Chúng tôi phát hiện ra ai đó đang đứng trước cửa nhà trọ khi trở về.

「Colbert?」

「Ồ, cô bé đây rồi. Phía này.」

「Chuyện gì vậy?」

「Nghe đâu cháu đang định rời thành phố, nên bác đang tính đãi một bữa. Bác biết một nhà hàng cũng được lắm.」

「Nn, mong chờ.」

「Haha! Cứ đợi đi. Bác cũng đã mời nhóm Scarlet Maiden. Hãy làm một chầu tưng bừng hoa lá cành luôn.」

「Nn, nghe vui.」

「Đúng rồi, có thứ bác muốn hỏi. Master của cháu có bị sao không? Kiểu dính vào vụ rối loạn? Hay gặp phải chấn thương nào đó ấy?」

「Không sao cả, anh ấy đã hồi phục.」

Mọi vết tích của tôi đã được tự động tái tạo hết trơn rồi, nên hiện tại tôi khỏe re.

「C-C-C-Cái gì?! Anh ta thật sự ổn không vậy!? Vết thương có hiệu ứng phụ chăng!? C-C-Chúng ta cần đem cho anh ta một lọ potion! Loại cao cấp nhất có thể!」

Colbert vừa nắm lấy vai Fran, vừa la hét như thể tôi đang hấp hối và nói được nửa câu trăn trối rồi ấy. Nếu không phải người quen thì bị ăn đạp bởi con bé rồi.

「…Nn.」

Nhưng bởi vì anh ta là người quen, nên em ấy chỉ có thể gượng ra tiếng phản hồi ngắn ngủi.

Đúng rồi, vì một lý do kì lạ nào đấy, Colbert là fan bự của tôi.

Và ngẫm lại, anh ta đã giúp chúng tôi cả tấn việc: từ chiến đấu với ma thú đến hỗ trợ trong kì thi nấu ăn. Tôi muốn cảm ơn Colbert nếu có thể… Hmm…

(Master?)

『Nói với anh ta là anh sẽ nhập hội cùng mọi người trong hai tiếng nữa. Anh đang tính xuất hiện dưới lốt song trùng.』

Vấn đề là quần áo mặc định của tôi luôn là áo thun, quần thể thao và đôi xăng đan (sandals). Tuy nhiên, đấy là chỉ mới đây thôi đấy, nhờ vào việc tôi đang ngày càng thành thạo kĩ năng đó. Trong quá khứ, tôi thường phải xuất hiện trong áo choàng của Fran, nên nhiều khả năng là muốn có quần áo ngon thì cấp kĩ năng phải cao. Tôi nhớ là System Announcer từng tạo ra các song trùng mang mấy bộ giáp ngầu kinh khiếp ra, nên tôi nghĩ rằng nếu tăng thêm vài cấp độ nữa thì cũng sẽ được như vậy.

Nhưng dù gì đi nữa, nếu tôi xuất hiện trong bộ dạng kia thì sẽ khiến Colbert thất vọng mất. Trên thực tế, tôi còn sợ là cửa hàng sẽ đá tôi ra khỏi cửa luôn ấy chứ. Tôi nên mặc theo khuôn mẫu nào nhỉ. Khoang, tôi chỉ cần vận một cái áo khoác dài bên ngoài là xong rồi mà? Ok quất luôn.

(Đã hiểu. Colbert sẽ mừng lắm.)

Colbert phấn khích như thể muốn nhảy một lần lên cung trăng luôn ngay khi Fran vừa dứt câu.

「C-Cái gì? Master cuối cùng sẽ xuất hiện?」

「Nn.」

「Vậy chúng ta không thể để anh ấy tới ăn ở một vùng ngoại ô thành phố như thế được!」

「Nhưng dẫn cháu thì ok?」

「Không còn cách nào khác ngoài phải đặt chỗ tại nhà hàng cao cấp nhất có thể, dù phải tận dụng toàn bộ các mối quan hệ mà bác có!」

「Không quan trọng, miễn là ngon.」

「Bác phải lập tức tìm kiếm nơi phù hợp ngay… Không, chờ đã… Sẽ cực kì thô lỗ nếu dẫn đầu bếp vĩ đại nhất thế giới tới những nơi thua kém hơn mình… Chắc nên tự săn lấy vài con ma thú mà nấu luôn thì hơn… Hình như có vài lời đồn kể rằng có một con rồng sống ở Cage of the Crystal Tree thì phải…」

Vãi chồn gắtttttt

Trong lúc bọn tôi đang bận túi bụi tìm cách khiến Colbert bình tĩnh lại thì ba cô gái bán hàng tới.

「Chuyện gì vậy Colbert?」

「Trông đáng sợ, và kinh quá…」

「Tớ ngưỡng mộ anh ta như một mạo hiểm giả mạnh mẽ đấy, giờ tớ muốn khóc lắm rồi đây.」

Nhờ ba bọn họ mà cuối cùng Colbert cũng trở lại bình thường.

「Ồ, đây này! Mấy cô đến từ khi nào thế?」

「Có lẽ chúng ta nên quay trở lại vấn đề khi nãy.」

「Kinh quá.」

「Có chuyện gì hay ho à?」

「Đúng vậy! Đó là…」

Và câu hỏi của Lydia một lần nữa đưa Colbert lại trạng thái tưng tưng lúc đầu.

May mắn là chúng tôi cuối cùng cũng lôi đầu được Colbert tới nơi ổng đã đặt chỗ.

Và như vậy, nửa tiếng sau.

「Nom nom nom nom」

「Vậy thế nào? Tuyệt cú mèo đúng không?」

「Mmphnom」

Các món ăn ở đây trông có vẻ ngon cực. Fran đã ăn đến dĩa thứ mười rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng.

「Mọi người đã nghe về Hội Giả Kim chưa? Họ đang định mang một vài nhân viên từ thủ đô đến để xây dựng lại chi nhánh đó.」

「Hồi xưa họ được ưu tiên mua ma thạch, nhưng trông có vẻ như họ sẽ chẳng còn cái quyền kia nữa. Tính ra lại bị hạn chế kia.」

Tôi cũng nghĩ là họ sẽ không loại bỏ hẳn Hội Giả Kim mà. Barbra là một thành phố sở hữu nguồn tài nguyên khổng lồ, và lợi ích có được từ việc nghiên cứu chúng là vô cùng tiềm năng.

Nhưng đồng thời, tôi cũng hy vọng rằng những hạn chế kia sẽ đủ sức ngăn chặn được thêm bất cứ vụ nào tương tự trong tương lai.

「Tớ còn được kể là con trai thứ hai và ba đã không may tử nạn trong rối loạn.」

「Ồ, hai tên ngốc đó á?」

「Vậy họ bị giết bởi mấy con quái vật à?」

Hả? Tôi nhớ Phillip định thông báo rằng cả hai qua đời do bạo bệnh mà? Quả thật là nếu nói vậy sẽ xoa dịu phần nào mất mát của những ai có thân nhân gặp nạn, đồng thời đó cũng là một hình thức kêu gọi giúp đỡ cho gia tộc Krysten. Phillip ắt không ưa đâu, nên chắc là do bị ép phải nghe lệnh đây.

「Chuyện chỉ mới xảy ra tối hôm qua thôi mà đã sản sinh ra cả tấn những lời đồn khác nhau rồi.」

「Ừ, nghe đâu còn có một số người nghĩ đây là dấu hiệu cho sự hồi sinh của Evil God nữa.」

「Và vài lời qua tiếng lại có cái mô tả chi tiết cách mà các quốc gia láng giềng giật dây vụ này luôn.」

「Thậm chí một nhóm người tin rằng có một con quỷ đã tiêu diệu tất cả những con quái vật và cứu thành phố đó.」

(Trans//: Cái này mình đoán là ám chỉ Urushi đây//)

(Trans//2: Ok, thanh niên trên là Berserker, nhầm nhọt chút//)

「Ôi thôi nào, thế quái nào có quỷ lẻn trong thành phố được hay thế?」

「Lời đồn nó kể vậy.」

Nhóm Scarlet Maiden đã làm nóng bầu không khí bằng những lời đồn thổi, có điều Fran đang quá sức bận rộn (ăn uống) để có thể chú ý đến họ. Họ tất nhiên có biết, nhưng cả ba đều không bận tâm. Trái lại, họ còn thấy mắc cười trước bộ mặt sóc của con bé và bắt đầu lao vào ăn luôn.

Và như thế, thời gian còn lại cũng chỉ ăn và ăn.

「Nơi này khá nổi tiếng vì đồ ăn không chỉ ngon mà còn rẻ rề nữa.」

「Thịt họ bán cũng rất tuyệt.」

「Tớ có thể ăn mãi chúng.」

「Này thôi nào, cả ba mợ, kiềm chế hộ con cái được không!」

「Chân lý muôn đời: Đồ ngon là đồ miễn phí.」

Chúng trông thật sự ngon chứ. Tôi bắt đầu muốn nhập bọn rồi đó, vả lại cũng đến giờ rồi mà.

『Fran, đến lúc rồi.』

「Đi đón master, sẽ quay lại nhanh.」

「Hãy để bác đi cùng luôn! Bác chỉ đơn giản là chào anh ta thôi!」

Như vậy thì phiền lắm. Tôi đang định dùng Doppleganger Synthesis ngay bên ngoài nhà hàng thôi mà.

(Dịch chuyển.)

『Ừ, anh đoán là không còn sự lựa chọn nào khác.』

「Hơi xa chút, một phút thôi.」

Tôi dịch chuyển đi để tạo song trùng. Thông thường Fran sẽ dịch chuyển cả hai bọn tôi về luôn, có điều ở dạng này, tôi không phải là một loại trang bị nên đành chịu. May mắn là điều đó chẳng cần thiết lắm vì song trùng của tôi dùng được ma pháp Space/Time.

Và như thế, chúng tôi dịch chuyển trở lại nhà hàng.

Tôi hiện đang mặc một chiếc áo choàng dài bên trên chiếc quần thể thao và cái áo thun. Nếu còn ở Nhật tôi sẽ liền bị gán mác đáng nghi ngay, nhưng kệ vậy, đành chịu thôi.

「Đã mang anh ấy đến.」

「R-Ra đó là…」

「Rất vui được gặp mọi người, tôi là master của Fran.」

「R-R-Rất hân hạnh được gặp anh luôn! Tôi là Colbert, rất ngưỡng mộ các món ăn của anh, từ cà ri, sushi đến món tham dự cuộc thi. Xin hãy cho phép tôi đăng ký học nghề!」

「Xin thứ lỗi.」

「Anh ta từ chối lập tức luôn!」

Errr, thật sự tôi không dự tính rằng anh ta sẽ đề nghị vậy, nhất là thẳng thắng như thế. Đệch, tôi vừa hủy hoại bầu không khí á? 「Chết tiệt… quả thật đành chịu vậy, cách biệt tài năng giữa tôi và cô Fran đằng kia quá xa mà.」

May mắn là anh ta cũng chấp nhận việc mình bị từ chối, một điều khiến tôi vô cùng khó xử. Tôi đang tính cảm ơn anh ta, nhưng thành ra tôi lại hành động thô lỗ mất tiêu.

Tôi nhanh chóng đưa cho Colbert thứ đã được chuẩn bị trước. Tôi tính đưa nó sau, như một lời cảm ơn, tuy nhiên mang ra lúc này thì phù hợp nhất.

「Tôi không nhận anh học nghề được, nhưng tôi có thể giao anh cái này.」

「Đây…? Chờ đã! C-C-Cái gì!? Anh chắc đang giỡn rồi! Có ổn không khi để cho tôi cái này!? Tôi đang mơ á!?」

「Anh nhận được cái gì vậy, Colbert?」

「Kinh quá!」

「Bộ là bản đồ kho báu hay gì phỏng?」

「Cô thô lỗ quá đó Lydia! A-ahh, đúng rồi, thật sự cảm ơn vì đã cho tôi một thứ giá trị như vậy!」

Cái tôi vừa cho anh ta là công thức cho cơm cà ri. Tôi thực tình mừng vì Colbert thích nó như vậy.

Khi chúng tôi đang đi mua ma thạch thì được Hội Luciel hỏi mua công thức của bánh mì cà ri, khiến tôi có ý tưởng tặng nó cho tất cả những ai từng giúp đỡ chúng tôi luôn.

Tất nhiên, Hội Luciel sẽ không thích điều này chút nào. Họ đã bỏ tiền ra để mua mà người khác được nhận miễn phí, dù có là hai món ăn khác nhau đi nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn cần tiền để mua ma thạch, nên cuối cùng tôi bán cho họ vài tờ công thức khác nữa với giá rẻ nhằm làm hài lòng họ. Kết quả là Hội cũng đã chấp nhận cho chúng tôi mang tặng tờ công thức.

Những người khác mà tôi đang tính đem cho là Io, ông giám khảo của Hội Đầu Bếp và người bếp trưởng tại nhà trọ chúng tôi đã ở một thời gian.

Tôi sẽ rất vui nếu nó trở thành đặc sản của Barbra hay gì đấy như vậy. Không biết các biến thể của nó sẽ trở nên đa dạng đến nhường nào đây.

Và trở lại với thực tế, việc nhậu nhẹt diễn ra cực thuận lợi. Chúng tôi đã khiến cho Colbert bình tĩnh lại và cùng nhau vui vẻ.

Tính ra, nó là bữa tiệc tùng đầu tiên mà tôi tham dự kể từ khi tái sinh. Tôi hoàn toàn ổn khi là một thanh kiếm, nhưng như thế này không tệ chút nào. Thành thật mà nói, tôi đã tận hưởng hết mình suốt hai tiếng sau đó.

Trông Fran cũng có một đêm tuyệt vời luôn. Em ấy còn tiếp tục ngâm nga khi tắm hồi trở lại nhà trọ nữa.

「Gâu…」

『Đây là hamburger siêu cay nà, vui lên đi.』

「Gâu…」

Urushi thật sự trở nên rầu rỉ khiếp do không được tham dự cùng chúng tôi, vì vậy đã bỏ lỡ cả đống đồ ăn ngon.

『Đừng lo mà, sau này thiếu gì thứ tuyệt cú mèo khác, nên đừng tiếc nữa, được chứ?』

「Gâu…」

Và như thế, một bình minh nữa lại đến.

Dưới bầu trời xanh tươi quang đãng, chúng tôi đi đến cổng trước của Barbra.

『Quả là một ngày đẹp trời để lên đường.』

Tôi nhanh chóng lượt lại một lần nữa các kế hoạch của mình.

Mục tiêu tiếp theo sẽ là đến Ulmutt; và chúng tôi sẽ mất năm ngày để có thể đến đó.

Tiếp theo sẽ là khai phá cả hai hang động của thành phố trước khi tham dự cuộc thi võ thuật. Khỏi phải nói, chúng tôi đang nhắm đến ngôi vị quán quân lần này.

『Ulmutt, huh? Đáng mong chờ thiệt chứ.』

「Mục tiêu: chinh phục hang động.」

「Gâu!」

『Chúng ta đã mua hết những gì cần mua, học hỏi được những gì cần học, và cuối cùng là đã gửi lời tạm biệt hết mọi người.』

Amanda đã khóc khi chia tay chúng tôi. Cô ấy chưa thể rời đi mà chưa chắc chắn được rằng nhi viện đã có thể hoạt động vững vàng lại, nhưng có vẻ Amanda đang tính gặp lại chúng tôi một lần nữa ở Ulmutt.

『Hy vọng là chúng ta sẽ mạnh hơn gấp vài lần khi gặp lại cô ấy.』

「Nn, chắc chắn.」

『Yup, sao đi nữa, tới giờ lên đường rồi.』

「Nn.」

「Gâu!」

_____________

NegativeFPS (Trans+Edit từ 15->140): Chào mọi người, vậy là kết thúc sự kiện ở Barbra nên theo như mình đã nói, mình sẽ bỏ việc dịch bộ này từ đây để có thời gian học hoàn chỉnh và nghiêm túc Tiếng Anh.

Nếu bạn nào có mong muốn tiếp tục công việc của mình cho nhóm 'Không Cần Tên Nhóm' có thể liên hệ tới bạn Yang (facebook bạn ấy có ở phần chú thích thêm).

Mình sẽ quanh quẩn trong nhóm thêm dăm ba ngày nữa để nếu có bạn nào góp ý, mình sẽ chỉnh sửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện