Tôi sẽ làm gì với kĩ năng Cầu lửa này ư? Đó là để ……. kết thúc giao kèo với Rose.

Giờ thì -- Tôi một lần nữa xem lại cách sử dụng Cầu lửa.

Đầu tiên, tưởng tượng hình ảnh một quả cầu lửa trong đầu….. tưởng tượng nó. Thực ra là tôi sẽ tự sát với kĩ năng này. Nỗi sợ tự nhiên ập đến làm tôi không thể tập trung được. Tôi nhìn lại một lần nữa vào kĩ năng “Bất diệt”

….. Được rồi. Mày sẽ sống thôi.

Cố lên nào, mình có thể làm được. Rank sức mạnh ý chí của tôi khá cao và khả năng kháng sợ cũng không tồi. Nhưng mà, tôi chưa từng cảm thấy nỗi sợ nào lớn như thế này!

Tôi tự nạt bản thân và cố gắng tưởng tượng lại.

“Cầu lửa”

Quả cầu lửa bắt đầu hình thành. Một vòng tròn phép thuật dần xuất hiện và phát sáng dưới chân tôi. Khi chắc rằng nó đã sẵn sàng, tôi phát động kĩ năng.

Khoảnh khắc đó, Quả cầu lửa đâm thẳng họng tôi và phát nổ. Máu từ cổ bắt đầu phun ra không ngừng, mặt đất quanh đó đều bị nhuốm một màu đỏ lòm. Tâm trí tôi lúc này chỉ còn duy một cơn bỏng rát đến cực độ. Dần dần, ý thức bắt đầu biến mất.

Và --

Kháng sợ tăng lên rank A

Bạn đã chết

Cùng lúc đấy, cửa sổ lịch sử hiện lên -- Tôi có thể nhìn thấy vết máu vung vãi trên tấm thảm và cái xác của mình đổ gục trên mặt đất.

Rồi -- Thế giới xung quanh chỉ còn lại hai màu đen trắng . Xác của tôi vẫn nằm đó. Cảnh này…… khá giống với màn hình chết trong mấy game MMO.

Nhưng, ý thức của tôi chưa hề biến mất.

Nói cách khác, cơ thể tôi đã chết nhưng tâm trí thì vẫn còn. Đây chính là minh chứng cho thấy kĩ năng “bất diệt” đã hoạt động.

Giờ thì ổn rồi.

Vẫn đề bây giờ là nghĩ xem tôi sẽ hồi sinh như nào………… Ở góc tầm nhìn, tôi thấy hình ảnh chibi Medea-nee đang cầm một tấm bảng gỗ.

Lúc đầu, tôi hơi nghi ngờ nên đã bỏ qua nó và tiếp tục xem xét về kĩ năng “bất diệt” …….. Uuoooo!? Nhưng chibi Medea-nee cứ lớn dần lên!

Và tôi thậm chí còn không thể chạm vào hay đẩy cô ta ra xa.

…… Ah, Tôi hiểu rồi. Thứ này hẳn đang cố giúp tôi.

Tôi quyết định nhìn kĩ hơn vào nó. Chibi Meadea-nee gật đầu và đưa tấm bảng gỗ lên cao hơn để tôi có thể thấy rõ.

Umm, Nó ghi gì nhỉ?

Bạn có muốn hồi sinh bây giờ không? Có/Không

Chỉ cần chọn một thôi sao?

Nếu vậy, thì chỉ có thể chọn ‘Có’ thôi, đúng không? Khi bấm vào, dòng chữ ‘Có’ mà tôi vừa chọn bắt đầu phát sáng.

Ngay sao đó, chibi Medea-nee bay về phía giữa tầm nhìn của tôi. Cô ấy nhanh chóng xoay liền một vòng làm tôi có thể thấy lớp vải ren màu trắng ẩn hiện ngay bên dưới chiếc váy ngắn.

“....... Cậu thấy rồi sao?”

Tay cô ấy liền giữ chặt chiếc váy trong khi khuôn mặt trở nên ngượng chín -- Nếu đã ngượng như vậy thì sao không mặc váy luôn váy dài từ đầu? (trans: Moeeee!)

“Nhưng, Yuzuki-kun thích váy ngắn mà, đúng không?”

“........Đúng là tôi có thích nó”

“Vậy thì, cứ coi như đó là dịch vụ hậu mãi đi”

Cũng có thể, nhưng…

“Tôi thực sự cảm rất thấy phấn khích xem cậu giở trò với cô bé đó đấy...”

“Um, Xin lỗi nhưng tôi phải hồi sinh sớm thôi. Sẽ không ổn nếu để Rose thấy tôi chỉ còn là một đống thịt như này”

“Được thôi. Tôi sẽ hồi sinh cho cậu khi chết. Lần này thì không sao, nhưng nếu để chết ở một nơi nguy hiểm, cậu sẽ chỉ bị kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn chết đi sống lại không thể thoát ra được. Vì vậy, hãy thật sự cẩn thận”

“Ah…… Hiểu rồi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn”

“À còn nữa. Theo những gì được ghi ở kĩ năng ‘Cuộc sống bất diệt’, thì thời gian hồi của nó là 24 giờ. Tức là nếu chết trong khoảng thời gian này sau khi hồi sinh, cậu sẽ phải chờ cho đến khi kĩ năng được hồi xong”

“Được rồi”

“Vậy thì, chúc cậu có một cuộc sống Yandere vui vẻ. Mãi dõi theo, Yuzuki-kun”

chibi Medea-nee dang hai tay ra và một luồng ánh sánh trắng chói lòa rọi thẳng vào mắt tôi.

Sau đó, tâm trí tôi dần trở lại với cơ thể.

Nhìn xung quanh, tôi vẫn còn nằm trên sàn nhà.

“..... Cô ấy có ý gì khi chúc tôi có một cuộc sống Yandere vui vẻ? Và sự thật là tôi cảm thấy hơi rợn người khi cô ấy nói rằng sẽ mãi dõi theo tôi”

Thật lòng, tôi không hề cảm thấy một chút ác ý nào từ Medea-nee, nhưng…… Mà, lạc trôi như vậy đủ rồi, tôi phải tìm cách thoát khỏi đây trước đã.

Tôi thử gượng dậy xem mình có cảm thấy đau đớn ở đâu không, nhưng có vẻ cơ thể tôi đã được phục hồi lại hoàn toàn. Trên hết, dưới đất lúc nãy còn be bét máu mà giờ chúng đã biến mất không còn một dấu vết gì. Thật là tiện lợi.

Sau đó, tôi mở bảng trạng thái để kiểm tra lại lần nữa. Bên dưới mục [Trạng thái bất lợi] đã không còn dòng ‘Giao kèo với Rose: E’ nữa.

Giờ thì tôi thể thoát khỏi căn phòng này rồi.

Tự do muôn năm!

Tôi chậm rãi mở cánh cửa và rời khỏi phòng. Khi đã chắc không còn ai, tôi đi dọc theo hàng lang đến cửa ra vào -- Và ở đây, đúng lúc tôi bước qua thì Rose cũng vừa rời khỏi phòng thay đồ.

Khôngggggggggggg!!

“...... Huh? Yuzuki onii-san!? Làm sao mà anh có thể rời khỏi căn phòng?”

Thôi xong rồi. Thật tệ hại. Thực sự quá là tệ hại.

Tôi đã phá bỏ giao kèo với cô ấy. Nếu phát hiện ra, hẳn cô ấy sẽ gọi lính gác đến và gông cổ tôi đi. Phải cố gắng làm cô ấy xao lãng để câu kéo thêm một chút thời gian!

“Em không hiểu làm sao mà anh có thể rời khỏi được, anh có thể nói cho em biết không?…..”

“E-Em không việc gì phải lo lắng đâu! Chẳng phải em nói là đi thay đồ sao, Rose? Nhưng có vẻ như em vẫn chưa xong nhỉ?”

Cô ấy nói đi thay đồ, nhưng trông cô ấy không giống như đã làm vậy chút nào. Thậm chí cô ấy vẫn còn giữ vài chiếc quần lót trên tay. Hi vọng câu hỏi gây ngượng như vậy có thể khiến cô ấy xao lãng.

Và thế là, Rose vòng tay ra sau, cơ thể cô co rúm lại vì ngượng ngùng ----

“Umm…… Đó là vì đồ lót của em bị ướt, nên phải cởi nó ra. Nhưng em lại tự hỏi không biết loại nào mới hợp với sở thích của anh…… Vậy, anh thích cái nào nhất?”

Rose chìa cả hai tay ra trước mặt tôi. Một bên là chiếc quần lót màu trắng đơn giản và tay còn lại đang cầm loại vải nhung màu đen bóng.

…. Thích cái nào nhất sao? Mà quan trọng hơn, cô ấy đã cởi nó ra --- vậy có nghĩa là cô ấy đang không mặc gì sao?!

Một cô gái xinh đẹp, chỉ kém tôi 1-2 tuổi, đang đứng ngay trước mặt tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy gothic và sau lớp vải đó là chẳng gì cả,....... ngoài một 'khu vườn thạch thảo' ra.

Điều này ……. thật quá sức tưởng tượng. (trans: Các bạn tưởng tượng hộ anh ấy đi.)

----- Tôi nên làm gì bây giờ?!

“Eh….. Yuzuki onii-san? Hãy nói cho em biết anh thích cái nào hơn đi?”

“Ừm, Anh nghĩ em khỏi cần mặc gì luôn là tốt nhất”

“...... Yuzuki onii-san thật dâm dê”

Uwa. Cái cử chỉ, giọng điệu ngại ngùng này, Rose thật không thể đáng yêu hơn được nữa …………. Tôi vừa nói cái gì vậy hả trời!!!!!?

Tại sao tôi lại nói cho cô ấy điều mình đang nghĩ!?

--K-Không, Chắc chắn đây đúng là một quyết định sáng suốt. Tôi trả lời từ tận đáy lòng mình mặc dù điều này làm tôi cảm thấy thật tồi tệ. Nó sẽ khiến Rose nghĩ giao kèo vẫn còn tác dụng.

Eh…… Đúng vậy. Tôi nói thế chỉ để khiến Rose tin rằng giao kèo chưa bị phá bỏ!

Haa~, Bĩnh tĩnh lại nào. Dẫu sao, tôi cũng đã làm cô ấy xao lãng một chút. Giờ chỉ cần tìm đường thoát nữa thôi.

“Dù sao thì, Yuzuki onii-san?”

“Chuyện gì?”

“Em vẫn không hiểu làm sao anh có thể rời khỏi đó, nhưng anh có trở lại căn phòng được không?”

“..........”

Tôi tự sát đây.

Thật kinh khủng. Nếu giờ quay lại căn phòng, chuyện giao kèo bị phá bỏ chắc chắn sẽ bị bại lộ. Tôi không thể để điều đó xảy ra được. Có lẽ, tôi sẽ phải quyết liệt hơn,

--- Thở hít một hơi thật sâu.

“Xin lỗi, nhưng anh không thể làm vậy”

“Eh, Không thể nào!? Làm sao mà anh có thể phá vỡ được giao kèo của quỷ nhãn!?”

“Làm sao thì --- Anh xin lỗi”

Tôi cảm thấy hối tiếc về rất nhiều điều. Ảo tưởng về những chuỗi ngày được sống hạnh phúc bên Rose đã không còn nữa.

Hơn nữa, tôi không hề muốn trở thành thú cưng của bất kì ai cả. Đã là vậy, Tôi quay người và phóng đi.

“Đợi đã, Yuzuki onii-san! Đợi chút đã”

Rose hoảng hốt túm chặt lấy tôi. Tôi ngay lập tức gỡ tay cô ấy ra, nhưng - Tôi không thể gỡ nó ra được! Tại sao!?

“....Hmm? Yuzuki onii-san?”

Tôi đã nghĩ có thể dễ dàng bỏ tay cô ấy ra, nhưng bây giờ cô ấy lại nhìn bằng ánh mắt bối rối. Ê này, người bối rối nhất ở đây là tôi mới đúng.

Giao kèo với Rose đã chấm dứt - Vậy tại sao tôi lại không thể gạt tay cô ấy ra?

Đột nhiên, tôi để ý đến cửa sổ lịch sử ở góc tầm nhìn.

Ở đó xuất hiện dòng chữ ghi lại rằng tôi không thể làm tổn thương phụ nữ do hiệu ứng của kĩ năng ‘Người đòi nữ quyền’. Điều này thực sự còn tệ hơn cả bản giao kèo với Rose!

Thôi xong! Làm sao để có thể thoát khỏi tình hình hiện tại đây?!

“Umm……. Rose? Em có thể thả anh ra không?”

“..... Có đúng là Yuzuki onii-san không thể gạt tay em ra không?”

“L-L-Làm gì có chuyện đó!”

“Vậy tức là anh không hề muốn chạy trốn khỏi em sao?”

“Ummm. Điều này ---”

Cho dù có trả lời thể thế nào thì tôi cũng bị mắc kẹt ở đây.

Tôi nên làm gì bây giờ? Làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này? Một nụ cười quyến rũ nở trên khuôn mặt Rose.

“Đúng như em nghĩ, Yuzuki onii-san không thể gạt tay em ra. Oh, hay là anh không thể làm vậy với mọi phụ nữ khác?”

“Ý-Ý em là gì cơ?”

“Fufu~, Em hiểu rồi. Yuzuki onii-san, anh có kĩ năng ‘Người đòi nữ quyền’ đúng không? Thậm chí rank của nó còn khá cao là đằng khác~”

“Tại sao em lại b---”

Tôi chỉ kịp hét lên trước khi Rose nhanh chóng bịt miệng tôi lại. Cô ấy nói, “Có lẽ, em đã đoán đúng rồi” và nở một một cười mê hoặc.

“Vậy thì, Yuzuki onii-san, Đến lúc chúng ta trở về phòng rồi”

Rose ôm lấy cánh tay tôi và bắt đầu bước về phòng. Tôi không thể làm gì được -- Đã không còn đường thoát nữa rồi.

“Chết tiệt…..”

Nhờ vào tiếng ồn lúc nãy, mà bây giờ những hầu gái đều đã tập trung lại đây. Làm sao mà tôi có thoát khỏi Rose và băng qua đám hầu gái đó chứ. Điều duy nhất mà tôi có thể làm được là nghe theo lời Rose và chờ một cơ hội khác.

“Um…… Anh xin lỗi vì đã cố bỏ đi. Anh sai rồi”

“.... Yuzuki onii-san?”

Do tôi đột nhiên thay đổi thái độ, Rose nhìn tôi bối rối.

“Um. Anh không biết mình là mình đã nghĩ cái gì nữa”

“Vậy sao ……. Được rồi. Vì em thích Yuzuki onii-san vậy nên em sẽ tha thứ cho anh vì đã thất hứa và rời khỏi phòng”

“..... Rose, cảm ơn em”

Đa số những Yandere mà tôi từng gặp còn ích kỉ hơn thế này. Ví dụ như Hinano đã từng nói, “Em không bao giờ phép anh làm những gì mà em không thích”

Vậy nên, Tôi thấy Rose thật đáng yêu khi đã tha thứ cho tôi.

Tuy nhiên --

“Nhưng, cho dù là vậy, anh lại vẫn cố chạy trốn khỏi em. …… Rõ ràng là anh phải bị trừng phạt vì điều đó. Anh có đồng ý không? Sau chuyện này, em sẽ không bao giờ để anh thoát được nữa”

“....Eh?”

Rose đứng trước mặt tôi, và thì thầm “Ngủ”

Ngay lập tức, một vòng tròn phép thuật xuất hiện dưới chân cô ấy --

“Chúc ngủ ngon, Yuzuki onii-san”

Tâm trí tôi dần chìm vào giấc ngủ.

-----------------TheEnd--------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện