Trans: Murasaki

----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Ahhhhhhhhhh?!”

Tại sao?! Tại sao… Cua ẩn sĩ-kun ở lại trong đó?!

Dù chẳng còn tí sức lực nào, tôi vẫn cố chống tay nâng cái xác mềm rũ của mình lên. Song cơ thể tôi không chịu cử động theo ý muốn.

Vậy thì đã sao?! Làm lại lần nữa!

Sau khi vật vã gồng mình một hồi, tôi đã đứng dậy được và bắt đầu lê bước tới hướng Alp-ossan.

Và cuối cùng… tôi đến được chỗ ông ấy. Tôi thầm nghĩ phải rủa xả ông ấy một trận vì những gì ông đã gây ra.

…Nhưng, miệng tôi không tài nào thốt nên lời.

Vì Alp-ossan đang…

…khóc.

Không có nước mắt chảy ra từ đôi mắt ông ấy. Thay vào đó, thế chỗ cho nước mắt chính là những giọt máu đỏ đang nhỏ xuống từ đôi bàn tay siết chặt kia.

“…Cứ mắng chửi thầy tùy ý đi.”

Alp-ossan đang đổ mồ hôi ròng ròng. Giữa hai hàng lông mày nhíu lại thành những nếp nhăn sâu hoắm. Ông ấy ngậm miệng và cắn chặt môi. Nhìn kĩ sẽ thấy máu tươi đang rỉ ra trên ấy.

Những gì tôi đang nhìn là một khuôn mặt mệt mỏi vì nỗi ăn năn và hối hận cùng cực… Khuôn mặt của một người đàn ông.

Chứng kiến hình ảnh đó, tất cả sức lực trong tôi như bị rút cạn, và tôi khuỵu gối xuống đất, cảm thấy cõi lòng như vừa trút được gánh nặng.

… Không, chưa được….

Tôi lảo đảo đứng lên và lết đến chỗ Cua ẩn sĩ-kun. Cậu ấy ở xa quá, dù bình thường khoảng cách này vốn dĩ rất ngắn. Song bây giờ… sao lại xa xôi tới vậy.

Và tôi đã đến nơi.

Đất đai xung quanh đã bị ma pháp xới tung lên và mùi thịt cháy thoang thoảng trong không khí. Cái xác của đống thịt khốn kiếp kia đang chắn đường tôi.

Biến đi! Tao xong chuyện với mày rồi!

Và… tôi đã thấy người đó.

Bạn của tôi.

Đồng đội của tôi.

…Ân nhân của tôi.

“Cua… ẩn sĩ…kun?”

Cậu đây rồi.

Tình trạng cậu ấy thảm thiết quá.

Cậu ấy bị thiêu cháy hoàn toàn, chân lẫn vỏ sò trên người cậu đã bị thổi bay. Và một trong hai cái càng đáng tự hào đã biến mất.

“Không…”

Đây không phải là thật…! Ai đó… nói với tôi đây chỉ là ảo ảnh đi!

Tôi hồi tưởng lại hình ảnh một Cua ẩn sĩ-kun tràn đầy sức sống.

…Tôi đã leo lên vỏ sò to tướng kia của cậu ấy với sự trợ giúp của Rick và Danan.

Và giờ, vỏ sò đã thủng lỗ chỗ, trông thảm đến không nỡ nhìn.

Cặp càng tuyệt vời kia đã mang cá đến cho tôi.

Và giờ, một cái đã gãy và mất tích.

Những cặp chân nhanh nhẹn kia đã chạy hết tốc lực khi chúng tôi đi cứu Linda.

Và giờ, một nửa số chân đã hóa thành tro bụi.

“…Không… Không thể…!!”

Tầm nhìn của tôi méo mó dần.

Nhưng… chưa có gì đảm bảo là cậu ấy đã chết được!

[Heal]… nếu [Heal] chữa được thì…

“Kouhai! Sau lưng em!”

“…Hả?”

Tiếng hét của senpai khiến tôi bất giác quay đầu lại.

Khi tôi quay lại… cục thịt cháy đê tiện kia đang đối mặt với tôi và đang ngoác miệng ra hòng nuốt chửng tôi! Cái gì?! Nó chưa chết sao?!

“Uwaah?!”

Nó sắp sửa vồ lấy tôi.

Né đi… Tôi không né kịp!!

Cùng lúc, ai đó đằng sau tôi đã ra tay trước.

Phập!!!

Và thứ gì đó xuyên thủng người con quái vật.

Chiếc kéo kì diệu thân thuộc kia…

Đó là cái càng cuối cùng của Cua ẩn sĩ-kun…

Dù đã tàn tạ rách nát… nó vẫn bảo vệ tôi.

*Crắc* Và chiếc kéo ấy gãy đôi.

Cua ẩn sĩ-kun cũng ngã xuống.

“Vuooooooooo…”

Đống thịt khốn nạn kia đã dần tan chảy. Chắc chắn… lần này nó sẽ chết hẳn.

… Còn Cua ẩn sĩ-kun thì sao!? Cậu ấy còn sống! Mình vẫn có cơ hội!

“Cua ẩn sĩ-kun! Tớ chữa cho cậu ngay đây! [Heal]”

Ánh sáng của ma pháp trị liệu lan tỏa từ tay tôi.

Và phủ lên người Cua ẩn sĩ-kun.

Chờ một chút nữa thôi! Cua ẩn sĩ-kun!!

….Nhưng vết thương không có dấu hiệu phục hồi.

Sao lạ vậy?! Lại lần nữa!

“[Heal]!”

Tại sao? Chuyện này là sao? “….. Chết tiệt! [Heal], [Heal]!”

Vết thương vẫn như cũ.

…. Một linh cảm xấu nhen nhóm trong lòng tôi.

Tôi nhận ra mặt mình đã tái xám đi.

Tôi không muốn tin đây là thật.

“[Heal]! Làm ơn! Mau lành lại đi! [HEAL]!!!!”

“Dừng lại đi! Cậu ấy… Khi em tới thì cậu ấy đã chết rồi!”

Đã chết rồi… Nghe câu đó mà tinh thần tôi như sụp đổ.

“Nói dối! Vì, vì… mới nãy cậu ấy đã bảo vệ em! Cậu ấy vẫn còn chữa được!”

Tôi tiếp tục dùng [Heal].

“Dừng lại! Em vừa được cứu… vậy mà giờ em đã tính tìm đường chết à?”

Tôi bừng tỉnh khi bị senpai mắng.

Mana của tôi sắp hết rồi. Và sau đó… tôi chợt nhận ra. Tình trạng của tôi hiện nay giống của những người lính đã không qua khỏi cơn nguy kịch trong trận chiến với lũ yêu ma.

“…Se…Senpai… Anh giúp em được không… Cầu xin anh. Cậu ấy là bạn… là đồng đội…! Cậu ấy đã cứu mạng em… là ân nhân của em…!”

“………..”

Senpai… chỉ im lặng.

Không cứu vãn được nữa. Khi nhận ra hàm ý đó, tôi tuyệt vọng quỳ xuống. Chấm hết rồi. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt tôi. Dòng nước mắt cứ tuôn ra không dừng lại.

Tôi đáng lẽ là một thánh nữ… nhưng lại bất lực nhìn đồng đội chết trong tay mình.

Khốn nạn, KHỐN NẠN!

“Khốn nạn!”

Chẳng biết phải giải tỏa nỗi lòng thế nào, tôi chỉ còn biết trút cơn thịnh nộ lên mặt đất. Tôi liên tiếp nện nắm đấm xuống… hết lần này đến lần khác.

“Này, dừng lại đi… El!”

Riot chụp lấy tay tôi buộc tôi phải dừng lại. Máu chảy ra từ hai nắm tay nhỏ bé đang siết chặt của tôi.

“C,Cua ẩn sĩ…kun?!”

Linda… Xin lỗi. Tớ không cứu được cậu ấy.

Tiếng Linda nức nở quanh quẩn bên tai tôi.

“Tại sao, lại thành ra vậy… Tớ, tớ còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy mà. Tại sao, chuyện tồi tệ này lại xảy ra… kinh khủng quá…”

Phần về sau càng lúc càng nhỏ đến không nghe được nữa.

“Cua ẩn sĩ-kun…”

Folbert cũng bắt đầu khóc nấc lên. Dù ở bên nhau chưa lâu, song cậu ấy vẫn là một người bạn đã cùng chúng tôi chia ngọt sẻ bùi. Thời gian không phải là điều đáng quan tâm.

Mọi người đã tập trung lại bên cậu ấy. Chúng tôi… đang bày tỏ nỗi thương tiếc vì sự ra đi của bạn mình.

Và đột nhiên… tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng yếu ớt từ từ tụ lại gần mình. Một đốm sáng xanh nhạt tỏa sáng dịu dàng. Khi tôi lần theo nơi phát ra ánh sáng kia thì nó dẫn đến chỗ thi thể Cua ẩn sĩ-kun.

“Kouhai… Cậu ấy muốn hợp nhất linh hồn với em.”

“… Hả?”

Hợp nhất linh hồn… Đó là một kĩ năng giúp chiếm hữu cơ thể lẫn linh hồn của ai đó. Nói cách khác là nuốt trọn đối phương.

“Anh bảo em… phải ăn Cua ẩn sĩ-kun sao?”

“Phải.”

Trước khi tôi kịp quát “Đừng có đùa với em!!” thì anh ấy nói tiếp.

“Đốm sáng đó… là linh hồn của cậu ấy. Hiện tượng này chỉ xảy ra khi có sự xuất hiện của người có khả năng hợp nhất linh hồn.”

“…Người đó là em?”

“Đúng.” Là những gì senpai nói.

“Có lẽ cậu ấy biết rõ. Là có người mà cậu ấy có thể yên tâm giao phó bản thân… Nên… để cứu Linda-kun, cậu ấy chấp nhận chết.”

Tiếng than khóc của Linda ngày một lớn hơn.

“Làm sao cậu ấy biết… em dùng được hợp nhất linh hồn?”

“… Em có tin vào thứ gọi là vận mệnh không?... Dù em tin hay không… nhưng nó thật sự có tồn tại.”

Vận mệnh…? Là cái gì…?!

“… Để anh kể cho em một câu chuyện. Trong quá khứ, anh từng có một người thanh niên làm bạn đồng hành.”

Tôi cảm nhận được chút cô đơn từ giọng của Momo-senpai.

“Anh ta... Khi anh mới gặp anh ta, anh ta là một kẻ bất tài. Luôn càm ràm là mình mệt hay chán đời. Nhưng… anh ta sẵn sàng mạo hiểm tính mạng vì đồng đội… anh ta là kiểu người vậy đó.”

Vì đồng đội…

“Sau này khi trưởng thành, anh ta có rất nhiều chiến hữu… Đương nhiên có con người… và cả động vật cũng giúp anh ta. Song vào ngày nọ, một kẻ thù xuất hiện.”

… Một kẻ thù.

“Chúng chuyên gieo rắc tai họa lên các sinh vật sống, vì thế được gọi là Oni. Người thanh niên kia do về sau trở thành một Peachy User đã dẹp tan lũ Oni nhờ sức mạnh của năng lượng Đào và sự trợ giúp của đồng đội.”

Oni…

“Trong trận chiến với bọn Oni, các đồng đội anh lần lượt ngã xuống. Năng lượng đào thuộc dạng năng lượng của linh hồn… lạm dụng sẽ dẫn đến cái chết của người dùng. Tuy nhiên người duy nhất có thể đánh bại Oni chỉ có Peachy User. Vũ khí của thế giới đó lại không thể khiến bọn Oni bị thương. Và khốn thay… anh ta là Peachy User duy nhất ở thế giới đó.”

Năng lượng Đào… Năng lượng đến từ linh hồn…

“… Sau đó, những con vật vốn là chiến hữu của anh đề nghị dâng hiến cơ thể lẫn linh hồn chúng cho anh. Dĩ nhiên anh ta từ chối. Song tình hình không cho phép anh làm vậy. Nếu chần chừ, đồng đội của anh sẽ bị xóa sổ hết. Người thanh niên đó… là một con người liều lĩnh. Giống như em, kouhai. Và sự do dự đã khiến một trong những đồng đội của anh, chú chó bị trọng thương. Anh ta… cũng gục ngã.”

Lồng ngực tôi thắt lại khi nghe senpai kể. Tại sao vậy..?

“Chú chó bị trọng thương đó đã trút hơi thở cuối cùng. Và linh hồn nó cứ quyến luyến bên người anh ta. Em có hiểu không? Linh hồn kia giống như linh hồn này… giống linh hồn đang quanh quẩn bên em. Động vật… biết rõ những điều huyền bí mà con người không rõ. Đó chính là… [Điểm kết của số mệnh] và [Kế thừa linh hồn].”

…! Thế hệ đầu tiên….!!

Tôi nhớ lại cô gái đã thay đổi gần như toàn bộ cuộc đời tôi.

[Kế thừa linh hồn].

Một quyền năng cho phép tôi kế thừa kiến thức lẫn trải nghiệm của chị ấy lúc còn sống. Những kí ức vui vẻ, buồn đau, ước mơ, hi vọng, tuyệt vọng, và… tên của chị. Tôi… đã thừa hưởng tất cả.

“Người thanh niên ấy khóc, tự hỏi tại sao số phận lại ép anh ta lựa chọn điều tàn nhẫn đến vậy. Nhưng rồi anh vẫn thực hiện [Hợp nhất linh hồn]. Đó là… minh chứng cho quyết tâm của anh ta. Hợp nhất linh hồn không chỉ là ăn linh hồn người khác, mà còn hòa hợp linh hồn của hai người với nhau… cùng sống tiếp.”

Quyết tâm…

[Động vật biết… ai là người xứng đáng được chúng tin cậy để giao phó tính mạng. Vì vậy mỗi ngày trôi qua chúng đều sống hết mình. Chúng đối mặt với số phận… cùng với người mà chúng tin tưởng. Giống những con vật đi theo người thanh niên. Và người thanh niên đã thành công đẩy lùi bọn Oni…”

“Vậy sau cùng… chuyện gì xảy ra với Peachy User đó?”

“… Dĩ nhiên anh ta trở thành anh hùng.”

… Nói dối. Nếu không giọng anh đã không run run chực khóc rồi.

“Kouhai… Không, Eltina. Em có đủ quyết tâm để thu phục linh hồn cậu ta không? Em có quyền từ chối. Dù sao đồng ý cũng đủ khiến em tổn thương rồi.”

Không cần đắn đo thêm nữa. Đây là di nguyện của Cua ẩn sĩ-kun, người đã từ bỏ mạng sống để cứu chúng tôi. Nếu chuyện duy nhất tôi có thể làm cho cậu ấy là hợp nhất linh hồn, thì…!!

Đốm sáng xanh nhạt bay lượn quanh tôi như thể đang nhẹ nhàng quấn quýt lấy tôi vậy. Đó là màu của linh hồn. Thi thể của Cua ẩn sĩ-kun… hình như đang tan biến thành ánh sáng.

“Cua ẩn sĩ-kun… hãy tiếp tục sống với tớ… [Hợp nhất linh hồn]!”

Đốm sáng xanh nhạt, linh hồn của Cua ẩn sĩ-kun nhập vào người tôi. Bây giờ tôi đang… “ăn” cậu ấy. Đốm sáng xanh tách thành những đốm sáng nhỏ hơn rồi nhập vào từng nơi trên cơ thể tôi.

Đúng vậy, tôi đang hấp thụ Cua ẩn sĩ-kun bằng cả cơ thể mình.

----------0----------

“Hình như có thứ gì nhỏ nhỏ vừa trèo lên người mình thì phải.”

….Là kí ức của Cua ẩn sĩ-kun sao?!

“… Nhìn ngon quá. Cô đưa cái này cho tôi sao? Ngon quá, lần đầu tiên tôi được ăn món ngon như vậy.”

Ahh… Là lần mình cho cậu ấy món yakisoba…

“Nên mang một con cá cho cô bé nhỏ xíu kia. Hình như họ ăn hết thức ăn mang theo rồi.”

“Mấy cậu không biết cảnh giác là gì à? Lưu ý dùm đi, tôi là quái vật đó…. Nhưng, cùng nhau ăn một bữavậy cũng không tệ.”

Đây là lúc chúng tôi cùng ăn bữa tối. Hôm đó rất vui. Một bữa ăn tối cùng các bạn học. Mình muốn được ăn cùng mọi người lần nữa…

“Fugu… uuuuhhh….”

Tôi không thể kìm được dòng nước mắt. Từng giọt từng giọtnước lăn dài trên hai gò má tôi.

“Hãy nỗ lực hết mình đi cậu bé. Nếu cậu kiên trì… tình cảm của cậu sẽ được đáp lại.”

“Chắc ông vất vả lắm nhỉ… Song vẫn nhớ phải chịu trách nhiệm với vợ và làm cô ấy thỏa mãn nhé.”

…Có những cuộc trò chuyện này nữa sao.

Còn có kí ức cậu ấy chơi đùa cùng bọn tôi nữa.

“Khi đi theo họ… chỗ này nguy hiểm quá! Chỉ có mình là chưa đủ… Đúng rồi! Phải nhờ ông ấy giúp!”

“Tiểu thư, khóc lóc để sau đi… bạn bè cô đang đợi cô đó.”

Thì ra cậu ấy lo cho bọn tôi nên đã đi theo…

Cậu ấy còn bảo vệ Linda.

Kí ức cậu ấy chiến đấu ở sân dinh thự. Kí ức cậu ấy cõng Linda chạy trốn. Kí ức cậu ấy rời dinh thự đề chiến đấu cùng mọi người.

Và…

“Ơ nhóc lùn, làm gì vậy? Cô liều mạng quá, nhưng tôi thích! Vậy ra cô muốn giúp đồng đội à? Được! Tôi sẽ hỗ trợ cô!”

“Tuyệt quá… ma pháp thực thụ là đây à?... Ánh sáng thật ấm áp….

Đây là tấm lòng của cô sao… Nếu vậy kế hoạch sẽ thành công thôi! Dù xảy ra chuyện gì đi nữa… hai người cũng phải sống!!”

…!!

Hóa ra lúc đó cậu đã…

“Đầu tiên… là tiểu thư… Tiếp theo là… gọi là gì nhỉ?

Đúng rồi, El-chan! Cuối cùng cũng nhớ ra! Thiệt tình… đến phút chót mới nhớ được tên người ta. Chẳng biết là may hay rủi đây… Tạm biệt, El-chan!”

“… Làm đi ông bạn! Thời gian chúng ta gặp nhau chưa lâu, nhưng tôi thấy vui lắm… Tạm biệt!”

Và cứ thế… tôi hấp thụ hết linh hồn của Cua ẩn sĩ-kun.

…..!? Thế quái nào!? Không có kí ức cậu ấy cứu mình ban nãy!

….. Không lẽ?!

Dù đã chết, cậu vẫn cứu tớ một lần cuối?!

Aah… Cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều! Cua ẩn sĩ-kun!

Mạng sống được cậu ban tặng… tớ chắc chắn sẽ không để nó bị lãng phí! Chỉ cần tớ còn sống, tớ sẽ sống cùng với cậu! Tôi thầm gửi lời cảm ơn chân thành nhất của mình và cho cậu ấy thấy quyết tâm của mình.

“…. Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi chắp tay lại và nói cảm ơn. Nước mắt vẫn chảy tràn trên đôi má tôi…

Cua ẩn sĩ-kun ban nãy nằm lặng yên ở đó giờ không còn nữa. Cậu ấy đã biến thành một đốm sáng và hợp nhất với tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.

“Cảm ơn cậu… Cua ẩn sĩ-kun.”

Tôi một lần nữa cảm ơn Cua ẩn sĩ-kun, người bạn đang say ngủ trong tôi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện