Má tôi nóng ran do cú tát lúc nãy.

Cả phần cổ vừa bị túm lấy cũng đã rã rời. Khi kiểm tra lại, tôi nhận thấy nút áo đã bung ra mất, chắc là do lực túm mạnh quá mà.

「Phù...... mệt quá」

Vừa cười khổ, tôi vừa ngồi bệt xuống đất.

Cơ thể tôi run rẩy, chắc là do vừa làm mấy chuyện chẳng giống mình mọi khi.

Nhưng không sao.

Việc Kirari đã có thể nhìn lại về phía trước, thật sự quá tốt rồi.

「......Tại sao vậy?」

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, và Mary-san, người trông như đã quan sát bọn tôi nãy giờ, đã hỏi tôi với một vẻ sưng sỉa trên mặt.

「Tại sao, cậu lại không chịu chấp nhận?」

Có vẻ như cô ta bất mãn với những lời nói và lựa chọn của tôi.

「Tôi muốn cậu đừng có làm gì thừa thãi...... Đây đâu giống kịch bản của tôi đâu」

À nhỉ, đúng là thế thật.

Trong kịch bản của cô, Kirari hẳn là sẽ thích tôi nhỉ.

「Tôi không nghĩ rằng Ryouma sẽ bất thình lình thổ lộ sớm thế này, nên những dự định của tôi có hơi bị xáo trộn rồi...... Mà, quá trình ra sao chẳng được. Tiến trình Kirari bị phũ có hay không cũng chẳng sao cả. Chỉ là, nếu cậu ta đổ Koutarou thì mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như kịch bản của tôi thôi」

Thực tế thì mém nữa là thành ra như thế rồi.

Sau khi vở kịch kết thúc, Mary-san được Ryuuzaki gọi ra để tỏ tình, và cô ta cũng đã biết được Kirari đang bám theo trong bóng tối.

Và thế là cô ta trì hoãn câu trả lời, rồi sau đó kéo tôi tới phía sau trường. Cô ta đưa ra chỉ thị, bảo tôi an ủi Kirari giờ đang suy sụp ở đó, và rồi chấp nhận cậu ta. Nếu tôi thành thật mà làm theo đúng như những gì cô ta nói thì chắc hẳn Kirari sẽ phụ thuộc vào tôi ngay.

Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Bởi vì Kirari, đã không chọn tôi.

......À không, bảo thế thì có hơi sai sai nhỉ.

Phải là, tôi đã không để cho cậu ta chọn tôi.

「Sao cậu lại lựa mà nói ra những lời kia vậy? Mấy lời nghe như coi thường Kirari kia...... trông cứ như 『Chọc điên có chủ đích』 ấy」

「......Chịu, cô đang nói cái gì thế」

Tôi nhún vai đánh trống lảng, tuy trông không tự nhiên cho lắm.

Và rồi khuôn mặt Mary-san vặn vẹo đầy vẻ khó ở.

「Tôi đã bảo cậu 『Chấp nhận Kirari』 rồi mà nhỉ?」

「Tôi đã chấp nhận đúng như chỉ thị của cô rồi mà? Chỉ là, bị Kirari từ chối mất tiêu」

Tôi đã làm đúng như những gì được bảo.

Tuy có bóp méo đi chút, nhưng tôi đã tuân theo chính xác cái chỉ thị của cô ta.

「Nếu cậu ta cứ thế mà tâng bốc thì tôi đã chấp nhận rồi ấy...... Hầy, tiếc thật. Có vẻ như Kirari không xứng với một người tầm cỡ như tôi rồi nhỉ?」

「――Tôi đã tưởng là cậu sẽ chấp nhận như Azusa」

Hừm, trông như Mary-san đã tính sai rồi.

Có lẽ cô ta đã lầm tưởng, rằng tôi sẽ nhảy múa trong lòng bàn tay cô ta.

「Tôi đã tưởng Koutarou là kiểu người như thế」

「......Không giống đâu. Vì Azusa với Kirari khác nhau hoàn toàn mà」

Tôi mong cô ta đừng xem tôi như là một thằng cứ là gái thì sẽ hốt hết bất kể phân biệt.

Tôi đâu có phải Ryuuzaki Ryouma.

「Azusa, là gia đình của tôi. Dù không máu mủ ruột rà, trái tim trói buộc, vẫn là anh em. Vậy nên em ấy là một người quan trọng. Tôi sẽ tha thứ cho bất cứ tổn thương nào em ấy gây ra cho mình, và an ủi mỗi khi em ấy bị tổn thương. Bởi vì em ấy là người gần tôi nhất mà, thế nên chuyện này cũng là đương nhiên mà thôi」

Còn Kirari, thì chỉ là người lạ.

Tuy đã nói nhiều lần lắm rồi, nhưng lần này tôi sẽ nói rõ ra.

「Không có lý do gì để tôi can thiệp vào cuộc đời của Kirari cả. Chúng tôi chẳng phải gia đình, đã thế lại chẳng còn là bạn bè nữa kia? Thế mà cô lại bảo tôi chấp nhận vô điều kiện, đừng có bắt tôi làm mấy chuyện khó thế chứ...... Tôi đâu có phải thánh nhân đâu」

Tôi không ngạo mạn đến mức nghĩ mình có thể dang tay cứu giúp người khác và không phân biệt một ai.

Bởi vì, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát.

「Mà, dù gì cũng đã cố rồi. Tôi đã đưa ra đủ lý do và điều kiện để mình chấp nhận rồi đấy. Thế nhưng Kirari lại không chịu―― chuyện lần này chỉ có thế thôi. Mary-san chắc chẳng vừa lòng thật...... nhưng đáng tiếc là, con người của thực tế sẽ không thể thích gì có nấy mãi đâu」

Tôi mặt dày nói vậy.

Sự thật là, tôi đã từ bỏ tất cả ngay từ đầu và bằng cách nào đấy cố chọc điên Kirari lên, nhưng tôi không ngu đến mức mà thừa nhận chuyện đấy.

Mary-san chắc cũng hiểu ý đồ của tôi. Vậy nên cô ta mới cố khiến tôi thừa nhận sai lầm rồi lấy lại thế chủ động, nhưng tôi đã không để cho cô ta toại nguyện.

「Tsk...... Không dùng được rồi nhỉ」

Tôi cười thầm nhìn hình ảnh Mary-san hiếm hoi cố che giấu đi sự bực tức của bản thân.

Cái vẻ mặt này, tôi đã luôn muốn thấy từ lâu.

Đừng có nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như những gì cô muốn nhá?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện