「Tớ ấy nhé, tớ không giỏi nghĩ tới cảm xúc của người khác đâu」

Shiho khẽ thì thầm khi đang nắm lấy tay tôi.

Trên gương mặt đang ngước lên nhìn, tôi thấy được vẻ áy náy ẩn hiện đâu đó.

「Nhưng tớ có thể nghe thấy cảm xúc, nên là...... nghĩ ngợi cũng chẳng cần thiết nữa」

「Tớ biết mà. Tớ biết Shiho không phải là không hiểu cảm xúc của người khác」

「Ừm, nhưng mà cậu biết không...... dạo gần đây tớ chẳng nghe rõ được âm thanh của người khác nữa rồi. À không, nói cho đúng thì chắc là―― không cố gắng lắng nghe nữa」

......Ra là vậy.

Bảo sao tôi cứ có cảm giác sự nhạy bén của Shiho đã tệ đi.

「Tớ không cần giữ tai lắng nghe khi đã có Koutarou-kun bên cạnh. Cậu sẽ bảo vệ tớ dù cho tớ không cảm nhận được nguy hiểm...... Nhưng điều đó chắc đã khiến tớ kém nhạy cảm đi chút rồi nhỉ?」

Có lẽ cô ấy nói không sai.

Vô tri hưởng thái bình, nhưng viết ngược lại có lẽ là một cách diễn đạt thích hợp cho hiện tượng đang xảy ra với Shiho này.

「Tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra Koutarou-kun đang phiền não đến vậy...... Tớ thiếu nhạy cảm tới mức sáng nay vẫn nghĩ cậu bình thường nữa kia. Kururi-chan mà không nạt tớ một trận thì có khi hiện tại tớ cũng phản ứng sai lầm rồi」

Không phải ác ý.

Không phải cố tình bàng quang.

Cũng không phải xem nhẹ suy nghĩ của tôi.

Shiho chỉ đơn giản là 『không nhìn thấy』 mà thôi.

Tương tự với tôi khi suy nghĩ theo hướng câu chuyện, Shiho cũng có một tầm nhìn khó có thề quan sát được gì.

「Nhưng nhờ Kururi-chan mà tớ đã quyết định. Tớ sẽ 『cứu Koutarou-kun khi nào cậu gặp rắc rối』. Nhưng ai nghĩ thời điểm đó lại đến ngay chứ, bất ngờ thật sự」

「Tớ cũng vậy thôi. Xin lỗi nhé, cảm xúc của bản thân mà lại không thể xử lý cho tốt...... để rồi lại chẳng thể diễn đạt thành lời luôn」

「Cậu đừng xin lỗi. Tớ mà như trước đây thì đã nhận ra rồi...... Diễn đạt thành lời khó lắm, tớ biết chứ」

Nếu nghĩ theo hướng đó thì chúng tôi thực sự đã có những mâu thuẫn.

Nhưng tất cả đã được ngăn chặn trước khi mâu thuẫn gây ra rạn nứt.

Tôi rất mừng khi mình và Shiho có thể thổ lộ tiếng lòng với nhau.

Được như thế này đều là nhờ cô ấy cả.



『Tớ―― không phải một 『nữ phụ』 yếu đuối như cậu nghĩ đâu』

Đúng như những lời kia, Kurumizawa-san không phải một người con gái yếu đuối.

Cô ấy là một tồn tại vừa 『đặc biệt』 vừa 『phổ biến』, nhưng cũng 『độc nhất vô nhị』 đã vượt qua quá khứ và mạnh mẽ sống cho hiện tại.

Nói cách khác, cô ấy là một con người đang sống trong hiện thực.

Không phải nhân vật, mà Kurumizawa Kururi―― là 『Kurumizawa Kururi』.

Tôi cũng tương tự, là 『Nakayama Koutarou』 chứ không phải một nhân vật nền.

Và cả Shiho cũng vậy...... cũng không phải 『nữ chính』 hay gì cả.

Cô ấy là 『Shimotsuki Shiho』.

......Nếu là hiện tại, tôi tự tin mình có thể gọi cô ấy bằng cái biệt danh đó.

Tôi nghĩ mình có thể làm vậy khi hai đứa giờ đã trải lòng cho nhau, khi tôi đã có thể 『nhìn thấy rõ』 Shiho rồi.



「――Tớ yêu cậu, Shii-chan」

Cái tên 『Shiho』 có lẽ đã đến lúc tốt nghiệp.

Nhường chỗ cho 『Shii-chan』, cái tên tôi từng gọi trong suy nghĩ, và cũng là cái tên mà tôi có thể gọi một cách tự nhiên kể từ giờ trở đi.

Bởi Shii-chan...... giờ đã là 『người yêu』 của tôi rồi mà――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện