Giờ đã có mật ong và táo rồi, chỉ còn lại bắt tay vào làm cà ri thôi!

Và như thế, sau nhiều ngày thử nghiệm với công thức mới...

『Thế nào?』

"Nn. Ngon tuyệt."

"Đỉnh cú mèo, nya! Không cay nữa, mọi người chắc chắn sẽ ăn được!"

"Gâu."

Fran vẫn như mọi khi, còn Kune thì rất phấn khích. Tuy nhiên Urushi vốn luôn thích đồ cay thì có phản ứng tế nhị hơn. Cũng phải thôi, bởi đây là loại cà ri siêu ngọt, gần như không có vị cay gì mà.

Có lẽ nó giống như phiên bản còn ngọt hơn một chút bữa trưa cho trẻ con tiểu học hoặc nhỏ hơn vậy. Qua nhiều lần thử nghiệm, đây là độ ngọt cân bằng nhất tôi có thể đạt được sử dụng táo tím rồi.

Kết quả là một món cà ri không những ngọt mà còn nhẹ bụng.

Vấn đề gia vị và gạo coi như đã được giải quyết. Giờ còn lại là kiểu mạch (soba) và miso nữa thôi. Tôi sẽ bắt đầu với việc làm mì soba.

Phần này thì đơn giản bởi món mà tôi chọn để làm là phiên bản giống với cà ri nanban soba. Họ có rau như hành lá nên tôi chỉ làm loáng cái là xong.

Đến miso, tôi quyết định làm súp miso ninh cá và cho ra một loại súp miso siêu ngọt nhiều đường. Tôi đã hơi lo là nó có hơi quá ngọt, nhưng chắc là với người Reidos thì không sao đâu.

Nếu nó hợp khẩu vị của mọi người thì chắc chắn nhu cầu cho gạo sẽ còn gia tăng hơn nữa, nên tôi mong là được!

Thêm vài ngày nữa trôi qua, và giờ đây trước mắt chúng tôi là một đám đông tập trung trước Công Hội Mạo Hiểm.

"Nào nào mọi người ơi, nya! Tới thử những món ăn mới, siêu ngon và miễn phí này đi nya!"

"Nn. Siêu ngon."

"Gâu gâu!"

Chúng tôi đang cho người dân ăn thử công thức hoàn thiện của chúng tôi, mỗi người một chút cơm cà ri, súp miso ninh cá-giống-cá-thu, và cà ri nanban mì soba, cũng như giao miễn phí túi nguyên liệu chế biến có công thức đi kèm cho bất cứ ai hứng thú.

Kế hoạch là thế, nhưng...

Không một ai dám đến gần cả. Hình như là do khẩu vị của Kune khá là khét tiếng ở thị trấn này, nên nếu cô ấy là người bảo chúng ngon thì... Đại khái là vậy.

Ai ngờ chúng tôi lại vô tình mượn nhầm gương mặt quảng bá ăn hại đến thế kia chứ...!

Tuy nhiên, những vị cứu nhân độ thế đã bất ngờ xuất hiện.

"Kune! Chị đang làm gì thế?"

"Kune-neechan, đây là gì?"

"Mùi thơm quá!"

Đó là lũ trẻ thị trấn cũng là bạn của Kune. Có vẻ như bọn trẻ nghe Kune đang ở chỗ này nên tò mò ghé xem thử.

"Trông kì quá!"

"Ghê nữa!"

"Nya! Không đâu, nya! Trái lại, chúng còn rất ngon nữa nya!"

"Thật ư?"

"Nhưng ba ba nói không ai có vị giác khủng khiếp như Kune-neechan cả!"

"Nya! Tên khốn ấy nói gì cơ, nya! Chị sẽ cho ông ta biết tay nya!"

Dù không tin lời Kune chút nào, bọn trẻ vẫn bị dụ dỗ bởi mùi hương và lời quảng cáo của cô ấy một chút. Dần dần cũng có vài đứa nhận thử những món ăn từ Fran một cách ngần ngại.

Kukuku, nhìn quai quái thế thôi chứ thử một lần là nghiện ngay! Hãy sa vào lưới mĩ vị của ta nào!

"Cái thứ đen đen này đúng ngon luôn!"

"*Măm măm*! Tớ có thể ăn món này mãi mãi!"

"Nó giống như một loại đồ uống vậy!"

Vì trái táo tím mà cà ri trở nên sẫm nâu hơn bình thường, gần như đen luôn, thành ra không một ai dám thử hết. Ấy thế mà bọn trẻ ăn rất ngon lành.

Thấy bọn trẻ thích thú đến mức ấy, người lớn cuối cùng cũng bắt đầu ăn thử. Đúng là không quảng cáo nào bằng những nụ cười của lũ trẻ.

Thậm chí một trong số chúng đã nhận ra cà ri có thể trở thành thức uống rồi! Tương lai của nó coi bộ sáng rạng đấy!

"Thật sự rất là ngon! Một khi đã quen với loại mì kì lạ này rồi thì không chê vào đâu được!"

"Đây là cá ư? Tôi chưa từng nếm qua nước sốt nào tuyệt vời như thế này cả!"

"Cà ri ăn với cái hạt trắng trắng này rất ngon nhé! Tôi ăn cái này hằng ngày luôn cũng được! Trời ơi là trời!"

Vậy nếu ăn chung một món mới với món mình hay ăn thì kì lạ, nhưng nếu được chế biến thành một món ăn hoàn toàn mới thì được? Khẩu vị ẩm thực đôi khi đúng là kì lạ thật.

Fran hển mũi lên với một gương mặt rất tự hào khi thấy cà ri được đón nhận đến mức đấy. Con bé còn khoanh tay trước ngực nữa.

『Thật mừng vì mọi thứ đều ổn thỏa nhỉ, Fran.』

"Nn."

Sau đó, mọi món ăn, nguyên liệu và công thức đã hết sạch. Buổi lễ ăn thử đã thành công tốt đẹp. Chúng tôi cũng đã giao công thức cho Công Hội Mạo Hiểm nên họ sẽ có thể tự xoay sở được thôi.

Thế là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi nhỉ? ***

Ngày hôm sau, sau khi đã gửi lời tạm biệt tới các nhân viên công hội, chúng tôi rời đi. Dù trông không giống nhiệm vụ dành cho một mạo hiểm giả hạng S lắm, quan trọng nhất là Fran đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây.

Chưa kể chúng tôi còn được gặp Kune nữa chứ.

"Fran! Chị đã chờ em đấy!"

"Kune."

Cô ấy tiễn chúng tôi đi, nhưng không hiểu sao cả người cô ấy lại hừng hực khí thế đến đáng sợ. Fran cũng cảm nhận được điều đó và đã bước vào trạng thái chiến đấu.

"Em đã giúp đỡ mọi người nhiều rồi nya. Cảm ơn em vì đã dạy cho bọn chị nấu ăn và riêng chị cách để tiến hóa, nya."

"Nn."

"Nhưng chỉ còn có một thỉnh cầu nữa, nya. Em có thể đấu tập với chị một trận không, nya?"

Dứt lời, Kune liền cúi đầu với chúng tôi. Hoàn toàn khác với mọi khi, gương mặt của cô ấy bây giờ rất nghiêm túc. Còn Fran, câu trả lời của em ấy chỉ có một.

"Được."

"Đa tạ, nya!"

Kune là một tay cuồng chiến nên tôi đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra rồi. Thậm chí tôi còn ngạc nhiên vì cô ấy không hỏi sớm hơn cơ. Fran cũng nghĩ như vậy, và đang đeo lên một vẻ mặt hết sức rạng rỡ không lầm lẫn đâu được.

"Nyahahaha! Thế thì theo chị nào, nya! Ra bên ngoài thị trấn nya!"

"Nn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện