Dinh thự của lãnh chúa được xây dựng ngay giữa thị trấn, và cũng là nơi giao nhau của trung tâm thương mại, dân cư cùng quận quý tộc. Nếu đi bằng tốc độ tối đa của Urushi thì sẽ chừng mất năm phút đồng hồ.

「Cảm giác dễ chịu.」

Đôi mắt của Fran trở nên lim dim nhắm khi em ấy tận hưởng cái lạnh hiu hiu của màn đêm. Người bình thường sẽ thấy rét, nhưng bộ giáp của Fran cho con bé khả năng kháng nhiệt độ thấp, nên cảm giác nó khoan khoái hơn.

『May là trời đang tối.』

「Gâu?」

Việc để Urushi cưỡi qua không khí vào ngay giữa ban ngày sẽ trở nên phiền phức đến nỗi thà đi bộ còn nhanh hơn. Thật sự, thế này khỏe cực.

『Được, có vẻ như chúng ta đến nơi rồi.』

Tất nhiên, cánh cửa của dinh thự đang cài chắc then chặt, hoàn toàn đóng lại. Đứng canh hai bên là hai cảnh vệ. Trông họ đang rất tập trung vào việc canh chừng để đảm bảo an ninh tốt đa.

『Hmm, nên làm gì đây nhỉ? Chúng ta cần phải gặp lãnh chúa, nên có lẽ nên tởi hỏi mấy người lính gác kia xem, hay là cứ đi vào đại?』

「Hỏi họ.」

『Được rồi, nhưng nếu họ nói ‘không’ thì sao? Họ rất có thể sẽ đuổi chúng ta đi ngay.』

Tính ra tỉ lệ có người lắng nghe chúng tôi là khá thấp. Chúng tôi tạt qua ngay lúc nửa đêm, không được sự cho phép, không báo trước. Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai bên không tốt đẹp đến mức vậy. Fran chỉ là một mạo hiểm giả hạng D, và là một bé gái. Ở tình huống hiện tại, chỉ có hai thành phần chào đón em ấy là hoặc quá sức tốt, hoặc một tên lolicon.

「Hỏi về Flut và Satia.」

『Hy vọng là được.』

Đúng là cả hai nói chúng tôi rằng cứ ghé qua khi nào cũng được, nhưng rất có thể, họ đã leo lên giường ngủ từ thủa nào rồi. Tuy nhiên, ngoài liên lạc với hoàng tử và công chúa ra, chúng tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Yup, tình huống chẳng lý tưởng tẹo nào.

Tốt nhất là chúng tôi cần phải trở nên thiệt tự nhiên vào, nên đã quyết định hạ cánh ở một vị trí tương đối xa và lại gần cánh cổng với cử chỉ bình thường hết sức có thể. Nhưng dù thế, họ vẫn cảm thấy kì lạ, bởi vào cái giờ này thì một cô bé như Fran ra ngoài chẳng phải chuyện thường ngày.

「Một đứa trẻ?」

「Chẳng phải đã khuya lắm rồi sao?」

「Xin chào.」

「E-Em cần gì?」

Tuyệt vời, ít nhất thì họ chấp nhận nghe chúng tôi một chút thay vì lập tức đuổi đi.

「Tới để gặp người quen.」

「Em có chắc là đã tới đúng chỗ không? Đây là dinh thự của lãnh chúa đó.」

「Chắc chắn, có người quen đang tạm sống.」

「Hahahaha. Chỉ có quý tộc mới được phép náu lại dinh thự của lãnh chúa thôi.」

「Thôi nào, đùa vậy được rồi. Về nhà đi, chẳng phải đã tới giờ lên giường rồi sao.」

Hai người lính gác thật sự tốt đến bất ngờ. Họ không chỉ không la vào mặt Fran để đuổi em ấy đi, mà còn thật sự lo lắng cho con bé.

「Flut và Satia. Ở tại đây. Bạn bè.」

「Flut, Satia? Ai vậy?」

「Chờ đã, đó chẳng phải là tên của công chúa và hoàng tử của Vương Quốc Fyrias sao.」

「À, quả thật, đúng vậy. Nhưng họ là quý tộc mà. Sao có thể là bạn bè nhau được.」

「Khoan, tớ nhớ là họ có nhắn lại rằng một trong số những bạn bè của hoàng tử và công chúa nhiều khi sẽ đến thăm. Và nếu là người đó thì chúng ta cần phải cho vào.」

「Ahhh, đúng thật, tớ nhớ rồi. N-này, tên của em l— er, xin được hỏi, tên của cô là?」

「Nn? Fran.」

「Thấy chưa, biết mà!」

「X-Xin hãy chờ một chút để bọn tôi có thể chứng thực các chi tiết cần thiết!」

Và như thế, những người lính cảnh vệ chạy quanh quẩn và trao đổi thông tin, với cử chỉ có chút ngớ ngẩn, để xác nhận danh tính của Fran.

Toàn bộ quá trình mất đến nửa tiếng để hoàn thành.

「Thật tuyệt khi cậu đã ghé qua!」

「Chúng tớ rất vui vì được gặp lại cậu.」

「Nn, tớ cũng thế.」

「Cậu được nhiều người nhắc đến thiệt đó. Họ nói rằng món ăn cậu đăng kí dự tuyển cho kì thi King of Cooking hoàn toàn bí ẩn, đến nỗi cả giám khảo cũng chẳng biết là gì.」

「Một số người hầu đã khẳng định chúng vô cùng ngon. Chúng tớ cũng thật sự muốn thử.」

「Vậy ghé qua cửa hàng?」

「Chuyện đó thì không thể được. Là một quý tộc hoàng gia, việc từ chối các món ăn do lãnh chúa cung cấp là một hành vi không thể chấp nhận được. Hơn nữa, chúng tớ còn gặp vấn đề với người thử đồ ăn nữa.」

Ừ nhỉ. Hoàng tộc làm gì có cái tự do như đi quanh quẩn và mua bất cứ thứ gì mình muốn. Điều đó còn đúng hơn với Flut và Satia, người mới tránh được một mớ những cuộc ám sát vào mình không lâu trước đó. Serid, đứng bên cạnh hoàng tử và nghe những lời cậu ta nói, chỉ mang một biểu cảm nghiêm nghị.

「Vậy gian lận chút, đây.」

「Tuyệt quá! Vậy đây là bánh mì cà ri trong lời đồn?」

「Nó vẫn còn ấm!」

「Đỉnh cao của hương vị.」

「Đ-Đến mức đó ư?」

「Nn.」

「Vậy cho bọn tớ xin vậy.」

Flut và Satia vui vẻ nhận lấy phần ăn Fran đưa ra mà không có lấy chút do dự.

Chờ đã, còn cái chuyện thử đồ ăn kia đi đâu rồi? Tôi nhìn qua Serid, và thấy rằng ổng chẳng thèm bận tâm phát biểu hay làm bất cứ điều gì mà vẫn giữ nét cứng rắn như thường. Trên thực tế, ông ấy, cùng với hoàng tử và công chúa, cũng lấy phần mà chúng tôi đưa cho một cách tự nhiên.

Có vẻ ông ta hoàn toàn tin tưởng Fran. Mà cũng hợp lý thôi. Chẳng có lý do nào để em ấy đi đầu độc những người ở đây cả, nhất là khi cả bọn đã cùng nhau trải qua chừng đó chuyện như vậy.

「Ngon quá!」

Công chúa là người cảm thán đầu tiên.

「Đây có lẽ là món tuyệt nhất mà tớ từng ăn!」

「Quả thật!」

「Công nhận món ăn này cực kì tuyệt hảo.」

Thấy cả ba người họ đều thích thú nó khiến tôi muốn tự sướng dễ sợ. Ngay cả hoàng tộc cũng chẳng thể đỡ nổi độ bá cháy của bánh mì cà ri.

「Cà ri là nhất.」

「Tớ hoàn toàn hiểu điều cậu nói.」

「Nn.」

Fran nhìn ba người họ với một biểu cảm đắc thắng. Cứ mỗi lần họ nói ‘ngon’ hay ‘tuyệt’, em ấy đều gật gù trong thích thú.

『Có lẽ bây giờ nên là lúc để vào chuyện chính rồi.』

「Nn?」

Dường như Fran đã hạnh phúc đến nỗi quên khuấy mất chúng tôi định tới đây để làm gì.

『Chẳng phải chúng ta đang cần gặp mặt lãnh chúa của Barbra sao?』

「Đúng thật, lỡ quên mất.」

「Chuyện gì vậy Fran?」

「Muốn nhờ một chuyện.」

「Chuyện gì vậy? Chúng tớ sẽ cố hết sức mình để giúp cậu nếu có thể.」

「Nn, muốn gặp lãnh chúa của Barbra.」

「Ý cậu là ngài Rhodas? Để làm gì?」

「Ngài mai. Có đảo chính.」

「Cô nói rằng sẽ có đảo chính!? Làm ơn cho chúng tôi thông tin chi tiết lập tức!」

Serid thình lình xen vào ngay khi nghe thấy từ ‘đảo chính’.

Và như thế, Fran kể cho họ mọi thứ mà em ấy biết: Về sự phản bội của đứa con thứ hai cũng như sự liên quan của đứa con thứ ba trong khi nhắc đến lệnh ám sát nhằm vào The Black Tail.

Lời giải thích của em ấy đã khiến Flut đứng lên lập tức.

「Serid, ta ra lệnh cho ông sắp xếp cho chúng ta cuộc gặp với ngài Rhodas ngay lập tức.」

「Như ý của ngài, thưa hoàng tử.」

「Tin tớ?」

Dường như hoàng tử vô cùng coi trọng lời của Fran; biểu cảm của cậu ta hoàn toàn chẳng có chút nghi ngờ.

「Đúng vậy, tớ biết mình có thể tin tưởng cậu, Fran.」

「Với lại, những hình ảnh mà Urushi cho bọn tớ thấy cũng rất thật.」

「Nói dối về một sự kiện tầm cỡ như vậy sẽ bị hành hình lập tức, và thật lòng, tôi không tin là cô có thể ngu ngốc như vậy.」

Và như thế, Serid rời khỏi phòng để sắp xếp cho chúng tôi cuộc hẹn với lãnh chúa. Flut và Satia thuộc gia đình hoàng tộc. Lời của họ rất có trọng lượng... Hay chính xác hơn, quá nhiều trọng lượng, đến nỗi năm phút sau đã thấy lãnh chúa đến rồi.

「Tôi đã đến theo lời triệu của ngài, thưa hoàng tử.」

「Ta muốn giới thiệu cho ngài một trong những người bạn của ta trước khi bắt đầu.」

「Fran, mạo hiểm giả, rất vui được gặp.」

Rhodas là một quý tộc có quyền lực đáng kinh ngạc, nhưng vẫn chấp nhận gật đầu, và bắt tay với Fran. Có vẻ ông ta đang cẩn thận hết sức để giữ hoàng tử và công chúa được hài lòng. Việc đối xử thiếu tôn trọng với em ấy, sau lời giới thiệu của họ như vậy, thật sự không phải thứ nên làm.

「Ta là Rhodas Krysten, lãnh chúa của Barbra. Thưa hoàng tử, ngài gọi ta tới đây chỉ vì cuộc giới thiệu này?」

「Không may là không chỉ có thế. Ta muốn ngài nghe những điều cô ấy nói.」

「Ta hiểu rồi...? Được thôi.」

Tôi buộc phải thừa nhận rằng Rhodas quả là một quý tộc gương mẫu. Ông ấy chắc chắn không thể không nghi ngờ Fran được, tuy nhiên, khuôn mặt của ổng chẳng biến chuyển tẹo nào, và trong lời nói cũng biểu lộ rất ít cảm xúc do dự. Ông ta biết mình đang đứng cạnh ai, và phải làm gì để chiều họ.

「Nn, tới đây để thảo luận về đứa con thứ hai và ba của ngài.」

「Có phải cô đang nói đến Bluke và Waint?」

「Nn.」

Sau đó, Fran về cơ bản nói cho ông ta y hệt những gì đã truyền đạt với hoàng tử, công chúa và Serid. Tất nhiên, cho dù có là quý tộc đi nữa, ai lại có thể bình tĩnh nổi khi có người nói rằng mấy đứa con trai của mình đang tính lật đổ cha chúng nó.

「Thật vô lý! Ngươi dựa vào đâu để khẳng định!?」

Ông ta không thể giữ mình được nữa và lập tức gào lên, chặn lời Fran.

「Sự thật.」

「Vậy thì ngươi hẳn có bằng chứng nhỉ!」

Ổng đứng lên như muốn hất bay luôn cái ghế, dù vẫn đang ở trước mặt hoàng tộc.

「Urushi.」

「Gâu!」

「C-Chính xác thì ngươi đang tính làm gì đây?」

「Đừng lo, ngài Rhodas. Không sao đâu, xin hãy bình tĩnh.」

「T-Thưa hoàng tử, ta...」

「Gâu!」

「Ugh... ta...」

Khuôn mặt của Rhodas trở nên nhăn nhúm lại khi thấy được kí ức của Urushi. Trông ông ta khó mà tin được những gì mình vừa chứng kiến.

「Thứ mà cô cho ta coi không thể được gọi là bằng chứng được... Nhưng một cô gái nhỏ tuổi như cô làm sao có thể tự nhưng hiểu được khả năng của Zerais... Hơn nữa, quả thật số lượng trường hợp bị bắt giữ trong lễ hội năm nay cao hơn rất nhiều so với quá khứ.」

Rhodas vừa cố thở, vừa lẩm nhẩm và sắp xếp lại chi tiết mọi thứ.

「Vậy, ngài Rhodas? Vấn đề này ngài sẽ giải quyết thế nào?」

「Chúng ta không hề có vật chứng, nên ta không thể điều động binh lính của thành phố được.」

「Ta hiểu, nhưng sự nguy hiểm của cuộc đảo chính có thể xảy ra này quá lớn để có thể đơn giản là bỏ qua.」

「Trước khi chúng ta bàn bạc với nhau thêm về chi tiết,

cho ta hỏi, thưa hoàng tử, ngài có thực sự tin tưởng những lời của cô ta?」

「Một cách tuyệt đối.」

「Ta hiểu rồi...」

Sau đó, lãnh chúa bắt đầu ngẫm nghĩ về lợi cùng hại của từng lựa chọn khác nhau.

Nếu phải đoán, có lẽ thứ đầu tiên ổng nghĩ đến là độ tin cậy của những đứa con. Sau đó là cân nhắc đến lợi ích của việc nghe theo, hoặc không, hoàng tộc Fyrias. Họ tuy có máu hoàng gia thật, nhưng là của vương quốc khác, và ông ta có quyền bỏ ngoài tai tất cả những gì cả hai nói. Tuy nhiên, nếu làm vậy sẽ giúp ông ta xây dựng mối quan hệ tốt với họ. Chưa hết, chẳng phải ổng sẽ khiến Fyrias mắc nợ mình được nếu các thứ cả hai nói đều sai sự thật sao. Cân nhắc cuối cùng hẳn là xem xét thử những gì mình mới thấy thông qua phép thuật kia là thực hay hư.

Và như thế, một vài phút trôi qua, cuối cùng ổng cũng đi đến kết luận.

「Tôi đã hiểu hình tình hiện tại và sẽ tiến hành các hành động phù hợp. Tuy không thể bắt giữ hai đứa con trai của ta vì thiếu bằng chứng, nhưng ta sẽ cử lính gác, với vỏ bọc là bảo vệ, để canh chừng chúng bất kể ngày đêm. Ta cũng sẽ tăng cường cảnh vệ tuần tra và tìm kiếm Zerais và Zerroseed. Chưa hết, sẽ có một vài đơn vị nữa ra mặt để tìm kiếm bằng chứng nhanh hết mức có thể.」

「Hãy để bọn ta góp lính của mình đi luôn. Càng nhiều người, nhiệm vụ này sẽ càng được thực hiện dễ dàng hơn.」

Thành thật mà nói, chúng tôi muốn ông ta cử toàn bộ binh lính của mình để việc bắt giữ Bluke và đồng bọn của hắn trở nên nhanh chóng, nhưng như thế thì mơ mộng quá, với cả chừng đó là đủ rồi. Chưa hết, quân lực của Flut và Satia cũng sẽ tham gia, nên có thể nói, sức mạnh hiện tại thì còn hơn cả thừa.

「Hiểu rồi.」

「Và liệu cho hỏi, cô đang tính đi đâu?」

Rhodas hỏi Fran khi thấy em ấy đứng lên khỏi chỗ ngồi. Có lẽ ông ta nghĩ rằng con bé sẽ ngồi ở đây và chờ cho tất cả mọi thứ được xử lý xong xuôi.

「Tìm kiếm bằng chứng.」

Chúng ta sẽ được lợi thế rất lớn nếu bắt giữ được Zerrosreed hoặc Zerais.

『Được rồi, Urushi, trông cậy vào mi đấy.』

「Gâu.」

「Sẽ trở lại.」
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện