Chà chà, chà chà.

Shiho chà mặt tôi cứ như đang chà đĩa ấy.

「C-chẳng mất đi bao nhiêu..... Ưư, trông Koutarou-kun của tớ cứ như đã bị vấy bẩn thế này làm tớ khó chịu quá đi」

......Cảm giác của Shiho đúng là khác thường thật.

Cô mang trên mình một thế giới quan khác hẳn so với những người khác.

Như thể muốn nói rằng mình chẳng thích việc tôi bị trang trí bằng mớ phụ kiện này ấy.

Cô phủ định tôi của hiện tại, qua đó khẳng định tôi của quá khứ.

Cảm xúc đó, khiến tôi thật sự rất vui.

「Shiho đúng là một cô gái khá là kỳ lạ ha」

「Cậu im đê. Đừng có xài cái bản mặt đó mà gọi tên tớ đấy? Gì đây, không lẽ vì mặt mũi giờ giống như idol trên TV mà cậu trở nên tinh vi rồi à? Chưa kể cái mặt cậu trông như chẳng hề ghét gì khi bị kyaa kyaa trong lớp cũng làm tớ bực mình lắm đó」

「......Đ-đến vậy luôn à?」

Tôi cũng đâu định làm cái vẻ mặt đó đâu.

Nhưng có lẽ trong mắt Shiho-chan hay ghen này thì lại thế thật.

「Đừng có hiểu lầm đấy? Koutarou-kun cũng chỉ là người một đứa con trai giỏi lắng nghe tớ và rất trân trọng tớ và chỉ cười với mỗi mình tớ và yêu tớ rất nhiều thôi đó nhé!」

「Xin lỗi chứ, tớ còn chẳng biết cái hiểu lầm cậu nói là gì nữa」

Đã thế còn bị khen tới tấp, làm tôi ngượng chết.

Mà không phải, chỉ là do không ngờ cô tận tình đến vậy, nên khi nghe được những lời không lường trước được kia khiến tim tôi đánh lô tô mất.

Cái cô này sao lại giỏi chọt vào bản năng đàn ông thế nhỉ? Có khi đấy chính là tài năng thiên bẩm, một trong những vẻ đẹp mà cô thừa hưởng từ mẹ cô - Satsuki-san.

「Thế nên, chuyện tớ muốn nói là...... tớ nghĩ con người thật của cậu mới là thứ tuyệt nhất. Quá phí của khi phải nhìn cậu bị hoá trang đấy」

――Đấy thấy chưa.

Shiho quả đúng là quá khác biệt so với những người con gái khác.

Cô gái này ghét sự phô trương. Không phải cái mã ngoài, mà bên trong mới là thứ cô nhìn vào. Vậy nên cô mới giữ vững được lập trường của bản thân mà không bị đánh lừa. Khác với Kirari, cô sẽ không đánh mất chính mình.

「Shiho không trang điểm à?」

「Ừa. Vì có cần đâu? Cậu thấy đấy, papa và mama đã cho tớ làn da tuyệt vời thế này rồi, thế nên động vào thì thất lễ lắm đó」

Làn da à....... không, cũng không sai.

Ngắn gọn là, vì cô đã được thừa hưởng từ gene của hai vị phụ huynh một gương mặt đẹp nên cô chẳng đòi hỏi gì thêm nữa.

Shiho bằng cách nào đấy vẫn biết được bản thân mình đáng yêu. Nhưng đó chỉ là quà được tặng thôi nên cô chẳng khoe khoang gì mấy về nó.

「Bên cạnh đó, tớ mong là cậu yêu tớ khi không có lớp trang điểm hơn là có...... nếu không thì tớ sẽ buồn lắm」

Không như Kirari, cô không bóp méo bản thân mình để được yêu.

Cô chỉ mưu cầu ai đó chấp nhận sự tồn tại của chính mình mà thôi.

Vậy nên Shimotsuki Shiho vẫn luôn là 『Shimotsuki Shiho』.

Có lẽ đó cũng chính là sự khác biệt giữa nữ phụ và nữ chính.

「Cơ mà, muốn đáng yêu hơn nữa―― cái cảm giác đấy tớ chẳng hiểu được ấy. Chuyện hoá trang tớ không có định phủ nhận nó đâu, và tớ cũng có hơi chút hứng thú đó? Nhưng mà nhé, Koutarou-kun thì không được. Vì cậu là của tớ, nên tớ không cho phép cậu bị vấy bẩn đâu」

「Nhưng mai tha cho tớ được không? Dù gì thì tớ cũng là nhân vật chính mà」

「......C-chỉ ngày mai thôi đó nhé? Về sau thì cậu phải luôn là chính mình đó? Chỉ là Koutarou-kun của mình tớ thôi」

「Chuyện đó thì dĩ nhiên」

「Hứa rồi đó nha? Nào, ngoéo tay thôi?」

Shiho đưa ngón tay nhỏ đáng yêu của mình ra, ngoắc lấy ngón tay út của tôi và siết nhẹ.

「............Uhehe♪」

Nãy giờ trông khó chịu mãi thế mà.

Ngoéo tay cái thì cười ngay.

Tuy có hơi phiền chút.

Nhưng ngược lại, cô gái này lại là một người đơn giản. Cô vui vẻ lên ngay khi cả hai móc tay nhau.

Đúng là đáng yêu quá đi mà――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện