Người được cơ giới hóa-Cyborg hiện nay đã trở nên khá là phổ biến, nhưng họ vẫn chưa vượt qua được cái chướng ngại hình dạng loài người. Nếu đường nét của cơ thể con người bị sửa đổi quá nhiều, một phần mềm chuyển động chuyên dụng phải được cài vào, việc này có vẻ như đã biến đổi trí óc con người thành một thứ gì đó khác rồi.
Chính vì vậy, loài người vẫn còn sử dụng công cụ bằng ngón tay và dùng bút chì để viết và vẽ.
Tuy nhiên...
“Anh yêu, nhìn này. Đó là một cái chảo rán với lớp da nhân tạo được gắn vào. Chính nhờ hệ thống cảm biến nhiệt, nó nói rằng chúng ta có thể tạm biệt việc đồ ăn bị cháy!”
“Cái chảo rán mềm, màu thịt sống đó làm anh sợ quá!! Nó trông như một cuốn sách ác quỷ trong thần thoại Cthulhu vậy!!”
“Cái vá này có đôi môi đấy. Nó giúp anh nếm thử thức ăn và hiển thị kết quả về số lượng. Dễ thương ghê.”
Những cái nồi và cái thớt và mấy thứ tương tự như vậy với những thứ như tai người thật, mũi người thật hay cái gì đó đại loại thế gắn vào được gọi là Bán Thiết Bị (Half Appliance). Tôi không hiểu sao cô vợ trẻ nhà tôi lại có thể gọi chúng là ‘dễ thương’. Có lẽ tôi chỉ là kiểu người lỗi thời .
Tôi tất nhiên là hiểu được nó chẳng có gì ngoài việc sử dụng công nghệ cyborg để gắn những cảm biến vượt qua cả những khả năng của giác quan loài người, nhưng mà vẫn...
“Anh yêu, anh có vẻ chán với khu dụng cụ đồ bếp nhỉ?”
“K-Không, không phải thế. Anh chỉ thấy thật kì cục khi một khu vực toàn là tai với mũi lại có thể gọi là ‘khu dụng cụ đồ bếp’
“Em đoán đàn ông sẽ thích khu vực với máy ảnh kĩ thuật số hay kiểu kiểu thế hơn. Em nghĩ họ có những cái với nhãn cầu giúp nhìn từ khoảng cách siêu xa luôn.”
“Nghe sợ quá!! Nghe sợ thật đấy!! Anh là người duy nhất thấy một cái máy ảnh SLR mà có thể chớp mắt và có nhãn cầu trông cực kỳ kinh dị à?”
Tỉ lệ phạm tội đã giảm kể từ khi nhãn cầu được gắn vào camera an ninh, nhưng tôi nghĩ đó là do nó khiến bạn cảm thấy có ánh nhìn kì lạ và chân thực dán sau lưng bạn.
Chúng không được ưu chuộng lắm khi sử dụng trong những căn hộ liên hợp hay khách sạn.
“Ồ đúng rồi. Anh yêu à, anh bảo anh muốn vài dụng cụ làm vườn đúng không? Em nghĩ đằng kia họ có bán máy cắt cỏ đấy.”
“Tất cả những gì anh thấy là những cái máy với nhiều cánh tay phủ đầy móc tay sắc nhọn và những cái máy với miệng bao phủ bởi cả tấn những cái răng người khổng lồ.”
“Đúng vậy. Chúng có lẽ hơi lớn đối với nhà mình.”
Những gì cô vợ trẻ của tôi nói có vẻ như hơi khùng khùng một chút. Thực ra, nếu nhìn toàn cảnh xã hội, có vẻ như quan điểm của tôi mới là thứ khùng khùng.
Tôi không thích cách họ gắn đôi mắt thật và mũi vào đầu tàu tốc hành như cái cảm biến. Tôi biết nó sẽ hiệu quả hơn, nhưng chỉ là tôi không thích thế.
Bản thân hình dáng của con người không thay đổi quá lớn.
Tuy nhiên, khoa học công nghệ vẫn còn tồn tại. Và ý tưởng cho cuộc sống thuận tiện hơn trong tương lai cũng vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu đó, công nghệ phải mở rộng ra mọi thứ xung quanh loài người hơn là bản thân loài người.
Nhờ vào đó, điện thoại di động có một cái màng nhĩ ở bên trong và hệ thống game xách tay có hệ thống thần kinh nhân tạo bên trong.
Cách thế giới vận hành thay đổi nhanh chóng.
Cũng như việc người lớn đã từng không thể kiên trì với xã hội của internet, tôi cũng không thể kiên trì nổi với những sự thay đổi đầy ảo diệu cho cảnh vật thế này.
“Anh có muốn một cái máy cạo râu không?”
“Em cần phải thay thế máu nhân tạo trong chúng quá nhanh, nên không.”
“Nói tới máu nhân tạo, ta cần thay máu nhân tạo ở trong tủ lạnh trước khi quá muộn, phải không? Họ có bán ở đằng kia kìa.”
“Chúng ta không thể. Cái của chúng ta là loại Carrier QW2. Nó không thể dùng nhóm máu B. Nhưng chúng ta nên mua một ít tủy sống lỏng. Tờ quảng cáo ghi là cần một gói nhiều kiện.”
Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua một con robot thú kiểng loại chó. Có vẻ như đó là hàng mẫu. Đó là một sản phẩm mà sẽ chảy máu khi bạn làm nó bị thương nhưng chả gây tội lỗi gì khi bạn làm hỏng nó.
“Anh tự hỏi liệu mấy thứ dụng cụ này rồi sẽ lấy hình dạng y hệt loài người hay không.”
Nếu họ phát triển xa như vậy. Tôi cảm thấy sự lố bịch sẽ biến mất.
Nhưng....
“Chúng ta không thế có được.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì khi đó chúng ta sẽ chỉ để mọi thứ lại cho các dụng cụ này và chả di chuyển lấy một tí nào. Việc đó chả khác gì việc nằm liệt giường vậy”
Có lẽ cô ấy đúng.
Những bà già bán hàng rong ngày xưa có thể xách một lượng hàng hóa không thể tin được mà chẳng gặp nhiều rắc rối lắm.
“Nhưng...”
“Chuyện gì vậy, anh yêu?”
“Vậy thì anh không chắc ai đang điều khiển ai.”
“?”
“Ý anh là” Tôi dừng lại trong giây lát. “Chúng ta mua tất cả những dụng cụ này để khiến cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn, nhưng sức lực của chân và lưng của chúng ta lại bị quyết định bởi việc dụng cụ ấy tiện dụng ra sao... Em gần như có thể nói rằng chúng ta đang bị sửa đổi sao cho có thể sử dụng những dụng cụ đó dễ dàng hơn.”
Chính vì vậy, loài người vẫn còn sử dụng công cụ bằng ngón tay và dùng bút chì để viết và vẽ.
Tuy nhiên...
“Anh yêu, nhìn này. Đó là một cái chảo rán với lớp da nhân tạo được gắn vào. Chính nhờ hệ thống cảm biến nhiệt, nó nói rằng chúng ta có thể tạm biệt việc đồ ăn bị cháy!”
“Cái chảo rán mềm, màu thịt sống đó làm anh sợ quá!! Nó trông như một cuốn sách ác quỷ trong thần thoại Cthulhu vậy!!”
“Cái vá này có đôi môi đấy. Nó giúp anh nếm thử thức ăn và hiển thị kết quả về số lượng. Dễ thương ghê.”
Những cái nồi và cái thớt và mấy thứ tương tự như vậy với những thứ như tai người thật, mũi người thật hay cái gì đó đại loại thế gắn vào được gọi là Bán Thiết Bị (Half Appliance). Tôi không hiểu sao cô vợ trẻ nhà tôi lại có thể gọi chúng là ‘dễ thương’. Có lẽ tôi chỉ là kiểu người lỗi thời .
Tôi tất nhiên là hiểu được nó chẳng có gì ngoài việc sử dụng công nghệ cyborg để gắn những cảm biến vượt qua cả những khả năng của giác quan loài người, nhưng mà vẫn...
“Anh yêu, anh có vẻ chán với khu dụng cụ đồ bếp nhỉ?”
“K-Không, không phải thế. Anh chỉ thấy thật kì cục khi một khu vực toàn là tai với mũi lại có thể gọi là ‘khu dụng cụ đồ bếp’
“Em đoán đàn ông sẽ thích khu vực với máy ảnh kĩ thuật số hay kiểu kiểu thế hơn. Em nghĩ họ có những cái với nhãn cầu giúp nhìn từ khoảng cách siêu xa luôn.”
“Nghe sợ quá!! Nghe sợ thật đấy!! Anh là người duy nhất thấy một cái máy ảnh SLR mà có thể chớp mắt và có nhãn cầu trông cực kỳ kinh dị à?”
Tỉ lệ phạm tội đã giảm kể từ khi nhãn cầu được gắn vào camera an ninh, nhưng tôi nghĩ đó là do nó khiến bạn cảm thấy có ánh nhìn kì lạ và chân thực dán sau lưng bạn.
Chúng không được ưu chuộng lắm khi sử dụng trong những căn hộ liên hợp hay khách sạn.
“Ồ đúng rồi. Anh yêu à, anh bảo anh muốn vài dụng cụ làm vườn đúng không? Em nghĩ đằng kia họ có bán máy cắt cỏ đấy.”
“Tất cả những gì anh thấy là những cái máy với nhiều cánh tay phủ đầy móc tay sắc nhọn và những cái máy với miệng bao phủ bởi cả tấn những cái răng người khổng lồ.”
“Đúng vậy. Chúng có lẽ hơi lớn đối với nhà mình.”
Những gì cô vợ trẻ của tôi nói có vẻ như hơi khùng khùng một chút. Thực ra, nếu nhìn toàn cảnh xã hội, có vẻ như quan điểm của tôi mới là thứ khùng khùng.
Tôi không thích cách họ gắn đôi mắt thật và mũi vào đầu tàu tốc hành như cái cảm biến. Tôi biết nó sẽ hiệu quả hơn, nhưng chỉ là tôi không thích thế.
Bản thân hình dáng của con người không thay đổi quá lớn.
Tuy nhiên, khoa học công nghệ vẫn còn tồn tại. Và ý tưởng cho cuộc sống thuận tiện hơn trong tương lai cũng vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu đó, công nghệ phải mở rộng ra mọi thứ xung quanh loài người hơn là bản thân loài người.
Nhờ vào đó, điện thoại di động có một cái màng nhĩ ở bên trong và hệ thống game xách tay có hệ thống thần kinh nhân tạo bên trong.
Cách thế giới vận hành thay đổi nhanh chóng.
Cũng như việc người lớn đã từng không thể kiên trì với xã hội của internet, tôi cũng không thể kiên trì nổi với những sự thay đổi đầy ảo diệu cho cảnh vật thế này.
“Anh có muốn một cái máy cạo râu không?”
“Em cần phải thay thế máu nhân tạo trong chúng quá nhanh, nên không.”
“Nói tới máu nhân tạo, ta cần thay máu nhân tạo ở trong tủ lạnh trước khi quá muộn, phải không? Họ có bán ở đằng kia kìa.”
“Chúng ta không thể. Cái của chúng ta là loại Carrier QW2. Nó không thể dùng nhóm máu B. Nhưng chúng ta nên mua một ít tủy sống lỏng. Tờ quảng cáo ghi là cần một gói nhiều kiện.”
Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua một con robot thú kiểng loại chó. Có vẻ như đó là hàng mẫu. Đó là một sản phẩm mà sẽ chảy máu khi bạn làm nó bị thương nhưng chả gây tội lỗi gì khi bạn làm hỏng nó.
“Anh tự hỏi liệu mấy thứ dụng cụ này rồi sẽ lấy hình dạng y hệt loài người hay không.”
Nếu họ phát triển xa như vậy. Tôi cảm thấy sự lố bịch sẽ biến mất.
Nhưng....
“Chúng ta không thế có được.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì khi đó chúng ta sẽ chỉ để mọi thứ lại cho các dụng cụ này và chả di chuyển lấy một tí nào. Việc đó chả khác gì việc nằm liệt giường vậy”
Có lẽ cô ấy đúng.
Những bà già bán hàng rong ngày xưa có thể xách một lượng hàng hóa không thể tin được mà chẳng gặp nhiều rắc rối lắm.
“Nhưng...”
“Chuyện gì vậy, anh yêu?”
“Vậy thì anh không chắc ai đang điều khiển ai.”
“?”
“Ý anh là” Tôi dừng lại trong giây lát. “Chúng ta mua tất cả những dụng cụ này để khiến cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn, nhưng sức lực của chân và lưng của chúng ta lại bị quyết định bởi việc dụng cụ ấy tiện dụng ra sao... Em gần như có thể nói rằng chúng ta đang bị sửa đổi sao cho có thể sử dụng những dụng cụ đó dễ dàng hơn.”
Danh sách chương