『――Giờ hãy chống mắt lên mà xem đây』

Với những lời kia, cuối cùng cô cũng có thể vượt qua được.

(Mình nhất định, phải cho cậu ta nếm mùi thất bại)

Thề nguyện với chính mình.

Cô sẽ cho Nakayama Koutarou, người đã phủ nhận mọi thứ của bản thân cô, thấy mình hạnh phúc―― đó chính là mục tiêu mới của cô.

Cuối tháng 10, khi lễ hội văn hoá kết thúc và những ngày thường nhật đã hoàn toàn trở lại...... cô thay đổi đi kiểu tóc.

(Quá đủ với cái tóc vàng kia rồi...... nhưng giờ mà về lại tóc đen thì trông chẳng khác gì hồi cấp hai, thôi thì để tóc nâu vậy)

Tại salon tóc, ấn tượng về bản thân là hoàn toàn có thể thay đổi.

Để có thể quên đi câu hỏi 『Cậu là ai?』 của Nakayama Koutarou, cô muốn con người mới của mình phải thành hình thật rõ ràng.

Mái tóc vàng đã được đổi sang màu nâu. Cô cũng dừng luôn việc sử dụng kính áp tròng màu và bắt đầu mang lại kính thường với viền đỏ. Đây chính là hình ảnh kết hợp của con người cũ và mới, của thời cấp hai và cấp ba.

『Tớ là *tớ*!』

Đúng như những gì đã nói với Nakayama Koutarou, Asakura Kirari là Asakura Kirari.

Cô của thời cấp hai và cô của thời cấp ba, đều là Asakura Kirari. Vậy nên cô mới dám hoà lẫn cả hai lại. Cô hài lòng với diện mạo này.

(Không còn là gyaru, cũng chẳng trông nghiêm túc cho lắm. Nó cứ nửa nửa...... nhưng mà cũng không tệ nhỉ?)

Và còn một điều nữa đã thay đổi.

Cô đã bắt đầu đọc sách lại. Dĩ nhiên là không đọc vì muốn quay lại thời cấp hai, cô chỉ đơn giản là nhớ lại rằng mình thích những câu chuyện mà thôi.

(Tuy đã lâu rồi mới đọc lại...... nhưng đúng là thú vị ghê)

Những tác phẩm cô từng say đắm, vẫn ấm áp đón chào cô trở về dù thời gian có trôi qua. Cô ngấu nghiến sự thú vị đó và đắm mình trong hào hứng mỗi khi đọc xong.

Ryuuzaki Ryouma đã không còn đến trường kể từ khi lễ hội văn hoá kết thúc, nhờ vậy mà cô mới có thời gian để lấy lại sở thích của mình.

Sẽ là chém gió nếu bảo cô không tò mò về chuyện của cậu ta.

Nhưng cô đã quyết là sẽ từ bỏ một cuộc sống bị trói buộc vào Ryuuzaki Ryouma.

Vậy nên trước hết thì phải đứng dậy, rồi khi nào Ryuuzaki Ryouma đi học lại thì lúc đấy trận chiến sẽ lại bắt đầu. Còn từ giờ tới đó thì coi như là khoảng nghỉ.

(Hừm...... Là vậy phải không ta?)

Giờ nghỉ trưa là khoảng thời gian cô thường ăn với Ryuuzaki Ryouma, nhưng hôm nay thì cô lại ăn một mình. Vừa đọc sách vừa yên lặng ăn bánh mỳ ngọt, cô tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian chỉ có mình với mình.

Giống như hồi cấp hai vậy.

Nhưng cô vẫn đang bối rối vì có gì đó thiếu thiếu.

Cảm giác như hồi đó có chút vui hơn. Trong khi đang đi tìm lý do...... đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vai cô.

「Ngạc nhiên thật. Asakura-san cũng đọc sách à」

Cô quay lại và thấy một cô gái đeo kính với viền đen.

Là lớp trưởng Niou-san, với điểm nhấn là mái tóc được tết đuôi sam.

「Chẳng phải là Niko-chan đây à. Hiếm khi thấy cậu bắt chuyện với tớ đấy」

「Không không, người hiếm là cậu đấy. Lần đầu thấy cậu đọc tiểu thuyết dù vẻ ngoài lại loè loẹt thế kia, làm tôi ngạc nhiên thật」

Niou Futago mỉm cười nhẹ.

Thái độ thân mật này còn làm Kirari sửng sốt hơn.

Không lâu trước đây, Niou Futago đối với Kirari vẫn luôn lạnh nhạt. Hễ mà bị gọi 『Niko-chan』 là cậu ta nhất định sẽ khó chịu ngay...... Nhưng hôm nay trông tâm trạng cậu ta khá là tốt.

「Cậu đang đọc gì thế? Cho tôi biết đi, nếu cậu không thấy phiền」

Có vẻ như cậu ta hứng thú với sách.

(Nhắc mới nhớ, hình như Niko-chan cũng thích những câu chuyện nhỉ?)

Cô đã nhớ lại được, chuyện cậu ta thích những câu chuyện đến độ tự viết cả kịch bản cho vở kịch.

Hiểu được những cảm xúc đó, Kirari mỉm cười đáp lại.

「Là Ranobe đấy. Dù chắc là có hơi khác so với thể loại mà Niko-chan thích」

「Ranobe..... Là Light Novel nhỉ? Không đâu, tôi cũng có hứng thú mà. Thường thường thì tôi hay đọc nguyên tác của các tác phẩm thuần văn học và các câu chuyện cổ tích, nhưng tôi cũng định thử thể loại này từ lâu rồi. Chỉ là không biết nên đọc gì cho được thành ra vẫn đang do dự ấy mà」

「Hê...... Mượn không nào? Tớ có nhiều lắm, nên hàng để đề xuất cho cậu cũng không thiếu đâu」

Cô thì chẳng nghĩ sâu xa gì.

Chỉ là tự nhiên đề nghị vậy thôi, thế mà Niou Futago trông mừng ra mặt, còn bắt tay Kirari nữa.

「Đ-được thật hả? Mừng quá! Thật ra là...... vì kinh tế eo hẹp nên tôi chẳng dám đụng vào. Cậu thấy đấy, các series Light Novel hễ mà được series hoá là rất dễ vượt quá 10 cuốn mỗi bộ, khá là căng nhỉ...... Thế nên cảm ơn cậu nhiều lắm!」

Niou Futago vui mừng thật lòng.

Nhìn thấy thái độ đó của cậu ta, Kirari nhận ra là mình cũng đang vui lây.

(......ơ? Cảm giác này...... cứ như thời cấp hai ấy nhỉ?)

Chỉ đọc sách thôi thì cô vẫn thấy thiếu thiếu.

Nhưng nhờ nói chuyện với Niou Futago mà cô đã nhớ lại được cảm giác vui vẻ ngày trước.

Nguyên do đã quá rõ ràng.

(Ra là vậy...... Hồi đó, cạnh mình có Kou-kun mà)

Cô nhớ lại thời cấp hai.

Hồi đó, cậu ấy vẫn luôn ở cạnh cô.

Dù đã luôn cho rằng mình chỉ sống một cuộc sống chỉ có mỗi bản thân...... nhưng sự thật là, Kirari không hề cô đơn.

(Aaa, ra mọi chuyện là thế...... khi lên cấp ba, mình đã để mất đi những gì mình trân trọng)

Đến tận bây giờ cô mới nhớ ra.

Những giọt nước mắt đột nhiên tuôn trào, rơi xuống ký ức của những năm tháng ấy――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện