Sáng hôm sau, ngủ được một giấc ngắn, tôi rời khỏi nhà sớm hơn thường lệ, chạy bộ một đoạn ngắn để tới trường.

Cô ta sẽ không bao giờ muốn ai biết về món đồ chơi hư hỏng trong lỗ hậu của mình đâu. Và nếu Asahina là loại phụ nữ có cái tôi cao thì còn hơn thế nữa.

Cô ta chắc chắn phải giữ bí mật.

Tôi sẽ ổn thôi. Tôi ở một vị thế hoàn toàn có lợi. Và dù tôi có thất bại, cũng sẽ rất khó để xác định ra thủ phạm, và nếu Asahina chấp nhận lời đề nghị của tôi và tới một mình, tôi sẽ trở thành người chiến thắng.

Tới trường, tôi không khỏi tặc lưỡi.

Có vài bóng dáng học sinh mặc áo đấu trong sân trường.

Tập luyện buổi sáng hoạt động câu lạc bộ hả? Tôi chưa tính tới khả năng này.

Tôi bước lên cầu thang, không có người trực. Nhưng khi liếc nhìn ra phía sau, tôi thấy một học sinh mặc jersey đang bước tới từ xa.

Tuyệt đối không được có ai thấy tôi để lá thư vào hộp giày của Asahina.

“Hoặc để vào hộc bàn của Asahina…”

Không để ý tới bóng dáng học sinh vừa thoáng qua và quyết định thay đổi chiến lược của mình.

Khi bước vào lớp, tôi không thấy một học sinh nào cả. Nhưng cơn lo lắng làm tôi khó thở.

Để ở trên bàn học là một ý tưởng tồi. Nếu để ai đó nhìn thấy thì

coi như xong.

Không sao, không sao hết. Không có ai trong lớp học hay hành lang, và nội dung bức thư cũng không đe dọa trực tiếp đến Asahina.

Bình tĩnh lại nào, đừng hoảng, ổn thôi mà.

“Đ-được rồi.”

Tôi cao giọng để trấn tĩnh lại, nhìn quanh lần nữa để dám chắc không có ai rồi chạy đến bàn của Asahina, dùng đôi tay run rẩy lấy chiếc phong bì ra khỏi túi.

“Ah.”

Trong cơn lo lắng, tôi làm rơi chiếc phong bì rồi sốt ruột nhặt lên. Sau đó nhét chiếc phong bì vào bàn của Asahina, dùng hết tốc lực chuồn khỏi lớp.

Trong lớp không có ai nên nếu họ biết tôi ở đó thì họ sẽ biết đó là tôi. Tôi sợ hãi, dù chẳng hề có ai ở trong lớp và cũng không đời nào họ có thể biết tôi ở đó.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh và cố gắng hết sức kiểm soát hơi thở đang ngày càng trở nên khan hơn dù đang chạy.

Mình làm rồi. Mình làm việc xấu rồi. Vậy…

“Nghiêm túc lên đi nào tôi ơi.”

Tôi rùng mình tự nhủ trong nhà vệ sinh.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đi dọc hành lang đầy những học sinh rảo bước ngang qua và đi vào trong lớp của mình.

“Này này, hình như Asahina-san lại nhận thêm bức thư tình khác nữa này!”

Tim tôi đập mạnh qua những gì tôi nghe thấy.

“Nào, nói bé thôi.”

Ngồi xuống chỗ của mình, Asahina lại gần nữ sinh đang giỡn cợt với chiếc phong bì trong tay. Dù trông thì có vẻ ngạc nhiên nhưng cô ta không có ý định thực sự ngăn cản nữ sinh bô bô cái chiếc phong bì kia ra.

Chiếc phong bì trong tay mấy đứa con gái đang giỡn cợt chắc chắn chính là bức thư tình giả tôi nhét vào bàn của Asahina.

Thất bại. Đột nhiên lại thất bại rồi. Tôi muốn chạy đi. Tôi muốn thoát khỏi chỗ này ngay lập tức.

“Không thấy tên người gửi trên đây. Chẳng lẽ lại ký bên trong à?”

“Này, chưa có cho phép thì đừng tự ý nhìn.”

Asahina với bộ mặt còn hoảng hốt hơn chen vào trong lúc mấy đứa con gái lẩm bẩm định mở phong bì. Tuy nhiên cô ta có vẻ chưa thực sự muốn dừng họ lại. Ngược lại, Asahina có vẻ còn đang hơi tự đắc về bản thân.

Cô ta có đủ nổi tiếng để nhận thư tình. Và vì đám con gái kia đang khuếch tán điều đó ra nên không cần phải dừng lại. Có lẽ cô ta nghĩ vậy.

Cô ta là một con cặn bã cố gắng nâng cao giá trị bản thân bằng cách từ chối những người gửi thư tình cho mình. Suy cho cùng thì Asahina là loại phụ nữ tệ hại nhất.

“Hm, Tớ đã luôn yêu cậu. Hãy bắt đầu bằng việc làm quen với nhau nhé. Trúng mánh rồi! Quả là Asahina-san, cậu nổi tiếng thật đấy!”

Một nữ sinh đọc to nội dung bức thư. Điều này khiến càng nhiều cô gái tụ tập lại.

Tệ thật. Tôi đã phạm sai lầm, gây sự với nhầm người. Asahina rất xinh đẹp nhưng tính cách thì lại quá mạt hạng. Bạn bè của cô ta cũng đều cùng một giuộc. Có lẽ bọn chúng đều giống nhau cả.

Nhưng tôi không ngờ con nhỏ đó lại đọc to nội dung bức thư trước lớp. Con nhỏ đọc bức thư vô cùng tệ hại, nhưng Asahina không hề có ý định ngăn cản mà ngược lại, còn rất vui là đằng khác, cũng là hạng khốn kiếp nhất. Bộ cô không thấy thương người gửi cô bức thư à? Chính vì lẽ đó mà người ta mới nói cô trông dễ thương nhưng tính cách lại chả ai ưa đấy.

“Hả? Ahahahahaha!”

Một nữ sinh đọc thư nghiêng đầu một lúc rồi cười lớn.

“Này, nhìn này! Tên này nói hắn yêu mông này! Còn viết sai cả Hán tự nữa chứ! Ai lại mắc cái lỗi ngu dốt này cơ chứ! Yêu mông cơ đấy! Ahahahahaha!!”

Cô ta ôm bụng cười rồi la hét. Mấy đứa con gái khác cũng cười nhạo bức thư.

Cô mới là đồ ngu dốt ấy. Tôi cố ý viết sai thế đấy. Tôi ước mình có thể nói thế, nhưng không thể được.

“Này này, Asahina-san, nhìn đi! Yêu mông này! Cái tên nào viết bức thư này chắc ngu phải biết! Hiii! Mình cười nhiều quá giờ đau bụng mất rồi!”

Con nhỏ cười nãy giờ thô tục đặt lá thư lên bàn Asahina.

“Cái tên này đúng là đần thật, quả là tệ hại.”

Asahina nhìn lá thư trên bàn và lẩm bẩm lạnh lùng. Nhưng tôi không hề bỏ lỡ nó. Tôi biết tim Asahina đã lỡ nhịp.

Khả năng thấu thị cho phép tôi nhìn xuyên qua da đến cơ và các cơ quan nội tạng. Mấy lời biện minh hời hợt của cô ta không có tác dụng với tôi.

Tôi đã nghĩ kế hoạch đã thất bại, nhưng có vẻ vẫn còn tiếp tục được.

“Chắc hắn ta ngu lắm mới mắc lỗi Hán tự trong một câu ngắn kiểu như vậy. Tôi chẳng cảm thấy chút chân thành nào cả.”

Asahina nói với thái độ bình tĩnh, nhưng tim cô ta đập càng ngày càng nhanh hơn theo từng giây.

Chắc chắn rồi. Cô ta đã nhận ra ý nghĩa đằng sau từ “Yêu mông”.

Tôi nhìn xuống chiếc máy rung đang khuấy đảo dữ dội trong lỗ hậu của Asahina.

Hôm qua chỉ là một chiếc rotor nhỏ, nhưng hôm nay Asahina nhét hẳn một chiếc máy rung cỡ dương vật vào trong lỗ hậu.

“Này này, Asahina-san! Cái tên đó nói hãy vào ngôi đền ở trong rừng kìa, cậu có muốn đi không!”

Con nhỏ đó, vẫn cợt nhả cười, hỏi Asahina.

Nhẹ khúc khích, Asahina chộp lấy lá thư trên bàn rồi vò nát.

“Đùa đấy à. Ai lại đi ra đó chứ?”

Asahina cười lạnh lùng đáp lại. Nhưng mấy lời nói dối đó không có hiệu nghiệm đâu.

Tim đập với nhịp bất thường, và sự căng thẳng ở cơ tay phải đang cầm lấy lá thư. Hơn nữa, toàn thân các mô cơ đều có chút co giật.

Sợ hãi, lo lắng và bồn chồn. Tôi có thể thấy rõ.

Ở một khía cạnh nào đó, đây có thể coi là chiến lược thành công hơn kỳ vọng. Vì cô nữ sinh ngốc nghếch đọc bức thư mà Asahina đã trở nên thiếu kiên nhẫn hơn mức cần thiết. Nếu cô ta là người duy nhất nhìn thấy lá thư, có lẽ cô ta đã bỏ qua nó. Tuy nhiên, cả lớp đều đã biết về từ lỗi chính tả “Yêu mông” rồi.

Đối với Asahina, cô ta hẳn phải cảm thấy mình phải tìm ra thủ phạm và bịt miệng hắn cho bằng được.

Nhờ có đứa bạn não tàn. Mà tôi cũng xin cảm ơn Asahina đã đủ ngu ngốc để không ngăn cản đứa bản não tàn đó của mình.

“Rõ ràng! Nhưng mà tên gửi bức thư này là ai nhỉ!”

Lời nói của cô ta khiến tôi run lên, và Asahina cũng vậy.

“Hắn sẽ không tới đâu.”

Giọng Asahina trầm lặng nhưng cũng không để mấy đứa con gái phản bác.

“Tôi không biết ai đã gửi tới, nhưng chắc chắn hắn đang ở đâu đó quan sát mấy cậu làm ầm lên đấy, chắc chắn luôn. Nếu mấy cậu cứ làm loạn lên rồi trêu chọc hắn như thế thì sao mà hắn dám tới điểm hẹn nữa.”

Asahina nói chuyện với mấy đứa con gái bằng tông giọng điềm tĩnh, nhưng tim cô còn đập mạnh hơn, và toàn bộ cơ bắp của cô biểu lộ rõ, căng thẳng và co giật đầy bất thường.

Nếu để mấy con nhỏ này tới điểm hẹn cùng thì nguy to. Hẳn cô ta đang nghĩ thế.

“Ah, ra vậy. Thế thì sai mất rồi. Đáng lẽ chúng ta nên đến điểm hẹn để kiểm tra tên gửi thư thay vì làm ầm lên chứ nhỉ. Khi đó thì có trò vui hơn rồi.”

“Chẳng phải cậu xấu tính quá rồi à?”

“Ahahaha! Dù gì Asahina-san cũng thích trêu đùa với làm mấy việc tương tự mà!”

“À ừ.”

Asahina và một nữ sinh bắt đầu trò chuyện. Nữ sinh nọ mất đi hứng thú, dần dần dịu lại, cơn náo động cũng đã giải quyết xong.

Toàn thân tôi tắm đầy mồ hôi lạnh cùng chất nhờn, nhưng lại cười toe toét ngồi vào chỗ.

Asahina đang giả vờ chế nhạo người gửi bức thư nhưng tôi có thể thấy, cô ta đang bảo vệ người đó. Cô ta nói với con nhỏ tăng động kia người gửi sẽ không tới điểm hẹn vì náo loạn mà cô ta gây ra.

Đó là dấu hiệu cho thấy cô ta nghĩ nếu để bị theo dõi sẽ rất nguy hiểm.

Asahina sẽ tới một mình. Tôi đã thuyết phục.

Sau giờ học, tôi vờ về nhà và đi thẳng vào rừng, cẩn thận để không bị nhìn thấy. Tôi trốn trong bụi cây trên con đường dẫn tới đền thờ.

Asahina phải thuyết phục bạn bè bản thân cô ta sẽ không tới đây. Nếu cô ta nói có việc phải làm, đám bạn kia có thể sẽ nghi ngờ mà đi theo cô ta. Vậy nên, cô ta sẽ rời trường và đến đây sau khi đã chia tay đám bạn đó.

Sẽ mất một khoảng thời gian hợp lý để tới được đây. Thế nên tôi quyết định chờ đợi, không vội vàng.

Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi bắt đầu nghĩ cô ta sẽ không tới thật cho tới khi có tiếng bước chân và thở dốc vang lên.

Tôi nhìn từ bụi cây ra con đường duy nhất, Asahina đang sốt sắng chạy. Không còn bóng dáng nào khác trong tầm mắt.

Đúng như tự tính. Hẳn cô ta phải mất một thời gian dài mới cắt đuôi được bạn bè mình. Và cô ta dần dần mất kiên nhẫn, nghĩ rằng người gửi bức thư có thể đã rời đi.

Bình tĩnh nào, đối phương là Yuu Asahina. Dù có đe dọa cô ta, cô ta chắc chắn sẽ tỏ thái độ đối chọi lại. Cô ta sẽ không dễ dàng nhượng bộ trước những lời đe dọa như vậy. Nhưng đe dọa chắc chắn có tác dụng. Sự thiếu kiên nhẫn của Asahina là minh chứng rõ ràng nhất. Dù cô ta có mạnh mẽ tới đâu thì tôi vẫn ở vị thế có lợi hơn cô ta. Đừng quên điều đó.

Tôi tự nhủ, rời khỏi bụi rậm và đi về phía ngôi đền.

Tôi tiến lại gần ngôi đền, Asahina vừa mới tới, vội vã chạy toán loạn. Và cô ta chú ý tới tôi――

“Phù.”

Cô ta ngay lập tức bình tĩnh, khoanh tay và nhìn xuống tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nếu là bình thường tôi đã có thể bị áp đảo. Nhưng cô đang đối phó nhầm người rồi. Tôi đâu có bình thường.

Mặc dù có khả năng Thấu thị nhưng tôi không thể nhìn thấy bộ ngực của Asahina. Tất cả những gì trong tầm mắt đều là nội tạng bên trong.

Tim đập với tốc độ bất thường, như sắp vỡ tung, cơ bắp toàn thân co giật nhẹ. Đặc biệt là phần đầu gối đang giật giật dữ dội. Dù co giật dữ dội là thế, nhưng người quan sát bình thường sẽ không thể nhận ra được rung động. Tuy nhiên, với đôi mắt có thể nhìn xuyên vào bắp đùi, bắp chân của tôi, tôi có thể nhận thấy rõ từng thớ cơ bắp đang co giật đó.

Asahina chắc chắn đang vô cùng sợ hãi và lo lắng. Tôi đang tò mò xem cô ta sẽ làm gì nếu tôi đe dọa cô. Nhưng cô ta che giấu cảm xúc, hạ thấp tôi cùng thái độ bênh váo, tìm cách hạ tôi không để tôi nói.

Nếu tôi đe dọa cô ta, cô ta sẽ lấy việc tôi đe dọa cô ta làm cớ để đe dọa ngược lại tôi.

“Là Suzuki học cùng lớp nhỉ? Xin lỗi nhưng tôi không nhớ rõ mặt và tên của cậu đâu.”

Khoanh tay lại, Asahina nhìn xuống tôi với vẻ uy nghiêm và lạnh lùng cất giọng.

Hách dịch thật. Thái độ rõ ràng là dối trá. Với cả――

Lỗ hậu của Asahina vẫn được cái máy rung lấp đầy.

Đáng lẽ sau khi xem xong bức thư, cô ta phải hiểu bản thân đang bị đe dọa. Nếu đã vậy, cô ta nên giấu mọi thứ có thể dùng để đe dọa bản thân lại. Đã thế cô ta còn đem them cái máy rung lỗ hậu tới cùng nữa chứ.

Cô ta đã có rất nhiều cơ hội để rút chiếc máy rung ra. Dù gì cô ta cũng thấy bức thư tình từ buổi sáng cơ mà. Có quá nhiều thời gian kể từ trước khi tan học, đáng lẽ cô ta đã có thể rút máy rung ra ở trong nhà vệ sinh. Nhưng không hề.

Asahina không biết về khả năng Thấu thị của tôi. Tôi nghĩ cô ta đang nghĩ mình sẽ không bị phát hiện.

Không, trong tình thế bản thân bị đe dọa, thông thường người ta thường tránh bất cứ thứ gì có thể khiến bản thân có thêm cơ sở để bị đe dọa mới đúng.

Vậy mà, con nhỏ này――

“Cậu không biết tên tôi cũng được. Không biết tôi cũng chẳng sao.”

Tôi chầm chậm tiến lại gần Asahina, vẫn đang đứng khoanh tay nói chuyện với tôi. Và rồi, tôi vô hiệu khả năng thấu thị của mình.

Những tia nắng cam buổi chạng vạng làm rạng lên Asahina.

Mái tóc đen dài, óng ả như sơn mài, buộc thành hai bím ở hai bên. Đôi mắt cô to tròn cùng dáng vẻ mạnh mẽ, đầy quyết tâm. Cô có hơi thấp, khuôn mặt cô cũng nhỏ lại, dáng người mảnh mai và đầy quyến rũ.

Dù trẻ con theo phong cách của riêng mình, nhưng cô ta chắc chắn là một mỹ nữ.

Điều duy nhất khiến tôi hơi thất vọng là ngực cô ta quá nhỏ. Tuy nhiên, đối với một cô gái thấp bé, đanh đá như Asahina thì có vẻ ngực nhỏ đáng yêu hơn.

“Cậu cần gì sao? Xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian. Tôi không có thời gian để đối phó với mấy tên mờ ám như cậu đâu.

Asahina đứng trước mặt tôi, tôi trừng trừng nhìn, rồi cao giọng kèm một nụ cười.

Cô ta thực sự là một người rất gan dạ và có tính áp đảo. Cô ta có thể không có một nhân cách đẹp, nhưng lại có khả năng gắn kết những cô gái trong lớp lại với nhau. Và cô ta có lẽ đã được vô số tên con trai tỏ tình trong đời. Đây có thể là nguyên do hình thành sự tự tin tuyệt đối đó.

Hoặc đó là cách cô ta đối chọi những gã đàn ông tán tỉnh mình. Đó có lẽ là điều mang lại cho cô ta cảm giác thoải mái, nhưng thực tế thì, chính nhịp tim của cô ta, sự căng thẳng lẫn co giật của các cơ và cặp nhãn cầu lia liên tục cho tôi biết những gì xảy ra bên trong Asahina. Tất cả những điều đó đã nói lên suy nghĩ nội tâm trong cô. Và――

Và lượng dịch liên tục rỉ ra âm đạo với số lượng lớn trào ra ngoài.

Bất chấp lo lắng sợ hãi, Asahina vẫn đang tận hưởng hoàn cảnh hiện tại. Cô ta bị kích thích bởi tình huống hồi hộp, không biết bản thân sẽ làm gì nếu chiếc máy rung được nhét vào lỗ hậu bị phát hiện ra.

Cô ta có tưởng tượng mình đang bị hiếp dâm không? Tôi không rõ nhưng tôi có thể chắc chắn Asahina là một con dâm nữ khá biến thái.

“Cậu muốn gì? Tôi không có thời gian đâu. Cứ nói cho tôi biết cậu cần gì đi.”

Việc Asahina cứ khăng tỏ ra mạnh mẽ và hung hãn chỉ làm tăng thêm phấn khích trong tôi, dương vật của tôi cũng cương cứng trong quần rồi.

Được ở vị trí ưu việt tuyệt đối thật tuyệt.

“Không, không phải là việc gì lớn lắm đâu…”

Tôi gãi đầu nói, tôi bắt đầu bước đi, vòng ra phía sau Asahina.

Asahina đứng bất động, khoanh tay. Nhưng nhịp tim của cô càng trở nên mãnh liệt hơn theo từng giây, và cơn co thắt của các mô cơ trên toàn cơ thể cũng trở nên dữ dội hơn. Và một lượng lớn dâm thủy rỉ ra khỏi âm đạo do tiết nhiều quá mức.

Con biến thái này.

“Tôi đang tò mò về cái thứ bị kẹt ở đây này, Asahina-san.”

Đứng đằng sau Asahina, tôi nuốt nước bọt, cố gắng hết lức để kìm nén sự lo lắng và sợ hãi, đồng thời cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh. Sau đó vỗ vào mông Asahina.

Asahina run lên. Tuy nhiên, cô ta vẫn chễm chệ tư thế cao ngạo đó, quay lưng lại với tôi.

“Hả? Cái gì thế?”

Asahina giả vờ không biết cao giọng. Nhưng cơ thể cô lại náo động.

“Đừng lo lắng. Tôi không có ý định đe dọa hay làm lung lay Asahina-san đâu. Chỉ là――”

Và rồi, tôi vỗ nhẹ vào mông Asahina, vuốt ve mông cô ấy qua lớp váy, rồi dùng ngón tay luồn vào lỗ hậu của cô, đẩy ngón tay mình vào cái hõm mà tôi tìm thấy.

Asahina giật mình run rẩy. Các cơ vòng của cô căng ra, một cơn co thắt dữ dội xuất hiện từ háng tới đùi. Nhưng cô ta không hề có dấu hiệu phản kháng.

Làm được rồi, tôi làm được rồi. Cô ta không phản kháng việc để một tên con trai coi thường mình dùng ngón tay chạm vào lỗ hậu của mình, dù chỉ là qua váy. Không, cô ta không thể cưỡng lại.

Đối với Asahina, món đồ chơi hư hỏng cô giấu trong lỗ hậu là bí mật mà cô phải giữ kín dù bất cứ ai có làm gì với mình. Tôi có trong tay bí mật lớn tới thế đấy.

“Thế được coi là đe dọa đấy.”

Vẫn khoanh tay, Asahina quay đầu lại liếc nhìn tôi đằng sau, rồi cao giọng như thể vẫn còn bình tĩnh. Nhưng tôi biết Asahina không còn gắng gượng được nữa.

“Tôi làm gì có đe dọa cậu đâu? Tôi chỉ nhờ và một ‘ân huệ’ thôi.”

Tôi đáp lại Asahina, dùng ngón tay vuốt ve lỗ hậu của cô ta qua váy.

Các cơ vòng và cơ đùi co giật theo những cách thú vị mỗi lần tôi chạm vào lỗ hậu của cô ấy. Và dịch âm đạo cứ tuôn ra như suối.

Asahina chắc chắn cũng đang cảm nhận được nó, dù đang bị sợ hãi, lo lắng và ghê tởm chi phối trong lúc bị tôi nhét ngón tay vào lỗ hậu.

“Vậy nếu tôi từ chối thì cậu định làm gì?”

Asahina, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, hỏi tôi một câu.

“Tôi sẽ không làm gì cả. Nếu cậu nói không, tôi cũng sẽ không bao giờ nói với ai. Tôi nói rồi mà? Tôi không cố làm cậu sợ. Tôi chỉ yêu cầu cậu giúp một ‘ân huệ’ mà thôi.”

Tôi trả lời Asahina đầy đáng sợ, liên tục thọc tay vào lỗ hậu của cô ấy vừa cười khúc khích.

Chiếc máy rung được nhét vào trong lỗ hậu của cô bị ngón tay đẩy ngược vào trong váy và quần lót, đồng thời cơ vòng của Asahina thắt chặt lại. Và đầu gối cô run rẩy, chất nhầy chảy xuống dưới đùi cô.

Dâm thủy của cô tràn ra tới mức thấm qua cả quần lót, chảy thành dòng xuống đùi.

“Sao mà tôi tin được cậu?”

Đầu gối loạng choạng, nhỏ từng dòng dâm thủy nhưng vẫn không chịu mất đi thái độ điềm tĩnh, Asahina liếc nhìn tôi, thầm nói đầy cay đắng.

Tất nhiên rồi. Sao mà cô ta tin tôi được? Nhưng thật sao? Cô muốn lấy việc cô không tin tưởng tôi như một cái cớ để nhét máy rung vào lỗ nhị của cô chứ gì? Nhưng nếu tôi nói vậy, bản tính của Asahina sẽ nổi dậy chống lại tôi mất.

“Nếu cậu không tin tôi, thì tôi nên làm gì đây?”

Tôi đã thọc ngón tay qua váy của cô ấy suốt nãy giờ, sau đó tôi bỏ tay ra khỏi váy, đặt lại bàn tay phải đó vào trong váy cô. Sau đó tôi thọc tay sâu hơn vào trong quần lót, trực tiếp sờ vào lỗ hậu của cô.

Đúng như tôi nghĩ, mặt Asahina đỏ bừng và nhìn tôi với ánh mắt đẫm lệ. Nhưng cơ vòng của cô lại càng siết chặt hơn, toàn thân cô co giật dữ dội hơn, khiến cô phải thở dốc. Và dâm thủy nhớp nháp đã thấm qua quần lót của cô nhỏ giọt xuống đất thành từng sợi dây đầy dâm dục.

“Cậu muốn làm gì cũng được.”

Asahina đang cố hết sức để duy trì thái độ bình tĩnh, lẩm bẩm đầy khó chịu, nhưng cô vẫn chấp nhận tôi.

Oho, làm gì cũng được á? Thật luôn? Vậy thì làm phiền rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện