Dãy núi hiện ra trong tầm mắt.
“Ồ, tuyệt quá. Núi kìa.”
“Đúng là núi thật kìa.”
“Fư fư, núi đấy.”
Yukinoshita và Hiratsuka-sensei gật đầu đáp lại đồng thời khi nghe tôi xuýt xoa.
Với những công dân Chiba sống ở vùng đồng bằng Kantou rộng lớn thì núi là một thứ hiếm hoi.
Vào những ngày nắng ráo bạn có thể trông thấy núi Phú Sĩ nằm dọc theo bờ biển. Nhưng ngoài núi Phú Sĩ ra, đặc biệt là những dãy núi xanh thẫm như thế này thì chẳng có cơ hội nhìn thấy. Kết quả là chỉ mới nhác thấy ngọn núi thôi mà tôi đã phấn khích hẳn lên. Đến cả kẻ vô cảm với những thứ như thế như Yukinoshita cũng phải thốt lên thán phục.
Sau đó trong xe rơi vào im lặng.
Cả tôi lẫn Yukinoshita đều nhìn ra quang cảnh trải rộng ngoài cửa sổ xe.
Yuigahama tựa đầu vào vai Yukinoshita và ngáy khe khẽ. Ngoái lại đằng sau nữa thì Komachi và Totsuka cũng đang ngủ ở hàng ghế cuối. Từ lúc xuất phát cả hai đã chơi thẻ bài với Uno om sòm, nhưng có vẻ đã chán ngấy rồi. Trong khi đó tôi lại bị mắc kẹt với Hiratsuka-sensei....... Mà sao lại phải giới thiệu 10 bộ anime mà bọn tôi thích cơ chứ? Thế nhưng cái cảnh như thế này lại đem tới cảm giác hoài niệm kỳ cục. Kiểu như tôi đang trên chuyến xe bus về nhà sau một du lịch ngoại khóa hay một buổi học tập thực địa trong rừng vậy. Các bạn cùng lớp của tôi thì im lặng vì kiệt sức sau các hoạt động vui vẻ, còn tôi thì không có cơ hội dùng nhiều năng lượng đến vậy nên giờ đây chỉ có cặp mắt tôi dõi ra bên ngoài.
Dãy núi tạo cảm giác uy nghiêm vượt lên trên những bức tường cao chạy dọc theo đường cao tốc. Sắc cam rực rỡ chiếu rọi nơi cánh cửa bóng tối của đường hầm rộng mở.
Nhìn ra quang cảnh trôi vùn vụt ngoài cửa sổ, một cảm giác déjà vu mãnh liệt tấn công tôi.
........Nhớ ra rồi.
“Ra vậy... Thì ra làng Chiba chính là cái nơi tổ chức lớp học tự nhiên hồi Cấp 2.”
“Đúng là có một nhà văn hóa của thành phố Chiba nằm ở tình Gunma nhỉ.”
Yukinoshita bổ sung.
“À, cô cũng đã từng tới làng Chiba rồi sao?”
“Sau khi quay lại nơi này hồi năm ba, tôi không tham gia lớp học tự nhiên nữa. Tôi biết mấy sự kiện đó tồn tại là nhờ quyển album tốt nghiệp thôi.”
“Quay trở lại? Cô đã đi đâu vậy? Cơ mà sao lại phải quay lại?”
“Tôi có thể cảm nhận được sự ác ý trong câu hỏi của cậu..... Tôi cũng chẳng bận tâm đâu.”
Yukino quay ra nhìn ngoài cửa sổ. Những cơn gió ào vô qua khe cửa sổ hé mở thổi tung mái tóc đen khiến tôi không thể thấy được vẻ mặt của cô ta.
“Tôi là học sinh trao đổi mà. Bộ tôi chưa kể bao giờ sao? Đúng là dung lượng trí nhớ cỡ đĩa mềm mà.”
“Dung lượng ít nhỉ... Đừng có lại gần mấy thứ như nam châm kẻo quên sạch đó.”
“Thường thì ở tuổi các em có biết tới đĩa mềm đâu...”
Hiratsuka-sensei nói giọng sửng sốt. Nhưng mấy loại máy tính sản xuất cách đây không lâu đôi khi vẫn có gắn kèm ổ đĩa mềm đấy chứ.
“Không đâu, hình như hồi em sinh ra vẫn còn đấy.”
“Nhớ kỹ đấy. Bộ nhớ em tốt phải cỡ đĩa MO[1] ấy chứ.”
Hiratsuka-sensei chen vào rồi cười thích thú như thể mình vừa nói điều gì thú vị lắm. Nhưng lôi MO ra làm ví dụ chỉ dung lượng bộ nhớ cao thì tuổi tác của cô lâm nguy rồi đấy[2].
“Không đâu, thường thì có mấy người biết về đĩa MO chứ...”
“Nếu là MD thì em biết...”
Yukinoshita cũng cất tiếng bối rối.
“Gì kia! Không biết về MO ư.... Tuổi trẻ là đây sao.....?”
Hiratsuka-sensei lên giọng bi ai. Thấy có hơi tội nghiệp nên tôi quyết định nói đỡ. Tôi thật là tốt bụng mà.
“À thì... Loại ổ đĩa MO được sử dụng trong mấy nơi như doanh nghiệp thôi, nên chúng không phổ biến ở những gia đình bình dân đâu. Không phải là vì cô già hay gì đâu.”
“Chẳng phải em biết đó sao!”
Hiratsuka-sensei vung tay đấm tôi!
“Coi chừng! Tay lái tay lái kìa!”
“Lúc xuống xe mà còn nhớ được thì đỡ quá...”
“Cô đừng trông đợi vào bộ nhớ cỡ ổ đĩa MO chứ.”
Mà đúng là xét về dung lượng bộ nhớ thì ổ đĩa MO đã hoàn toàn đánh bại ổ đĩa mềm rồi.
Chiếc xe hướng thẳng đến làng Chiba.
Hôm nay là ngày thường, vậy mà con đường lại quá trời xe. Thỉnh thoảng cứ 1 km lại bị ùn tắc một lần.
“Đường đông xe bất ngờ thật.”
“Vì có rất nhiều địa điểm cắm trại xung quanh đây mà. Còn có cả suối nước nóng nữa. Cô nghĩ là với học sinh Cấp 2 ở thành phố Chiba thì đi bộ quanh khu suối nước nóng Sarugakyo đã thành thông lệ rồi.”
“Chà, quả là đến cả địa danh cũng...”
“Ra vậy, hẳn là bởi đó là nơi gợi lại những ký ức đau thương cho Hikigaya nhỉ.... Tất nhiên là phải quên đi rồi.”
“Đừng có bôi nhọ ký ức của người khác chứ. Theo em thấy thì mấy sự kiện như đi du lịch ngoại khóa là một cơ hội tuyệt vời.”
“Nghe cứ như mấy tên ham vui ồn ào ấy. Trong mấy cái sự kiện như vậy thường hay có học sinh đột nhiên tỏa sáng lắm nhỉ.”
“À không... Ý em là được sống vô tư ấy, đó là một thứ rất tuyệt vời...”
Nếu xem kỹ tấm ảnh trong album tốt nghiệp, bạn sẽ ngạc nhiên trước gương mặt đã chết rồi của tôi. Mấy đứa bạn cùng lớp chắc còn bất ngờ hơn nữa. Kiểu như....lớp mình có người như thế này nữa sao ấy.
“Lần này cũng kiểu như lớp học tự nhiên thôi. Kế hoạch là 3 ngày 2 đêm, được chứ?”
“3 ngày 2 đêm? Ế, phải ngủ lại sao ạ? Em có mang đồ đạc theo đâu!”
“Không sao đâu. Có vẻ Komachi-san đã chuẩn bị hết rồi.”
Yukinoshita nói tôi mới nhớ. À, thì ra cái túi xách đó là vì vậy. Lý do có hai cái túi là vì một cái cho tôi còn cái kia dành cho Komachi.
“Em gái em đảm đang đến không ngờ đấy.”
Hiratsuka-sensei cũng nói giọng thán phục.
“Lại chẳng. Chính là cô em gái rất tự hào đấy của em đấy. Con bé có đủ cả 3D: dễ thương, dễ mến và dễ nhìn.”
“Chẳng phải cơ bản chỉ là 1D hay sao...”
Yukinoshita phũ phàng nói tiếp.
Rời khỏi đường cao tốc, từ con đường thường chúng tôi còn đi vào đường núi nữa.
Chiếc xe minivan chạy bon bon trên con đường hẹp.
Khi bước ra khỏi xe, tôi ngửi thấy mùi của lớp cỏ dày. Tưởng như nơi đây tràn ngập khí oxy. Chắc là rừng cây xanh thẫm khiến tôi cảm giác như vậy.
Ở một chỗ hơi thoáng rộng là một vài chiếc xe bus nằm bất động. Đây là bãi đậu xe của làng Chiba. Hiratsuka-sensei đậu xe ở đó.
“Ưmmm! Kimochiii!”
Yuigahama bước ra khỏi xe rồi vươn vai hết cỡ.
“Nếu cậu chỉ việc lấy vai người khác làm gối rồi lăn ra ngủ thì tất nhiên là phải sảng khoái rồi.”
“Ư...Tớ...tớ xin lỗi.”
Bị Yukinoshita châm chọc, Yuigahama liền vỗ hai tay xin lỗi.
“Woa...đúng là núi thật này.”
Totsuka thán phục quang cảnh một cách muộn màng. Kinh ngạc trước cảnh núi non chính là hệ quả tất yếu của việc sống ở vùng đồng bằng, đúng là dân Chiba. Ngay cả Komachi cũng đang rất thích thú dù con bé có nói là “Komachi mới đến đây năm ngoái đấy!”, cứ nhìn cái cách con bé hít sâu như thế nào kìa.
Có thể tôi không phải là Yuigahama, nhưng phải công nhận là những cơn gió mát từ cao nguyên và ánh mặt trời dễ chịu xuyên qua rừng cây đem lại cảm giác thực sự rất khoan khoái. Sau này tôi muốn cắt đứt mọi giao tiếp với con người ở một nơi như thế này. Mua sắm thì đặt chuyển phát cũng được.
“Hừm, không khí lạ nhỉ.”
Nói rồi Hiratsuka-sensei bắt đầu hút thuốc. Thế thì có thể biết được vị của không khí hay sao chứ...
“Chúng ta sẽ đi bộ từ đây. Chuyển đồ xuống đi.”
Thở ra một hơi dài ra vẻ khoan khoái, Hiratsuka-sensei nói với cả bọn.
Bọn tôi vừa lấy hành lý ra khỏi xe theo chỉ thị thì lại có một chiếc minivan khác đến. Haa, chỗ này còn có cả địa điểm cắm trại các kiểu nữa mà, hơi bất ngờ là có cả khách đến nữa. Vì là địa điểm công cộng nên lệ phí cũng rẻ, đây là viên ngọc bị cất giấu không chừng.
Vừa cho người xuống xe xong, chiếc xe quay ngược lại con đường nó vừa đến. Có vẻ chỉ là xe đưa đón mà thôi.
Một nhóm 4 người nam nữ bước xuống xe.
Bọn họ mang theo hương thơm của cây trái chín mọng và mấy bộ phim truyền hình tình cảm của 4 kẻ nam nữ. Mấy kiểu người thế này hẳn sẽ để thức ăn thừa lại từ buổi nướng thịt trên bãi cát của một con sông rồi gọi “cứu viện” tới thôi.
Ngay khi tôi đang còn mải nghĩ mấy kiểu người đó sẽ đi leo núi trong bộ quần áo ngẫu hứng như thể đang đi picnic, để rồi bị mắc kẹt lại các kiểu, một người trong nhóm đó khẽ giơ tay về phía tôi.
“Ya, Hikitani-kun.”
“...Hayama?”
Ngạc nhiên thật – Hayama là một trong số nhóm đó. Thực ra, Hayama không phải là người duy nhất tôi nhận ra. Nhìn kỹ lại thì nhóm của Hayama có: Miura, tên tóc vàng đãng trí Tobe và cô nàng fujoshi hạng nặng Ebina-san.
.......Hử? Tên dở dở ương ương vẫn còn trinh Ooka đâu?
“Các cậu tới đây làm gì...? Tiệc thịt nướng hả? Nếu vậy thì chỗ bờ sông là thích hợp nhất đấy.”
“À, không phải tiệc thịt nướng gì đâu. Nếu chỉ tổ chức nướng thịt thì ba mẹ tôi đã chẳng chở cả bọn tới tận đây.”
Hayama cười gượng gạo. Vậy là không phải hả. Khi tôi vừa nghĩ rằng vậy chỉ là leo núi với quần áo thường thôi thì đột nhiên Hiratsuka-sensei nghiền điếu thuốc của cô dưới đám cỏ rồi nói.
“Hừm, có vẻ tất cả đã có mặt rồi.”
“Tất cả” tức là ngay từ đầu đã có cả tên Hayama và đồng bọn sao?
“Rồi, các em có biết tại sao cô lại kêu các em tới đây không?”
Nghe cô ấy hỏi, bọn tôi dáo dác nhìn nhau.
“Cô muốn bọn em ở lại và tổ chức các hoạt động từ thiện.”
“Ừm, giúp đỡ chứ nhỉ.”
Totsuka gật đầu trước câu trả lời của Yukinoshita. Đứng bên cạnh, Yuigahama nghiêng đầu thắc mắc.
“Ủa? Không phải là trại huấn luyện ư?”
“Komachi nghe là cắm trại mà.”
“Ngay từ đầu em còn chẳng được nghe nói gì nữa kia...”
Oi, cái nào mới đúng đây? Các người dở cái trò truyền tai nhau thật đấy.
“Tớ lại nghe rằng mình sẽ được cộng thêm điểm hoạt động tình nguyện[3]...”
Hayama nói với vẻ mặt tươi cười xen lẫn gượng gạo.
“Ế, tớ đến chỉ vì nghe nói là có cắm trại gì đó thôi.”
“Đúng dồi. Nhưng mà chỉ vì ný do đó thôi thì nguy nắm đấy.”
Miura xoắn xoắn lọn tóc của mình còn Tobe gãi mớ tóc dài sau gáy và trả lời.
“Khi nghe được là Hayama-kun và Tobe-kun đi cắm trại cùng với nhau, tớ hshshs.”
Có mỗi lý do của Ebina-san là quái lạ. Mà cuối câu cô ta nói gì thế?
Hiratsuka-sensei đưa tay che mặt và thở dài.
“Hừ. Giờ thì các em cũng biết lý do rồi đấy. Cô muốn các em tham gia hoạt động tình nguyện một thời gian.”
“Ừm, nội dung hoạt động là.......?”
“Không hiểu sao mà thầy hiệu trưởng lại chỉ định cô hướng dẫn hoạt động tình nguyện tại địa phương...và thế là cô đưa mấy đứa tới đây. Các em sẽ là nhân viên hỗ trợ những học sinh tiểu học trong kỳ cắm trại học tập ngoài trời của bọn nó. Các em sẽ là nhân viên của Làng Chiba, là giáo viên đứng lớp và hỗ trợ cho bọn nhóc. Nói đơn giản là các em sẽ làm những công việc lặt vặt........ Nói thẳng ra là làm nô lệ đó.”
Tôi muốn vềềề..... Dù là bóc lột sức lao động thì ngay từ đầu cũng có bánh xốp cơ mà. Ờ thì chính vì không có nên mới gọi là bóc lột chứ nhỉ.
“Hoạt động này sẽ được tính là kỳ cắm trại huấn luyện dành cho Câu lạc bộ Dịch vụ, và tôi rất vui lòng cho thêm điểm hoạt động tình nguyện như Hayama đã nói. Vào giờ tự do thì cứ vui chơi thoải mái.”
A ha, ra vậy. Nói thế là cả bọn hiểu hết cả rồi. Ta chỉ nghe được những gì mà mình quan tâm thôi mà.
Chú thích
↑ MO:
↑ Oregairu tập 4 này xuất bản năm 2012. Lúc này đã ra đời ổ cứng HDD dung lượng cao đến 3TB, trong khi ổ đĩa MO đến giờ mới chỉ đạt tới dung lượng 9.1 GB là tối đa. Sensei già và lỗi thời quá rồi!
↑ Điểm tín dụng để được xét tuyển thẳng vào Đại học
“Ồ, tuyệt quá. Núi kìa.”
“Đúng là núi thật kìa.”
“Fư fư, núi đấy.”
Yukinoshita và Hiratsuka-sensei gật đầu đáp lại đồng thời khi nghe tôi xuýt xoa.
Với những công dân Chiba sống ở vùng đồng bằng Kantou rộng lớn thì núi là một thứ hiếm hoi.
Vào những ngày nắng ráo bạn có thể trông thấy núi Phú Sĩ nằm dọc theo bờ biển. Nhưng ngoài núi Phú Sĩ ra, đặc biệt là những dãy núi xanh thẫm như thế này thì chẳng có cơ hội nhìn thấy. Kết quả là chỉ mới nhác thấy ngọn núi thôi mà tôi đã phấn khích hẳn lên. Đến cả kẻ vô cảm với những thứ như thế như Yukinoshita cũng phải thốt lên thán phục.
Sau đó trong xe rơi vào im lặng.
Cả tôi lẫn Yukinoshita đều nhìn ra quang cảnh trải rộng ngoài cửa sổ xe.
Yuigahama tựa đầu vào vai Yukinoshita và ngáy khe khẽ. Ngoái lại đằng sau nữa thì Komachi và Totsuka cũng đang ngủ ở hàng ghế cuối. Từ lúc xuất phát cả hai đã chơi thẻ bài với Uno om sòm, nhưng có vẻ đã chán ngấy rồi. Trong khi đó tôi lại bị mắc kẹt với Hiratsuka-sensei....... Mà sao lại phải giới thiệu 10 bộ anime mà bọn tôi thích cơ chứ? Thế nhưng cái cảnh như thế này lại đem tới cảm giác hoài niệm kỳ cục. Kiểu như tôi đang trên chuyến xe bus về nhà sau một du lịch ngoại khóa hay một buổi học tập thực địa trong rừng vậy. Các bạn cùng lớp của tôi thì im lặng vì kiệt sức sau các hoạt động vui vẻ, còn tôi thì không có cơ hội dùng nhiều năng lượng đến vậy nên giờ đây chỉ có cặp mắt tôi dõi ra bên ngoài.
Dãy núi tạo cảm giác uy nghiêm vượt lên trên những bức tường cao chạy dọc theo đường cao tốc. Sắc cam rực rỡ chiếu rọi nơi cánh cửa bóng tối của đường hầm rộng mở.
Nhìn ra quang cảnh trôi vùn vụt ngoài cửa sổ, một cảm giác déjà vu mãnh liệt tấn công tôi.
........Nhớ ra rồi.
“Ra vậy... Thì ra làng Chiba chính là cái nơi tổ chức lớp học tự nhiên hồi Cấp 2.”
“Đúng là có một nhà văn hóa của thành phố Chiba nằm ở tình Gunma nhỉ.”
Yukinoshita bổ sung.
“À, cô cũng đã từng tới làng Chiba rồi sao?”
“Sau khi quay lại nơi này hồi năm ba, tôi không tham gia lớp học tự nhiên nữa. Tôi biết mấy sự kiện đó tồn tại là nhờ quyển album tốt nghiệp thôi.”
“Quay trở lại? Cô đã đi đâu vậy? Cơ mà sao lại phải quay lại?”
“Tôi có thể cảm nhận được sự ác ý trong câu hỏi của cậu..... Tôi cũng chẳng bận tâm đâu.”
Yukino quay ra nhìn ngoài cửa sổ. Những cơn gió ào vô qua khe cửa sổ hé mở thổi tung mái tóc đen khiến tôi không thể thấy được vẻ mặt của cô ta.
“Tôi là học sinh trao đổi mà. Bộ tôi chưa kể bao giờ sao? Đúng là dung lượng trí nhớ cỡ đĩa mềm mà.”
“Dung lượng ít nhỉ... Đừng có lại gần mấy thứ như nam châm kẻo quên sạch đó.”
“Thường thì ở tuổi các em có biết tới đĩa mềm đâu...”
Hiratsuka-sensei nói giọng sửng sốt. Nhưng mấy loại máy tính sản xuất cách đây không lâu đôi khi vẫn có gắn kèm ổ đĩa mềm đấy chứ.
“Không đâu, hình như hồi em sinh ra vẫn còn đấy.”
“Nhớ kỹ đấy. Bộ nhớ em tốt phải cỡ đĩa MO[1] ấy chứ.”
Hiratsuka-sensei chen vào rồi cười thích thú như thể mình vừa nói điều gì thú vị lắm. Nhưng lôi MO ra làm ví dụ chỉ dung lượng bộ nhớ cao thì tuổi tác của cô lâm nguy rồi đấy[2].
“Không đâu, thường thì có mấy người biết về đĩa MO chứ...”
“Nếu là MD thì em biết...”
Yukinoshita cũng cất tiếng bối rối.
“Gì kia! Không biết về MO ư.... Tuổi trẻ là đây sao.....?”
Hiratsuka-sensei lên giọng bi ai. Thấy có hơi tội nghiệp nên tôi quyết định nói đỡ. Tôi thật là tốt bụng mà.
“À thì... Loại ổ đĩa MO được sử dụng trong mấy nơi như doanh nghiệp thôi, nên chúng không phổ biến ở những gia đình bình dân đâu. Không phải là vì cô già hay gì đâu.”
“Chẳng phải em biết đó sao!”
Hiratsuka-sensei vung tay đấm tôi!
“Coi chừng! Tay lái tay lái kìa!”
“Lúc xuống xe mà còn nhớ được thì đỡ quá...”
“Cô đừng trông đợi vào bộ nhớ cỡ ổ đĩa MO chứ.”
Mà đúng là xét về dung lượng bộ nhớ thì ổ đĩa MO đã hoàn toàn đánh bại ổ đĩa mềm rồi.
Chiếc xe hướng thẳng đến làng Chiba.
Hôm nay là ngày thường, vậy mà con đường lại quá trời xe. Thỉnh thoảng cứ 1 km lại bị ùn tắc một lần.
“Đường đông xe bất ngờ thật.”
“Vì có rất nhiều địa điểm cắm trại xung quanh đây mà. Còn có cả suối nước nóng nữa. Cô nghĩ là với học sinh Cấp 2 ở thành phố Chiba thì đi bộ quanh khu suối nước nóng Sarugakyo đã thành thông lệ rồi.”
“Chà, quả là đến cả địa danh cũng...”
“Ra vậy, hẳn là bởi đó là nơi gợi lại những ký ức đau thương cho Hikigaya nhỉ.... Tất nhiên là phải quên đi rồi.”
“Đừng có bôi nhọ ký ức của người khác chứ. Theo em thấy thì mấy sự kiện như đi du lịch ngoại khóa là một cơ hội tuyệt vời.”
“Nghe cứ như mấy tên ham vui ồn ào ấy. Trong mấy cái sự kiện như vậy thường hay có học sinh đột nhiên tỏa sáng lắm nhỉ.”
“À không... Ý em là được sống vô tư ấy, đó là một thứ rất tuyệt vời...”
Nếu xem kỹ tấm ảnh trong album tốt nghiệp, bạn sẽ ngạc nhiên trước gương mặt đã chết rồi của tôi. Mấy đứa bạn cùng lớp chắc còn bất ngờ hơn nữa. Kiểu như....lớp mình có người như thế này nữa sao ấy.
“Lần này cũng kiểu như lớp học tự nhiên thôi. Kế hoạch là 3 ngày 2 đêm, được chứ?”
“3 ngày 2 đêm? Ế, phải ngủ lại sao ạ? Em có mang đồ đạc theo đâu!”
“Không sao đâu. Có vẻ Komachi-san đã chuẩn bị hết rồi.”
Yukinoshita nói tôi mới nhớ. À, thì ra cái túi xách đó là vì vậy. Lý do có hai cái túi là vì một cái cho tôi còn cái kia dành cho Komachi.
“Em gái em đảm đang đến không ngờ đấy.”
Hiratsuka-sensei cũng nói giọng thán phục.
“Lại chẳng. Chính là cô em gái rất tự hào đấy của em đấy. Con bé có đủ cả 3D: dễ thương, dễ mến và dễ nhìn.”
“Chẳng phải cơ bản chỉ là 1D hay sao...”
Yukinoshita phũ phàng nói tiếp.
Rời khỏi đường cao tốc, từ con đường thường chúng tôi còn đi vào đường núi nữa.
Chiếc xe minivan chạy bon bon trên con đường hẹp.
Khi bước ra khỏi xe, tôi ngửi thấy mùi của lớp cỏ dày. Tưởng như nơi đây tràn ngập khí oxy. Chắc là rừng cây xanh thẫm khiến tôi cảm giác như vậy.
Ở một chỗ hơi thoáng rộng là một vài chiếc xe bus nằm bất động. Đây là bãi đậu xe của làng Chiba. Hiratsuka-sensei đậu xe ở đó.
“Ưmmm! Kimochiii!”
Yuigahama bước ra khỏi xe rồi vươn vai hết cỡ.
“Nếu cậu chỉ việc lấy vai người khác làm gối rồi lăn ra ngủ thì tất nhiên là phải sảng khoái rồi.”
“Ư...Tớ...tớ xin lỗi.”
Bị Yukinoshita châm chọc, Yuigahama liền vỗ hai tay xin lỗi.
“Woa...đúng là núi thật này.”
Totsuka thán phục quang cảnh một cách muộn màng. Kinh ngạc trước cảnh núi non chính là hệ quả tất yếu của việc sống ở vùng đồng bằng, đúng là dân Chiba. Ngay cả Komachi cũng đang rất thích thú dù con bé có nói là “Komachi mới đến đây năm ngoái đấy!”, cứ nhìn cái cách con bé hít sâu như thế nào kìa.
Có thể tôi không phải là Yuigahama, nhưng phải công nhận là những cơn gió mát từ cao nguyên và ánh mặt trời dễ chịu xuyên qua rừng cây đem lại cảm giác thực sự rất khoan khoái. Sau này tôi muốn cắt đứt mọi giao tiếp với con người ở một nơi như thế này. Mua sắm thì đặt chuyển phát cũng được.
“Hừm, không khí lạ nhỉ.”
Nói rồi Hiratsuka-sensei bắt đầu hút thuốc. Thế thì có thể biết được vị của không khí hay sao chứ...
“Chúng ta sẽ đi bộ từ đây. Chuyển đồ xuống đi.”
Thở ra một hơi dài ra vẻ khoan khoái, Hiratsuka-sensei nói với cả bọn.
Bọn tôi vừa lấy hành lý ra khỏi xe theo chỉ thị thì lại có một chiếc minivan khác đến. Haa, chỗ này còn có cả địa điểm cắm trại các kiểu nữa mà, hơi bất ngờ là có cả khách đến nữa. Vì là địa điểm công cộng nên lệ phí cũng rẻ, đây là viên ngọc bị cất giấu không chừng.
Vừa cho người xuống xe xong, chiếc xe quay ngược lại con đường nó vừa đến. Có vẻ chỉ là xe đưa đón mà thôi.
Một nhóm 4 người nam nữ bước xuống xe.
Bọn họ mang theo hương thơm của cây trái chín mọng và mấy bộ phim truyền hình tình cảm của 4 kẻ nam nữ. Mấy kiểu người thế này hẳn sẽ để thức ăn thừa lại từ buổi nướng thịt trên bãi cát của một con sông rồi gọi “cứu viện” tới thôi.
Ngay khi tôi đang còn mải nghĩ mấy kiểu người đó sẽ đi leo núi trong bộ quần áo ngẫu hứng như thể đang đi picnic, để rồi bị mắc kẹt lại các kiểu, một người trong nhóm đó khẽ giơ tay về phía tôi.
“Ya, Hikitani-kun.”
“...Hayama?”
Ngạc nhiên thật – Hayama là một trong số nhóm đó. Thực ra, Hayama không phải là người duy nhất tôi nhận ra. Nhìn kỹ lại thì nhóm của Hayama có: Miura, tên tóc vàng đãng trí Tobe và cô nàng fujoshi hạng nặng Ebina-san.
.......Hử? Tên dở dở ương ương vẫn còn trinh Ooka đâu?
“Các cậu tới đây làm gì...? Tiệc thịt nướng hả? Nếu vậy thì chỗ bờ sông là thích hợp nhất đấy.”
“À, không phải tiệc thịt nướng gì đâu. Nếu chỉ tổ chức nướng thịt thì ba mẹ tôi đã chẳng chở cả bọn tới tận đây.”
Hayama cười gượng gạo. Vậy là không phải hả. Khi tôi vừa nghĩ rằng vậy chỉ là leo núi với quần áo thường thôi thì đột nhiên Hiratsuka-sensei nghiền điếu thuốc của cô dưới đám cỏ rồi nói.
“Hừm, có vẻ tất cả đã có mặt rồi.”
“Tất cả” tức là ngay từ đầu đã có cả tên Hayama và đồng bọn sao?
“Rồi, các em có biết tại sao cô lại kêu các em tới đây không?”
Nghe cô ấy hỏi, bọn tôi dáo dác nhìn nhau.
“Cô muốn bọn em ở lại và tổ chức các hoạt động từ thiện.”
“Ừm, giúp đỡ chứ nhỉ.”
Totsuka gật đầu trước câu trả lời của Yukinoshita. Đứng bên cạnh, Yuigahama nghiêng đầu thắc mắc.
“Ủa? Không phải là trại huấn luyện ư?”
“Komachi nghe là cắm trại mà.”
“Ngay từ đầu em còn chẳng được nghe nói gì nữa kia...”
Oi, cái nào mới đúng đây? Các người dở cái trò truyền tai nhau thật đấy.
“Tớ lại nghe rằng mình sẽ được cộng thêm điểm hoạt động tình nguyện[3]...”
Hayama nói với vẻ mặt tươi cười xen lẫn gượng gạo.
“Ế, tớ đến chỉ vì nghe nói là có cắm trại gì đó thôi.”
“Đúng dồi. Nhưng mà chỉ vì ný do đó thôi thì nguy nắm đấy.”
Miura xoắn xoắn lọn tóc của mình còn Tobe gãi mớ tóc dài sau gáy và trả lời.
“Khi nghe được là Hayama-kun và Tobe-kun đi cắm trại cùng với nhau, tớ hshshs.”
Có mỗi lý do của Ebina-san là quái lạ. Mà cuối câu cô ta nói gì thế?
Hiratsuka-sensei đưa tay che mặt và thở dài.
“Hừ. Giờ thì các em cũng biết lý do rồi đấy. Cô muốn các em tham gia hoạt động tình nguyện một thời gian.”
“Ừm, nội dung hoạt động là.......?”
“Không hiểu sao mà thầy hiệu trưởng lại chỉ định cô hướng dẫn hoạt động tình nguyện tại địa phương...và thế là cô đưa mấy đứa tới đây. Các em sẽ là nhân viên hỗ trợ những học sinh tiểu học trong kỳ cắm trại học tập ngoài trời của bọn nó. Các em sẽ là nhân viên của Làng Chiba, là giáo viên đứng lớp và hỗ trợ cho bọn nhóc. Nói đơn giản là các em sẽ làm những công việc lặt vặt........ Nói thẳng ra là làm nô lệ đó.”
Tôi muốn vềềề..... Dù là bóc lột sức lao động thì ngay từ đầu cũng có bánh xốp cơ mà. Ờ thì chính vì không có nên mới gọi là bóc lột chứ nhỉ.
“Hoạt động này sẽ được tính là kỳ cắm trại huấn luyện dành cho Câu lạc bộ Dịch vụ, và tôi rất vui lòng cho thêm điểm hoạt động tình nguyện như Hayama đã nói. Vào giờ tự do thì cứ vui chơi thoải mái.”
A ha, ra vậy. Nói thế là cả bọn hiểu hết cả rồi. Ta chỉ nghe được những gì mà mình quan tâm thôi mà.
Chú thích
↑ MO:
↑ Oregairu tập 4 này xuất bản năm 2012. Lúc này đã ra đời ổ cứng HDD dung lượng cao đến 3TB, trong khi ổ đĩa MO đến giờ mới chỉ đạt tới dung lượng 9.1 GB là tối đa. Sensei già và lỗi thời quá rồi!
↑ Điểm tín dụng để được xét tuyển thẳng vào Đại học
Danh sách chương