| Cậu đây rồi, Master. | (Jean)

|| Đọc xong cuốn nhật kí chưa? ||

| Rồi. Tốt nhất là cậu cũng nên đọc nó luôn đi. | (Jean)

|| Hmmmm... được rồi, nhưng khác với bề ngoài quá nhỉ, sẽ mất thời gian đây. ||

Toàn bộ cuốn nhật kí đều được ghi chi chít những chữ, không có lấy một chỗ trống. Rất có thể chủ nhân của nó đã viết trong hơn cả nửa năm ròng.

۞۞۞

Cơ thể của tôi trở nên thế này đã được ba năm.

Ngày hôm nay, tôi quyết định viết nhật kí của riêng mình. Chẳng hiểu điều gì đã xui khiến tôi, chỉ tự nhưng hứng lên thôi. Viết mỗi ngày có vẻ khó nên mỗi vài tuần, tôi sẽ lại ghi một lần.

Có khả năng trong tương lai, một người nào đó sẽ tìm thấy cuốn nhật kí này. Nên, bạn, tôi không cần biết chính xác bạn là ai, nhưng ít ra cũng cần phải nói một vài dòng về tôi nhỉ? Có lẽ nên bắt đầu bằng vị trí hiện tại của tôi. Thành thật mà nói, lúc đầu tôi còn chẳng rõ nơi này là chỗ quái nào cơ, nhưng nếu là vẻ bề ngoài thì tôi có thể tả lại đôi chút.

Tôi hiện đang ở một hòn đảo nổi khổng lồ, một trong những cơ sở nghiên cứu bí mật của Vương Quốc Reidos. Tôi đóng vai trò gì trên đấy? Chuột bạch.

Tôi chẳng biết chính xác họ đang thực hiện những thí nghiệm gì nơi đây, nhưng với tôi, chúng phải có liên quan đến mảng quân sự.

Họ dùng tôi trong nghiên cứu thuật chiêu hồn. Và một lần nữa, tôi cũng chẳng thể hiểu họ muốn cái quái gì. Tất cả những gì mà bản thân tôi rõ nhất, chính là mình muốn chết. Đây không phải là một ý định nhất thời, mà là một sự ám ảnh, một nỗi khao khát từ lâu.

Bọn nghiên cứu gia không coi chúng tôi là người. Với họ, chúng tôi là đám lợn, không hơn không kém. Như thể họ chưa từng nghe đến khái niệm ‘Nhân quyền’ vậy.

Và, ừ, một ngày nọ, một mớ bòng bong xui xẻo đã xảy đến, hay tôi nên nói là may mắn? Chả rõ nữa. Nhưng đó là thời khắc mà tôi hoàn toàn bị tước đi tất cả những gì xác định bản thân tôi là một con người.

Tôi vẫn có thể dễ dàng hồi tưởng lại một cách sống động cái ngày đó. Họ đã giết tôi. Sau khi cắt rời cả hai chân cùng cánh tay phải để thí nghiệm, họ quyết định dùng mớ thịt còn lại của tôi, vẫn còn đang giãy chết, cho một cuộc thí nghiệm quy mô lớn.

Họ sử dụng tôi, một Necromancer còn sống, cho cuộc thí nghiệm. Mà, trên thực tế, dù gọi bản thân là Necromancer, tôi rất yếu. Lúc đó, tôi chỉ có thể dùng được những ma pháp Lv.1 mà mình vô tình học được trong chốn địa ngục này. Sao đi nữa, họ thí nghiệm lên tôi, bằng cách tiêm nhiễm tôi các loại phép nguyền rủa, phẫn uất và điên dại, ép tôi trở thành Undead trong khi bản thân còn sống. Khốn nạn thật nhỉ?

Nhưng dù cái quái gì đi chăng nữa thì cũng đã không còn quan trọng. Tôi đang chết đi.

Họ khóa tôi lại và đặt tôi ở một hành lang có một pháp trận khổng lồ được vẽ lên bên trong. Vô số những lời nguyền đã được ám lên tôi. Chưa dừng lại, họ còn dùng cả một màn chắn cùng với các kĩ thuật đặc biệt khiến tôi không thể chống trả lại các lời nguyền. Ngay lập tức, với tôi, sự điên loạn gần như đã nhấn chìm cả căn phòng.

Và khi đó, nó đã xảy ra.

Không biết Thần Linh đã muốn cái gì vào ngày đó nữa. Rủ lòng thương xót? Hay chơi đùa với tôi?.

Lõi Hang bỗng nhưng xuất hiện, ngay trong căn phòng mà tôi đang ở.

Trên nó là hàng loạt những chữ kí tự, và tất nhiên, tôi không thể hiểu được ý nghĩa của chúng.

Điều mà tôi rõ duy nhất, là nó xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Tại sao nó lại xuất hiện vào lúc đó và tại đó? Một sự trùng hợp? Hỗn Thần muốn đùa giỡn với tôi, hay cô ta chỉ đang thương hại tôi?

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể trả lời cho câu hỏi đó được.

Cái lõi hang ghi nhận tôi như chủ nhân của nó. Nó tăng cường khả năng của tôi và cho phép tôi hấp thụ toàn bộ sự điên loạn mà bản thân đang hứng chịu. Và như thế, nghi lễ đã biến tôi, một con người với trái tim vẫn còn đập, thành Undead.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã hóa thành Zombie Pháp Sư. Nhưng không phải, nó mạnh mẽ hơn nhiều.

Tất có thể là do tôi vừa là một chủ hang, vừa đã hấp thụ thành công sự điên loạn mới vài giây trước vẫn còn giằng xé mình.

Tôi đã trở thành một Lich. Lúc đầu tôi tin mình chỉ là một Skeleton thôi, nhưng không chỉ có thế, tôi là Lich. Và ngay lúc đó, tôi đã nhận được hơn hai mươi ma pháp và kĩ năng khác nhau.

Tôi mất ba ngày sau sự xuất hiện của cái lõi hang mới tỉnh dậy. Tôi không rõ trong ba ngày đó, chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng ít nhất là toàn bộ nhân loại trên hòn đảo, bằng một cách nào đó, đã bị áp đảo và bị tiêu diệt hoàn toàn bởi Undead. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới hết cơn sốc.

Có vẻ như nhờ vào việc tôi biến hình mà sự tiến hóa đã xảy ra, một trong những mục đích tối thượng nhất của Necromancer.

Nhưng điều đó vẫn chưa là tất cả.

Ngay đến cả tính người trong tôi cũng dần mất theo. Trái tim tôi khô quắc lại. Để giải tỏa cơn khát của nó, tôi đi khắp hòn đảo, săn lùng xác của những nhà nghiên cứu đã đày đọa tôi ra nỗi này mà cắn xé.

Nhưng vẫn không đủ.

Sự căm hận không ngừng dày vò tôi.

Nó đau đớn lắm. Tôi không thể ngăn bản thân khỏi việc ghét con người, muốn nghiền nát họ, hủy diệt đến cùng tất cả những gì mà họ từng yêu thương, tường tôn thờ. Tôi mong có thể giết hết, quét sạch đến cá thể cuối cùng.

Trả thù.

Tôi muốn trả thù.

Trả thù gần như đã trở thành lý do duy nhất mà tôi còn sống.

Tôi muốn trả thù.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Dù có sao đi nữa, trở thành Undead cũng có điều tuyệt vời riêng của nó. Cuối cùng, tôi cũng đã được giải thoát khỏi kiếp chuột bạch, để có thể dành những ngày tháng còn lại trong bình yên và tận hưởng cuộc sống mới.

Tôi thật sự, thật sự không muốn giết ai cả.

Tuy nhiên, sự phẫn uất trong tôi, thì ngược lại. Nó phủ nhận tất cả niềm vui, hạnh phúc của tôi mà ra lệnh chỉ một điều.

Giết.

Giết sạch, tìm kiếm sự trả thù.

Nó ép tôi hành động, đến độ tôi không thể chống trả.

Này, bạn, người đang đọc cuốn nhật kí này. Tôi không biết bạn là ai và là người tốt xấu thế nào. Có phải là kẻ thù hay không. Nhưng bất kể ra sao, tôi mong là bạn sẽ kể cho thế giới nghe chuyện gì đang xảy ra ở đây. Làm ơn, nói cho mọi người, để có thể lột trần được tội lỗi của Vương Quốc Reidos và giải thoát cho linh hồn của chúng tôi.

Ngày 7 tháng 4, 3619

Cùng ngày với thời điểm tôi bắt đầu viết nhật kí. Không có gì đáng chú ý xảy ra, nếu không kể đến việc tôi quyết định viết nhật kí.

Nên, à... ừ, chắc là nên lược bớt cho nhanh nhỉ?

Đầu tiên, tôi đã thực hiện những việc thường ngày của mình và mở rộng kích thước Hang Động từng chút một. Sau đó tạo một số Undead. Tôi vẫn chưa động vào xác của những nhà nghiên cứu, cũng như những người cũng là chuột bạch như tôi. Hiện tai, tôi nghĩ là sẽ tiếp tục cứ thế tập trung vào việc tích lũy GP.

À, đúng rồi, cạnh đó, GP có nghĩa là Thánh Điểm (Goddess Points). Đến gần đây tôi mới biết được điều đó. Tôi đoán họ gọi như thế bởi chúng sẽ được dâng lên cho Hỗn Thần hay gì đó tương tự.

Ngày 29 tháng 9, 3619

Cuối cùng số GP của tôi cũng đạt tới hơn 10.000 điểm! Với chúng, tôi có thể tạo hàng loạt Undead cho Hang Động.

Tôi cũng đã có ý định viết về Hang Động này, nhưng có vẻ như tôi không thể. Tôi đã thử bằng toàn bộ ý chí của bản thân mình, nhưng hễ viết tới cái lõi hang thì tay tôi từ chối cử động tiếp.

Dường như đã có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã ngăn cản tôi làm vậy. Nó đủ mạnh để khống chế cả một Lich, nên chắc hẳn là do Thần hoặc gì đó tương tự.

Ngày 4 tháng 11, 3619

Tôi đã dùng một lượng lớn GP để tạo nên một thuộc hạ rất mạnh. Những cơ sở mà tụi nghiên cứu gia đã để lại có rất nhiều công cụ chuyên việc triệu gọi Undead, nên tôi đã mạo muội sử dụng chúng. Trong số đó có một thứ được gọi là ‘Xương của Anh Hùng’. Tôi không biết liệu nó có thật sự thuộc về một Anh Hùng hay không, nhưng sao cũng được.

Điều quan trọng ở đây là, kết quả được tạo ra từ nó mạnh đúng như cái tên miêu tả. Dùng nó giúp tôi có thể triệu hồi một Chiến Binh tộc Cốt Sinh Huyền Thoại. Thậm chí nó còn có cả Phụ Kĩ ‘Giải phóng Tiềm Năng ẩn khuất’.

Tôi đã thử đánh một trận giao hữu với nó, và nó thật sự khá. Tôi rất vui khi thu về trướng mình một thuộc hạ mạnh như vậy.

Ngày 31 tháng 12, 3619

Một năm nữa đang dần kết thúc. Tôi đã trải qua bốn lần giao thừa trong hình hài này rồi. Vì thế, tôi đã thử làm súp và bánh mì mừng năm mới. Dù không thể ăn, nhưng chúng giúp tôi cảm nhận được phần nào bầu không khí lễ hội.

Hmm... Không biết liệu Undead có được quyền đón giao thừa không nhỉ...?

Sẽ không lâu trước khi nhận được đủ GP giúp cán mục tiêu tiếp theo. Tôi gần như có thể cảm nhận được khoảng khắc mà mình chạm tay vào Xưởng Kiến tạo Bất tử sinh (Undead Creation Studio), để có thể tạo thậm chí còn nhiều Undead hơn từ giờ.

Ngày 27 tháng 2, 3620

Cuối cùng tôi cũng có thể đạt được Xưởng Kiến tạo Bất tử sinh. Hang Động quả thật là thứ kì lạ. Tôi chỉ cần muốn nó ở đâu, thì cái xưởng sẽ ngay lập tức hiện ra không chút chậm trễ.

Cái xưởng rất tuyệt, giúp cho sức mạnh của Hang Động được nâng cao trông thấy. Giờ tôi có thể tạo nên nhiều loại Undead khác nhau mà bản thân trước kia không đủ khả năng. Ngoài ra, tôi bắt đầu tốt hơn trong mảng Necromancy rồi, bằng chứng là tôi đã đủ trình để triệu hồi được một lần hoàn loạt những Undead khác nhau.

Vấn đề duy nhất là tôi không rõ nên gọi loại Undead nào.

Những Undead được tạo ra bởi Hang Động sẽ có ma thạch bên trong cơ thể, và hầu như mana cuối cùng sẽ về lại với lõi hang. Nhưng chúng khá yếu.

Những Undead được tạo ra bởi tôi, thì lại không có ma thạch, cũng như trong chúng là những linh hồn giả tạo. Rất mạnh, tuy thế chúng gần như chẳng đóng góp gì cho lõi hang. Hơn nữa, bởi bên trong chúng được tạo nên bởi sự phẫn uất, nên chúng khá là hiếu chiến.

Nếu dùng Điểu Khiến Tâm Thần thì tôi có thể tăng khả năng cho cả Hang Động này, nhưng với số lượng đến cả trăm thế kia thì quá sức rồi.

Chắc là nên chia đều 50/50 vậy.

Ngày 18 tháng 9, 3620

Dường như hướng di chuyển của hòn đảo đang trở nên ổn định, tôi cũng gần như quen với khung cảnh xung quanh rồi. Dù bản thân có thể đổi hướng, nhưng rất tốn mana...

Hòn đảo hiện đang kẹt giữa một mớ các quốc gia khác nhau. Nhưng sao cũng được, miễn là còn gần Vương Quốc Reidos.

Trả thù chúng vẫn là mục đích để tôi có thể tồn tại.

Ngày 14 tháng 4, 3621

Hang Động đã trở nên lớn hơn rất nhiều, vì lẽ đó mà tôi càng có nhiều sự lựa chọn cơ sở vật chất mới hơn. Chúng rất tuyệt.

Có hai thứ thật sự thu hút tôi. Đầu tiên đó là một màn chắn bao bọc toàn bộ Hang Động, và cái thứ hai là một thứ gì đó có thể chuyển nỗi phẫn uất sang năng lượng ma pháp. Tổng cộng tốn đến 300.000 GP, nên chắc tôi sẽ không có được chúng sớm đâu.

Ngày 11 tháng 9, 3621

Tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành việc mở rộng Hang Động. Giờ đây, nó đã có đến mười tầng, ảnh hưởng toàn bộ hòn đảo và thêm 50 mét hay cỡ đó xung quanh nữa.

Nếu tôi thêm một số đơn vị đồn trú bầu trời nữa thì việc trèo lên hòn đảo này sẽ không dễ dàng gì đâu.

Tôi nghĩ là sẽ tập trung vào việc tạo nhiều Undead cùng bẫy hơn.

Ngày 20 tháng 5, 3622

Ngày hôm nay đánh dấu một lần nữa, tôi tạo thêm một Undead độc nhất: Thực Tử Sinh. Nó ngốn tận 10.000 GP.

Có vẻ nó sẽ mạnh hơn nếu ăn đồng loại. Trong khoản thời gian này, chắc là sẽ hao hụt số Undead bên trong Hang Động đây. Việc nó sẽ trở thành thứ gì thật sự khiến tôi tò mò.

Tôi sẽ để nó lang thang trên mặt đảo một thời gian.

Ngày 10 tháng 10, 3622

Hôm nay, tôi sẽ viết nhiều hơn một chút lần đầu tiên trong một thời gian.

Cuối cùng, một người nào đó đã đặt chân lên Hang Động! Kẻ xâm lược đầu tiên! Lúc đầu tôi đã tưởng cậu ta lên theo lệnh của Vương Quốc Reidos, nhưng không phải. Nếu như thế thì phải đi theo nhóm mới đúng, nhưng cậu ta đi một mình.

Mạo hiểm giả chăng?

Dù chỉ là một Necromancer đơn độc, cậu ta ghê gớm hơn bề ngoài rất nhiều. Thậm chí còn cưỡi trên Griffon Skeleton – thứ mà đến tôi còn không thể triệu hồi được!

Những con chim và dơi Undead mà tôi cho chúng bay trên bầu trời dễ dàng bị nó càn quét.

Cánh rừng thì đúng như tôi mong đợi. Các ma pháp gây áo giác đã khiến cậu ta bối rối và đi lạc.

Mỗi bước đi là một đợt Undead. Điều gì đến sẽ đến, cơn mệt mỏi dần dần thấm vào cậu ta.

Rồi cậu ta bắt đầu cố trốn thoát, nên tôi đã gửi đi một số Undead mạnh mẽ để đuổi theo, cả Thực Tử Sinh luôn. Nhưng cậu ta vẫn chuồn được.

Thật sự rất buồn, tôi muốn bắt cậu ta lại và nói chuyện cùng. Nếu cậu ta là một người đáng mến, tôi thậm chí sẽ biến cậu ta thành thuộc hạ của mình luôn.

Mà sao đi nữa, cậu ta đã giúp tôi có thể mỉm cười trong nhiều năm ròng... Không, có thể nói, đó là lần đầu tiên tôi được cười thỏa mãn như thế trong suốt cả cuộc đời của mình.

Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì cậu ta đã nói: “Fuhahahaha! Quả là một Hang Động đáng nể! Chưa bao giờ mà ta, Jean Dovey, lại phải trốn chạy thế này!”

Cậu ta không trêu tôi, đúng không nhỉ? Không, ngược lại là đằng khác. Cậu ta bước vào Hang Động với một sự tôn kính.

Chiếc áo choàng tả tơi, cùng với những phụ kiện hình đầu lâu bên hông thật sự giống với một Necromancer. Chắc là tôi nên bắt chước.

Được rồi, từ giờ tôi nên chú ý nhiều vào cách dùng từ của mình.

“Hạ mình xuống, hỡi những kẻ ngu muội đáng thương. Ta chính là Lich, Kẻ thống trị Bất tử sinh! Kukakakakakaka!!!” Hmm...ổn đấy chứ, không, phải là tráng lệ mới đúng!

Tuyệt vời. Cảm giác thiệt là vui, Kukakakaka!!!

Cần thời gian để quen với việc này đây.

Ngày 28 tháng 10, 3623

Tôi cuối cùng cùng xoay sở để tích góp được 300.000 GP, và ngay lập tức gọi lên Hỏa Lò Ác Nguyện. Chăm chỉ săn những ma thú bén mảng lại gần hòn đảo quả thật đáng mồ hôi công sức.

Tôi đã từng cân nhắc việc tiết kiệm những viên ma thạch của chúng để tạo ma cụ sau này, cơ mà GP quan trọng hơn, nên tôi đưa tất cho lõi hang hấp thụ cả.

Ngay cả một sinh vật yếu như Wyvern hạ cấp cũng ngốn đến 20 GP, nên việc đầu tư toàn bộ cho lõi hang những gì mà tôi có là cần thiết.

Chiếc hỏa lò thì sẽ hấp thụ toàn bộ sự phẫn uất xung quanh để tạo ra năng lượng ma pháp. Bởi nó kết nối với tôi thành thử giờ đây, một vòng tuần hoàn phát triển sức mạnh không ngừng nghỉ được hình thành trong tôi, cũng như có được một nguồn cung ma pháp ổn định.

Ngày 12 tháng 4, 3624

Nhờ vào chiếc hỏa lò, sức mạnh của tôi tăng lên từng ngày. Sớm thôi, tôi sẽ đạt được sức mạnh đủ để tự tay quét sạch cả Vương Quốc Reidos ra khỏi bản đồ.

Nhưng, tôi cũng có thể thấy được tác dụng phụ của việc đó. Những lời nguyền từ sâu thẳm bên trong tôi bắt đầu phát triển. Hiện tại thì vẫn chưa có vấn đề gì, nếu vẫn giữ tiến độ này...

Tôi có thể cảm nhận nỗi hận thù của mình đang lớn dần, theo từng ngày một rõ.

Ngày 3 tháng 11, 3624

Tôi đã bắt đầu hiểu cảm giác mất hoàn toàn trí nhớ là như thế nào. Liệu là do dòng chảy oán hận đang cuồn cuộn đây?

Ngày 7 tháng 8, 3625

Một sự việc kì lạ đã diễn ra vào hôm nay: Thực Tử Sinh đã biến thành hình dạng của một đứa trẻ, vì lý do nào đó mà tôi không thể hiểu được.

Vài hôm trước, nó vẫn còn là một con quái vật khổng lồ với kích thước đến 10 mét...

Cơ thể nó đã loại ra khỏi mình nhiều bộ phận thừa thải, cũng như chiều cao được hạ thấp rất nhiều, nhưng khả năng ma pháp cao phải đến gấp đôi trước.

Nó gần như tương tự sự phát triển của tôi vậy. Tôi không biết có phải là do đặc tính riêng của nó là thế, hay do ma pháp của tôi nữa. Thật thú vị.

Ngày 24 tháng 2, 3626

Tôi hoàn toàn không có một chút kí ức gì trong hai tuần qua, vì thế tôi đã lắp camera trong hang động để có thể lục lại cảnh quan khi cần.

Lúc đầu, tôi còn không tin sinh vật trên màn hình là tôi nữa cơ. Thứ hiện lên đó không gì hơn một Lich thật sự, kẻ mà chỉ có thể miêu tả bằng những từ ngữ như bạo lực, tàn nhẫn và độc ác.

Tôi có thể hiểu, chính nó là kẻ sắp sửa nuốt chửng tôi để độc chiếm lấy cơ thể này.

Nhưng đó cũng là một điều đương nhiên, và tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Nếu còn chút tình người nào trong tôi nữa, thì nó sẽ cản trở rất nhiều trong mục tiêu phục thù của mình. Cái tôi khác kia chắc chắn sẽ hoàn thành tốt việc đó hơn tôi nhiều.

Ngày 6 tháng 10, 3626

Kí ức của tôi ngày một tệ hơn đến độ chỉ nhớ được các việc nội trong ngày hôm nay.

Tuy thế, kế hoạch vẫn diễn ra suôn sẻ. Tôi đã liên tục lên cấp cho thuộc hạ của mình và cuối cùng, tiềm lực chiến đấu của tôi đã đủ để quét sạch cả Vương Quốc Reidos.

Tuy thế, nếu chiến đấu trực diện bọn chúng, tôi vẫn có thể thua. Nhưng hòn đảo có thể giúp tôi tấn công bất ngờ. Chắc tôi nên bắt đầu bằng việc xóa sổ Thủ Đô và tàn sát gia đình hoàng tộc trước khi biến cả thành phố thành một quân đoàn Undead.

Sẽ sớm thôi.

Rất sớm, trước khi kế hoạch được tiến hành. Tất cả những gì tôi cần chỉ là nửa năm nữa.

Thế giới sẽ hiểu được nỗi căm hờn của tôi ở mức độ nào.

Ngày 19 tháng ba, 3627

Hôm nay, tôi đã lấy được chính ý thức của bản thân sau một thời gian dài giao phó cho bản thể kia.

Nhưng dù thế, tôi vẫn không bận tâm lắm bởi, toàn bộ những gì nó thực hiện cũng chỉ để thỏa nguyện cho tôi.

Và ngay trước khi kế hoạch chuẩn bị thực hiện, tay Necromancer bữa xưa đã một lần nữa xuất hiện, cùng một người nữa.

Người đó là một cô bé đáng yêu, vào độ tuổi cỡ như tôi ngay trước khi hóa thành chủ hang động. Cô bé thể hiện một trình độ đầy hứa hẹn chỉ với độ tuổi đó, với kiếm kĩ xuất sắc khỏi bàn.

Đến cả tôi cũng không thể theo được những chuyển động đấy.

Chắc sẽ rất tuyệt... khi có những người đồng đội, bạn bè bên mình... Bản thân tôi, kẻ mà ngay từ khi sinh ra đã là nô lệ, đến cái tên còn không có, chưa từng được trải nghiệm điều đó. Vì lẽ đấy mà trong mắt tôi, cô bé như đang tỏa sáng vậy.

Tôi thật sự mong cô bé không bị tổn thương gì... Nhưng tôi nghi ngờ tính khả thi của ước nguyện cá nhân này.

Nhóm đó xuyên qua hang động với một tốc độ không tưởng. Liệu tôi sẽ bị đánh bại bởi họ?

Trong tôi, giờ đây cảm xúc rất đỗi lẫn lộn: Vừa một niềm vui sướng trong tận sâu linh hồn bởi cảm giác sắp sửa được siêu thoát, nhưng cơ thể tôi lại bùng lên một nỗi phẫn nộ đầy giết chóc.

Có muốn chết hay không? bản thân tôi cũng chẳng rõ câu trả lời.

Tôi không thể ngăn bản thân mình nghĩ rằng, cuộc gặp gỡ sắp tới với cô bé đó và cậu Necromancer kia chính là định mệnh đã an bài.

Tôi thật sự cảm thấy tiếc nuối, khi bản ngã của mình sẽ không được thấy trực diện họ. Vì thế, tôi tự hỏi...

Liệu sắp tới, tôi sẽ thấy được gì? Không, rất có thể tôi sẽ không một lần nào nữa tỉnh dậy.

Người đọc đáng kính, liệu bạn có phải là cậu ta, Jean Dovey? Hay là cô bé thú tộc đồng hành bên cạnh cậu ấy?

Nếu vậy, tôi muốn gửi cho bạn một lời duy nhất.

Tôi thật sự rất vui, vì bạn đã có thể đánh bại tất cả những gì mà tôi đã gây dựng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện