「Xin được lặp lại, cuộc thi sẽ bắt đầu vào giữa trưa, tức 12 giờ. Tất cả các thí sinh tham gia đều sẽ khởi hành từ Hội lúc 10 giờ sáng, cũng như có 2 tiếng quyết định địa điểm buôn bán cho riêng mình quanh khu vực bến cảng, chợ hoặc khu dân cư. Tuy nhiên, trừ khi được sự đồng ý trước từ ban tổ chức, bất cứ ai có ý định sử dụng nguồn lực từ bên thứ ba sẽ bị loại ngay lập tức. Xin đừng dựng xe hàng cho đến khi thảo thuận ổn thỏa với những người có liên quan đến vị trí mình đã chọn. Và làm ơn vui lòng đợi cho đến khi tới thời gian quy định mới bắt đầu bán sản phẩm, nếu không cũng sẽ bị loại. Xin hãy tuân thủ nghiêm túc các quy định của ban tổ chức.」

Các thí sinh của vòng hai lập tức phân tán mỗi người một nẻo khác nhau mà hướng đến những địa điểm sẵn có trong đầu. Chúng tôi vốn định nhờ Urushi kéo xe hàng đi, tuy nhiên ngẫm lại thì như vậy quá khác biệt so với số còn lại, theo cách tiêu cực. Nên thay vào đó, chúng tôi trông đợi vào anh nhân viên mới thuê.

Phải nói rằng việc thuê Colbert là một ý tưởng sáng suốt.

Nghe có vẻ như bác ta chỉ giỏi mỗi việc kéo xe, nhưng không phải vậy. Colbert là người đã cho chúng tôi kha khá lời khuyên, và một trong những lời khuyên thông thái nhất là cho Fran và các cô gái bán hàng vận đồ hầu gái.

「Bánh mì cà ri hồi tối hôm qua phải nói là ngon cực kì. Tuy nhiên, khó mà có thể khẳng định rằng chỉ dựa vào mỗi hương vị của nó thôi là đủ để có thể tiến đến vòng cuối.」

Colbert vừa nhận xét, vừa liếc nhìn xung quanh.

Hầu như tất cả các cửa hiệu đều thuê cho mình nhiều nhân viên rất xinh đẹp. Mà công nhận, tôi đáng lẽ phải nghĩ đến điều này rồi chứ nhỉ, nguyên lý ‘để mấy em gái dễ thương trước cửa hiệu’ nhằm thu hút khách hàng là quy luật bất tử của vũ trụ rồi, dù có áp dụng lên thế giới nào đi nữa cũng đúng hết.

Sự quyến rũ không phải thứ gì đó mà bạn có thể dễ dàng cưỡng lại, nhưng bạn cũng biết mà, đẹp là công lý.

「Chị và Colbert đã thảo luận với nhau về việc làm sao để thúc đẩy việc buôn bán, nên đừng lo, Fran! Em sẽ nghiền nát được tất cả để vào thẳng vòng hai!」

「Chị sẽ cố hết sức luôn!」

「Và chị cũng sẽ dùng vẻ gợi cảm của mình để lôi cuốn cánh đàn ông nhiều hết mức có thể!」

May mắn là cả ba cô gái của chúng ta đã sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới. Họ đã cực kì sốc khi được nếm bánh mì và cơm cà ri tối hôm qua, nên tôi đã thêm một điều kiện là tất cả sẽ được đãi một bữa còn hoành tá tràng hơn rất nhiều nếu cả bọn được vào vòng trong, nhờ thế mà họ có động lực khiếp luôn.

Một nhóm người khá lớn đã theo chân chúng tôi khi vẫn còn đang trên đường tới đích đến. Lúc đầu, tôi cứ tưởng họ đang tính gây hấn, nhưng hóa ra đó là khách hàng. Có vẻ việc đi theo các quầy hàng và ngồi hóng cho đến khi mở cửa là chuyện hết sức bình thường.

Số người đằng sau chúng tôi đang tăng lên đều đặn qua thời gian. Nhờ đi đi lại lại xung quanh, hiện đã có khoản năm chục người theo chân, nhưng hình như, chừng đó là tương đối thấp. Một vài thí sinh nổi danh hơn giờ đây đã có đến tận hai trăm người theo sau.

Chết tiệt, tôi không nghĩ rằng trận chiến có thể quyết liệt đến như vậy.

「Nhiều người quá.」

「Hahaha. Đâu phải tự nhưng mà họ phong lễ hội này là Tam Đại Hội của toàn Vương Quốc Kranzel. King Of Cooking (“Vua Bếp”), The Orison Rite (“Lễ Thỉnh Nguyện”) và Minstrel’s Contest (Cuộc thi Hát rong) là những sự kiện tiêu biểu nhất của Spring Lunar Banquet giữa vô vàn các hoạt động khác nhau, nên cả ba nhận được sự chú ý rất lớn từ những người dân khắp các vùng lân cận. Tính ra, những gì cô bé thấy chỉ là một cành cây giữa rừng thôi.



「Tam Đại Hội? Những cái còn lại là?」

Fran nghiên đầu hỏi trước lời khẳng định của Colbert.

「Hai cái kia là Ulmut’s Dungeon Fiesta (“Thánh lễ Động Ulmut”) và Royal Capital’s New Year’s Festival (“Giao Thừa”).」

「Tuy nhiên, chị không nghĩ New Year’s Festival khác biệt mấy so với Lunar Banquet được tổ chức ở Barbra đâu.」

Dường như điều khiến New Year’s Festival trở nên đặc biệt là khi đó, đích thân Đức Vua sẽ tham gia. Cả hai đều tổ chức Orison Rite, cũng như cho các gian hàng rong bày bán khắp các vỉa hè. Không khó để tôi hình dung khung cảnh nó sẽ thế nào, nhưng còn Dungeon Fiesta thì mù luôn.

「Dungeon Fiesta là lễ hội dành cho các mạo hiểm giả, để họ có thể thực hành tắm máu, róc thịt và nghiền xương kẻ thù.」

Chời má, sao mà bạo lực quá vậy? 「Lời miêu tả của Lydia ít nhiều cũng khá đúng sự thật. Có thể nói, lễ hội hơi bị điên cuồng chút đỉnh.」

「Các hoạt động?」

「À thì, dù cho được gọi là ‘Fiesta’, nhưng thực tế thì là một giải đấu võ thuật.」

「Nó được tổ chức ở thành phố đông đúc các mạo hiểm giả nhất Vương Quốc Kranzel, vì thế lễ hội không hề tồi đâu.」

「Họ có ba loại hạng cân khác nhau. Loại đầu tiên là dành cho các mạo hiểm giả dưới cấp 20, cái thứ hai là đấu nhóm, với số lượng thành viên ít nhất là 3. Còn hạng cân cuối không hề có sự hạng chế nào cho các thí sinh tham dự.」

Ồ, một giải đấu võ thuật? Nghe vui đó. Có vẻ xứng đáng bỏ thời gian ra đi xem đây, nếu không đột nhiên vì lý do nào đấy mà cả bọn đích thân tham gia luôn.

「Thời điểm diễn ra?」

「Cuối tháng tư, nên cỡ một tháng nữa. Để đề phòng nếu em có thắc mắc, lễ hội được tổ chức vào buổi kỉ niệm ngày khai phá thành công hang động.」

Tuyệt, ít nhiều thì thời gian tổ chức khá hoàn hảo cho chúng tôi. Ulmut đằng nào cũng là đích đến tiếp theo mà.

Cuộc nói chuyện với Colbert và các cô gái kéo dài cho đến tận khi tới được địa điểm mà chúng tôi dự định dựng xe hàng.

「Được, có vẻ chúng ta tới nơi rồi.」

Đây là lúc để tập trung vào cuộc thi.

Chúng tôi đã có riêng mình một hàng chờ gồm cỡ trăm người, và thật sự ngạc nhiên mà nói, không một ai đề nghị chúng tôi mở bán trước thời gian quy định.

Địa điểm mà chúng tôi lấy là quãng trường lớn, nơi Hội đầu bếp đặt trụ sở của mình. Để đặc trưng hơn nữa, chúng tôi đặt xe hàng ngay trước cái tháp đồng hồ khổng lồ ở phía bắc quãng trường. Chúng tôi đều nhất trí rằng đố còn địa điểm nào tốt hơn, không chỉ nơi này có giao thông nhộn nhịp, mà còn đủ chỗ cho người ta xếp hàng.

Lúc mà chúng tôi dựng xe hàng xong cũng là thời điểm bắt đầu bước chuẩn bị. Fran lập tức lấy một lô bánh mì cà ri từ kho đa chiều của mình và đặt trước gian trưng bày. Xong rồi, em ấy liền treo bảng giá, lên lửa cho chiếc bếp lò, mà đặt bên trên chiếc nồi dầu ăn lớn.

「Quả là một ý tưởng tuyệt vời để trưng bày và quảng bá. Là do cô tự nghĩ à, Fran?」

「Là của Master.」

「À, quả thật, đúng như mong đợi. Anh ta hẳn phải giỏi nhiều mặt lắm.」

Thứ tiếp theo mà Fran lấy từ kho ra khiến cả bốn người, đặc biệt là các cô gái, phải trầm trồ.

「Ồ! Chị đã từng thấy một vài thương nhân mang bên mình những thứ này, tuy nhiên lớn vậy thì đây là lần đầu. Chúng trông như có thể tương thích với bất cứ loại đồng xu nào. Có phải chúng được chuyên dụng để sử dụng trong các quầy hàng?」

Vật phẩm được nói đến là ba chiếc máy đếm tiền xu bằng gỗ. Chúng trông chẳng có gì xa hoa hay đặc biệt gì kham, ít nhất là trên tiêu chuẩn của tôi. Tôi chỉ đơn giản là có ý tưởng mô phỏng lại thứ tôi từng thấy qua hồi còn ở Nhật với gỗ, tuy nhiên có vẻ như, đó là một sáng kiến khá phi thường ở thế giới này.

「Nn, đúng vậy.」

「Thầy của Magic Sword Girl hoàn hảo thật.」

「Nn, Master rất tuyệt.」

Judith là con gái của một thương nhân, nên cô ấy có thể sử dụng thành thạo với chiếc máy đếm tiền gần như ngay lập tức.

Mà trên thực tế, cả ba người họ đều chẳng gặp mấy rắc rối với chúng, một điều tốt. Tính hiệu quả của những chiếc máy sẽ giúp họ hoàn thành công việc nhanh chóng hơn bình thường rất nhiều. Nói cách khác, với một người đang tính bán một lượng lớn sản phẩm như tôi, chúng rất cần thiết.

Cả bọn cùng đi tới một góc để dùng bữa trưa sau khi việc chuẩn bị đã xong. Vì chẳng biết được công việc sẽ bận rộn đến mức nào, chúng tôi quyết định ăn sớm. Nhiều khả năng là sẽ không ngừng được tay trong vài tiếng nữa lắm.

「Giờ, bữa trưa.」

「Mọi người không biết là tôi đã chờ đến lúc này như thế nào đâu!」

「Công nhận. Có thể nói, tôi nhận công việc này cũng vì đồ ăn.」

「Đừng quên món hồi sáng chứ! Nó phải nói là cực kì hảo hạng.」

「Sandwich sà lát trứng... Hnnngggg...」

Dường như mọi người đều rất thích sandwich, thứ khi nãy tôi làm quyết định làm đại, nên tôi cũng nấu món đó cho bữa trưa luôn. Hiện tại gồm bốn loại: trứng, thịt heo quay, teriyaki gà và cá ngừ phi lê.

「Ngon qqqqquá!!」

「Này! Chị thấy rồi nhé, ham ăn quá rồi đó Lydia! Em nữa Fran!」

「Heh heh heh...」

「Ai nhanh hơn thắng.」

「Em lấy cái này nha.」

「Thôi nào, đừng nói cả em nữa nhé, Maia!」

「Quào! Loại nước trái cây này tuyệt thật!」

Chuyến pinic trưa của chúng tôi đến khi gần kết thúc thì đột ngột trở thành một cuộc chiến tranh giành sandwich. Tôi đã nghĩ rằng 50 cái sẽ còn hơn cả đủ, ấy vậy, toàn bộ chỗ đó biến mất trong chốc lát. Và thậm chí có vẻ như, cả đám còn chưa thỏa mãn nữa chứ.

Các cô gái bán hàng có phần bực bội vì cuộc tranh chấp khi nãy, hi vọng là tí nữa, đâu sẽ vào đấy.

Có một điều đáng chú ý khác là Hội đầu bếp thật sự có cử người đến trông chừng từng thí sinh một để đảm bảo trong suốt quá trình thi cử, không một ai gian lận cả. Nhiệm vụ chính của những người đó là tổng hợp số lượng phần ăn được bán ra và xác nhận các thứ được bán khớp với đăng kí. Đứa nào dám tính mon men mua chuộc hoặc đùa với họ là ‘bay màu’ ngay.

Tôi cho rằng cuối ngày mọi người sẽ vô cùng mệt mỏi, nên đã thử đề nghị làm sandwich cho bữa tối, tuy nhiên cả bốn người họ đều từ chối.

「Đúng là bữa hồi này ngon thật, nhưng bác nghĩ món mà chúng ta đang chuẩn bị bán đây tuyệt vời hơn.」

「Đúng không? Có lẽ chị cũng sẽ mua vài phần dù mới xong bữa trưa.」

Colbert và Lydia cố ý cao giọng một chút để những người vô tình đi ngang qua nghe thấy được. Và dường như kế hoạch đã thành công, có thêm một vài người nữa đã nối hàng chờ, khiến con số mấy chốc đã vượt ngưỡng 100. Có vẻ chiều nay sẽ bận khiếp đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện