Da rám nắng cùng những thớ cơ săn chắc, cộng với đó là tóc nhuộm dài, đeo bông tai, vòng cổ và cả nhẫn.

Ba tên con trai trước mặt tôi trông chả khác gì dân chơi.

Với những khuôn mặt nhìn khá cân đối kia, tuy không được phi thường như Shiho, tôi đoán bọn họ vẫn thuộc hàng nổi tiếng trong lớp.

Có phải nhờ diện mạo nên mới thế không? Bởi cái biểu cảm tràn trề tự tin cũng như tự tôn kia tôi sẽ không bao giờ có được.

Bọn họ hẳn phải tự tin vào bản thân lắm. Đột nhiên bắt chuyện với gái lạ không chút do dự, hành động đó như muốn nói rằng góc nhìn bản thân luôn đúng còn người khác thì không.

Có lẽ họ còn chả buồn cân nhắc liệu hành động của mình có khiến người ta khó chịu không.

Cũng nhiều khả năng từ nhỏ đến lớn họ ít khi bị ai phủ định. Nghĩ đến đây tự nhiên tôi thấy hoài niệm về sự cao ngạo thường thấy ở những ai ưu tú bẩm sinh trong năng lực hay ngoại hình.

Chí ít thì cũng giống..... giống cái mùi của Ryuuzaki Ryouma ngày xưa.

Tuy giờ so sánh thì có hơi tội vì cậu ta đã đàng hoàng hơn, tôi vẫn không thể không nghĩ đến hình ảnh Ryuuzaki mỗi khi gặp mấy người ngạo mạn.

Mà thôi, dù sao thì...... bọn họ cũng đâu có cái 『Tư cách』 tầm cỡ Ryuuzaki.

Quay về hiện tại, kỳ thực là tôi không thấy áp bức gì. Dù trước mặt là bọn con trai đang dở thói tán tỉnh, tôi vẫn bình tĩnh...... bình tĩnh hơn cả mọi khi để phân tích tình hình.

Cảm giác này có hơi đáng sợ.

Không dao động trước nghịch cảnh, đã thế còn phát huy khả năng hơn hẳn mọi khi―― một cảm giác không giống tôi chút nào.

Nhưng không sao, không có vấn đề gì với trạng thái này hết.

Đúng hơn là còn tiện nên trước mắt, tôi sẽ ra tay xử lý vụ này.

「Ờm, xin lỗi các anh. Hiện tại chúng tôi đang bận」

Tôi biết, quá biết trong mắt mấy tên này chỉ có mỗi Shiho.

Tôi cũng có cảm giác bọn họ chẳng để ý gì đến Azusa...... khả năng do ẻm trông trẻ con quá nên không phải mục tiêu chính.

Nhưng ánh nhìn nhắm vào đâu đó của Azusa làm tôi thấy sờ sợ. Chắc do cũng cảm nhận được mà nãy giờ con bé vẫn chưa rời khỏi lưng tôi.

「Azusa, Shiho, mình đi thôi」

Tôi sẽ không gây mâu thuẫn quá mức.

Vì tiếp cận với thái độ gây gổ sẽ dễ dàng chọc tức đối phương, tôi chú ý giữ cho thái độ của mình thật điềm tĩnh.

Tôi cũng cố gắng rời đi vì không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.

Nhưng tiếc thay, mấy tên này không chịu.

「Ê, tụi tao có nói chuyện với mày đâu」

「Đừng có phá, cút ra chỗ kia chơi đi nhóc」

「À mà mày là gì thế? Là bạn trai của hai cô em này hay sao?」

Ánh mắt bọn họ giờ đã chỉa sang tôi.

Mệt rồi đây...... những ánh mắt tràn đầy sự thù địch.

Đúng như tôi nghĩ, đám người này rặt một lũ háo thắng.

Bọn họ không quen bị từ chối, thế nên bị phủ định làm họ tổn thương hay sao mà sự khó chịu giờ đang nhắm vào tôi.

Vậy giờ sao đây? Phản kháng vào những lúc như này sẽ chẳng bao giờ mang lại kết cục tốt.

Giả như tôi đối đầu với họ bằng sự thù địch ngang ngửa, những gì xảy ra sau đó sẽ là những mâu thuẫn khó có thể gọi là êm đềm.

Một hướng giải quyết êm đềm sẽ tốt hơn...... thường thì tôi sẽ nghĩ như thế trước.

(Nhưng vì sao...... vì sao mình lại có suy nghĩ gây sự cũng được vậy?)

Cùng lắm thì tẩn nhau thôi, chẳng sao cả.

Thứ cảm xúc dữ dội ngự trị sâu trong tim tôi cứ như đang có suy nghĩ đó.

Thật sự đấy, chẳng giống tôi chút nào hết.

Tôi sợ hãi bản thân, kẻ lúc này đang cân nhắc bạo lực như một giải pháp xử lý vấn đề.

Và suốt từ nãy đến giờ cảm giác tôi như không phải tôi vậy.

Một cảm giác kỳ lạ làm sao――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện