Trans: Murasaki
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi đợi khoảng… 15 phút, đã đến lượt chúng tôi vào mua hàng.
Không gian trong cửa hàng thơm nức mùi đường của bánh kẹo được trang trí hết sức dễ thương. Tông màu chủ đạo là trắng và hồng. Rất nhiều bánh pudding được xếp ngay ngắn trên kệ trưng bày trước mặt tiền cửa hàng.
Kệ trưng bày là một dụng cụ ma pháp hoạt động theo cơ chế giống của [Free Space] để bảo quản đồ vật. Nói cách khác… đây chính là [Free Space], song người ngoài có thể nhìn thấy bên trong nó đang chứa gì.
Thông thường chỉ có chủ nhân của [Free Space] có quyền đóng hay mở nó, nhưng với chiếc kệ này thì ai cũng có thể đặt đồ vào hoặc lấy đồ ra. Vậy nên giá tiền nó khá cao.
“Oh! Xin chào! Đã lâu không gặp nha Kuishinbo-chan?”
Tóc ngắn màu đen và đội chiếc mũ đầu bếp. Cặp lông mày dày và đôi mắt toát lên một ý chí mạnh mẽ. Cơ thể rắn chắc và cung cách nói chuyện nữ tính. Người bếp trưởng được đồn là có một trái tim thiếu nữ ấy cất tiếng chào đón tôi.
“Chào bếp trưởng. Đã lâu không gặp ạ.”
Tôi đáp lại. Dù cung cách nói chuyện như thế đấy, nhưng ông ấy không phải gay. Ông mặc đồ của nam giới, và cử chỉ hành động cũng không có chút yểu điệu nào. Chỉ có cách nói năng của ông là giống con gái thôi.
Trước kia tôi đã tò mò hỏi thử, và ông ấy trả lời…
Bếp trưởng là con út trong gia đình 5 chị em. Ông ấy khỏe mạnh, nghiêm túc và giỏi chăm sóc người khác, và trong khi chăm sóc mấy người chị em ăn ở luộm thuộm của mình, cung cách nói chuyện của ông đã trở nên nữ tính lúc nào không hay.
Ông ấy còn cười và nói: “Nếu như tôi có một đứa em trai… chắc tôi sẽ không thành vậy đâu ha?”….
“Hôm nay cô bé muốn loại Pudding nào?”
“Đương nhiên là Pudding trứng ạ.”
Bếp trưởng mỉm cười. Tôi cũng cười toe toét lại với ông.
“Cháu định đi gặp Papan và Maman à?”
“Hihi… Cháu đến thăm họ để được cưng chiều đó ạ.”
Ông ấy đáp “Vậy mau đi thăm họ đi” và xoa đầu tôi. Rồi ông bỏ chín cái bánh Pudding trứng vào một cái bao.
“Đây, 9 bánh Pudding trứng của cháu.”
Tôi lấy ví ra và đưa tiền cho bếp trưởng.
“Cảm ơn ông… Fufufu, vậy, tam biệt ông nhé.”
Bếp trưởng đứng nhìn tôi đi khỏi và vẫy tay. Mỗi lần tôi rời cửa hàng… là ông ấy lại ra tận cửa tiễn.
Lí do tôi chọn Pudding trứng làm quà không chỉ có một.
Thực ra Pudding ở đây là món ăn ưa thích của Papan và Maman.
… Và tôi nữa! Vì thế mỗi lần về nhà tôi thường tới đây mua Pudding.
“Vậy giờ ta đi không, Eltina-sama?”
“Ah, đi thôi, Nesha-san.”
Chúng tôi nắm tay nhau đi về nơi căn nhà yêu dấu có Papan và Maman đang đợi. Thời gian trôi qua thật lặng lẽ và êm đềm…
-------0-------
“Con đến rồi Eltina.”
“Mừng con về nhà Eltina.”
Papan và Maman đang đợi trong phòng khách. Yep, thật may mắn là họ vẫn khỏe.
“Con về rồi.”
Sau khi cất tiếng chào, tôi vội vã nhào tới phía họ. Và… Papan đón được tôi trước.
C…Chết rồi! Tư thế này là báo hiệu đòn tấn công đặc biệt của Papan! “Râu chỉa tấn công”!
Papan đang nhích lại gần tôi để thực hiện màn cọ má kinh điển. Má tôi tê rần vì bộ râu của ông ấy cứ cọ cọ không dứt vào mặt mình. Au?! Da mặt tôi gần bị lột luôn rồi sao?!
Cuộc gặp mặt hết sức cảm động (lẫn đau má) diễn ra một hồi lâu, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt ghen tức của Maman, ông liền thả tôi ra.
Fuu, nguy hiểm quá… Cứ tưởng mình tiêu rồi. Tôi rất yêu Papan, chỉ có điều đòn râu tấn công kia… tôi không kham nổi.
Lần này đến lượt mẹ ôm tôi. Cơ thể bà mềm mại, ấm áp và có một mùi hương rất dễ chịu. Tôi vùi mặt vào lòng bà ấy.
Dĩ nhiên ban đầu tôi cũng nghĩ làm vậy không đúng lắm… Nhưng cả hai đều là nữ nên không sao đâu nhỉ?! Tôi vốn theo phương châm nghĩ là làm… song lần này hơi khác chút.
Tôi cảm thấy thật thanh thản, bên tai tôi đang vang lên từng tiếng nhịp tim đều đặn của bà ấy. Mỗi lần buồn bã hay khó chịu… Tôi luôn tìm tới mẹ và để bà ôm mình trong vòng tay.
Tôi sung sướng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bà ấy. Mẹ cũng mỉm cười với tôi.
Khi ở cùng Papan và Maman… tôi nghĩ tâm hồn mình lại trẻ trung trở lại, giống như thân xác của tôi bây giờ. Phải chăng do tôi đã quá thư giãn và thả lỏng tinh thần trong vòng tay của hai người?! Thành thật mà nói, cảm giác này không tệ tí nào.
Quãng thời gian sum vầy hạnh phúc lặng lẽ trôi qua….
--------0--------
“Sao cứ về nhà là chuyện này lại xảy ra vậy không biết…”
Tôi đang bị biến thành búp bê thử đồ. Bị tròng vào người hàng tá váy áo và đầm xòe sặc sỡ.
“Woaahh… Bộ này hợp với con đó Eltina! Bộ này cũng được nè!”
“Ohh! Đẹp đó… con hợp màu xanh lá lắm Eltina!”
Papan cầm trên tay một chiếc đầm Lolita màu xanh trắng đan xen. Hình như nãy giờ tôi chỉ mặc mấy chiếc đầm đính lông nhung thì phải… Graahh, sao chả được… Mình quen luôn rồi.
“Ara… Mẹ biết mà, hợp với con đó!”
“Ahhh… dễ thương lắm Eltina.”
Tôi đang mặc chiếc váy Lolita màu xanh trắng kia. Tôi xoay tròn một vòng.
Xoay đủ một vòng xong… Tôi nhìn vào mình trong gương.
… Huhm, cũng đẹp.
“Ohh… Con thích nó sao? Xem mặt con vui chưa kìa.”
Thật á?! Tôi vội lấy tay nhéo má mình một phát. Huhm… gu thời trang của tôi đã tăng tiến rồi sao?...
Tôi á?!
Trước khi đến thế giới này… tôi thường chỉ mặc áo thun mỏng và quần short vào ngày nghỉ, cũng chẳng phải tuýp người sẽ quan tâm chuyện mình mặc hoài một bộ đồ mỗi lần ra ngoài…
… Tôi không hiểu. Hiện giờ tôi vẫn lười mặc đồ mới… song số lượng quần áo tôi đang có đã tăng vọt.
Chà, có nhiều quần áo cũng tốt. Để ý nhiều chỉ tổ thêm phiền hà thôi.
“Uooooooh! Mình tới trễ rồi á?!”
Bang! Cửa đột nhiên mở tung và Liot-nii bước vào.
“Nii-san, làm ơn gõ cửa trước khi vào… Mới nãy anh thô lỗ quá.”
Lucas-nii theo sau lên tiếng. Có vẻ như hai người đang vội.
“Ohhh, sao thế Liot… Có chuyện gì gấp à?”
“Dạ phải thưa cha. Cuối cùng, cuối cùng con đã có được nó…”
Thứ Liot-nii lấy ra khỏi túi xách trên tay… là ba bộ váy Goth Lolita màu đen, đỏ và vàng.
…Lại nữa.
“… Tốt lắm! Mấy chiếc váy này đẹp tuyệt! Cha rất ưng ý!”
“Dạ, con đã nhờ người quen là thợ may may chúng, giá cả không thành vấn đề.”
Papan và Liot-nii… không nói lời nào ôm chầm lấy nhau. Ẩn trong sự im lặng kia chính là tình giao hảo giữa những người đàn ông.
“Con có đem theo máy Flash Draw đây.”
Lucas-nii đang cầm trên tay một cái máy Flash Draw. Họ… chuẩn bị đầy đủ ghê!
Tôi thay sang bộ váy Goth Lolita mà Liot-nii mang tới. Tôi nghĩ bây giờ tôi đổi tên thành “Tia chớp đỏ” là vừa rồi đấy!
“Fuu…Hoàn hảo, Eltina! Quá hoàn hảo!”
“Ohhh, chiếc đầm này hợp với con lắm! Tôn thêm nước da trắng của con…”
“E…Eltina…”
Liot-nii có vẻ rất hài lòng, Maman thích thú ngắm nhìn tôi, còn Papan không hiểu sao lại đang lặng lẽ rơi lệ nam nhi. Lucas-nii thì cần mẫn làm phó nháy, chụp hết ảnh này đến ảnh khác cho tôi. Anh chụp nhanh quá rồi, hình sẽ bị mờ đó…
Sự kiện Thử Đồ từ nay được tôi liệt vào hạng mục phải né càng xa càng tốt…
---------0--------
Tôi về phòng tiếp tục công cuộc rèn luyện thân thể.
Hầy, tôi bại trận thảm hại rồi! Nếu Maman không ra tay ngăn chặn Papan và Liot-nii đang dần mất kiểm soát thì tôi đã bị bắt mặc mấy bộ váy quái đản rồi! Đặc biệt là… Úi! Không nói đâu!
Kế tiếp là chuyện nọ chuyện kia xảy ra, tôi ăn tối với mọi người… và sau khi dùng món tráng miệng là Pudding xong, tôi quay lại phòng của mình ở tòa nhà Hiệp hội phục sư.
Bây giờ tôi đang chuẩn bị thực hiện chống đẩy. Bắt đầu thôi!
“…Một!”
…Hự.
Chống đẩy… thất bại! Kế tiếp, thụt dầu! Bắt đầu thôi!
“……Chín!”
Phù.
Chín lần thụt dầu, đạt yêu cầu!
“Fuuuuu…. Hôm nay có tiến bộ.”
Ban đầu tôi chỉ làm được đúng 3 lần thụt dầu. Về phần chống đẩy thì… vậy rồi đó, nhưng mai sau chắc chắn tôi sẽ làm được. Hahaha…
Kết thúc buổi tập, tôi ăn một Momo-sensei.
“Mời mọi người!”
“Ngoằm… Rốp rốp… Rốp rốp… Rốp… Ực.”
“Ngon~”
Cơ thể rã rời của tôi lập tức hồi phục sức lực vốn có nhờ vị ngon muôn thuở này. Nhai xong miếng đầu tiên, tôi liền ngấu nghiến nốt phần còn lại.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
Trên tay tôi chỉ còn hạt của Momo-sensei. Bình thường tôi sẽ ném ngay hạt vào thùng rác, nhưng…
Hạt này gieo xuống đất liệu có nảy mầm không nhỉ? Tò mò quá…
“Được rồi, gieo thử xem!”
Tôi toan chạy ra khoảng đất trống sau phòng mình.
Khoan… mình đang mặc mỗi đồ lót mà. Ngoài trời lại đang có trăng sáng… nhưng với tôi, trời tối chỉ là chuyện nhỏ. Tôi có năng lực nhìn xuyên dêm của chủng tộc Elf mà.
“Chỗ này… chắc nhận được nhiều ánh nắng mặt trời nhất đây nhỉ?”
Đầu tiên dùng ma pháp [Earth Break] lên mặt đất và chôn hạt của Momo-sensei xuống cái lỗ mới đào xong. Tôi cẩn thận rải đá cuội xung quanh cái lỗ để đánh dấu nơi gieo hạt. Kế tiếp đổ đầy nước vào một thùng chuyên dùng tưới cây, vốn có một lỗ nhỏ xíu bên dưới và tưới cho hạt giống vừa gieo.
Cuối cùng… là nghi thức đó!!
Tôi nhặt một cái dù thủng lỗ chỗ ở góc bãi đất trống và bung dù. Rồi đứng trước nơi gieo hạt… Tôi vung dù lên cao thật mạnh.
“N~~~~~~~~…bah!!”
Phải, tôi đang bắt chước các tinh linh trong rừng, nhưng thực ra họ thuộc thể linh hồn.
… Ai ngờ múa may kiểu này mệt thật đấy!? [note13783]
“N~~~~~~~~~~~~~~Bah!”
C…Cố lên tôi ơi! Đừng chịu thua acid lactic. [note13784]
“N… baba!”
…Vừa nãy tiếng hô của tôi nghe lạ quá, mà có lẽ do tôi tưởng tượng.
“Fuu…. Tới đây chắc là đủ rồi.”
Cảm thấy hài lòng với sự chuẩn bị, tôi về phòng và lăn lên giường.
Do cơn mệt mỏi ập đến, chỉ chớp mắt hai lần tôi đã thiếp ngủ ngay.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi đợi khoảng… 15 phút, đã đến lượt chúng tôi vào mua hàng.
Không gian trong cửa hàng thơm nức mùi đường của bánh kẹo được trang trí hết sức dễ thương. Tông màu chủ đạo là trắng và hồng. Rất nhiều bánh pudding được xếp ngay ngắn trên kệ trưng bày trước mặt tiền cửa hàng.
Kệ trưng bày là một dụng cụ ma pháp hoạt động theo cơ chế giống của [Free Space] để bảo quản đồ vật. Nói cách khác… đây chính là [Free Space], song người ngoài có thể nhìn thấy bên trong nó đang chứa gì.
Thông thường chỉ có chủ nhân của [Free Space] có quyền đóng hay mở nó, nhưng với chiếc kệ này thì ai cũng có thể đặt đồ vào hoặc lấy đồ ra. Vậy nên giá tiền nó khá cao.
“Oh! Xin chào! Đã lâu không gặp nha Kuishinbo-chan?”
Tóc ngắn màu đen và đội chiếc mũ đầu bếp. Cặp lông mày dày và đôi mắt toát lên một ý chí mạnh mẽ. Cơ thể rắn chắc và cung cách nói chuyện nữ tính. Người bếp trưởng được đồn là có một trái tim thiếu nữ ấy cất tiếng chào đón tôi.
“Chào bếp trưởng. Đã lâu không gặp ạ.”
Tôi đáp lại. Dù cung cách nói chuyện như thế đấy, nhưng ông ấy không phải gay. Ông mặc đồ của nam giới, và cử chỉ hành động cũng không có chút yểu điệu nào. Chỉ có cách nói năng của ông là giống con gái thôi.
Trước kia tôi đã tò mò hỏi thử, và ông ấy trả lời…
Bếp trưởng là con út trong gia đình 5 chị em. Ông ấy khỏe mạnh, nghiêm túc và giỏi chăm sóc người khác, và trong khi chăm sóc mấy người chị em ăn ở luộm thuộm của mình, cung cách nói chuyện của ông đã trở nên nữ tính lúc nào không hay.
Ông ấy còn cười và nói: “Nếu như tôi có một đứa em trai… chắc tôi sẽ không thành vậy đâu ha?”….
“Hôm nay cô bé muốn loại Pudding nào?”
“Đương nhiên là Pudding trứng ạ.”
Bếp trưởng mỉm cười. Tôi cũng cười toe toét lại với ông.
“Cháu định đi gặp Papan và Maman à?”
“Hihi… Cháu đến thăm họ để được cưng chiều đó ạ.”
Ông ấy đáp “Vậy mau đi thăm họ đi” và xoa đầu tôi. Rồi ông bỏ chín cái bánh Pudding trứng vào một cái bao.
“Đây, 9 bánh Pudding trứng của cháu.”
Tôi lấy ví ra và đưa tiền cho bếp trưởng.
“Cảm ơn ông… Fufufu, vậy, tam biệt ông nhé.”
Bếp trưởng đứng nhìn tôi đi khỏi và vẫy tay. Mỗi lần tôi rời cửa hàng… là ông ấy lại ra tận cửa tiễn.
Lí do tôi chọn Pudding trứng làm quà không chỉ có một.
Thực ra Pudding ở đây là món ăn ưa thích của Papan và Maman.
… Và tôi nữa! Vì thế mỗi lần về nhà tôi thường tới đây mua Pudding.
“Vậy giờ ta đi không, Eltina-sama?”
“Ah, đi thôi, Nesha-san.”
Chúng tôi nắm tay nhau đi về nơi căn nhà yêu dấu có Papan và Maman đang đợi. Thời gian trôi qua thật lặng lẽ và êm đềm…
-------0-------
“Con đến rồi Eltina.”
“Mừng con về nhà Eltina.”
Papan và Maman đang đợi trong phòng khách. Yep, thật may mắn là họ vẫn khỏe.
“Con về rồi.”
Sau khi cất tiếng chào, tôi vội vã nhào tới phía họ. Và… Papan đón được tôi trước.
C…Chết rồi! Tư thế này là báo hiệu đòn tấn công đặc biệt của Papan! “Râu chỉa tấn công”!
Papan đang nhích lại gần tôi để thực hiện màn cọ má kinh điển. Má tôi tê rần vì bộ râu của ông ấy cứ cọ cọ không dứt vào mặt mình. Au?! Da mặt tôi gần bị lột luôn rồi sao?!
Cuộc gặp mặt hết sức cảm động (lẫn đau má) diễn ra một hồi lâu, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt ghen tức của Maman, ông liền thả tôi ra.
Fuu, nguy hiểm quá… Cứ tưởng mình tiêu rồi. Tôi rất yêu Papan, chỉ có điều đòn râu tấn công kia… tôi không kham nổi.
Lần này đến lượt mẹ ôm tôi. Cơ thể bà mềm mại, ấm áp và có một mùi hương rất dễ chịu. Tôi vùi mặt vào lòng bà ấy.
Dĩ nhiên ban đầu tôi cũng nghĩ làm vậy không đúng lắm… Nhưng cả hai đều là nữ nên không sao đâu nhỉ?! Tôi vốn theo phương châm nghĩ là làm… song lần này hơi khác chút.
Tôi cảm thấy thật thanh thản, bên tai tôi đang vang lên từng tiếng nhịp tim đều đặn của bà ấy. Mỗi lần buồn bã hay khó chịu… Tôi luôn tìm tới mẹ và để bà ôm mình trong vòng tay.
Tôi sung sướng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bà ấy. Mẹ cũng mỉm cười với tôi.
Khi ở cùng Papan và Maman… tôi nghĩ tâm hồn mình lại trẻ trung trở lại, giống như thân xác của tôi bây giờ. Phải chăng do tôi đã quá thư giãn và thả lỏng tinh thần trong vòng tay của hai người?! Thành thật mà nói, cảm giác này không tệ tí nào.
Quãng thời gian sum vầy hạnh phúc lặng lẽ trôi qua….
--------0--------
“Sao cứ về nhà là chuyện này lại xảy ra vậy không biết…”
Tôi đang bị biến thành búp bê thử đồ. Bị tròng vào người hàng tá váy áo và đầm xòe sặc sỡ.
“Woaahh… Bộ này hợp với con đó Eltina! Bộ này cũng được nè!”
“Ohh! Đẹp đó… con hợp màu xanh lá lắm Eltina!”
Papan cầm trên tay một chiếc đầm Lolita màu xanh trắng đan xen. Hình như nãy giờ tôi chỉ mặc mấy chiếc đầm đính lông nhung thì phải… Graahh, sao chả được… Mình quen luôn rồi.
“Ara… Mẹ biết mà, hợp với con đó!”
“Ahhh… dễ thương lắm Eltina.”
Tôi đang mặc chiếc váy Lolita màu xanh trắng kia. Tôi xoay tròn một vòng.
Xoay đủ một vòng xong… Tôi nhìn vào mình trong gương.
… Huhm, cũng đẹp.
“Ohh… Con thích nó sao? Xem mặt con vui chưa kìa.”
Thật á?! Tôi vội lấy tay nhéo má mình một phát. Huhm… gu thời trang của tôi đã tăng tiến rồi sao?...
Tôi á?!
Trước khi đến thế giới này… tôi thường chỉ mặc áo thun mỏng và quần short vào ngày nghỉ, cũng chẳng phải tuýp người sẽ quan tâm chuyện mình mặc hoài một bộ đồ mỗi lần ra ngoài…
… Tôi không hiểu. Hiện giờ tôi vẫn lười mặc đồ mới… song số lượng quần áo tôi đang có đã tăng vọt.
Chà, có nhiều quần áo cũng tốt. Để ý nhiều chỉ tổ thêm phiền hà thôi.
“Uooooooh! Mình tới trễ rồi á?!”
Bang! Cửa đột nhiên mở tung và Liot-nii bước vào.
“Nii-san, làm ơn gõ cửa trước khi vào… Mới nãy anh thô lỗ quá.”
Lucas-nii theo sau lên tiếng. Có vẻ như hai người đang vội.
“Ohhh, sao thế Liot… Có chuyện gì gấp à?”
“Dạ phải thưa cha. Cuối cùng, cuối cùng con đã có được nó…”
Thứ Liot-nii lấy ra khỏi túi xách trên tay… là ba bộ váy Goth Lolita màu đen, đỏ và vàng.
…Lại nữa.
“… Tốt lắm! Mấy chiếc váy này đẹp tuyệt! Cha rất ưng ý!”
“Dạ, con đã nhờ người quen là thợ may may chúng, giá cả không thành vấn đề.”
Papan và Liot-nii… không nói lời nào ôm chầm lấy nhau. Ẩn trong sự im lặng kia chính là tình giao hảo giữa những người đàn ông.
“Con có đem theo máy Flash Draw đây.”
Lucas-nii đang cầm trên tay một cái máy Flash Draw. Họ… chuẩn bị đầy đủ ghê!
Tôi thay sang bộ váy Goth Lolita mà Liot-nii mang tới. Tôi nghĩ bây giờ tôi đổi tên thành “Tia chớp đỏ” là vừa rồi đấy!
“Fuu…Hoàn hảo, Eltina! Quá hoàn hảo!”
“Ohhh, chiếc đầm này hợp với con lắm! Tôn thêm nước da trắng của con…”
“E…Eltina…”
Liot-nii có vẻ rất hài lòng, Maman thích thú ngắm nhìn tôi, còn Papan không hiểu sao lại đang lặng lẽ rơi lệ nam nhi. Lucas-nii thì cần mẫn làm phó nháy, chụp hết ảnh này đến ảnh khác cho tôi. Anh chụp nhanh quá rồi, hình sẽ bị mờ đó…
Sự kiện Thử Đồ từ nay được tôi liệt vào hạng mục phải né càng xa càng tốt…
---------0--------
Tôi về phòng tiếp tục công cuộc rèn luyện thân thể.
Hầy, tôi bại trận thảm hại rồi! Nếu Maman không ra tay ngăn chặn Papan và Liot-nii đang dần mất kiểm soát thì tôi đã bị bắt mặc mấy bộ váy quái đản rồi! Đặc biệt là… Úi! Không nói đâu!
Kế tiếp là chuyện nọ chuyện kia xảy ra, tôi ăn tối với mọi người… và sau khi dùng món tráng miệng là Pudding xong, tôi quay lại phòng của mình ở tòa nhà Hiệp hội phục sư.
Bây giờ tôi đang chuẩn bị thực hiện chống đẩy. Bắt đầu thôi!
“…Một!”
…Hự.
Chống đẩy… thất bại! Kế tiếp, thụt dầu! Bắt đầu thôi!
“……Chín!”
Phù.
Chín lần thụt dầu, đạt yêu cầu!
“Fuuuuu…. Hôm nay có tiến bộ.”
Ban đầu tôi chỉ làm được đúng 3 lần thụt dầu. Về phần chống đẩy thì… vậy rồi đó, nhưng mai sau chắc chắn tôi sẽ làm được. Hahaha…
Kết thúc buổi tập, tôi ăn một Momo-sensei.
“Mời mọi người!”
“Ngoằm… Rốp rốp… Rốp rốp… Rốp… Ực.”
“Ngon~”
Cơ thể rã rời của tôi lập tức hồi phục sức lực vốn có nhờ vị ngon muôn thuở này. Nhai xong miếng đầu tiên, tôi liền ngấu nghiến nốt phần còn lại.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
Trên tay tôi chỉ còn hạt của Momo-sensei. Bình thường tôi sẽ ném ngay hạt vào thùng rác, nhưng…
Hạt này gieo xuống đất liệu có nảy mầm không nhỉ? Tò mò quá…
“Được rồi, gieo thử xem!”
Tôi toan chạy ra khoảng đất trống sau phòng mình.
Khoan… mình đang mặc mỗi đồ lót mà. Ngoài trời lại đang có trăng sáng… nhưng với tôi, trời tối chỉ là chuyện nhỏ. Tôi có năng lực nhìn xuyên dêm của chủng tộc Elf mà.
“Chỗ này… chắc nhận được nhiều ánh nắng mặt trời nhất đây nhỉ?”
Đầu tiên dùng ma pháp [Earth Break] lên mặt đất và chôn hạt của Momo-sensei xuống cái lỗ mới đào xong. Tôi cẩn thận rải đá cuội xung quanh cái lỗ để đánh dấu nơi gieo hạt. Kế tiếp đổ đầy nước vào một thùng chuyên dùng tưới cây, vốn có một lỗ nhỏ xíu bên dưới và tưới cho hạt giống vừa gieo.
Cuối cùng… là nghi thức đó!!
Tôi nhặt một cái dù thủng lỗ chỗ ở góc bãi đất trống và bung dù. Rồi đứng trước nơi gieo hạt… Tôi vung dù lên cao thật mạnh.
“N~~~~~~~~…bah!!”
Phải, tôi đang bắt chước các tinh linh trong rừng, nhưng thực ra họ thuộc thể linh hồn.
… Ai ngờ múa may kiểu này mệt thật đấy!? [note13783]
“N~~~~~~~~~~~~~~Bah!”
C…Cố lên tôi ơi! Đừng chịu thua acid lactic. [note13784]
“N… baba!”
…Vừa nãy tiếng hô của tôi nghe lạ quá, mà có lẽ do tôi tưởng tượng.
“Fuu…. Tới đây chắc là đủ rồi.”
Cảm thấy hài lòng với sự chuẩn bị, tôi về phòng và lăn lên giường.
Do cơn mệt mỏi ập đến, chỉ chớp mắt hai lần tôi đã thiếp ngủ ngay.
Danh sách chương