Thật vô lý. Thực sự quá vô lý.

Làm sao bạn có thể đoán tên của một người mới gặp mà không có bất kỳ gợi ý nào kia chứ. Ngay từ khi bắt đầu trò chơi này đã quá vô lý rồi.

Ngay cả một chút thông tin về tên của cô ấy cũng không có nữa…

Hơn nữa, chỉ cần đoán sai thôi thì bạn sẽ phải chịu một hình phạt đi kèm.

Vậy thì tại sao cô ấy lại đề xuất một trò chơi như thế? Thứ khiến tôi tò mò không phải tên của cô ấy mà là thân phận thực sự của cổ.

Mặc dù cô ấy thật tốt bụng khi đã gửi lại tôi ví tiền, nhưng lại không muốn cho tôi biết tên của mình.

Hơn nữa, cô ấy còn là khách quen của tiệm. Điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy có quen biết với bố mẹ tôi.

Liệu có điều gì đó, sai sai ở đây không?

Vừa thầm than vãn với những điều bất mãn trước đó, tôi vừa miệt mài học việc tại tiệm "Moon Night Terrace" của nhà.

Thật sự không phải vì mong muốn có cơ hội gặp cô bé nhiều hơn mà tôi làm công việc này đâu. Dĩ nhiên cũng không phải tôi muốn làm quen với cô ấy vì mục đích xấu xa đâu.

"Coi nào, xong đống chén đĩa đó thì qua phòng vệ sinh dọn dẹp. Giấy vệ sinh cũng gần hết rồi nên đừng quên thêm vào đấy. Xong rồi thì quét dọn luôn hiên trước nhé."

Mẹ tôi thúc giục một cách nhanh chóng.

"Dạ vâng!"

Dù có đang rửa chén, cọ bồn cầu hay cầm chổi quét sân, hình ảnh cô bé ấy không hiểu sao cứ hiện ra trong tâm trí tôi.

Mái tóc nâu dài cùng đôi mắt to. Gò má tươi tắn cùng chiếc mũi cao. Đôi môi thoảng nhẹ màu anh đào. Bờ ngực thì nở nang tới mức, tôi cứ ngỡ cô bé đã độn thêm trái dưa vào vậy. Hơn thế nữa, làn da còn mịn màng như lụa, giọng nói của cô bé vừa điềm tĩnh mà lại ấm áp đến lạ thường. [note54325]

Cô bé ấy đẹp hơn bất kỳ thần tượng nào mà tôi từng thấy.

Khi tôi nghĩ về người con gái ấy, kì lạ làm sao, lòng tôi cứ xao xuyến không thôi.

Lẽ nào tôi đã phải lòng một cô bé kém mình gần một giáp sao? [note54326]

Cô bé ấy thật sự rất xinh đẹp, bộ ngực không những đầy đặn mà còn phảng phất mùi hương quyến rũ nữa...

Aa, Thật hết thuốc chữa.

Tôi đúng là một tên biến thái mà.

Aaa, chỉ nghĩ về cô bé ấy trong khi đang quét sân thôi, cũng đủ khiến tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng rồi...

Hử?

Lo lắng?

Tại sao tôi lại cảm thấy lo lắng?

Vào thời điểm đó, tôi đã nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho cô bé ấy là một loại cảm xúc vừa căng thẳng mà vừa kèm theo một sự đề phòng nào đó. Dĩ nhiên, cảm tình vẫn là chiếm phần lớn.

Thật không thể hiểu nổi bản thân nữa rồi!

Một tràng câu hỏi không ngừng lấp đầy tâm trí tôi…

2

"Xong xuôi! Hiện tại cũng không có khách, chắc mình nên nghỉ tay một chút."

"Đang nói gì đấy? Lúc vắng khách, con nên học cách pha cà phê từ bố đi. Mà con phải gọi là ‘quý khách’ chứ không phải ‘khách’ đâu nhé."

Tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tôi hướng mắt về phía lối vào.

Mắt tôi lúc này thật sự không cách nào rời khỏi.

Lồng ngực tôi bắt đầu đập nhanh hơn, giọng nói thì trở nên run rẩy.

"X-xin chào quý khách!"

Vào một buổi chiều rạng rỡ mùa xuân.

"Chào anh, Yuu-san."

Cô bé xinh đẹp ấy, người luôn khiến tôi phải phiền não, lúc này đang ở ngay đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện