Phía Forrund:

Mọi người bắt đầu biến thành quái vật tầm một tiếng trước.

Tôi đã xử lý được xấp xỉ ba mươi, nhưng tình hình vẫn chưa hề khả quan lên chút nào. Số lượng người trở nên điên cuồng tăng lên không ngừng nghỉ, và cũng chẳng lấy chút dấu hiệu rằng mọi chuyện sẽ thuyên giảm. Có lẽ, lần này không mạo hiểm là không xong.

Tôi vừa hướng đến nơi mà bản thân cảm nhận được nguồn năng lượng tà ác bậc nhất có thể, vừa tiêu diệt bất cứ kẻ địch nào lọt vào tầm ngắm.

「C-Cảm ơn rất nhiều!」

「…」

「U-Uhm…」

「…Không có gì.」

Tôi ám hiệu người đàn ông cảm ơn tôi rằng không cần phải khách khí như vậy, và thay vào đó nên tập trung vào việc tận dụng lúc quanh đây đang tạm thời an toàn để chạy trốn thì hơn. Nhưng vì lý do nào đó, cuối cùng anh ta lại hoảng loạn xin lỗi tôi với khuôn mặt tái nhợt trước khi ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Tại sao lại vậy, tôi không hiểu? Tôi đang định đề nghị để mình hộ tống cho an toàn hơn, vậy tại sao anh ta lại chạy đi…? 「Haaaahh…….」

Tôi thở dài.

Chẳng bao giờ có thể hiểu nổi, từ trước tới giờ luôn trở thành thế rồi. Tuy tôi luôn cố im lặng và giữ biểu cảm không biến chuyển, nhưng không một ai không nói luồn khí tức quanh tôi luôn mang mùi đe dọa. Tôi chưa từng nghĩ mình như vậy, có điều mọi người lại đánh giá khác. Chuyện trầm trọng đến nỗi xưa nay chẳng có ai không khiếp đảm trước tôi cả.

Tôi thật tình không giỏi giao tiếp, vì thế tôi đã chuyển sang cử chỉ thay thế, nhưng cũng chẳng cải thiện được mấy. Thua, tôi hoàn toàn bó tay. Tôi chẳng rõ bản thân phải hành động thế nào nữa.

「Đành vậy. Mình nên tập trung vào những con quái vật thì hơn.」

Tôi nhảy lên tòa nhà cao nhất có thể, có lẽ nó thuộc về một doanh nghiệp nào đó, và quan sát toàn thể xung quanh.

Sự thay đổi về độ cao đã giúp tôi có cái nhìn bao quát thành phố hơn rất nhiều.

「Hmm…」

Không một con quái vật nào có ý định ẩn mình trong bóng đêm, hay che dấu ma lực hắc ám và ác ý của bản thân, nên tôi có thể gần như lập tức tìm ra mục tiêu của mình. Nó đang tấn công một nhóm gia súc, và chỉ cách chỗ tôi đứng có ba trăm mét. Một khoảng cách mà có thể nói trật còn khó hơn trúng, nên tôi quyết định đứng tại chỗ và xử lý luôn.

「Xuyên phá.」

Một thanh kiếm ma pháp duy nhất được thực thể hóa trên không trung, tuân theo ý chí của tôi, và lao thẳng đến hướng của mục tiêu. Với tốc độ nhanh hơn một mũi tên, mạnh hơn một ngọn giáo, thanh kiếm dễ dàng đâm thủng con quái vật, hạ sát nó chỉ với một đòn. Khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, nó hiển nhiên là chẳng còn cần thiết nữa, và trở về lại với nguồn gốc của bản thân: hư không.

Kĩ năng mà tôi vừa sử dụng là Extra Skill của tôi: Sword God’s Blessing. Nó mang khả năng cho phép tôi tạo lập bản sao của bất cứ thanh kiếm ma pháp nào mình từng chạm vào. Điểm trừ duy nhất của nó là có một mức hạng nhất định: Tôi không thể tạo bản sao của những thanh có sức mạnh vượt ngưỡng mức hạng đó. Ví như tôi đã từng thử bắt chước Ignis, Godblade, tuy nhiên chẳng có gì xảy ra cả.

Lúc đầu, Sword God’s Blessing chỉ cho tôi được tạo bản sao thôi. Nhưng nhờ rèn dũa suốt nhiều năm trời, tôi đã có thêm khả năng điều khiến chúng. Càng luyện tập, lượng mana lẫn thời gian cần thiết để tạo lập các thanh kiếm càng giảm xuống. Hiện tại, khả năng tôi đã đạt đến mức có thể chế nên và phóng ra một trăm thanh một lần.

「… Phát hiện mục tiêu.」

Tôi đã tìm thấy thêm một con quái vật khác nữa. Tuy nhiên lần này, nó đang tấn công con người, nên tôi quyết định tiếp đất và đích thân tiếp mặt.

Vừa đi, câu hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy vừa dấy lên trong đầu tôi. Quá mơ hồ để có thể coi là một hiện tượng tự nhiên, cũng như khí tức bọn quái vật tỏa ra cũng rất tà ác. Chúng gợi cho tôi hình ảnh về con Evil Being cao cấp tôi đã từng hạ hồi quá khứ.

Lần này chắc chắn không thể do tự nhiên được. Một âm mưu, hoặc sự mất kiểm soát của một pháp cụ bị cấm đoán nào đó, theo tôi là vậy. Nhưng đằng nào đi nữa, tôi sẽ lần ra cho bằng được thủ phạm của tai ương này.

Quê nhà của tôi đã biến mất từ lâu, và Barbra đã trở thành nơi để trở về thứ hai. Tôi sẽ không đời nào để nó bị hủy diệt, tôi sẽ bảo vệ nó.

「Forrund Annonnkul, xung trận!」

Phía Phillip:

「Giữ vững tinh thần! Hãy cho mọi người thấy tinh hoa của hiệp sĩ Barbra chúng ta!」

「Vâng!」

「Theo lệnh ngài!」

「Vì danh dự chúng ta!」

Trước lời khích lệ của tôi, các người lính dưới trướng của tôi gầm lên đáp lại. Họ tất trông đều nhiệt tình cả.

「Lên nào!」

Tất nhiên, với thân phận là một chỉ huy, tôi không được phép biểu lộ bất cứ cử chỉ hèn nhát nào. Tôi nâng ngọn giáo của mình lên và đâm thẳng vào hàng quái vật trước mắt.

Cha của tôi đã cho tôi biết rằng thủ phạm đứng đằng sau mọi sự lần này không ai khác ngoài chính những đứa em trai của mình. Đây là trách nhiệm của tôi, một người ruột thịt, máu mủ: Tôi phải sửa chữa sai lầm của họ.

Tôi chỉ mới biết điều này trước khi đồng hồ điểm nửa đêm thôi. Cha đã thăm tôi một chuyến cốt để kể tôi kế hoạch của Bluke. Tôi phát sững sờ trước câu chuyện, và kinh hãi về số phận mà nó chịu phải.

「Cha à, điều này sao có thể được. Người có chắc là toàn bộ đều chính xác không vậy?」

「Ta… Không thể nghi ngờ được nữa… Toàn thành phố đã dần sà xuống vũng lầy của sự điên loạn mất rồi…」

Khuôn mặt tiều tụy của cha làm những lời mà ông ấy thốt ra thật sự chẳng khác ảo tưởng vô thực là mấy. Tuy nhiên, chỉ cần liếc qua hiện trạng của Bluke, tôi có thể hiểu được chẳng có chi tiết ‘vô thực’ nào ở đây cả.

Tôi phải là người sửa chữa sai lầm cho những đứa em máu mủ và gột rửa thanh danh của gia tộc chứ chẳng ai khác nữa. Đáng tiếc thay, tôi buộc lòng không thể không công nhận rằng gia đình mình đã phản bội lại niềm tin của dân chúng, vì lẽ đó, tôi sẽ đánh cược cả tính mạng của bản thân vào việc chiến đấu hòng giành lại nó.

Không ít các con quái vật mang những khuôn mặt thuộc về giới quý tộc thành phố, rất có thể là vì đứa em trai của tôi, Waint, đã giới thiệu sản phẩm của mình cho họ. Quý tộc là những cá nhân mang nặng trách nhiệm bảo vệ người dân của mình, ấy vậy, giờ đây họ lại trở thành đám quái vật và tấn công ngược lại dân chúng. Tôi thật sự cảm thấy thương tiếc cho linh hồn của họ. Tôi siết chặt quyết tâm rằng sẽ tiêu diệt tất cả trước khi chúng có thể nhuộm đỏ tay mình bằng máu của người vô tội.

Tôi biết rằng họ sẽ chẳng hài lòng chút nào về việc này. Tuy nhiên, đây là một cuộc thanh lọc cần thiết, và tôi sẽ không hối hận chút nào khi giết bất cứ tay quý tộc nào lại có thể mang dân chúng ra đánh đổi cho sự an nguy của tư trang mình.

「Buaaaahhhhhhh!」

「Screeeeech!」

Nhưng điều đó chẳng có nghĩa rằng tôi không chút cảm thông cho số phận của họ.

「Ôi Magical Lance, Granbolt, hãy chứng tỏ khả năng của ngươi! Giáng xuống tất cả những kẻ thù của ta!」

Chiếc thương yêu quý của tôi tỏa ra một vầng sáng rực rỡ khi nó hấp thụ mana của tôi để bọc lấy thân mình một luồng sấm sét.

「Penetrating Charge!」

Và kĩ năng lập tức xuyên phá qua họng của hai con quái vật khi chúng bị điện giật và làm tê liệt bởi Granbolt.

「Theo lệnh của ta, đừng lãng phí cơ hội! Tàn sát kẻ thù!」

Người của tôi lập tức tận dụng khoảng khắc tôi mở ra cho họ. Những binh lính cứ thế lao thẳng vào vòng quái vật và tiễn chúng xuống mồ. Nhờ sự phối hợp ăn ý, toàn bộ khu vực đã được dọn dẹp gọn ghẽ chỉ trong một lần một.

「Bờ biển đã xong xuôi, giờ chúng ta sẽ đến khu vực dân cư. Nếu bất cứ ai có ý kiến hay gặp chấn thương, hãy lên tiếng tại đây hoặc không bao giờ.」

「Thưa ngài, chúng tôi sẵn sàng cả!」

Thuộc hạ của tôi gầm lên đầy mạnh mẽ.

「Tốt lắm, hiện tại, chúng ta sẽ chia thành hai nửa, mỗi nhóm năm người. Hãy đi khắp quận và tiêu diệt bất cứ con quái vật nào lọt vào trong tầm ngắm. Ta sẽ hoạt động một mình, một số chuyện tự thân ta phải giải quyết.」

「Vâng thưa ngài!」

「Đừng có đánh giá thấp đối thủ. Rất nhiều tên mạnh mẽ lẫn vào trong số chúng.」

「Như ý ngài, và xin hãy bảo trọng.」

Đây là lúc để tôi tìm bằng được kẻ đứng sau vụ này.

Mười phút sau, trong lúc tôi vẫn đang tuần tra khắp thành phố để tìm kiếm dân thường, đó là lúc tôi chứng kiến nó: Một điện thờ gần tôi bỗng bị nhấn chìm trong màn lửa.

Phía Zerrosreed:

『Cái chuyện quái quỷ gì đây!? Ngươi đã phản bội ta, Zerrosreed!?』

Im m* đi thằng còm! Bố mày đang vui vẻ ở đây!

「Dorahhhhh!!!」

「Gugyaagaaaa!」

「Hahahahahahaha! Đây mới đúng ý ta chứ lại! Một mạo hiểm giả hạng D trước khi biến hình khác!」

「Gyooohh!」

Ta hiện đang chiến đấu với một trong số kẻ bị biến thành Evil Being bởi Rynford vì hắn lọt vào tầm mắt của ta.

Tên này vốn là một mạo hiểm giả hạng D đầy kinh nghiệm, vì thế mà có sức mạnh nguyên thủy không vừa. Hahahaha! Chỉ giao kiếm với hắn thôi đã thật sự khiến ta rạo rực khắp các mạch máu rồi. Thật đáng giá khi theo kế hoạch ngu xuẩn của thằng chó già cả kia. Ta còn nhận được một phần sức mạnh của Evil God nữa chứ.

Thật sự vui khi chiến đấu với tên này, nhưng hắn cũng chả chống cự được lâu. Ổn cả, ổn cả, thiệt tình lúc này, ta nhìn đâu cũng ra trò vui mới!

「Nhận lấy!!!」

「Gaahhh…」

Ta sử dụng sức mạnh bản thân nhận được từ thí nghiệm lên con người của Zerais và hấp thụ năng lượng hắc ám từ xác gã.

Kĩ năng đó mang tên ‘Cannibalism’ (“Ăn thịt đồng loại”). Nó cho phép ta hấp thụ sức mạnh từ tất cả những cá thể ‘cùng chủng với ta’. Trong trường hợp này thì sẽ là Evil Being và Evil Beast.

Rynford đã tặng ta cả tấn con mồi. Nhờ thế, ta có thể đi quanh, săn kẻ thù, và khiến bản thân mạnh hơn. Và các ngươi biết gì không? Ta sẽ sực luôn thằng còm đó và giúp ta phát triển thêm nữa!

Phía Colbert:

「Urraaaaghhhh! Dimitris Style Martial Art: Impact Wave!」

Nắm đấm của tôi lao vào giữa mặt của tên daruma cơ bắp. Nó rất mạnh, tuy nhiên, nó chẳng thể cân được với tôi khi tôi đã xóa bỏ hạn chế của mình.

「Colbert đã hạ thêm một tên nữa kìa!」

「Anh ta khủng thật.」

「Dường như những cá nhân càng mạnh, khi hóa thành quái vật thì càng đáng gờm.」

Lydia rất có thể đã nhận xét đúng. Người phụ nữ tôi vừa đánh bại từng là mạo hiểm giả hạng E, và qua quá trình biến hình, cổ trở nên mạnh đến nỗi nhóm Scarlet Maiden sẽ chẳng thể chiến thắng mà không nhận thương tổn nào.

Một trong số nhân viên của nhà trọ cũng chịu phải tình trạng tương tự, nhưng, anh ta yếu hơn rất nhiều. Ngay cả ba người họ cũng có thể hạ anh ta mà không gặp khó khăn gì.

Nếu mối phỏng đoán của Lydia thật sự chính xác, thì khu vực này có thể nói là tương đối an toàn. Nơi nguy hiểm nhất chắc hẳn là đâu đó gần Công hội Mạo hiểm hoặc Trụ sở Hiệp sĩ. Một chỗ khác cũng cần phải lưu tâm là Quận Quý tộc, khu vực mà một phần của nó đã nằm gọn trong biển lửa. Tất nhiên, mối lo của tôi chưa dừng lại tại đó. Quan ngại cuối cùng là ở Fran, người mà tôi cho là rất có thể biết nguyên nhân của mối nguy họa này.

Tôi thật sự mong cô bé đó sẽ trở về an toàn.

「À đúng rồi, cho tôi hỏi một chút, hình như anh đã mạnh lên hay sao ấy, đúng không Colbert?」

「Cô nhận ra à?」

「Vâng.」

「Các động tác của anh rõ ràng nhanh hơn trước.」

「Chắc là không sao khi kể cho mọi người đâu. Tôi hiện đang trong khóa học ở võ đường Dimitris. Chi tiết hơn thì tôi đang trong quá trình thực hiện một cuộc kiểm tra nhằm nhận được chứng chỉ.」

「Ồ, hiểu rồi.」

「Nghe khá hợp lý.」

Các cô gái có thể lập tức hiểu được những gì tôi nói, dù thiếu tương đối nhiều chi tiết. Điều đó cũng khá bình thường, võ đường Dimitris cũng rất nổi tiếng mà.

「Hả? Tức là sao?」

Có vẻ Judith không hiểu tôi đang nói đến kiểm tra gì, nên tôi quyết định giải thích cho cô ấy một chút.

Tôi khá chắc Judith biết Dimitris cũng như sự nghiệp của ông ấy, nhưng tôi vẫn kể luôn. Ông ta vốn là một cựu mạo hiểm giả hạng S, được biết là Đấu Sĩ (Fighter) mạnh nhất thế giới. Trong số vô vàn các chiến công lừng lẫy của Dimitris có chuyện hạ gục một con rồng chỉ với tay không, hay nghiền nát cả một con quỷ mà chẳng cần vũ khí gì ráo. Sau khi củng cố phong cách chiến đấu của mình, ông ấy quyết định thành lập một ngôi trường và truyền thụ nó cho thế hệ mai sau.

Ngôi trường chiến đấu đó quyền năng đến nỗi đến cả các vị Thần cũng chẳng thể nhắm mắt bỏ qua. Kĩ thuật của Dimitris được công nhận là một kĩ năng chính thức luôn, một điều mà trước tới nay chỉ xảy ra có chừng 20 lần.

Võ Thuật từ lâu đã được thừa nhận bởi các vị Thần từ lâu là loại hình chiến đấu hiệu quả bậc nhất, một kết luận mà được đưa ra sau trận chiến giữa God of Battle và God of War. Với sự linh hoạt vô biên, nó giúp người sử dụng có thể phản ứng lại và đương đầu với mọi tình huống có thể xảy ra. Mỗi nghệ nhân thuật chiến có kĩ thuật, kiểu tấn công đặc biệt và nhử đòn của riêng mình, tuy nhiên bất kể sao đi nữa, tất cả đều được gọi chung là Võ Thuật.

Điều này đúng với mọi loại hình chiến đấu. Ví như trường hợp của tôi, một kiếm sĩ, những kĩ năng thiên về kiếm của tôi tất đều rơi vào dạng Kiếm Kĩ hay Kiếm Thuật mặc cho đó có là mô hình hay phương pháp tôi tự nghĩ ra hay không. Dưới những điều kiện thông thường, dù tôi có luyện tập cần mẫn đến mức nào, chẳng đời nào có thứ được gọi là ‘Colbert Style Swordplay’ ra đời. Đó là suy nghĩ chung.

Nhưng điều đó không áp dụng lên được một thiên tài chân chính. Sự ban phúc đôi khi quá sức lớn, đến mức ngay các vị Thần cũng chẳng bác bỏ nổi khả năng của họ, và như thế, các kĩ năng của họ được đặt theo chính tên mình: Những kĩ thuật mà đã được khắc sâu vào bản thân thế giới.

Đó chính xác là trường hợp của Demitris. Kĩ thuật của ông ấy được xác định như một loại võ thuật chính thức với nhiều kĩ năng khác nhau.

Tôi đã đăng kí vào võ đường và luyện tập Demitris Style cho đến khi cuối cùng cũng đạt cấp tám, hay nói cách khác, cuối cùng cũng chạm mức yêu cầu tối thiểu để được nhập học chính thức.

Chưa hết, tôi đã đủ tiêu chuẩn để tham dự vào một kiểm tra giúp tôi có được văn bằng công nhận từ võ đường, một thứ rất nổi tiếng.

Nội dung của bài kiểm tra là vừa trở thành mạo hiểm giả hạng A, vừa kiềm nén một phần sức mạnh của chính bản thân mình trong khi mang theo những viên đá niêm ấn được chế tạo tinh xảo của Demitris.

Khả năng của viên đá đó là ẩn đi kĩ năng Demitris Style Martial Arts và một phần sức mạnh kia khỏi việc thẩm định. Điều này giúp tránh các khách hàng của thí sinh kiện ngược lại thí sinh vì việc không dốc toàn lực thực hiện hợp đồng bảo vệ, hộ tống,… đã kí kết.

Tất nhiên, nếu muốn thì không phải chẳng thể phá bỏ phong ấn được, ví như tôi lúc này đây.

「Hiểu rồi, ra là vậy.」

「Tôi tính sẽ một lần nữa niêm phong khả năng của mình sau vụ này, nên nếu có thể, làm ơn đừng kể cho người khác.」

「Chúng tôi sẽ giữ bí mật, đừng lo lắng.」

「Tiếp theo nên làm gì đây Colbert?」

「Tôi tuy thật sự nghĩ rằng nguy hiểm đã qua, nhưng cả ba nên lưu lại đây và bảo vệ căn nhà trọ này, để đề phòng thôi.」

「Vậy anh thì sao?」

「Tôi sẽ đến Công hội Mạo—」

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn cắt ngang họng tôi giữa chừng.

「C-Cái gì thế?」

「T-Tôi nghĩ là ở hướng đền thờ.」

「Cái thứ đó to quá!」

「Kia… thật sự tệ. Dù cách xa đến thế, Crisis Detection của tôi vẫn rung lên như thường.」

Tôi không thể nói chắc được con quái vật đang đứng gần điện thờ kia là nguyên nhân của toàn bộ vấn nạn này hay không, nhưng rõ ràng rằng chẳng thể để yên như vậy được.

「Trong trường hợp tệ nhất, Barbra sẽ hoàn toàn bị phá hủy dưới tay của nó.」

「Mạnh đến thế sao?」

「Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ mình có thể thắng nó.」

「Ngay cả khi đã phá bỏ phong ấn!?」

「Tức nó thậm chí còn mạnh hơn so với Colbert-Thứ-Thiệt?」

Tôi sẽ rất cảm kích nếu họ dừng gọi tôi như vậy.

「Lý tưởng nhất là tôi có thể câu cho thành phố chút thời gian nếu vận toàn bộ sức của mình.」

「Nếu chúng t—」

「Đừng.」

「Tại sao?」

「Tôi sẽ không để các cô tới đó rồi chết đâu.」

Câu trả lời của tôi khiến cả ba người họ cụp mắt xuống. Tôi nghĩ họ đều hiểu rằng bản thân sẽ chết ngay lập tức nếu theo tôi tham chiến, và tôi rất có thể sẽ là kẻ nối gót họ nếu cố bảo vệ cả ba.

「Tôi sẽ rời đi bây giờ. Việc bảo vệ nhà trọ xin giao cho các cô.」

「Được rồi…」

「Tôi… Chúng tôi sẽ cố hết sức mình!」

「Hãy giúp các hiệp sĩ trong việc di tản!」

「Ý kiến hay đó, nhưng đừng gắng sức quá.」

「Anh cũng vậy, Colbert!」

Phía Amanda:

Tôi đến Barbra hai ngày sau khi nhận được bức thư của Fran. Tôi đã sử dụng toàn bộ khả năng của bản thân để có thể tới đây nhanh chóng hết mức. Tính ra, con đường tôi đi gần như là một đường thẳng tuyệt đối: Dù là đồi núi hay sông suối, tôi chẳng đổi hướng bao nhiêu. Tất nhiên, phải sử dụng ma pháp mới biến ý định này thành hiện thực được. Việc hấp thu quá liều mana potion đã khiến dạ dày của tôi phồng lên khó chịu.

Bình thường, tôi chẳng đời nào có thể rời Alessa: Luôn phải có ít nhất một mạo hiểm giả hạng A lưu lại thị trấn nhằm để đề phòng và đẩy lùi cuộc xâm lược có thể xảy ra bất cứ lúc nào của Vương Quốc Reidos.

May thay, ngay lúc cần thì xuất hiện một người sẵn sàng thay thế vị trí đó. Tôi nợ Jean một lời cảm ơn. Anh ta tuy chỉ mới hạng B, nhưng trong chiến tranh, anh ta có thể sánh ngang với mạo hiểm giả hạng A. Trên thực tế, Vương Quốc Reidos còn sợ Jean hơn cả tôi nữa.

Biệt danh của Jean, ‘The Annihilator’ (“Kẻ Diệt Chủng”) cũng là do phía Reidos đặt cho mà ra. Anh ta đặc biệt tỏa sáng khi chống lại các quân đoàn. Lực lượng của anh ta có thể ‘nuốt chửng’ kẻ thù và từ đó phát triển vô tận trong chiến đấu. Có một lần, những undead của anh ta đã hoàn toàn quét sạch 5000 chiến binh của Reidos. Quân đội của chúng phải nói là phát rét trước Jean, và điều đó thật sự tốt.

Danh tiếng và thành tựu của anh ta là lý do mà tôi có thể chạy khỏi… er… rời thành phố êm thấm và hướng đến Barbra.

Fran đã nói rằng em ấy nghĩ tình trạng của nhi viện đang hết sức tệ, và quả thật, tôi buộc lòng phải công nhận điều đó, và vô cùng kính trọng Io, người tuy phải sống trong bờ vực như vậy mà vẫn có thể mang đến cho bọn trẻ những món ăn hết sức ngon lành.

Chuyện cũng ổn cả rồi. Ngay lúc tới được thành phố là tôi liền ghé qua chỗ nhi viện ngay, cũng như gửi họ tiền quyên góp hỗ trợ. Trước lời cảm ơn của bọn trẻ, toàn bộ khó khăn mà chuyến đi mang lại bay biến đi bằng tất. Phải nói là nụ cười của chúng lúc đó đã cho tôi sức mạnh đủ để chiến đấu cả mười năm liền.

Ý định tiếp theo của tôi vốn là thăm Fran một chuyến. Em ấy đang quản lý một quầy hàng, nên tôi tính đến thăm Fran dưới vai trò là khách hàng của em ấy. Tôi thiệt tình đã mong chờ biết bao khuôn mặt bất ngờ của con bé. Nhấn mạnh từ ‘Vốn’.

「Haaaaaahh!」

Cây roi của tôi dễ dàng xẻ con quái vật ra làm đôi. Anh ta từng là mạo hiểm giả trước khi biến ra thành thế này, và tuy trông khá yếu, nó là loại quái mà một mạo hiểm giả hạng D thông thường chẳng thể chiến thắng nổi.

「Giờ mình nên chạy đến chỗ tên khổng lồ kia.」

Một tiếng nổ rung chuyển cả không gian ngay khi tôi xử lý xong mọi con quái quanh khu vực nhi viện. Liền sau đó là một làn sóng mang năng lượng hắc ám đầy mạnh mẽ lan tỏa ra chung quanh, một thứ mà tôi từ xưa đến nay chưa từng chứng kiến một lần nào.

Chỉ mới nhìn qua nó thôi, tuy khoảng cách khá xa, tôi vẫn có thể hiểu rằng nó vô cùng nguy hiểm. Nếu để mặc nó, cả thành phố này sẽ bị san bằng mất, và điều đó đồng nghĩa với việc trại mồ côi cũng sẽ thành một đống đổ nát.

Tuy tôi khá yên tâm khi giao nhi viện cho các hiệp sĩ và mạo hiểm giả, tôi vẫn một lòng muốn quay trở lại đó càng sớm càng tốt.

Và tôi cũng lo lắng cho Fran nữa.

Tất nhiên, tôi đang tính đánh bại tên khổng lồ kia và khảo sát xung quanh nhằm tìm kiếm manh mối. Tôi không khỏi nghĩ rằng bản thân khó mà có thể một mình hạ nó được, nhưng đơn giản mà nói, không có nhiều lựa chọn ở đây. Và đó cũng là trách nhiệm của một mạo hiểm giả hạng A.

Bên cạnh đó…

「Sẽ có rất nhiều trẻ nhỏ bị hãm hại nếu để yên cho thứ đó lộng hành!」

Tôi đột nhiên cảm nhận được một số người khác dường như cũng có ý định giống tôi. Chắc có lẽ là những mạo hiểm giả cấp cao trong thành phố.

「Đằng kia.」

Tôi tiếp cận người gần tôi nhất.

「Chào buổi tối.」

「Woah! H-Hả? C-Chào buổi tối.」

Người mà tôi bắt chuyện là một thiếu nữ đáng yêu với mái tóc màu bạc. Động tác tuy khá điêu luyện, nhưng vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện. Cô ấy chưa đủ mạnh để có thể thách thức tên khổng lồ kia, nên tôi quyết định gợi ý cổ dừng lại.

「Có phải cô đang tính lại chỗ tên khổng lồ đằng đó?」

「V-Vâng, và cô cũng thế?」

「Đúng vậy. Tôi là Amanda, cô là?」

「Charlotte. Tuy không được mạnh lắm, nhưng chắc tôi cũng có thể đóng góp vào một mặt nào đó.」

Cô ấy trông rất hăng hái, đến mức tôi không biết nên lựa lời nào để thuyết phục cổ thay đổi suy nghĩ. Một số mạo hiểm giả khác tiếp cận cả hai trước khi tôi có thể lên tiếng.

「Này đằng đó, cô chắc cũng đang tính hạ thứ kia nhỉ?」

「Chính xác là vậy.」

Dường như mọi người ở đây đều nhất trí rằng sẽ vô cùng nguy hiểm nếu đối mặt với nó một mình.

「Hundred Blade Forrund, Hairiti Amanda và Knight Captain Phillip, thậm chí cả hội trưởng: Dragonfeller Gamud? Quả là một lực lượng đáng gờm.」

Người đang nói, Colbert, trông rất bất ngờ. Anh ta khẳng định rằng Knight Captain ít nhất có thể sánh ngang với hạng B. Nếu tôi không lầm thì hội trưởng cũng từng ở hạng A. Cả Forrund và tôi đều là hạng A, điều đó có nghĩa là chúng tôi có chiến lực còn hơn cả thừa.

「Và anh là?」

Tôi hướng về người có lẽ là đồng đội cuối cùng.

「Đừng quan tâm tới ta, không lấy làm quan trọng đâu. Cứ cho ta là một gã không tên đi ngang qua muốn trợ một tay cũng được.」

「Theo tôi thì, gã này trông hơi bị giống với Berserker (Zerrosreed) đấy.」

「Gì, ngươi muốn tẩm quất nhau phỏng? Lúc này á? Các người cần mọi thể loại giúp đỡ bây giờ.」

Quan điểm của hắn rất đúng, nên chúng tôi quyết định nhận sự trở giúp của gã, ít nhất thì hiện là vậy.

「Tất nhiên, ta hiện tại chưa thể choảng các ngươi được. Hơn nữa ngay từ đầu, chẳng phải thằng khổng lồ đằng đó trông thú vị hơn nhiều so với tụi bây sao, nên thấy thế nào, muốn tạm thời bắt tay nhau không? Và tất nhiên, cũng không loại trừ gã đang liếc xéo ta đằng kia luôn.」

「…Ta sẽ bỏ qua cho ngươi lúc này.」

Mối quan hệ giữa Colbert và Berserker nhìn chung có vẻ không tốt đẹp lắm. Bầu không khí quanh cả hai gần như có thể sẽ nổ tung bất cứ khi nào. Tôi đã nghĩ rằng mình kiểu gì cũng phải ra mặt kỷ luật họ trước khi chiến đấu với tên khổng lồ, nhưng may thay, không bên nào không nhận thức được rằng bây giờ chẳng phải lúc.

Một lần nữa, chắc chắn chúng tôi có đủ chiến lực để hạ kẻ thù.

Tuy nhiên có một vấn đề. Bao quanh lấy tên khổng lồ kia là một bức rào chắn, thứ mà ngay cả Hundred Blade cũng phải thừa nhận bản thân chẳng thể phá nổi nó. Anh ta rất nổi tiếng với sức mạnh của mình, nên tôi không nghĩ rằng chúng tôi có người nào đó có thể.

「Cái rào chắn không chỉ vô hiệu hóa ma thuật mà còn phá vỡ mọi nguyên tắc vật lý. Nói cách khác, chúng ta chỉ còn nước ngồi đây đợi nó hết mana.」

Thật phiền phức.

Hundred Blade ngoài ra còn cho chúng tôi biết rằng bên trong còn một người khác nữa: Hiện đang chiến đấu với con quái vật. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đợi người chiến binh kia bòn rút bằng hết mana của nó. Chiếc rào chắn kia cũng sẽ tạm thời biến mất nếu người đó bị hạ gục, khi mà dường như, tác dụng của nó là để nhốt người đó lại. Lý tưởng nhất là không phải vế sau. Người đủ dũng cảm để một mình thách thức nó, câu giờ cho tất cả những người ở đây tụ họp lại trước khi toàn thành phố này thành đống đổ nát, tôi không muốn một cá nhân như vậy tử trận chút nào.

Charlotte rụt rè gia nhập cuộc bàn cãi không hồi kết của chúng tôi về cách giải quyết vấn đề.

Người thiếu nữ đó khẳng định rằng cô ấy có kĩ năng cho phép mình thanh tẩy năng lượng hắc ám, thứ có nhiều tiềm năng xóa sổ bức tường.

「Thật à?」

「Vâng. Nghi lễ mà tôi cần thực hiện sẽ bao gồm cả nhảy và ca hát. Tôi không được tốt về khoảng chiến đấu cho lắm, nên ít nhất hãy để tôi thử.」

「Vậy thì quá tuyệt rồi. Ai cũng có điểm mạnh riêng cả, và của cô thì đúng cái chúng tôi cần.」

Như thế, chúng tôi tiến lên phía trước với người được cho là kế hoạch. Tuy tôi vẫn còn phần nào hơi hồ nghi, nhưng tất cả đều nhất trí sẽ cùng tấn công đồng thời ngay khi Charlotte xóa bỏ xong bức rào chắn.

「Bắt đầu nào…」

Chiếc vòng tay của Charlotte rung lắc và phát ra âm thanh chuông ngân khi cô ấy bắt đầu điệu nhảy của mình.

「Hãy sẵn sàng trước khi nghi lễ kết thúc.」

Tôi nâng cây roi của mình lên và tập trung năng lực ma pháp của mình vào nó.

Trận chiến đang đến gần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện