"Tới rồi nya! Đây là địa điểm yêu thích của chị, nya!"
Chúng tôi được Kune dẫn đường đến một nhà hàng địa phương.
Trước khi đề cử các món ăn của tôi, tôi nghĩ rằng mình cần nên nghiên cứu trước văn hóa ẩm thực bản địa cái đã. Đâu thể ép người ta phải thích theo gu khẩu vị của mình được.
Ví dụ như người Nhật Bản thường hắc hủi những món ăn làm từ ếch, tôm hùm đất, và các loại cá lớn của Trung Quốc này.
Dù có được hoàng gia hay người nổi tiếng tâng bốc thế nào đi nữa, nếu họ đã không thích thứ gì rồi thì cuối cùng cũng coi như công dã tràng.
"Bác gái, cho ba phần như mọi khi, nya! Ồ, riêng cậu sói này thì cho phần lớn hơn bình thường một chút, nya!"
"Được rồi!"
Kune có vẻ đúng là khách quen ở đây. Cô ấy chỉ nói nhiêu đấy là chủ tiệm hiểu rồi.
"Phần như mọi khi?"
"Đúng thế nya! Đó là món yêu thích nhất của chị nya! Fran chắc chắn cũng sẽ thích nó cho xem, nya."
"Món gì cơ?"
"Nyahaha! Bật mí luôn thì còn gì thú vị chứ nya."
Kune ưỡng ngực lên và có một gương mặt rất quả quyết và tự hào. Cô ấy yêu thích nơi này thật nhỉ? "Không nơi nào khác ở Reidos bằng được đâu nya. Hai tai em sẽ nổ tung khi nếm ngay muỗng đầu tiên cho xem nya."
"Hào hứng."
"Gâu!"
Nhân lúc chờ đợi, tôi định hỏi một chút về văn hóa ẩm thực của Reidos――
"Cảm ơn vì đã chờ! Món cháo cơm yến mạch tới rồi đây!"
"Tới rồi nya!"
"Hoho――"
"Gâu?"
Thật là nhanh quá! Nhưng ngay khi thấy những món được mang ra cho chúng tôi, tôi liền hiểu tại sao. Đúng như cái tên của nó, nó là cháo yến mạch với một lớp cháo trong phủ lên trên. Đồ ăn kèm duy nhất tôi có thể thấy là một ít cá xé nhỏ.
Nếu phải thật lòng với nhau thì nó trông bần hàn quá. Không, tôi không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Trái lại, những món ăn trông đơn sơ như vậy đôi khi hóa ra lại ngon cực kì.
"Đây thực sự là món đỉnh nhất nya! Vừa nhanh, rẻ mà còn ngon nữa nya! Đúng là hoàn hảo luôn nya!"
Chưa gì mà Kune đã cắm đầu vào ăn rồi. Gương mặt của cô ấy bừng lên một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc từ tận đáy lòng. Thế nhưng Fran và Urushi thì có phản ứng phức tạp hơn.
『Fran thấy sao?』
(......Không tệ?)
Khoan đã, với Fran người hầu như món nào cũng ăn được, để con bé nói "không tệ" chẳng phải tức là nó thật sự tệ ư?
『Urushi?』
(Ẳng.)
Urushi cũng mang một vẻ mặt khó tả, dù nó không tới nỗi cậu ta không ăn được......
Rồi đột nhiên, bác gái chủ quán và cũng là người đã quan sát nhóm của Fran từ nãy, đột nhiên tới gần với một nụ cười khan.
"Vị giác của cháu có vẻ bình thường nhỉ?"
"Ý bác là sao?"
"Cháu thấy đấy, Kune thật sự là người duy nhất bác biết thích món này đến thế, dù bác không nghĩ nó có thể được coi là món ăn không nữa. Bác còn từng cho rằng chỉ có tộc hắc miêu là thích nó cơ......"
"Đây thật sự là đỉnh nhất nya!"
Fran và Urushi cùng nhìn sang Kune đang nhiệt tình húp hết bát cháo với đôi mắt lãnh đạm.
"Và có vẻ như bác đã nhầm."
"Nn."
Có vẻ lần đầu tiên Kune tới quán này, cô ấy đã gọi một món mà có thể được mang ra ngay lập tức, không cần biết nó là gì.
Trong khi đó, bác gái chủ quán thì vừa mệt mỏi sau giờ bán cao điểm, vừa thấy cửa hàng gần như đã hết sạch đồ ăn để rồi, nên đã quyết định mang lên cho Kune chính món ăn tạm bợ mà cô để dành cho bản thân mình sau.
Và món ăn ấy chính là phần cháo yến mạch ninh quá lửa và nhạt nhẽo vì để bên ngoài quá lâu này, ăn kèm với một chút nước muối cùng cá xé.
Trong trường hợp Kune than phiền, bác chủ quán định bảo rằng đấy vì chính cô ấy thúc và món gì cũng được, thế nhưng......
"Nó ngon đến mức chị làm một loáng là xong luôn nya."
Kể từ ngày hôm ấy, Kune tới đây hằng ngày chỉ vì mỗi món đó.
Bác chủ quán đã có bảo với Kune rằng nó chỉ là đồ tạm bợ mà thôi và đã cho cô ấy nếm thử những món bình thường khác của quán, tuy nhiên dù có ăn gì đi nữa Kune cũng thấy nó ngon hơn.
Cuối cùng thì bác gái chủ quán cũng bỏ cuộc và chiều theo ý của Kune.
Thế là mối quan hệ kì lạ của họ được sinh ra, và món cháo cơm yến mạch chỉ dành riêng cho Kune được thêm vào thực đơn bí mật của quán.
Phải nói rằng nó đặt cho chúng tôi một vấn đề không nhỏ.
"Đây là ẩm thực của Reidos?"
"Nếu có ai khác nghe cháu nói thế họ sẽ giận đó."
Vậy Kune theo chúng tôi chỉ tổ vô dụng thôi sao!
"Cháu muốn đồ ăn Reidos thực sự."
"Ngay cả khi cháu nói thế thì bác chỉ có những món ăn dân dã của địa phương thôi, chứ phải là ẩm thực thật sự của Reidos thì..."
"Không sao. Xin hãy mang ra những món ăn khách hàng bình thường hay ăn. Cho năm món."
"Được rồi!"
Những món khác thật sự được chuẩn bị chu đáo và tử tế hơn rất nhiều.
Thực đơn gồm có thịt hầm với mù tạc mật ong, cá kho mặn ngọt, khoai tây ninh ngọt, gnocchi độn thịt mặn ngọt, và cá cùng súp rau củ. Không có món nào là Fran không thích cả.
Cơ mà món nào cũng đều rất ngọt và đầy mật ong hết, thứ gần như là đặc trưng ẩm thực nổi bật nhất ở đây.
Gần như thứ gia vị duy nhất không có vị ngọt là mù tạc. Khi được chúng tôi hỏi, người bác gái trả lời rằng họ không biết gì tới thứ gia vị nào khác nữa.
Nếu một đầu bếp chuyên nghiệp còn chưa thử nấu với các gia vị khác thì người dân bình thường của Reidos có thể coi như không luôn.
Tôi đã nghĩ rằng cứ nấu cà ri thì mọi chuyện đâu sẽ vào đấy, nhưng có vẻ thực tế vấn đề phức tạp hơn nhiều.
"Măm măm... Cho thêm, được không?"
"Được thôi."
"Mum."
Fran tính ra cũng hảo ngọt. Hy vọng rằng người dân Reidos có thể sẽ đem lòng cảm mến cà ri giống như con bé.
Cơ mà chia cho Urushi ăn nữa, Fran!
"Ngon quá là ngon luôn, nya!"