“.....Thật là khủng khiếp”
Tôi đã được đưa đến một cánh đồng nào đó. Tôi thất vọng gục người xuống khi nghĩ lại về những điều đã xảy ra.
Tôi biết tại sao mình lại dễ dãng tin lời cô ấy như vậy, vì cô ấy đã cứu mạng tôi? Hay vì cô ấy là một nữ thần..... Dù sao thì, đó vẫn là lỗi của tôi khi đã tin cô ấy.
Từ giờ tôi sẽ phải cẩn thận hơn. Ngay hiện tại, tôi có thể đang bị một Yandere nào đó dòm ngó..... Thêm nữa, tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi rằng nó còn thu hút cả một nữ thần Yandere.
Nói đi cũng phải nói lại, nhờ có cô ấy, mà tôi mới có thể có cuộc sống thứ hai này. Có thể cách cư xử của cô ấy hơi lạ, nhưng, nếu so sánh với kiếp trước của tôi, cô ấy vẫn là hạng người “tử tế”.
..... Mà, tôi không chắc nếu so sánh những cô gái Yandere bình thường với nữ thần Yandere thì ai sẽ có sức mạnh Yan kinh khủng hơn? Dù sao thì, tôi cảm thấy tốt hơn khi ở cạnh Medea-nee hơn những cô gái khác.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn gọi cô ấy là Medea-nee........Nhưng cũng có thể, cô ấy làm vậy để gây xao nhãng rồi lừa tôi.
Mà....... nghĩ lại thì tôi vẫn cảm thấy thật tuyệt,
Sau mọi chuyện, cô ấy thật sự đã cho tôi tái sinh đến thế giới khác. Mặc dù cơ hội gặp một cô ấy bình thường và có một cuộc sống bình yên đã trở thành một giấc mơ xa vời.
Giờ thì, nên làm gì đầu tiên đây. Để xem nơi này là đâu đã--- và hiệ trông tôi như thế nào.
Thứ nhất, quần áo...... Tôi đang mặc một bộ khá đơn giản, khác với loại tôi mặc lúc trước. Có phải Medea-nee đã làm điều này để tôi có thể dễ hòa nhập hơn không? .... không, tôi nên dừng nghĩ về việc đó. Đặc biệt là vì điều đó có nghĩa là cô ấy có thể đang giữ bộ quần áo cũ của tôi.
Mà kệ nó đi, quan trọng là sóng sót đã. Để xem có thứ gì hữu dụng trên người không...... không gì hết. Tôi bị ném vào giữ một nơi “đồng không mông lạnh” chỉ với 2 bàn tay trắng?
Tôi chắc chắn sẽ chết đói nếu cứ để mọi chuyện như thế này. Mà đó chẳng vấn đề gì, rồi sau đó tôi sẽ lại hồi sinh thôi. Nhưng sẽ thật xàm xí nếu “ngủm” theo cách đó
Còn gì nữa không nhỉ..... À đúng rồi, hộp đồ!
....Eh? Mở nó kiểu gì ra bây giờ?
Tôi tưởng tượng một chiếc hộp đang mở ra trong đầu và--- nó xuất hiện. Một cửa sổ bán trong suốt ngay trước mắt tôi, trong đó đang có 10 đồng vàng đang lăn tròn bên trong cửa sổ.
Hẳn đây là một lượng tiền lớn, nhưng---- làm gì với nó đây??
Thật là vô dụng. Tôi nên tìm xem có làng mạc nào quanh đây không.
Tôi đang ở trên một ngọn đồi nhỏ và từ đằng xa tôi có thể thấy một con đường trông như đường cao tốc. Nếu đi dọc theo nó, tôi chắc chắn sẽ tìm được một ngôi làng, nhưng... điiều quan trọng là tôi không biết mình phải cuốc bộ bao lâu.
Tôi cần có kế hoạch dự phòng – Đột nhiên một cửa sổ nhỏ xuất hiện ở góc tầm nhìn.
Cái gì đây—
Chào mừng tới Algonia!
Yuzuki-kunm, bạn đã đươc dịch chuyển vùng đông nam của đảo Grand.
..... Dòng thông báo này.--- Nó làm tôi nhớ đến Medea-nee. Hay là do tôi tưởng tượng?
....... Cô ấy nói cô ấy đã theo dõi tôi trong suốt một thời gian dài và có vẻ như đó là sự thật.
Tôi có viết vài chữ vào cửa sổ nhưng không thể. Nó đơn giản chỉ là một lời chào mừng tân thủ trong mấy game RPG cổ điển.
Xem nào, nếu đã có màn hình chào mừng, thì chắc sẽ phải có minimap (aka bàn đồ nhỏ) ở đâu đó? Nhưng tôi có thể nói là không hề có thứ như vậy.
Có vẻ như, cửa sổ này chỉ hiển thị tin nhắn hệ thống và thời gian.
Không còn lựa chọn nào khác. Giờ chỉ còn xem nên đi theo hướng nào. Khi đang mải suy nghĩ như vậy, tôi chợt nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của một cô gái.
Đ-Đó là cái gì vậy? Tiếng kêu hẳn không phải đến từ một cặp nam nữ đang cùng nhau chơi “xếp hình” rồi— trong thế giới khác, “hoạt động ngoài trời” như vậy có được tính là rắc rối không? (trans: mày là main thì nhẽ ra phải lao đến cứu cmm đi, thế éo nào lại nghĩ đến tiếng rên là sao?) Theo đúng mô-típ đó sẽ là ai đó bị một lũ cướp tấn công.
Tôi theo bản năng dừng chân lại và quay đầu về phía phát ra tiếng kêu.
Thế giới MMORPG này được tạo ra bởi nữ thần Yandere. Tôi nghe thấy tiếng cô gái kêu lên khi vừa mới tới đây—Tôi đoán đây có thể là Event mở đầu của game.
Có thể sao? Một cô gái bình thường đang cần giúp đỡ?
Thực lòng thì, tôi nghĩ cô ấy hẳn là Yandere. Chắc chắn là một Yandere rồi.
Tôi hi vọng đời mình sẽ sống thanh thản và gặp một cô gái bình thường. Vì thế tôi không hề muốn dính dán đến Yandere một chút nào.
Tôi không muốn làm vậy, nhưng...... Tôi không thể bỏ mặc một gái như vậy được.
Tôi thở dài.
Đầu tiên – Tôi sẽ chiến đấu như thế nào.
Tôi đã học vài kĩ năng sẽ hữu dụng khi sống trong một thế giới mà Yandere có thể ló mặt ra bất cứ đâu. Tôi cần kiểm tra lại kĩ năng của mình. Tôi bắt vừa di chuyển về phía tiếng kêu và kiểm tra bảng trạng thái của mình.
[Tên]: Minase Yuzuki
[Đánh giá tổng quan]: 102,900
[Kĩ năng cơ bản]
Sức mạnh: D
/
Thể lực: C /
Thông minh: E
/
Nhanh nhẹn: D
/
Sức mạnh phép thuật: F
/
Sức mạnh ý chí: AAA /
May mắn: A.
[Kĩ năng phòng thủ]
Kháng vật lí: D
/
Kháng tê liệt: C
/
Kháng độc: D
/
Kháng nguyền rủa: F
/
Kháng sợ: B
/
Kháng rối loạn: E
[Kĩ năng tấn công]: Không
[Kĩ năng phép thuật]:
Hồi phục: F
/
Giải độc: F
/
Chữa bệnh: F
[Kĩ năng khéo léo]
May vá:
E
/
Rập giấy: F
/
Thiết kế: E
/
Dệt vải: F /
Làm gỗ: F
[Kĩ năng bẩm sinh]
Binh pháp tôn tử /
Phép thuật tấn công
/
Phép thuật hồi phục
/
Phép thuật hỗ trợ
/
Thợ may
/
Cưỡi ngựa /
Đàm phán /
Sản xuất
/
Diễn xuất
[Kĩ năng đặc biệt]
Thẩm định: F / Hộp đồ / Cảnh báo: F / Vô niệm: F (trans: xài skill mà không cần niệm)
[kĩ năng hiếm]
Cuộc sống bất diệt: F
Được Yandere “yêu tới chết”: SSS
[Trạng thái bất lợi]
Người ủng hộ phong trào đòi nữ quyền: S
[Danh hiệu]
Mối tình đầu của nữ thần Medea
Đón nhận “tình yêu” của nữ thần Medea
Người du hành từ thế giới khác
Được Yandere “yêu tới chết”
[SP]: 0 SP
…….Hmm? Tôi có rất nhiều kĩ năng khác nhau, nhưng về kĩ năng tấn công thì ………. Ahhaha đúng rồi, tôi chả có cái nào cả. Đơn giản vì tôi có thể tái sinh sau khi chết, nên cũng không cần lắm. Vậy nên tôi tập trung thu thập các kĩ năng bẩm sinh và kĩ năng đặc biệt.
Trên hết…. Những danh hiệu lạ lùng tiếp tục xuất hiện, và có vẻ như nó không có ích gì trong trận chiến nào hết. Mà có chiến đấu thì tôi cũng nhanh chóng ngậm củ tỏi và Bad end!
À đâu có. Nếu chết thì sẽ lai được hồi sinh thôi, vậy thì việc gì sao phải xoắn?
Một chiếc xe ngựa bên vệ đường dần xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Xung quanh nó có ba người trông như hiệp sĩ. Họ đang chống lại một đám người nhìn có vẻ giống lũ cướp.
Bọn cướp có số lượng đông hơn nhiều, nhưng có vẻ như 3 người hiệp sĩ có vẻ đã được huấn luyện bài bản. Tôi có thể nói rằng, không hề có hiệp sĩ nào bị thương cả, trong khi đó đã có vài tên cướp đã nằm lăn trên mặt đất.
Tuy nhiên, số lượng “xoạc” chất lượng. Phe hiệp sĩ đã phải lui về cố thủ ở chiếc xe ngựa.
Tôi cảm thấy hơi kinh hoàng khi lần đầu tiên chứng kiến một cuộc chiến thật sự.
Mặc dù không có kĩ năng tấn công, song tôi vẫn muốn làm điều gì đó giúp họ.
Nếu chết tôi sẽ lại được hồi sinh, nhưng những cảm giác đau đớn vẫn còn đó. Và tôi không hề muốn như vậy. Khi đang đứng như trời trồng ở đó…….. tôi bắt gặp một gái tóc vàng ở trong cỗ xe ngựa.
“Câu kia. Đừ tới đây! Nguy hiểm lắm! Hãy chạy trốn đi!”
Trong tính huống nguy hiểm như này, người ta thường sẽ lo cho mạng sống của mình trước. Vậy mà cô gái - người có vẻ trẻ hơn tôi - lại lo lắng rằng tôi có thể vị liên lụy.
Tôi nên làm gì đây, có thể tôi bất tử, nhưng tôi lại không hề có kĩ năng cũng như kinh nghiệm thực chiến?
Tôi tự vả vào mặt mình 1 cái rồi chạy thẳng vào trận chiến “trans: da xâu gank tem 15p gg”
Tôi vừa thét lớn, chạy đến chỗ xe ngựa nơi cuộc ẩu đả đang diễn ra. Và cố tìm cho mình một thanh từ từ xác một tên cướp gấn đó.
“N-Ngươi là ai?”
Một nữ hiệp sĩ hét vào tôi khi thấy tôi cầm thanh kiếm lên.
“Làm ơn, đừng đánh đánh. Chúng ta cùng một phe”
Tôi đáp lại và chứng minh bắng cách đâm vào một tên cướp đang định tấn công cô ấy. Tên cướp nhanh chóng né được và lui lại giữ khoảng cách giữa tôi và phe hiệp sĩ.
Sau đó, tôi chạy về phía hiệp sĩ đang đứng.
“Cậu có thật sự cùng phe chúng tôi không?”
Một nữ hiệp sĩ khác đang khống chế một tên cướp quay lại hỏi.
Tôi muốn giúp mọi người một tay. Nhưng đừng kì vọng nhiều quá, tôi cũng chỉ là một người qua đường thôi.
Tôi tuyên bố hùng hồn trong bộ dạng trang nghiêm nhất có thể.
Tôi không biết cô ấy có chịu lời tôi hay không, nhưng có vẻ như tôi đã thuyết phục cô ấy. Trong khi dùng kiếm kết liễu tên cướp, tôi có thể thấy nụ cười của cô ấy (trans: ahihi :”>)
“Cảm ơn. Giờ chúng tôi sẽ xử lí bọn cướp, còn câu hãy bảo vệ xe ngựa. Chúng ta sẽ hoàn toàn vô vọng nếu để bọn chúng bắt được tiểu thư làm con tin”
“Cứ để chuyện đó cho tôi”
Tôi vốn không có kĩ năng hay kinh nghiệm chiến đấu nào cả, nên việc đánh bại một tên cướp sẽ thực sự khó khăn. Nhưng trong tình cảnh, tôi nghĩ mình có thể ngăn chúng tiên tới chiếc xe ngựa. Dù sao thì tôi cũng đã có gắng.
Chĩa thanh kiếm về phía bọn cướp, tôi gào to.
“--- chúng mày vào, tao cân”
Vào lúc đó,
một tên trong đám cướp vượt qua được phe hiệp sĩ và thẳng về phía tôi, hắn nói: “cái thằng pick da xâu đi SP phế vật, đã feed
mà còn to mồm à, đồ trẻ trâu” (trans: Nguyên văn: ngươi cũng dũng cảm đấy, oắt con)
Đừng, umm, tôi xin lỗi.
Tôi chỉ định hét lên để làm rõ sự hiện diện của tôi thôi. Vậy nên, hắn đâu cần phải lao vào chỗ tôi?
“Chuẩn bị đếm số đi”
“---!”
Tên cướp bổ cây kiếm xuống đầu tôi. Theo phản xạ, tôi đưa kiếm lên và -------- chặn được đòn tấn công của hắn.
……. h-hử>
--- tất cả chìm trong im lặng một khoảng khắc.
Tên cướp cố giang tay ra bóp lấy cổ tôi, nhưng….. hắn quá chậm. Chỉ với một tay, tôi kéo luôn cả 2 tay xuống và dùng tay còn lại đập cán kiếm vào cằm hắn.
“Gahh!?”
Tên cướp nằm lăn lộn xuống đất và hét lên đau đớn.
Bằng cách nào ……. hắn yếu hơn tôi tưởng.
Không được, còn quá sớm để quẩy sớm.
Chắc đây là tên yếu nhất nhất trong 4 tên cướp. tên cướp A này có lẽ là tiểu tốt hay cái gì đó tương tự.
“T-Thủ lĩnh bị giết rồi!”
“Không thể nào! Chỉ với một đòn đánh ư!”
“---Rút lui! Chạy đi! Mọi người, chạy trốn đi!”
Những tên cướp khác nhìn vào thằng A đã bị đánh xuống đất và kêu lên. Có vẻ chúng đã mất hết ý chí chiến đấu. Tên này có vẻ không phải loại yếu ớt gì, Thực tế, hẳn lại là kẻ cầm đầu băng cướp.
…...Eh, đùa nhau à?
“Cậu đã cứu chúng tôi rồi. Cậu nói mình chỉ là người qua đường để lừa bọn chúng đúng không?”
Khi còn đang sủng sốt, một trong 3 nữ hiệp tiến đến nói với tôi.
“Ừm mà….. tôi mới chỉ nghiêm túc, nhưng…..”
“Fufu~ cậu không cần phải khiêm tốn. Chúng không phải lúc cướp bình thường đâu, vậy mà cậu có thể đánh bại tên thủ lính chỉ trong một đòn đánh. Nếu nói cậu là một người bình chắc sẽ chẳng có ai tin cả”
“.....Chúng không phải lũ cướp bình thường ư?”
“Chúng đúng cướp, nhưng tên thủ lĩnh có vẻ đã được đào tạo rất tốt. Trên hết, chúng tấn công cả vào chiếc xe ngựa được hộ tống bởi đoàn hiệp sĩ. Không tên cướp bình nào dám làm chuyện đó. Chắc hẳn, có một tổ chức lớn hơn đằng sau chuyện này.”
“... Tôi hiểu”
Hmm…. chuyện là vậy à? nếu là tên cướp, tôi sẽ tấn công người qua đường hay thương gia không có đoàn hộ tống.
Đã là vậy, thì sao tôi có thể đánh bại tên cướp dễ dàng như vậy?
Tôi không biết thực chiến hay có kĩ năng tấn công nào
Tôi chỉ có những kĩ năng chiến đấu cơ bản, nhưng ít nhất. chỉ số của nó cũng tăng 10%. (trans: người bình thường cũng chỉ quanh quả ở mức 10k mà thím lên tận 100k thì chả thế)
Nếu tên cướp thực sự mạnh, tôi chắc chắn sẽ không thể đánh bại hắn.
Khi còn đang mải nghĩ, cánh cửa của cỗ xe ngựa ở sau lưng tôi bật mở.
Một cô gái nhảy xuống từ trên chiếc xe, cô có một mái tóc vòng và mặc trên mình một bộ đồ Gothic Lolita ------Ueh!?
“Onii-san, cảm ơn vì đã cứu em”
Cô gái nhỏ nhảy về phía tôi tôi, theo phản xạ tôi ôm cô bé vào người . Tôi gần như đã hét lên theo thót quen.
Tôi tự nhiên nhớ lại cái lúc mà Hinano giết tôi.
Sau khi nghe cô ấy thể hiện sự biết ơn, tôi đoán cô ấy sẽ nói, “Và đó là tại sao em sẽ giết anh, để chúng ta được mãi mãi bên nhau”
Nhưng, cô gái tóc vàng này lại không hề làm như vậy. Nhỏ ôm tôi rất dịu dàng.
Có thể, cô ấy chỉ là một gái bình thường -- Tôi chậm dãi nhìn xuống cô gái đang quấn lấy tôi.
Cô cao tầm đến cổ tôi và nhìn tầm 14 đến 16 tuổi. Tôi mới chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt, nhưng chắc hẳn cô ấy rất đáng yêu.
Cô ấy không có vẻ gì giống Yandere cả.
….. Không, còn quá sớm để kết luận.
Cô gái trẻ cư xử như một môt cô gái bình thường, nhưng cô ấy có thể thay đổi thái độ bất cứ lúc nào. Có lẽ tôi nên để mắt tới cô ấy một thời gian.
“Rose-sama, người đang thô lỗ với ân nhân của mình đấy”
Có vẻ thái độ tôi lúc này như đang bực mình.
Người nữ hiệp sẽ nói chuyện với tôi trước đó cảnh cáo cô gái
Nghe vậy, cô bé tên Rose lại lui lại và nói: “E-Em xin lỗi”
Cô ấy có vẻ như hơi hưởng loạn, nhưng sau đó, cô liền nắm lấy vạt váy và chào và nhúm chân một cách lịch sự.
“Cho em xin lỗi về chuyện đó. Em tên là Rose. Con gái nhất của gia tốc Brad. Cảm ơn anh đã cứu mạng em.”
Tính trẻ con của cô ấy biến mất vào thay vào đó là cách cư xử của một quý cô. Cô nói là con gái của gia tộc Brad; có nghĩa cô ấy là quý tộc ư?
Tôi ngạc nhiên khi thấy được khuân mặt của cô ấy. Con mắt 2 màu với bên trái mà xanh và phần còn lại là một màu vàng rực. Đôi mắt đó thật kì lạ.
Đúng vậy…… giống như một con quỷ.
“Umm? Anh có thể nói tên mình cho em biết không?”
“Ah, xin lỗi. Tên anh là Minas--- ý lộn. Tên anh là Yuzuki.”
Có thể ở thế giới này. Chỉ quý tốc mới được mang họ. Nên tôi chỉ nói với cô ấy tên của mình.
“Yuzuki onii-san đúng không”
“......onii-san?”
“Um…. Anh không thích nó sao?”
“Ah, không , em cứ nói như vậy cũng được”
Tôi đã rất bối rối khi gọi nữ thần là Medea-nee, nhưng trước đây tôi được gọi là onii-san rồi.
Dù sao thì, tôi không hề có em gái.
Chính xác hơn, đó là cô bé nhà hàng xóm đã gọi tôi vậy. Tôi còn nhớ những gì cô ấy nói “Em yêu anh onii-chan. Vậy nên, đừng nói chuyện với cô gái nào khác nhé……. Em sẽ xiên vài lỗ trên người anh đấy ”
“Cảm ơn rất nhiều, Yuzuki onii-san. Cảm ơn đã cứu chúng em. Có phiền không nếu anh đến nghỉ ở nhà em?”
“Eh, nhà em…..”
“Đúng vậy, Em thực sự muốn cảm ơn anh một cách đầy đủ…… có được không?”
“Em chỉ cần nói cảm ơn thôi là được rồi…..”
Tôi bắt đầu có giác kì lạ từ cô ấy. Nó kiểu như, “Em sẽ dành cho anh cả đời mình, hoặc em sẽ nhốt anh trong một căn phòng và chăm sóc anh mãi mãi”
Cô ấy có thực sự muốn cảm ơn tôi không…… Tôi có nên tin lời cô ấy?
“Umm, Em có làm phiền anh không?”
Rose trông có vẻ buồn khi tôi bắt đầu nghi ngờ cô ấy.
Cô ấy không có vẻ gì giống với cô hàng xóm Yandere lúc trước. Có thể, cô ấy thực sự muốn cảm ơn.
…. Đúng vậy.
Rất khó Rose có thể là một Yandere, từ lúc gặp nhau đến giờ, cô ấy chưa hề có một biểu hiện đang ngờ nào cả. Nếu cứ nghi ngờ như vậy, tôi sẽ không thể kết bạn được với ai.
Tôi sẽ tin vào Rose ---- Và chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.
------------------TheEnd--------------
Nếu có bất kì lỗi phát nào,
phiền bạn hãy ghi lại và cmt xuống dưới.
Tôi đã được đưa đến một cánh đồng nào đó. Tôi thất vọng gục người xuống khi nghĩ lại về những điều đã xảy ra.
Tôi biết tại sao mình lại dễ dãng tin lời cô ấy như vậy, vì cô ấy đã cứu mạng tôi? Hay vì cô ấy là một nữ thần..... Dù sao thì, đó vẫn là lỗi của tôi khi đã tin cô ấy.
Từ giờ tôi sẽ phải cẩn thận hơn. Ngay hiện tại, tôi có thể đang bị một Yandere nào đó dòm ngó..... Thêm nữa, tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi rằng nó còn thu hút cả một nữ thần Yandere.
Nói đi cũng phải nói lại, nhờ có cô ấy, mà tôi mới có thể có cuộc sống thứ hai này. Có thể cách cư xử của cô ấy hơi lạ, nhưng, nếu so sánh với kiếp trước của tôi, cô ấy vẫn là hạng người “tử tế”.
..... Mà, tôi không chắc nếu so sánh những cô gái Yandere bình thường với nữ thần Yandere thì ai sẽ có sức mạnh Yan kinh khủng hơn? Dù sao thì, tôi cảm thấy tốt hơn khi ở cạnh Medea-nee hơn những cô gái khác.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn gọi cô ấy là Medea-nee........Nhưng cũng có thể, cô ấy làm vậy để gây xao nhãng rồi lừa tôi.
Mà....... nghĩ lại thì tôi vẫn cảm thấy thật tuyệt,
Sau mọi chuyện, cô ấy thật sự đã cho tôi tái sinh đến thế giới khác. Mặc dù cơ hội gặp một cô ấy bình thường và có một cuộc sống bình yên đã trở thành một giấc mơ xa vời.
Giờ thì, nên làm gì đầu tiên đây. Để xem nơi này là đâu đã--- và hiệ trông tôi như thế nào.
Thứ nhất, quần áo...... Tôi đang mặc một bộ khá đơn giản, khác với loại tôi mặc lúc trước. Có phải Medea-nee đã làm điều này để tôi có thể dễ hòa nhập hơn không? .... không, tôi nên dừng nghĩ về việc đó. Đặc biệt là vì điều đó có nghĩa là cô ấy có thể đang giữ bộ quần áo cũ của tôi.
Mà kệ nó đi, quan trọng là sóng sót đã. Để xem có thứ gì hữu dụng trên người không...... không gì hết. Tôi bị ném vào giữ một nơi “đồng không mông lạnh” chỉ với 2 bàn tay trắng?
Tôi chắc chắn sẽ chết đói nếu cứ để mọi chuyện như thế này. Mà đó chẳng vấn đề gì, rồi sau đó tôi sẽ lại hồi sinh thôi. Nhưng sẽ thật xàm xí nếu “ngủm” theo cách đó
Còn gì nữa không nhỉ..... À đúng rồi, hộp đồ!
....Eh? Mở nó kiểu gì ra bây giờ?
Tôi tưởng tượng một chiếc hộp đang mở ra trong đầu và--- nó xuất hiện. Một cửa sổ bán trong suốt ngay trước mắt tôi, trong đó đang có 10 đồng vàng đang lăn tròn bên trong cửa sổ.
Hẳn đây là một lượng tiền lớn, nhưng---- làm gì với nó đây??
Thật là vô dụng. Tôi nên tìm xem có làng mạc nào quanh đây không.
Tôi đang ở trên một ngọn đồi nhỏ và từ đằng xa tôi có thể thấy một con đường trông như đường cao tốc. Nếu đi dọc theo nó, tôi chắc chắn sẽ tìm được một ngôi làng, nhưng... điiều quan trọng là tôi không biết mình phải cuốc bộ bao lâu.
Tôi cần có kế hoạch dự phòng – Đột nhiên một cửa sổ nhỏ xuất hiện ở góc tầm nhìn.
Cái gì đây—
Chào mừng tới Algonia!
Yuzuki-kunm, bạn đã đươc dịch chuyển vùng đông nam của đảo Grand.
..... Dòng thông báo này.--- Nó làm tôi nhớ đến Medea-nee. Hay là do tôi tưởng tượng?
....... Cô ấy nói cô ấy đã theo dõi tôi trong suốt một thời gian dài và có vẻ như đó là sự thật.
Tôi có viết vài chữ vào cửa sổ nhưng không thể. Nó đơn giản chỉ là một lời chào mừng tân thủ trong mấy game RPG cổ điển.
Xem nào, nếu đã có màn hình chào mừng, thì chắc sẽ phải có minimap (aka bàn đồ nhỏ) ở đâu đó? Nhưng tôi có thể nói là không hề có thứ như vậy.
Có vẻ như, cửa sổ này chỉ hiển thị tin nhắn hệ thống và thời gian.
Không còn lựa chọn nào khác. Giờ chỉ còn xem nên đi theo hướng nào. Khi đang mải suy nghĩ như vậy, tôi chợt nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của một cô gái.
Đ-Đó là cái gì vậy? Tiếng kêu hẳn không phải đến từ một cặp nam nữ đang cùng nhau chơi “xếp hình” rồi— trong thế giới khác, “hoạt động ngoài trời” như vậy có được tính là rắc rối không? (trans: mày là main thì nhẽ ra phải lao đến cứu cmm đi, thế éo nào lại nghĩ đến tiếng rên là sao?) Theo đúng mô-típ đó sẽ là ai đó bị một lũ cướp tấn công.
Tôi theo bản năng dừng chân lại và quay đầu về phía phát ra tiếng kêu.
Thế giới MMORPG này được tạo ra bởi nữ thần Yandere. Tôi nghe thấy tiếng cô gái kêu lên khi vừa mới tới đây—Tôi đoán đây có thể là Event mở đầu của game.
Có thể sao? Một cô gái bình thường đang cần giúp đỡ?
Thực lòng thì, tôi nghĩ cô ấy hẳn là Yandere. Chắc chắn là một Yandere rồi.
Tôi hi vọng đời mình sẽ sống thanh thản và gặp một cô gái bình thường. Vì thế tôi không hề muốn dính dán đến Yandere một chút nào.
Tôi không muốn làm vậy, nhưng...... Tôi không thể bỏ mặc một gái như vậy được.
Tôi thở dài.
Đầu tiên – Tôi sẽ chiến đấu như thế nào.
Tôi đã học vài kĩ năng sẽ hữu dụng khi sống trong một thế giới mà Yandere có thể ló mặt ra bất cứ đâu. Tôi cần kiểm tra lại kĩ năng của mình. Tôi bắt vừa di chuyển về phía tiếng kêu và kiểm tra bảng trạng thái của mình.
[Tên]: Minase Yuzuki
[Đánh giá tổng quan]: 102,900
[Kĩ năng cơ bản]
Sức mạnh: D
/
Thể lực: C /
Thông minh: E
/
Nhanh nhẹn: D
/
Sức mạnh phép thuật: F
/
Sức mạnh ý chí: AAA /
May mắn: A.
[Kĩ năng phòng thủ]
Kháng vật lí: D
/
Kháng tê liệt: C
/
Kháng độc: D
/
Kháng nguyền rủa: F
/
Kháng sợ: B
/
Kháng rối loạn: E
[Kĩ năng tấn công]: Không
[Kĩ năng phép thuật]:
Hồi phục: F
/
Giải độc: F
/
Chữa bệnh: F
[Kĩ năng khéo léo]
May vá:
E
/
Rập giấy: F
/
Thiết kế: E
/
Dệt vải: F /
Làm gỗ: F
[Kĩ năng bẩm sinh]
Binh pháp tôn tử /
Phép thuật tấn công
/
Phép thuật hồi phục
/
Phép thuật hỗ trợ
/
Thợ may
/
Cưỡi ngựa /
Đàm phán /
Sản xuất
/
Diễn xuất
[Kĩ năng đặc biệt]
Thẩm định: F / Hộp đồ / Cảnh báo: F / Vô niệm: F (trans: xài skill mà không cần niệm)
[kĩ năng hiếm]
Cuộc sống bất diệt: F
Được Yandere “yêu tới chết”: SSS
[Trạng thái bất lợi]
Người ủng hộ phong trào đòi nữ quyền: S
[Danh hiệu]
Mối tình đầu của nữ thần Medea
Đón nhận “tình yêu” của nữ thần Medea
Người du hành từ thế giới khác
Được Yandere “yêu tới chết”
[SP]: 0 SP
…….Hmm? Tôi có rất nhiều kĩ năng khác nhau, nhưng về kĩ năng tấn công thì ………. Ahhaha đúng rồi, tôi chả có cái nào cả. Đơn giản vì tôi có thể tái sinh sau khi chết, nên cũng không cần lắm. Vậy nên tôi tập trung thu thập các kĩ năng bẩm sinh và kĩ năng đặc biệt.
Trên hết…. Những danh hiệu lạ lùng tiếp tục xuất hiện, và có vẻ như nó không có ích gì trong trận chiến nào hết. Mà có chiến đấu thì tôi cũng nhanh chóng ngậm củ tỏi và Bad end!
À đâu có. Nếu chết thì sẽ lai được hồi sinh thôi, vậy thì việc gì sao phải xoắn?
Một chiếc xe ngựa bên vệ đường dần xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Xung quanh nó có ba người trông như hiệp sĩ. Họ đang chống lại một đám người nhìn có vẻ giống lũ cướp.
Bọn cướp có số lượng đông hơn nhiều, nhưng có vẻ như 3 người hiệp sĩ có vẻ đã được huấn luyện bài bản. Tôi có thể nói rằng, không hề có hiệp sĩ nào bị thương cả, trong khi đó đã có vài tên cướp đã nằm lăn trên mặt đất.
Tuy nhiên, số lượng “xoạc” chất lượng. Phe hiệp sĩ đã phải lui về cố thủ ở chiếc xe ngựa.
Tôi cảm thấy hơi kinh hoàng khi lần đầu tiên chứng kiến một cuộc chiến thật sự.
Mặc dù không có kĩ năng tấn công, song tôi vẫn muốn làm điều gì đó giúp họ.
Nếu chết tôi sẽ lại được hồi sinh, nhưng những cảm giác đau đớn vẫn còn đó. Và tôi không hề muốn như vậy. Khi đang đứng như trời trồng ở đó…….. tôi bắt gặp một gái tóc vàng ở trong cỗ xe ngựa.
“Câu kia. Đừ tới đây! Nguy hiểm lắm! Hãy chạy trốn đi!”
Trong tính huống nguy hiểm như này, người ta thường sẽ lo cho mạng sống của mình trước. Vậy mà cô gái - người có vẻ trẻ hơn tôi - lại lo lắng rằng tôi có thể vị liên lụy.
Tôi nên làm gì đây, có thể tôi bất tử, nhưng tôi lại không hề có kĩ năng cũng như kinh nghiệm thực chiến?
Tôi tự vả vào mặt mình 1 cái rồi chạy thẳng vào trận chiến “trans: da xâu gank tem 15p gg”
Tôi vừa thét lớn, chạy đến chỗ xe ngựa nơi cuộc ẩu đả đang diễn ra. Và cố tìm cho mình một thanh từ từ xác một tên cướp gấn đó.
“N-Ngươi là ai?”
Một nữ hiệp sĩ hét vào tôi khi thấy tôi cầm thanh kiếm lên.
“Làm ơn, đừng đánh đánh. Chúng ta cùng một phe”
Tôi đáp lại và chứng minh bắng cách đâm vào một tên cướp đang định tấn công cô ấy. Tên cướp nhanh chóng né được và lui lại giữ khoảng cách giữa tôi và phe hiệp sĩ.
Sau đó, tôi chạy về phía hiệp sĩ đang đứng.
“Cậu có thật sự cùng phe chúng tôi không?”
Một nữ hiệp sĩ khác đang khống chế một tên cướp quay lại hỏi.
Tôi muốn giúp mọi người một tay. Nhưng đừng kì vọng nhiều quá, tôi cũng chỉ là một người qua đường thôi.
Tôi tuyên bố hùng hồn trong bộ dạng trang nghiêm nhất có thể.
Tôi không biết cô ấy có chịu lời tôi hay không, nhưng có vẻ như tôi đã thuyết phục cô ấy. Trong khi dùng kiếm kết liễu tên cướp, tôi có thể thấy nụ cười của cô ấy (trans: ahihi :”>)
“Cảm ơn. Giờ chúng tôi sẽ xử lí bọn cướp, còn câu hãy bảo vệ xe ngựa. Chúng ta sẽ hoàn toàn vô vọng nếu để bọn chúng bắt được tiểu thư làm con tin”
“Cứ để chuyện đó cho tôi”
Tôi vốn không có kĩ năng hay kinh nghiệm chiến đấu nào cả, nên việc đánh bại một tên cướp sẽ thực sự khó khăn. Nhưng trong tình cảnh, tôi nghĩ mình có thể ngăn chúng tiên tới chiếc xe ngựa. Dù sao thì tôi cũng đã có gắng.
Chĩa thanh kiếm về phía bọn cướp, tôi gào to.
“--- chúng mày vào, tao cân”
Vào lúc đó,
một tên trong đám cướp vượt qua được phe hiệp sĩ và thẳng về phía tôi, hắn nói: “cái thằng pick da xâu đi SP phế vật, đã feed
mà còn to mồm à, đồ trẻ trâu” (trans: Nguyên văn: ngươi cũng dũng cảm đấy, oắt con)
Đừng, umm, tôi xin lỗi.
Tôi chỉ định hét lên để làm rõ sự hiện diện của tôi thôi. Vậy nên, hắn đâu cần phải lao vào chỗ tôi?
“Chuẩn bị đếm số đi”
“---!”
Tên cướp bổ cây kiếm xuống đầu tôi. Theo phản xạ, tôi đưa kiếm lên và -------- chặn được đòn tấn công của hắn.
……. h-hử>
--- tất cả chìm trong im lặng một khoảng khắc.
Tên cướp cố giang tay ra bóp lấy cổ tôi, nhưng….. hắn quá chậm. Chỉ với một tay, tôi kéo luôn cả 2 tay xuống và dùng tay còn lại đập cán kiếm vào cằm hắn.
“Gahh!?”
Tên cướp nằm lăn lộn xuống đất và hét lên đau đớn.
Bằng cách nào ……. hắn yếu hơn tôi tưởng.
Không được, còn quá sớm để quẩy sớm.
Chắc đây là tên yếu nhất nhất trong 4 tên cướp. tên cướp A này có lẽ là tiểu tốt hay cái gì đó tương tự.
“T-Thủ lĩnh bị giết rồi!”
“Không thể nào! Chỉ với một đòn đánh ư!”
“---Rút lui! Chạy đi! Mọi người, chạy trốn đi!”
Những tên cướp khác nhìn vào thằng A đã bị đánh xuống đất và kêu lên. Có vẻ chúng đã mất hết ý chí chiến đấu. Tên này có vẻ không phải loại yếu ớt gì, Thực tế, hẳn lại là kẻ cầm đầu băng cướp.
…...Eh, đùa nhau à?
“Cậu đã cứu chúng tôi rồi. Cậu nói mình chỉ là người qua đường để lừa bọn chúng đúng không?”
Khi còn đang sủng sốt, một trong 3 nữ hiệp tiến đến nói với tôi.
“Ừm mà….. tôi mới chỉ nghiêm túc, nhưng…..”
“Fufu~ cậu không cần phải khiêm tốn. Chúng không phải lúc cướp bình thường đâu, vậy mà cậu có thể đánh bại tên thủ lính chỉ trong một đòn đánh. Nếu nói cậu là một người bình chắc sẽ chẳng có ai tin cả”
“.....Chúng không phải lũ cướp bình thường ư?”
“Chúng đúng cướp, nhưng tên thủ lĩnh có vẻ đã được đào tạo rất tốt. Trên hết, chúng tấn công cả vào chiếc xe ngựa được hộ tống bởi đoàn hiệp sĩ. Không tên cướp bình nào dám làm chuyện đó. Chắc hẳn, có một tổ chức lớn hơn đằng sau chuyện này.”
“... Tôi hiểu”
Hmm…. chuyện là vậy à? nếu là tên cướp, tôi sẽ tấn công người qua đường hay thương gia không có đoàn hộ tống.
Đã là vậy, thì sao tôi có thể đánh bại tên cướp dễ dàng như vậy?
Tôi không biết thực chiến hay có kĩ năng tấn công nào
Tôi chỉ có những kĩ năng chiến đấu cơ bản, nhưng ít nhất. chỉ số của nó cũng tăng 10%. (trans: người bình thường cũng chỉ quanh quả ở mức 10k mà thím lên tận 100k thì chả thế)
Nếu tên cướp thực sự mạnh, tôi chắc chắn sẽ không thể đánh bại hắn.
Khi còn đang mải nghĩ, cánh cửa của cỗ xe ngựa ở sau lưng tôi bật mở.
Một cô gái nhảy xuống từ trên chiếc xe, cô có một mái tóc vòng và mặc trên mình một bộ đồ Gothic Lolita ------Ueh!?
“Onii-san, cảm ơn vì đã cứu em”
Cô gái nhỏ nhảy về phía tôi tôi, theo phản xạ tôi ôm cô bé vào người . Tôi gần như đã hét lên theo thót quen.
Tôi tự nhiên nhớ lại cái lúc mà Hinano giết tôi.
Sau khi nghe cô ấy thể hiện sự biết ơn, tôi đoán cô ấy sẽ nói, “Và đó là tại sao em sẽ giết anh, để chúng ta được mãi mãi bên nhau”
Nhưng, cô gái tóc vàng này lại không hề làm như vậy. Nhỏ ôm tôi rất dịu dàng.
Có thể, cô ấy chỉ là một gái bình thường -- Tôi chậm dãi nhìn xuống cô gái đang quấn lấy tôi.
Cô cao tầm đến cổ tôi và nhìn tầm 14 đến 16 tuổi. Tôi mới chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt, nhưng chắc hẳn cô ấy rất đáng yêu.
Cô ấy không có vẻ gì giống Yandere cả.
….. Không, còn quá sớm để kết luận.
Cô gái trẻ cư xử như một môt cô gái bình thường, nhưng cô ấy có thể thay đổi thái độ bất cứ lúc nào. Có lẽ tôi nên để mắt tới cô ấy một thời gian.
“Rose-sama, người đang thô lỗ với ân nhân của mình đấy”
Có vẻ thái độ tôi lúc này như đang bực mình.
Người nữ hiệp sẽ nói chuyện với tôi trước đó cảnh cáo cô gái
Nghe vậy, cô bé tên Rose lại lui lại và nói: “E-Em xin lỗi”
Cô ấy có vẻ như hơi hưởng loạn, nhưng sau đó, cô liền nắm lấy vạt váy và chào và nhúm chân một cách lịch sự.
“Cho em xin lỗi về chuyện đó. Em tên là Rose. Con gái nhất của gia tốc Brad. Cảm ơn anh đã cứu mạng em.”
Tính trẻ con của cô ấy biến mất vào thay vào đó là cách cư xử của một quý cô. Cô nói là con gái của gia tộc Brad; có nghĩa cô ấy là quý tộc ư?
Tôi ngạc nhiên khi thấy được khuân mặt của cô ấy. Con mắt 2 màu với bên trái mà xanh và phần còn lại là một màu vàng rực. Đôi mắt đó thật kì lạ.
Đúng vậy…… giống như một con quỷ.
“Umm? Anh có thể nói tên mình cho em biết không?”
“Ah, xin lỗi. Tên anh là Minas--- ý lộn. Tên anh là Yuzuki.”
Có thể ở thế giới này. Chỉ quý tốc mới được mang họ. Nên tôi chỉ nói với cô ấy tên của mình.
“Yuzuki onii-san đúng không”
“......onii-san?”
“Um…. Anh không thích nó sao?”
“Ah, không , em cứ nói như vậy cũng được”
Tôi đã rất bối rối khi gọi nữ thần là Medea-nee, nhưng trước đây tôi được gọi là onii-san rồi.
Dù sao thì, tôi không hề có em gái.
Chính xác hơn, đó là cô bé nhà hàng xóm đã gọi tôi vậy. Tôi còn nhớ những gì cô ấy nói “Em yêu anh onii-chan. Vậy nên, đừng nói chuyện với cô gái nào khác nhé……. Em sẽ xiên vài lỗ trên người anh đấy ”
“Cảm ơn rất nhiều, Yuzuki onii-san. Cảm ơn đã cứu chúng em. Có phiền không nếu anh đến nghỉ ở nhà em?”
“Eh, nhà em…..”
“Đúng vậy, Em thực sự muốn cảm ơn anh một cách đầy đủ…… có được không?”
“Em chỉ cần nói cảm ơn thôi là được rồi…..”
Tôi bắt đầu có giác kì lạ từ cô ấy. Nó kiểu như, “Em sẽ dành cho anh cả đời mình, hoặc em sẽ nhốt anh trong một căn phòng và chăm sóc anh mãi mãi”
Cô ấy có thực sự muốn cảm ơn tôi không…… Tôi có nên tin lời cô ấy?
“Umm, Em có làm phiền anh không?”
Rose trông có vẻ buồn khi tôi bắt đầu nghi ngờ cô ấy.
Cô ấy không có vẻ gì giống với cô hàng xóm Yandere lúc trước. Có thể, cô ấy thực sự muốn cảm ơn.
…. Đúng vậy.
Rất khó Rose có thể là một Yandere, từ lúc gặp nhau đến giờ, cô ấy chưa hề có một biểu hiện đang ngờ nào cả. Nếu cứ nghi ngờ như vậy, tôi sẽ không thể kết bạn được với ai.
Tôi sẽ tin vào Rose ---- Và chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.
------------------TheEnd--------------
Nếu có bất kì lỗi phát nào,
phiền bạn hãy ghi lại và cmt xuống dưới.
Danh sách chương