, không khí bất giác trở nên lúng túng.

Bọn hắn lúc ấy chính là như vậy, thấy tao đang nhìn bọn hắn, nên cũng không nói gì nữa, mặt mày lập tức xám xịt rời đi."

"Vậy sao đó mày làm gì?"

Hạ Thiên Kỳ lại hỏi thêm một câu.

"Tao xuống khỏi giường, có phải rất khó tin không? Tao đang nằm mơ vậy mà có thể xuống giường, sau đó lại bắt đầu dò xét xung quanh.

Đó giống đúc phòng ký túc xá của chúng ta. Ngoài của sổ cũng chính là học viện Anh Tài, nhìn qua chẳng có gì khác biệt.

Nói đến đoạn này, âm thanh đang run rẩy của Lý Xương Dã chợt dừng lại, sau đó, khiếp sợ nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ:

"Thiên Kỳ, có thuốc lá không, cho tao một điếu."

"Có."

Bởi vì tay chân của Lý Xương Dã đều bị còng lại trên ghế, vậy nên Hạ Thiên Kỳ phải châm điếu thuốc, sau đó đưa đến miệng cậu ta. Lý Xương Dã cảm kích nhìn Hạ Thiên Kỳ, ánh nhìn này khiến lòng hắn cảm thấy ê ẩm, thật khó tưởng tượng, đã từng anh em tốt cùng nhau chơi đùa với nhau như vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.

Lý Xương Dã liên tục rít mạnh vài hơi, có lẽ rít mạnh quá, nên cậu ta bị ho khan một trân. Hạ Thiên Kỳ búng tàn thuốc vào trong gạt tàn, chờ Lý Xương Dã nói xong mọi chuyện.

"Mặc dù chẳng có chuyện gì xảy ra trong mộng, nhưng giấc mơ này so với những giấc mơ trong quá khứ của tao thì kinh khủng hơn nhiều.

Nói không chừng, Dương Thư Thành và Tào Kim Hải sẽ đến giết tao bất cứ lúc nào, vậy nên tao nhất định phải rời đi, để cho mình tỉnh táo lại.

Tao bắt đầu ép mình, ép mình phải tỉnh lại, nhưng vốn dĩ là không thể được.

Trong lúc đó, tao thử đi ra khỏi ký túc xá, bước tới hành lang, đi xuống dưới lầu, bước vào các phòng học.

Ở đó, tất cả mọi người, tất cả bạn học đều ở đó.

Chỉ là bọn họ nhìn tao với ánh mắt kỳ quái, giống như nhìn một xác chết vậy. Cảm giác đó thật sự rất khó chịu, nói tóm lại, đó không phải là ánh nhìn có thiện cảm.

Tao rất sợ hãi, nhưng lại không thể tỉnh dậy, và kinh khủng nhất là, tao lại thấy đau đớn.

Tao muốn trở lại giống trước kia, có thể rời khỏi sân trường, có thể làm bất cứ việc gì mình muốn, chứ không mơ hồ như thế này.

Mày hiểu ý tao không? Có thể hiểu được tao đang nói chuyện gì không?"

"Ý mày muốn nói, chân thực không giống như là ở trong mơ đúng không."

Hạ Thiên Kỳ nói ra điều Lý Xương Dã muốn nói.

"Đứng, nhưng đó rõ ràng là một giấc mộng.

Tao gọi điện thoại cho cha mẹ tao để thông báo cho họ biết tao muốn về nhà, bọn họ cũng sảng khoái mà đồng ý. Nhưng tao lại do dự, bởi vì tao không biết ở trong mơ, tao sẽ mua vé như thế nào để thoát khỏi đây?

Tao chỉ biết, nếu như không thoát khỏi đây, ta sẽ chết mất, không biết có thể tỉnh lại trong hiện thực hay không, vậy nên tao cũng không dám thử, bởi vì tao linh cảm, nếu như ở trong mơ tao chết, thì trong hiện thực, nhất định tao cũng chết.

Sau đó không biết phải làm gì, nên tao trở về ký túc xá, mà lúc đó Tào Kim Hải và Dương Thư Thành cũng đã trở về.

Bọn hắn vừa mới tỏ ra cổ quái, lại nói những lời như vậy, rõ ràng là trong lòng rất muốn giết chết tao, vậy mà trên mặt vẫn thu hồi lại, dối trá như vậy.

Tao cũng không để ý đến bọn hắn nữa, sợ hãi lên giường, vốn dĩ không cho mình ngủ, nhưng lại không biết thiếp đi từ lúc nào.

Đến khi đột nhiên tỉnh lại, đã làm sáng sớm hôm sau.

Mờ mịt ngồi dậy, lại thấy Tào Kim Hải và Dương Thư Thành đang ngồi trên giường chơi game, tao lập tức có cảm giác, mình từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Tao kể cho bọn hắn nghe những chuyện kinh khủng tao mơ thấy, nhưng bọn hắn vẫn như cũ, cảm thấy chả có gì cả, chỉ khuyên tao không nên suy nghĩ bậy bạn, nếu không thì đi đến bệnh viện gặp bác sĩ đi.

Lúc đó tao nghĩ, dù như thế nào, thì đã trở về hiện thực là tốt rồi.

Hôm đó tao không tiếp tục ở lại trong phòng nữa, mà đi lòng vòng ở bên ngoài, đến tận đêm khuya mới trở lại phòng, tuy nhiên cái cảm giác đó lại xuất hiện, bởi vì tao lại nhìn thấy ánh mắt thiếu thiện cảm kia.

Bọn họ đều nhìn tao rất khó chịu.

Trong lòng tao không khỏi cảm thấy tồi tệ, vậy nên mới để ý.

Sau khi quay lại phòng ký túc xá, Tào Kim Hải và Dương Thư Thành cũng vừa ra ngoài hẹn hò với bạn gái về.

Bọn tao cũng không có gì để nói, vừa vào đến phòng thì bọn hắn đã lao vào chơi game, còn tao thì nằm trên giường.

Sau một lúc, bởi vì tao sợ lại nằm mơ, vậy nên cũng không dám ngủ, nhưng lại cố làm cho hơi thở trở nên đều đặn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chắc khoảng 0 giờ, thì tao nghe thấy dưới giường có âm thanh truyền đến, nội tâm tao nảy lên một cái, nhưng sau đó âm thanh đó lại hoàn toàn biến mất.

Nhưng tao dám khẳng định là Tào Kim Hải và Dương Thư Thành đang đứng nhìn tao!

Bọn hắn nhìn xem tao đã ngủ hay chưa.

Sự yên tĩnh này kéo dài khoảng 3 phút, thì giọng nói của bọn hắn mới lại vang lên.

"Hẳn là nó đã ngủ rồi."

"Ừm, nó đã biết chuyện chúng ta muốn giết nó. Làm sao bây giờ?"

"Ngày mai."

Đây chính là câu nói cuối cùng ta nghe được, bọn hắn quyết định ngày mai ra tay với ta!

Nhưng điều làm tao thấy tuyệt vọng chính là... Tao lại đang ở trong mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện