「Và đây là phần của anh.」
「Cẩn thận, nó nóng đó!」
「Nn.」
Hôm nay là ngày tiếp theo sau khi sự cố diễn ra. Err, về cơ bản thì trông không có gì khác, nhưng quả thật là toàn thành phố đã vô cùng hỗn loạn chỉ vài tiếng trước thôi.
Chúng tôi hiện đang loay hoay quanh xe hàng và cho không cà ri của mình. Đúng vậy, cho không, vì Lãnh Chúa đã trả tiền cho toàn bộ.
Zerais đã trốn thoát, và tất nhiên, rắc rối cũng chẳng trốn theo hắn. Chúng tôi sau đó phải tuần tra khắp thị trấn và tiêu diệt bất cứ con Evil hay Demonic Being nào lọt vào tầm mắt. Tôi nghĩ là chúng tôi đã hạ được tầm mười tên. Nhưng chừng đó vẫn chưa đạt mức quán quân, khi ông nội dành được cái giải đó là Forrund với 20 mạng diệt được. Những nỗ lực của chúng tôi cuối cùng đã giúp thành phố trở lại nhịp sống bình thường vào bình minh tiếp theo.
Nhưng xui xẻo thay, điều đó không có nghĩa là dân chúng hoàn toàn vô sự. Rất nhiều người đã mất mạng, và số còn lại thì vẫn chưa dứt nổi cơn hoảng loạn đêm qua. Dĩ nhiên, cuộc thi nấu ăn buộc phải bãi bỏ. Hội Đầu Bếp đang bận túi bụi trong việc sắp xếp lại bộ máy và tìm cho bằng được những thằng khốn nào đã nhận đút lót.
Tuy nhiên, đột ngột chấm dứt mọi hoạt động lễ hội chắc chắn sẽ khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu, và bầu không khí tiêu cực len lỏi khắp các nẻo đường này sẽ còn nặng nề thêm nhiều. Lãnh Chúa muốn tránh điều đó, nên ông ấy đã nhờ các thí sinh của cuộc thi đi quanh thành phố và cho miễn phí các món ăn của mình.
Chúng tôi không lấy làm phiền với đề nghị của ông ấy chút nào. Chúng tôi còn cả tấn cà ri trong kho đa chiều, và nếu thuận theo ý Lãnh Chúa, chúng tôi vừa có thể bán được bằng tất chỉ trong một lần, vừa giúp đỡ được mọi người, nên tại sao không. Dường như hầu hết các thí sinh kia cũng nghĩ vậy nên tất cả đều bằng lòng đồng ý.
「Này! Đừng đấu đá nhau thế chứ! Chúng tôi còn nhiều lắm, bình tĩnh lại đi!」
「Có ai muốn thử món ăn mà kiểu gì cũng sẽ đoạt chức vô địch cuộc thi không? Xếp hàng nào!」
『Được rồi, sao chúng ta không qua khu vực tiếp theo nhỉ?』
Ba cô gái chúng tôi thuê nhận nhiệm vụ đẩy xe hàng này. Ban đầu, tôi định nhờ Urushi, nhưng Lãnh Chúa thấy vậy liền thành tâm lắc đầu. ‘Mang nó ra dọa người chắc? Dân thành phố sợ chưa đủ à?’ Thế là đành thôi.
Này! Urushi cũng mong manh, dễ vỡ lắm đó có biết không? Nói có một câu mà cậu ta rầu rĩ từ này đến giờ rồi kìa.
Ý tưởng tiếp theo là để Fran, nhưng cả ba cô gái chúng ta liền lắc đầu quầy quậy, và khẳng định rằng với tư cách là người lớn, họ chẳng đời nào sẽ để một đứa trẻ làm công việc nặng nhọc như vậy. Và vì thế, dù yếu gấp vài lần em ấy, họ đã đảm nhận việc kéo xe.
『Theo lời Lãnh Chúa, chúng ta cần phải ghé thăm càng nhiều chỗ càng tốt.』
「Nn.」
Phillip đã kể cho chúng tôi vài thứ trước khi khởi hành. Theo anh ta, chỗ đồ ăn miễn phí này là một trong số các nỗ lực đền bù cuối cùng cho dân chúng trước khi bị tịch thu hết tài sản. Dù gia tộc anh đã cai trị nơi này đã tầm 300 năm và công lao to lớn của Phillip cho sự cố đêm qua, hậu quả mà hỗn loạn kia đem lại quá lớn để có thể đảm bảo chỗ đứng của họ.
Họ đã lệnh một chánh án đến thủ đô và yêu cầu người đó báo cáo mọi thứ đã xảy ra lại. Nên vì thế, họ hi vọng rằng Đức Vua sẽ liên hệ với phía thành phố trong tầm vài ngày nữa. Thành thật mà nói, tôi phải công nhận là cả Lãnh Chúa và Phillip đều là người tốt, không chỉ trung thực mà còn phải trái rõ ràng, tuy nhiên, có phần hơi quá mềm mỏng với những người mình yêu thương.
Anh ta cũng kể cho chúng tôi về số phận của những kẻ tham gia vào hỗn loạn này: Tất cả những cá nhân được thuê bởi Bluke sẽ bị lên máy chém hết, còn ai bị ép thì sẽ trở thành nô lệ và phải tới Goldishia hoặc các hầm mỏ và làm việc tại đó trong một kì hạn nhất định, rồi tự do.
Hầm mỏ thì tôi hình dung được, nhưng còn Goldishia? Tôi đã hỏi Fran về nó.
Hóa ra, nó thật sự chính là lục địa đã bị Trismegistus phá hủy. Nó được bao phủ bởi một bức rào chắn, nhưng không phải hoàn toàn như trong truyện, mà chỉ có phần trung tâm là bị bọc thôi. Một vài khu vực quanh đó vẫn có người sinh sống.
Cư dân ruột của nó đa phần là Dragonfolk. Vì gánh nặng tội lỗi của tổ tiên mình, nên họ dành cả cuộc đời của bản thân ra vào bức rào chắn và chiến đấu với Abyss Eater. Trông có vẻ nó là màn chắn người ta được quyền ra vào thì thoải mái, nhưng con Abyss Eater thì chịu.
Các Dragonfolk được cả thế giới chống lưng. Họ không chỉ thường xuyên được nhận tiếp tế và binh lực, mà còn cả nô lệ với vai trò như một cái khiên thịt.
Khoang đã, thế gửi họ qua đó thì khác quái nào án tử hình? Nhưng trên thực tế thì không tệ đến mức vậy. Khá nhiều nô lệ tội phạm đã chịu đựng được các điều kiện sống khó khăn của Goldishia, lên cấp và sinh tồn được để rồi tự do phây phây. Vì thế, về cơ bản, vẫn tốt hơn nhiều là nhét đầu mình vào máy chém.
Tiện luôn, các giám khảo chấm vớ vẩn bài thi của Waint cũng phải trở thành nô lệ. Đúng là họ bị Bluke đe dọa, nên nói hoàn toàn là lỗi của họ cũng không đúng, nhưng nếu họ giữ trọn trách nhiệm của mình thì thành phố đã tránh được cực lượng lớn tổn thất rồi.
『Theo em thì thành phố sẽ ổn không? Hội Giả Kim đã đóng cửa, Lãnh Chúa đang có nguy cơ thoái vị cũng như rất nhiều người đã bỏ mạng.』
「Em lo cho nhi viện.」
『Chỗ đó thì anh nghĩ sẽ không sao đâu, có Amanda rồi mà.』
「Nn, quả thật, Amanda sẽ chẳng bao giờ để trẻ con buồn.」
『Thành thật mà nói, anh quan ngại cho Hội Đầu Bếp hơn. Nếu cứ tình trạng này thì nơi đó khó mà tiếp tục hoạt động được.』
「!!」
Fran đột nhiên tròn xoe mắt ngay khi tôi dứt câu.
『Này, sao thế? Có gì à?』
「Không có cuộc thi, không chung kết…」
『Ừ, tất nhiên.』
「Không bắt ông ta thử cà ri được!」
『Ý em là người giám khảo bữa trước á? Ừ, quả thật.』
「Ổng đã chạy thoát!」
『À, ừ, đó không phải lỗi của ông ấy, nên thiệt tình ‘chạy thoát’ có phần không đúng lắm.』
Quàoooo, tôi hoàn toàn quên bén mất ổng luôn. Ông ấy là người tốt, nên tôi hy vọng ông ta không bị kẹt vào mớ hỗn loạn kia.
Đệch, tôi vừa đạp phải khúc lệnh kích hoạt sự kiện hay sao vậy? Chúng tôi vừa chuyển chỗ xong là ổng hiện ngay trước xe hàng luôn. Khuôn mặt vẫn nghiêm trang như lệ thường. Tôi không thể lập tức đoán ra ông ta đang định làm gì, nhưng hóa ra, ổng đang chờ cho chúng tôi hoàn tất chuẩn bị. Cách mà ổng nhìn chằm chằm cả bọn như kiểu ‘lẹ lẹ lên, đậu xanh rau má’ ấy.
「Mmph.」
「Tôi đến để thử món của cô cậu.」
「Sẽ khiến ông phải phát khóc.」
「Tôi mong chờ đấy.」
Một nụ cười thách thức nở rộ trên khuôn mặt của ổng.
Judith trở nên bối rối rõ, còn đôi mắt của Lydia hóa lấp la lấp lánh đầy mong chờ. Còn Maia thì tôi chẳng cảm nhận nổi một điều gì luôn. Cô ấy là kiểu luôn luôn nở một nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười đó là gì thì không ai hình dung nổi. Nói cổ khó đoán nhất cả ba cũng không sai, khác một trời một vực so với bán-kuudere Lydia.
Mười phút sau, ổng cuối cùng cũng cầm một phần bánh lên và cắn lấy một miếng.
「Ồ?」
Đệch, tôi bắt đầu lo lắng thiệt rồi đấy. Tôi đã thử chúng rồi và hoàn toàn tự hào về sản phẩm của mình, nhưng tôi không phải là dân sành ăn, tôi không biết cách đánh giá.
「Hmm.」
「Như thế nào?」
「Tôi thật sự tiếc vì không phải ngày nào cũng được ních đầy bụng những món như vầy.」
Khoang, vậy tức là ổng thích nó?
「Kết cấu của loại bánh mỳ rán này thật tuyệt vời, nhờ vậy, hương vị của nó được dịp thúc đẩy đến vượt ra ngoài ranh giới vốn dĩ. Phần nhân thì rõ ràng rất giống với cà ri mà cô bé mang đến cho tôi hôm trước, nhưng không phải toàn bộ, đã có sự điều chỉnh nhằm phù hợp hơn cho lớp ngoài. Kết quả là dù nước dùng hay nguyên liệu, chúng đã hỗ trợ nhau nhằm nêu bật lên thần thái riêng từng thứ một, tuy nhiên đồng thời cũng vô cùng đồng nhất, vượt xa nét kết hợp thông thường. Sẽ không nói quá chút nào khi cho rằng công thức này xứng đáng là dấu mốc quan trọng cho nền ẩm thực nhân loại. Làm ơn hãy chuyển lời cho master cháu rằng đây quả nhiên là một món ăn tuyệt vời, đầy phong cách và quan trọng nhất là hết sức ngon miệng.」
Ôi giỡn hay thiệt thế, ổng đọc nguyên một bài diễn văn khen ngợi tôi luôn!
「Nn, chắc chắn sẽ chuyển lời.」
「Tôi cũng muốn xin lỗi cả hai rằng cuộc thi buộc lòng chấm dứt như vậy.」
「Nn? Không phải lỗi của Hội.」
「Dù vậy, tôi cần phải ra mặt xin lỗi. Rất nhiều thành viên chúng tôi chịu trách nhiệm cho vụ rối loạn này. Nếu cuộc thi tiếp tục, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng món ăn này sẽ giúp cả hai vào chung kết.」
Ồ, ông ấy quả là một người trọng chữ tín. Có vẻ ổng tới thăm chúng tôi cũng chỉ vì muốn thực hiện lời hứa với Fran.
「Cho phép tôi rút lại lời nói hôm trước, master cháu là một đầu bếp phi thường, và các món ăn của ông ấy thật tình tuyệt.」
「Heheh.」
Thôi nào Fran, em nên trả lời lại rằng ‘Đừng lo lắng’ hay gì đó chứ. Mà trông ông ấy cũng chẳng bận tâm lắm nên thôi kệ.
Ôi thề, tôi mệt mỏi dữ dội. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian thật dài sau vụ cà ri này. Mấy thứ lặt vặt như lo lắng bị ăn trộm hay chuẩn bị nguồn hàng tiếp tế phải nói là khiến đầu tôi căng như dây đàn mãi. Này, tôi biết mấy người đang nghĩ gì à nha, tôi mệt thiệt đó!
Khoang, những người kia ở đâu ra thế? Thế quái nào mà hàng chờ nó dài dữ dậy?
Có vẻ người giám khảo khi nãy là ngôi sao của thành phố. Mọi người khi thấy ổng khen ngợi bọn tôi liền nhập hàng luôn.
「Huuuh? Sao tự nhưng hàng chờ dài thế?」
「Nhiều người thiệt chớ.」
「Có lẽ họ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của tớ đó.」
Đậu xanh, có vẻ còn khuya lắm chúng tôi mới xả hơi được.
「Cẩn thận, nó nóng đó!」
「Nn.」
Hôm nay là ngày tiếp theo sau khi sự cố diễn ra. Err, về cơ bản thì trông không có gì khác, nhưng quả thật là toàn thành phố đã vô cùng hỗn loạn chỉ vài tiếng trước thôi.
Chúng tôi hiện đang loay hoay quanh xe hàng và cho không cà ri của mình. Đúng vậy, cho không, vì Lãnh Chúa đã trả tiền cho toàn bộ.
Zerais đã trốn thoát, và tất nhiên, rắc rối cũng chẳng trốn theo hắn. Chúng tôi sau đó phải tuần tra khắp thị trấn và tiêu diệt bất cứ con Evil hay Demonic Being nào lọt vào tầm mắt. Tôi nghĩ là chúng tôi đã hạ được tầm mười tên. Nhưng chừng đó vẫn chưa đạt mức quán quân, khi ông nội dành được cái giải đó là Forrund với 20 mạng diệt được. Những nỗ lực của chúng tôi cuối cùng đã giúp thành phố trở lại nhịp sống bình thường vào bình minh tiếp theo.
Nhưng xui xẻo thay, điều đó không có nghĩa là dân chúng hoàn toàn vô sự. Rất nhiều người đã mất mạng, và số còn lại thì vẫn chưa dứt nổi cơn hoảng loạn đêm qua. Dĩ nhiên, cuộc thi nấu ăn buộc phải bãi bỏ. Hội Đầu Bếp đang bận túi bụi trong việc sắp xếp lại bộ máy và tìm cho bằng được những thằng khốn nào đã nhận đút lót.
Tuy nhiên, đột ngột chấm dứt mọi hoạt động lễ hội chắc chắn sẽ khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu, và bầu không khí tiêu cực len lỏi khắp các nẻo đường này sẽ còn nặng nề thêm nhiều. Lãnh Chúa muốn tránh điều đó, nên ông ấy đã nhờ các thí sinh của cuộc thi đi quanh thành phố và cho miễn phí các món ăn của mình.
Chúng tôi không lấy làm phiền với đề nghị của ông ấy chút nào. Chúng tôi còn cả tấn cà ri trong kho đa chiều, và nếu thuận theo ý Lãnh Chúa, chúng tôi vừa có thể bán được bằng tất chỉ trong một lần, vừa giúp đỡ được mọi người, nên tại sao không. Dường như hầu hết các thí sinh kia cũng nghĩ vậy nên tất cả đều bằng lòng đồng ý.
「Này! Đừng đấu đá nhau thế chứ! Chúng tôi còn nhiều lắm, bình tĩnh lại đi!」
「Có ai muốn thử món ăn mà kiểu gì cũng sẽ đoạt chức vô địch cuộc thi không? Xếp hàng nào!」
『Được rồi, sao chúng ta không qua khu vực tiếp theo nhỉ?』
Ba cô gái chúng tôi thuê nhận nhiệm vụ đẩy xe hàng này. Ban đầu, tôi định nhờ Urushi, nhưng Lãnh Chúa thấy vậy liền thành tâm lắc đầu. ‘Mang nó ra dọa người chắc? Dân thành phố sợ chưa đủ à?’ Thế là đành thôi.
Này! Urushi cũng mong manh, dễ vỡ lắm đó có biết không? Nói có một câu mà cậu ta rầu rĩ từ này đến giờ rồi kìa.
Ý tưởng tiếp theo là để Fran, nhưng cả ba cô gái chúng ta liền lắc đầu quầy quậy, và khẳng định rằng với tư cách là người lớn, họ chẳng đời nào sẽ để một đứa trẻ làm công việc nặng nhọc như vậy. Và vì thế, dù yếu gấp vài lần em ấy, họ đã đảm nhận việc kéo xe.
『Theo lời Lãnh Chúa, chúng ta cần phải ghé thăm càng nhiều chỗ càng tốt.』
「Nn.」
Phillip đã kể cho chúng tôi vài thứ trước khi khởi hành. Theo anh ta, chỗ đồ ăn miễn phí này là một trong số các nỗ lực đền bù cuối cùng cho dân chúng trước khi bị tịch thu hết tài sản. Dù gia tộc anh đã cai trị nơi này đã tầm 300 năm và công lao to lớn của Phillip cho sự cố đêm qua, hậu quả mà hỗn loạn kia đem lại quá lớn để có thể đảm bảo chỗ đứng của họ.
Họ đã lệnh một chánh án đến thủ đô và yêu cầu người đó báo cáo mọi thứ đã xảy ra lại. Nên vì thế, họ hi vọng rằng Đức Vua sẽ liên hệ với phía thành phố trong tầm vài ngày nữa. Thành thật mà nói, tôi phải công nhận là cả Lãnh Chúa và Phillip đều là người tốt, không chỉ trung thực mà còn phải trái rõ ràng, tuy nhiên, có phần hơi quá mềm mỏng với những người mình yêu thương.
Anh ta cũng kể cho chúng tôi về số phận của những kẻ tham gia vào hỗn loạn này: Tất cả những cá nhân được thuê bởi Bluke sẽ bị lên máy chém hết, còn ai bị ép thì sẽ trở thành nô lệ và phải tới Goldishia hoặc các hầm mỏ và làm việc tại đó trong một kì hạn nhất định, rồi tự do.
Hầm mỏ thì tôi hình dung được, nhưng còn Goldishia? Tôi đã hỏi Fran về nó.
Hóa ra, nó thật sự chính là lục địa đã bị Trismegistus phá hủy. Nó được bao phủ bởi một bức rào chắn, nhưng không phải hoàn toàn như trong truyện, mà chỉ có phần trung tâm là bị bọc thôi. Một vài khu vực quanh đó vẫn có người sinh sống.
Cư dân ruột của nó đa phần là Dragonfolk. Vì gánh nặng tội lỗi của tổ tiên mình, nên họ dành cả cuộc đời của bản thân ra vào bức rào chắn và chiến đấu với Abyss Eater. Trông có vẻ nó là màn chắn người ta được quyền ra vào thì thoải mái, nhưng con Abyss Eater thì chịu.
Các Dragonfolk được cả thế giới chống lưng. Họ không chỉ thường xuyên được nhận tiếp tế và binh lực, mà còn cả nô lệ với vai trò như một cái khiên thịt.
Khoang đã, thế gửi họ qua đó thì khác quái nào án tử hình? Nhưng trên thực tế thì không tệ đến mức vậy. Khá nhiều nô lệ tội phạm đã chịu đựng được các điều kiện sống khó khăn của Goldishia, lên cấp và sinh tồn được để rồi tự do phây phây. Vì thế, về cơ bản, vẫn tốt hơn nhiều là nhét đầu mình vào máy chém.
Tiện luôn, các giám khảo chấm vớ vẩn bài thi của Waint cũng phải trở thành nô lệ. Đúng là họ bị Bluke đe dọa, nên nói hoàn toàn là lỗi của họ cũng không đúng, nhưng nếu họ giữ trọn trách nhiệm của mình thì thành phố đã tránh được cực lượng lớn tổn thất rồi.
『Theo em thì thành phố sẽ ổn không? Hội Giả Kim đã đóng cửa, Lãnh Chúa đang có nguy cơ thoái vị cũng như rất nhiều người đã bỏ mạng.』
「Em lo cho nhi viện.」
『Chỗ đó thì anh nghĩ sẽ không sao đâu, có Amanda rồi mà.』
「Nn, quả thật, Amanda sẽ chẳng bao giờ để trẻ con buồn.」
『Thành thật mà nói, anh quan ngại cho Hội Đầu Bếp hơn. Nếu cứ tình trạng này thì nơi đó khó mà tiếp tục hoạt động được.』
「!!」
Fran đột nhiên tròn xoe mắt ngay khi tôi dứt câu.
『Này, sao thế? Có gì à?』
「Không có cuộc thi, không chung kết…」
『Ừ, tất nhiên.』
「Không bắt ông ta thử cà ri được!」
『Ý em là người giám khảo bữa trước á? Ừ, quả thật.』
「Ổng đã chạy thoát!」
『À, ừ, đó không phải lỗi của ông ấy, nên thiệt tình ‘chạy thoát’ có phần không đúng lắm.』
Quàoooo, tôi hoàn toàn quên bén mất ổng luôn. Ông ấy là người tốt, nên tôi hy vọng ông ta không bị kẹt vào mớ hỗn loạn kia.
Đệch, tôi vừa đạp phải khúc lệnh kích hoạt sự kiện hay sao vậy? Chúng tôi vừa chuyển chỗ xong là ổng hiện ngay trước xe hàng luôn. Khuôn mặt vẫn nghiêm trang như lệ thường. Tôi không thể lập tức đoán ra ông ta đang định làm gì, nhưng hóa ra, ổng đang chờ cho chúng tôi hoàn tất chuẩn bị. Cách mà ổng nhìn chằm chằm cả bọn như kiểu ‘lẹ lẹ lên, đậu xanh rau má’ ấy.
「Mmph.」
「Tôi đến để thử món của cô cậu.」
「Sẽ khiến ông phải phát khóc.」
「Tôi mong chờ đấy.」
Một nụ cười thách thức nở rộ trên khuôn mặt của ổng.
Judith trở nên bối rối rõ, còn đôi mắt của Lydia hóa lấp la lấp lánh đầy mong chờ. Còn Maia thì tôi chẳng cảm nhận nổi một điều gì luôn. Cô ấy là kiểu luôn luôn nở một nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười đó là gì thì không ai hình dung nổi. Nói cổ khó đoán nhất cả ba cũng không sai, khác một trời một vực so với bán-kuudere Lydia.
Mười phút sau, ổng cuối cùng cũng cầm một phần bánh lên và cắn lấy một miếng.
「Ồ?」
Đệch, tôi bắt đầu lo lắng thiệt rồi đấy. Tôi đã thử chúng rồi và hoàn toàn tự hào về sản phẩm của mình, nhưng tôi không phải là dân sành ăn, tôi không biết cách đánh giá.
「Hmm.」
「Như thế nào?」
「Tôi thật sự tiếc vì không phải ngày nào cũng được ních đầy bụng những món như vầy.」
Khoang, vậy tức là ổng thích nó?
「Kết cấu của loại bánh mỳ rán này thật tuyệt vời, nhờ vậy, hương vị của nó được dịp thúc đẩy đến vượt ra ngoài ranh giới vốn dĩ. Phần nhân thì rõ ràng rất giống với cà ri mà cô bé mang đến cho tôi hôm trước, nhưng không phải toàn bộ, đã có sự điều chỉnh nhằm phù hợp hơn cho lớp ngoài. Kết quả là dù nước dùng hay nguyên liệu, chúng đã hỗ trợ nhau nhằm nêu bật lên thần thái riêng từng thứ một, tuy nhiên đồng thời cũng vô cùng đồng nhất, vượt xa nét kết hợp thông thường. Sẽ không nói quá chút nào khi cho rằng công thức này xứng đáng là dấu mốc quan trọng cho nền ẩm thực nhân loại. Làm ơn hãy chuyển lời cho master cháu rằng đây quả nhiên là một món ăn tuyệt vời, đầy phong cách và quan trọng nhất là hết sức ngon miệng.」
Ôi giỡn hay thiệt thế, ổng đọc nguyên một bài diễn văn khen ngợi tôi luôn!
「Nn, chắc chắn sẽ chuyển lời.」
「Tôi cũng muốn xin lỗi cả hai rằng cuộc thi buộc lòng chấm dứt như vậy.」
「Nn? Không phải lỗi của Hội.」
「Dù vậy, tôi cần phải ra mặt xin lỗi. Rất nhiều thành viên chúng tôi chịu trách nhiệm cho vụ rối loạn này. Nếu cuộc thi tiếp tục, tôi hoàn toàn chắc chắn rằng món ăn này sẽ giúp cả hai vào chung kết.」
Ồ, ông ấy quả là một người trọng chữ tín. Có vẻ ổng tới thăm chúng tôi cũng chỉ vì muốn thực hiện lời hứa với Fran.
「Cho phép tôi rút lại lời nói hôm trước, master cháu là một đầu bếp phi thường, và các món ăn của ông ấy thật tình tuyệt.」
「Heheh.」
Thôi nào Fran, em nên trả lời lại rằng ‘Đừng lo lắng’ hay gì đó chứ. Mà trông ông ấy cũng chẳng bận tâm lắm nên thôi kệ.
Ôi thề, tôi mệt mỏi dữ dội. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian thật dài sau vụ cà ri này. Mấy thứ lặt vặt như lo lắng bị ăn trộm hay chuẩn bị nguồn hàng tiếp tế phải nói là khiến đầu tôi căng như dây đàn mãi. Này, tôi biết mấy người đang nghĩ gì à nha, tôi mệt thiệt đó!
Khoang, những người kia ở đâu ra thế? Thế quái nào mà hàng chờ nó dài dữ dậy?
Có vẻ người giám khảo khi nãy là ngôi sao của thành phố. Mọi người khi thấy ổng khen ngợi bọn tôi liền nhập hàng luôn.
「Huuuh? Sao tự nhưng hàng chờ dài thế?」
「Nhiều người thiệt chớ.」
「Có lẽ họ bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của tớ đó.」
Đậu xanh, có vẻ còn khuya lắm chúng tôi mới xả hơi được.
Danh sách chương