Liệu mình... có thực sự đáng được hưởng niềm hạnh phúc này chăng?
Ngài Maricle quả thực tốt bụng hơn vẻ ngoài nhiều. Mỗi khi ngón tay tôi bị thương dù chỉ một chút, ngài ấy đã luôn hết sức lo lắng cho tình trạng của tôi.
Nhờ có ngài ấy thường xuyên dùng thuật hồi phục lên tôi mà tay tôi chưa từng bị thương tổn nào dù phải giặt dũ rất nhiều. Ngay cả khi tôi bị rộp da do bê đồ nặng, ngày ấy liền chữa lành chúng chỉ trong chớp mắt.
Aaaaa... Cảm giác thật thoải mái khi trong người không còn chút đau đớn nào nữa mà...!
Thêm vào đó, ngài ấy còn bảo tôi có thể để những việc có khả năng gây chấn thương cho những hình nhân máy được điều khiển bởi ông Bhadra.
Nhờ vậy mà hiện giờ công việc thường ngày của tôi đã được giảm bớt đi, chỉ còn phải dọn dẹp ở những nơi người máy khó tới được mà thôi và tôi đã có thêm thời gian để dành cho việc nấu ăn, vốn là một trong những kỹ năng tôi tự tin nhất.
Không chỉ có thế.
Một số lượng lớn váy đầm đã được mua và chuyển vào trong phòng tôi. Số lượng ấy đã đủ để lấp đầy cái tủ quần áo mà tôi có. Trong đó bao gồm từ trang phục để làm việc đến những bộ mặc hàng ngày dành riêng cho những phu nhân quý tộc...
"...T...Ta cho là nàng sẽ thích những thứ thế này..."
Vừa khẽ đưa mắt ra chỗ khác, ngài Miracle vừa chuyển bị những bộ quần áo làm từ vải bông và lụa mà khi chạm vào rất dễ chịu. Như càng khiến mọi thứ hoàn hảo hơn, toàn bộ những chiếc váy ngài ấy mua tặng đều hoàn toàn vừa khít với tôi.
Ấm quá, và mình còn có thể vừa mặc vừa cử động thoải mái nữa...
Ban đầu tôi đã rất sợ khi phải mặc những bộ váy này. Chúng không quá khoa trương như những bộ tôi thường thấy trên người các nữ quý tộc nhưng lại rất sang trọng và cầu kỳ.
Thế nhưng ngài Maricle lại trông có vẻ buồn khi ngài ấy thấy tôi mặc những bộ đồ rách rưới. Do đó mà tôi đã luôn cố gắng mặc trang phục được ngài ấy chuẩn bị cho mỗi khi có thể.
『Bộ váy ấy hợp với tiểu thư Miltia lắm đó... Tất nhiên đồ cũ của phu nhân cũng vậy nữa.』
Tôi luôn thấy rất ngại mỗi khi ông Bhadra nói những câu như thế. Những lúc như vậy tôi chỉ muốn cởi hết quần áo ra thôi, nhưng mà... Hành vi kiểu đó rõ ràng là không phù hợp với một quý cô nên rốt cuộc tôi đành cắn răng chịu đựng một mình.
Bởi do tất cả những biến cố diễn ra xung quanh, tôi đã nhất thời quên béng đi lá thư mà gia đình tôi gửi tới. Thế rồi ông Bhadra nói...
『Để tôi thay mặt tiểu thư để gửi thư giải thích tình hình cho nhà Bá tước Lyran.』
Nghe được điều đó, tôi đã an tâm hơn rất nhiều.
Người cha kế và mẹ kế đó của mình sao...?
Thật nhẹ nhõm khi thay vì phải hạnh phúc vì lá thư đó, tôi đã nhận thức được những dòng cảm xúc không tên khiến cho cả hai tôi như lạnh run. Thậm chí tôi còn chẳng biết được chúng là gì nữa.
------------------
Tôi vừa ngâm nga với chính mình vừa bóc vỏ chỗ tôm thu hoạch được từ ngài Maricle. Chỗ tôm ấy đã được tôi bảo quản tươi bên trong một chiếc hộp với『đá băng』, loại đá có thể dễ dàng được tìm thấy vào mùa đông, bọc xung quanh để cấp đông. Sau khi những con tôm đã đông lạnh, tôi có thể dễ dàng rã đông chúng bằng cách để bên dưới dòng nước chảy.
Một trong những lý do chính khiến dân cư ở khu vực quanh đây hiếm khi ăn tôm là vì... chúng rất nhanh hư. Tùy vào cách sơ chế mà thịt tôm có thể bắt đầu hỏng chỉ trong một giờ. Đến cả tôm luộc cũng có thể gây nguy hiểm nếu không được ăn ngay sau khi nấu chín.
Nhưng nếu chúng được bảo quản bởi『đá băng』, vốn có tính chất làm lạnh ra xung quanh, thì chúng sẽ ở trong trạng thái đông lạnh, qua đó tươi lâu hơn.
Ở những nhà quý tộc đẳng cấp cao hay trong những dinh thự giàu có, người ta thường có một loại ma cụ đặc biệt tên là『hộp trữ không-thời gian』. Nhưng với những nhà ít khá giả hơn, loại『đá băng』mà có thể dễ dàng được thường dân thu lượm vào mua đông vẫn là lựa chọn đáng tin cậy nhất để bảo quản thực phẩm.
Đang khi tôi tập trung bóc vỏ chỗ tôm đã rã đông quá nửa, người máy Bhadra đã đi tới chỗ tôi. Đôi mắt của cô ấy không ngừng nhấp nháy ánh đỏ. [note54136]
Nhờ có ngài ấy thường xuyên dùng thuật hồi phục lên tôi mà tay tôi chưa từng bị thương tổn nào dù phải giặt dũ rất nhiều. Ngay cả khi tôi bị rộp da do bê đồ nặng, ngày ấy liền chữa lành chúng chỉ trong chớp mắt.
Aaaaa... Cảm giác thật thoải mái khi trong người không còn chút đau đớn nào nữa mà...!
Thêm vào đó, ngài ấy còn bảo tôi có thể để những việc có khả năng gây chấn thương cho những hình nhân máy được điều khiển bởi ông Bhadra.
Nhờ vậy mà hiện giờ công việc thường ngày của tôi đã được giảm bớt đi, chỉ còn phải dọn dẹp ở những nơi người máy khó tới được mà thôi và tôi đã có thêm thời gian để dành cho việc nấu ăn, vốn là một trong những kỹ năng tôi tự tin nhất.
Không chỉ có thế.
Một số lượng lớn váy đầm đã được mua và chuyển vào trong phòng tôi. Số lượng ấy đã đủ để lấp đầy cái tủ quần áo mà tôi có. Trong đó bao gồm từ trang phục để làm việc đến những bộ mặc hàng ngày dành riêng cho những phu nhân quý tộc...
"...T...Ta cho là nàng sẽ thích những thứ thế này..."
Vừa khẽ đưa mắt ra chỗ khác, ngài Miracle vừa chuyển bị những bộ quần áo làm từ vải bông và lụa mà khi chạm vào rất dễ chịu. Như càng khiến mọi thứ hoàn hảo hơn, toàn bộ những chiếc váy ngài ấy mua tặng đều hoàn toàn vừa khít với tôi.
Ấm quá, và mình còn có thể vừa mặc vừa cử động thoải mái nữa...
Ban đầu tôi đã rất sợ khi phải mặc những bộ váy này. Chúng không quá khoa trương như những bộ tôi thường thấy trên người các nữ quý tộc nhưng lại rất sang trọng và cầu kỳ.
Thế nhưng ngài Maricle lại trông có vẻ buồn khi ngài ấy thấy tôi mặc những bộ đồ rách rưới. Do đó mà tôi đã luôn cố gắng mặc trang phục được ngài ấy chuẩn bị cho mỗi khi có thể.
『Bộ váy ấy hợp với tiểu thư Miltia lắm đó... Tất nhiên đồ cũ của phu nhân cũng vậy nữa.』
Tôi luôn thấy rất ngại mỗi khi ông Bhadra nói những câu như thế. Những lúc như vậy tôi chỉ muốn cởi hết quần áo ra thôi, nhưng mà... Hành vi kiểu đó rõ ràng là không phù hợp với một quý cô nên rốt cuộc tôi đành cắn răng chịu đựng một mình.
Bởi do tất cả những biến cố diễn ra xung quanh, tôi đã nhất thời quên béng đi lá thư mà gia đình tôi gửi tới. Thế rồi ông Bhadra nói...
『Để tôi thay mặt tiểu thư để gửi thư giải thích tình hình cho nhà Bá tước Lyran.』
Nghe được điều đó, tôi đã an tâm hơn rất nhiều.
Người cha kế và mẹ kế đó của mình sao...?
Thật nhẹ nhõm khi thay vì phải hạnh phúc vì lá thư đó, tôi đã nhận thức được những dòng cảm xúc không tên khiến cho cả hai tôi như lạnh run. Thậm chí tôi còn chẳng biết được chúng là gì nữa.
------------------
Tôi vừa ngâm nga với chính mình vừa bóc vỏ chỗ tôm thu hoạch được từ ngài Maricle. Chỗ tôm ấy đã được tôi bảo quản tươi bên trong một chiếc hộp với『đá băng』, loại đá có thể dễ dàng được tìm thấy vào mùa đông, bọc xung quanh để cấp đông. Sau khi những con tôm đã đông lạnh, tôi có thể dễ dàng rã đông chúng bằng cách để bên dưới dòng nước chảy.
Một trong những lý do chính khiến dân cư ở khu vực quanh đây hiếm khi ăn tôm là vì... chúng rất nhanh hư. Tùy vào cách sơ chế mà thịt tôm có thể bắt đầu hỏng chỉ trong một giờ. Đến cả tôm luộc cũng có thể gây nguy hiểm nếu không được ăn ngay sau khi nấu chín.
Nhưng nếu chúng được bảo quản bởi『đá băng』, vốn có tính chất làm lạnh ra xung quanh, thì chúng sẽ ở trong trạng thái đông lạnh, qua đó tươi lâu hơn.
Ở những nhà quý tộc đẳng cấp cao hay trong những dinh thự giàu có, người ta thường có một loại ma cụ đặc biệt tên là『hộp trữ không-thời gian』. Nhưng với những nhà ít khá giả hơn, loại『đá băng』mà có thể dễ dàng được thường dân thu lượm vào mua đông vẫn là lựa chọn đáng tin cậy nhất để bảo quản thực phẩm.
Đang khi tôi tập trung bóc vỏ chỗ tôm đã rã đông quá nửa, người máy Bhadra đã đi tới chỗ tôi. Đôi mắt của cô ấy không ngừng nhấp nháy ánh đỏ. [note54136]
Danh sách chương