Ta vô thức nhìn chằm chằm vào nàng. Sau khi đã nhìn kỹ, ta nhận ra khuôn mặt cúi gằm của nàng đang tỏ ra hết sức áy náy.
Ta đã chẳng còn hứng thú gì với chuyện kết hôn nữa nên khi lúc trước tiếp xúc với nàng, thứ để lại cho ta ấn tượng duy nhất chính là việc nàng là một 'cô gái', nhưng khi đi tìm hiểu sâu hơn, nàng lại có vẻ hơi kỳ lạ nếu so với một tiểu thư đến từ gia tộc bá tước.
Hẳn là nàng đang trong độ tuổi mười chín, đôi mươi, thế nhưng dáng người lại cực kỳ mảnh khảnh. Cơ thể nàng như chỉ còn mỗi da bọc xương vậy. Trang phục nàng mặc cũng là loại váy vải rẻ tiền với không một chút hoa văn trang trí nào. Nếu không được giới thiệu rằng nàng là hôn thê của ta từ trước thì mái tóc ngắn đó sẽ khiến ta nhầm nàng là con trai.
Dù là vậy, ta nhìn ra được từ mái tóc rực màu xanh lá của nàng rằng nàng sở hữu lượng ma lực rất tràn trề và mạnh mẽ. Trong đôi mắt đang hướng xuống ấy, thậm chí ta còn phát hiện ra tròng mắt nàng cũng mang cùng một màu xanh. Có thể nói không ngoa khi cho rằng sắc xanh sâu thẳm ấy đang đồng thời hiện hữu trong đôi mắt nàng.
Hồi ta còn tích cực tham gia vào những hoạt động xã hội, một người có ma lực mạnh như nàng nhất định sẽ trở thành một chủ đề được tất cả nói đến.
"...Thôi được rồi. Tiểu thư à, mời nàng ăn thử trước."
Đúng như mình nghĩ, chỉ cần nói thế là nàng ấy sẽ không thể phản pháo bất cứ điều gì rồi...
Ngay khi ta tưởng mình đã nắm thóp được nàng, thì bất chợt...
"Vâng ạ... Giờ thì, thiếp xin phép ngài."
Và thế là cô gái ấy thực sự đã cầm lấy phần đầy giác hút của thứ sinh ra từ lời nguyền của ta dứt khoát bỏ vào miệng. Rồi sao đó nàng nhai lấy cái xúc tu đã được cắt miếng vừa ăn.
"...Cá-........?!"
Trong căn phòng tĩnh lặng này, tiếng nhai khe khẽ của nàng trong tai ta lại ồn ào đến lại.
"...Ngài không cần phải băn khoăn đâu ạ. Nó rất ngon và sẵn sàng để phục vụ ngài rồi ạ."
Cô gái ấy lại cúi mặt xuống, nhưng biểu cảm lúc này đã phần nào trở nên an tâm hơn.
Không, không, không, không, không. Sai rồi. Sai quá mức sai rồi. Đây không phải lúc để nàng ấy cảm thấy an tâm, càng không phải lúc để nàng để ý tới 'hương vị' của lời nguyền đâu.
Ngay từ đầu thì chẳng phải riêng suy nghĩ ăn nó thôi cũng sẽ khiến nàng tỏ ra khó chịu sao? "Hừm!! Phải chăng nàng là phù thủy?"
Tôi không có cách nào khác ngoài trở nên gay gắt trong câu hỏi này.
"Hơ? Không ạ...?"
Nàng ấy trả lời và lắc lắc đầu. Dường như lúc này nàng đang bối rối hơn cả so với lần đầu trông thấy ta nữa.
Nàng đang cho rằng là với nàng, câu hỏi của ta khiến nàng rối trí hơn cả ngoại hình của ta ư?
Rồi sau đó nàng liền cúi đầu sâu hơn nữa trước khi nói tiếp.
"Những thứ như phù thủy... thiếp không phải... Xin lỗi ngài... thiếp không..."
Nàng lẩm bẩm những lời đó một cách đầy yếu ớt.
Biểu hiện này của nàng đã khiến ta thấy thật áy náy vì đã đặt ra một câu hỏi đầy khắt khe. Nếu đặt giả thuyết rằng đây chỉ là một màn diễn kịch, thì để được như thế này nàng hẳn phải là một kẻ mạo danh kiệt xuất... Không, có lẽ bản chất thật của nàng thậm chí đã vượt ngoài phạm vi phi thường luôn rồi...
"Hừ! Sẽ không đời nào ta ăn được thứ đáng ghê tởm như thế này! Đem nó đi đi! Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi dám khiến cho lời nguyền của ta nặng thêm đâu! Nhanh chóng cuốn gói ra khỏi dinh thự này đi!!"
Ta đá đổ cái ghế trước mặt và đứng lên trở về phòng, bỏ lại cô gái nhỏ vẫn đang hướng chặt ánh mắt xuống sàn nhà. Sau đó ta chạm vào viên đá ma thuật trong phòng mình và hét lớn.
"Bhadra! Ta biết là ông đã quan sát nãy giờ mà, có đúng không? Chuyện gì đang diễn ra đây?! Đứa con gái đó!!"
Viên đá ma thuật mà ta vừa chạm vào dùng để kích hoạt một ma cụ dùng trong giao tiếp. Một khuôn mặt quen thuộc liền hiện ra thông qua chiếc gương vỡ trong phòng ngủ ta. Người đàn ông đó là Bhadra.
Dù cho ngoại hình của ta đã hóa ra cái dạng gớm ghiếc này, người đàn ông ấy vẫn sẵn lòng phục vụ dưới trướng ta. Ông ấy là thuộc hạ duy nhất mà ta tin tưởng.
Tuy không có tài năng với ma pháp công kích hoặc hồi phục, nhưng ông ấy lại rất xuất sắc trong công tác gián điệp và đàm phán... Người này cũng thành thạo hơn việc vận hạnh các hình nhân máy đang đảm nhiệm duy trì cuộc sống trong dinh thự này. Khả năng cao là ông ấy đã luôn đợi ta đặt câu hỏi về nàng.
Ông ấy cười toe toét... Rồi đáp lại với một tông giọng thật hào hứng. Một tông giọng mà ta đã hiếm khi nào nghe được kể từ khi phải mang vẻ ngoài này.
"Thiếu chủ à, xin hãy đón nhận cô gái đấy là vợ cậu! Tôi hoàn toàn hài lòng với cô ấy à nha! Cô ấy là người mà tôi thậm chí sẽ sẵn sàng gọi một tiếng『phu nhân』đó!"
"Ông nói gì cơơơơ ?!"
"Ý tôi là, cô ấy thú vị phết mà, thiếu chủ nhỉ? Với lại lượng ma pháp cô ấy sở hữu là hoàn hảo để trở thành vợ của thiếu chủ đấy. Cô ấy đến từ một gia tộc bá tước nên xuất thân cũng không có gì để chê cả. Giữa cậu và cô ấy không có khác biệt quá lớn đâu..."
"Lời nói và cách cư xử của cô ta quá mức dị hợm!!"
"Nhưng mà, thiếu chủ này..."
Bhadra, người mà đến giờ ta vẫn chưa biết tuổi, đã luôn chăm sóc ta từ hồi ta còn là con nít. Ông ấy khẽ cúi xuống và xoa xoa phần râu mới đây đang dần mọc lại. Đây là thói quen mỗi khi ông ấy chuẩn bị đề cập đến một vấn đề nghiêm túc hơn mọi khi.
"Đây là lần đầu tôi gặp được một người phụ nữ không hề tỏ ra chút ghét bỏ nào với lời nguyền của thiếu chủ... Cậu biết cô ấy đã nói gì khi tôi thử hỏi sẽ ra sao nếu cô ấy cũng bị nguyền giống như cậu không?"
"...Sao mà ta biết được chứ..."
"Cô ấy đã nói『 Mình sẽ hạnh phúc hơn nếu bị thế nhỉ?』. Thật vậy, điều đó khiến tôi tự hỏi cô ấy đã phải trải qua một cuộc sống thế nào thì mới thành ra như thế đấy, cậu biết chứ?"
-----------------------------------------------------
T/N: Tạo hình trong manga của công tước cho những ai muốn hình dung
Ta đã chẳng còn hứng thú gì với chuyện kết hôn nữa nên khi lúc trước tiếp xúc với nàng, thứ để lại cho ta ấn tượng duy nhất chính là việc nàng là một 'cô gái', nhưng khi đi tìm hiểu sâu hơn, nàng lại có vẻ hơi kỳ lạ nếu so với một tiểu thư đến từ gia tộc bá tước.
Hẳn là nàng đang trong độ tuổi mười chín, đôi mươi, thế nhưng dáng người lại cực kỳ mảnh khảnh. Cơ thể nàng như chỉ còn mỗi da bọc xương vậy. Trang phục nàng mặc cũng là loại váy vải rẻ tiền với không một chút hoa văn trang trí nào. Nếu không được giới thiệu rằng nàng là hôn thê của ta từ trước thì mái tóc ngắn đó sẽ khiến ta nhầm nàng là con trai.
Dù là vậy, ta nhìn ra được từ mái tóc rực màu xanh lá của nàng rằng nàng sở hữu lượng ma lực rất tràn trề và mạnh mẽ. Trong đôi mắt đang hướng xuống ấy, thậm chí ta còn phát hiện ra tròng mắt nàng cũng mang cùng một màu xanh. Có thể nói không ngoa khi cho rằng sắc xanh sâu thẳm ấy đang đồng thời hiện hữu trong đôi mắt nàng.
Hồi ta còn tích cực tham gia vào những hoạt động xã hội, một người có ma lực mạnh như nàng nhất định sẽ trở thành một chủ đề được tất cả nói đến.
"...Thôi được rồi. Tiểu thư à, mời nàng ăn thử trước."
Đúng như mình nghĩ, chỉ cần nói thế là nàng ấy sẽ không thể phản pháo bất cứ điều gì rồi...
Ngay khi ta tưởng mình đã nắm thóp được nàng, thì bất chợt...
"Vâng ạ... Giờ thì, thiếp xin phép ngài."
Và thế là cô gái ấy thực sự đã cầm lấy phần đầy giác hút của thứ sinh ra từ lời nguyền của ta dứt khoát bỏ vào miệng. Rồi sao đó nàng nhai lấy cái xúc tu đã được cắt miếng vừa ăn.
"...Cá-........?!"
Trong căn phòng tĩnh lặng này, tiếng nhai khe khẽ của nàng trong tai ta lại ồn ào đến lại.
"...Ngài không cần phải băn khoăn đâu ạ. Nó rất ngon và sẵn sàng để phục vụ ngài rồi ạ."
Cô gái ấy lại cúi mặt xuống, nhưng biểu cảm lúc này đã phần nào trở nên an tâm hơn.
Không, không, không, không, không. Sai rồi. Sai quá mức sai rồi. Đây không phải lúc để nàng ấy cảm thấy an tâm, càng không phải lúc để nàng để ý tới 'hương vị' của lời nguyền đâu.
Ngay từ đầu thì chẳng phải riêng suy nghĩ ăn nó thôi cũng sẽ khiến nàng tỏ ra khó chịu sao? "Hừm!! Phải chăng nàng là phù thủy?"
Tôi không có cách nào khác ngoài trở nên gay gắt trong câu hỏi này.
"Hơ? Không ạ...?"
Nàng ấy trả lời và lắc lắc đầu. Dường như lúc này nàng đang bối rối hơn cả so với lần đầu trông thấy ta nữa.
Nàng đang cho rằng là với nàng, câu hỏi của ta khiến nàng rối trí hơn cả ngoại hình của ta ư?
Rồi sau đó nàng liền cúi đầu sâu hơn nữa trước khi nói tiếp.
"Những thứ như phù thủy... thiếp không phải... Xin lỗi ngài... thiếp không..."
Nàng lẩm bẩm những lời đó một cách đầy yếu ớt.
Biểu hiện này của nàng đã khiến ta thấy thật áy náy vì đã đặt ra một câu hỏi đầy khắt khe. Nếu đặt giả thuyết rằng đây chỉ là một màn diễn kịch, thì để được như thế này nàng hẳn phải là một kẻ mạo danh kiệt xuất... Không, có lẽ bản chất thật của nàng thậm chí đã vượt ngoài phạm vi phi thường luôn rồi...
"Hừ! Sẽ không đời nào ta ăn được thứ đáng ghê tởm như thế này! Đem nó đi đi! Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi dám khiến cho lời nguyền của ta nặng thêm đâu! Nhanh chóng cuốn gói ra khỏi dinh thự này đi!!"
Ta đá đổ cái ghế trước mặt và đứng lên trở về phòng, bỏ lại cô gái nhỏ vẫn đang hướng chặt ánh mắt xuống sàn nhà. Sau đó ta chạm vào viên đá ma thuật trong phòng mình và hét lớn.
"Bhadra! Ta biết là ông đã quan sát nãy giờ mà, có đúng không? Chuyện gì đang diễn ra đây?! Đứa con gái đó!!"
Viên đá ma thuật mà ta vừa chạm vào dùng để kích hoạt một ma cụ dùng trong giao tiếp. Một khuôn mặt quen thuộc liền hiện ra thông qua chiếc gương vỡ trong phòng ngủ ta. Người đàn ông đó là Bhadra.
Dù cho ngoại hình của ta đã hóa ra cái dạng gớm ghiếc này, người đàn ông ấy vẫn sẵn lòng phục vụ dưới trướng ta. Ông ấy là thuộc hạ duy nhất mà ta tin tưởng.
Tuy không có tài năng với ma pháp công kích hoặc hồi phục, nhưng ông ấy lại rất xuất sắc trong công tác gián điệp và đàm phán... Người này cũng thành thạo hơn việc vận hạnh các hình nhân máy đang đảm nhiệm duy trì cuộc sống trong dinh thự này. Khả năng cao là ông ấy đã luôn đợi ta đặt câu hỏi về nàng.
Ông ấy cười toe toét... Rồi đáp lại với một tông giọng thật hào hứng. Một tông giọng mà ta đã hiếm khi nào nghe được kể từ khi phải mang vẻ ngoài này.
"Thiếu chủ à, xin hãy đón nhận cô gái đấy là vợ cậu! Tôi hoàn toàn hài lòng với cô ấy à nha! Cô ấy là người mà tôi thậm chí sẽ sẵn sàng gọi một tiếng『phu nhân』đó!"
"Ông nói gì cơơơơ ?!"
"Ý tôi là, cô ấy thú vị phết mà, thiếu chủ nhỉ? Với lại lượng ma pháp cô ấy sở hữu là hoàn hảo để trở thành vợ của thiếu chủ đấy. Cô ấy đến từ một gia tộc bá tước nên xuất thân cũng không có gì để chê cả. Giữa cậu và cô ấy không có khác biệt quá lớn đâu..."
"Lời nói và cách cư xử của cô ta quá mức dị hợm!!"
"Nhưng mà, thiếu chủ này..."
Bhadra, người mà đến giờ ta vẫn chưa biết tuổi, đã luôn chăm sóc ta từ hồi ta còn là con nít. Ông ấy khẽ cúi xuống và xoa xoa phần râu mới đây đang dần mọc lại. Đây là thói quen mỗi khi ông ấy chuẩn bị đề cập đến một vấn đề nghiêm túc hơn mọi khi.
"Đây là lần đầu tôi gặp được một người phụ nữ không hề tỏ ra chút ghét bỏ nào với lời nguyền của thiếu chủ... Cậu biết cô ấy đã nói gì khi tôi thử hỏi sẽ ra sao nếu cô ấy cũng bị nguyền giống như cậu không?"
"...Sao mà ta biết được chứ..."
"Cô ấy đã nói『 Mình sẽ hạnh phúc hơn nếu bị thế nhỉ?』. Thật vậy, điều đó khiến tôi tự hỏi cô ấy đã phải trải qua một cuộc sống thế nào thì mới thành ra như thế đấy, cậu biết chứ?"
-----------------------------------------------------
T/N: Tạo hình trong manga của công tước cho những ai muốn hình dung
Danh sách chương