――Tự nhiên tôi nhớ lại ký ức ăn cùng Shiho cũng là do sắp phải dùng bữa với Kurumizawa-san.
「Nay có hơi trễ rồi nên ăn tối luôn không?」
Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu làm gia sư.
Chỉ có hồi mới bắt đầu là tôi thấy ngợp, chứ từ sau hôm đầu tiên thì Kurumizawa-san chỉ toàn dạy tôi học chứ chẳng hề chủ động tiếp cận gì cả.
Chính vì vậy mà chướng ngại cũng chẳng còn. Chưa kể hôm nay tôi lại về trễ vì mải tập trung học quá.
「Thôi, không cần đâu」
Dĩ nhiên là tôi sẽ từ chối vì đâu có định thân thiết gì thêm.
Thế mà Kurumizawa-san lại đặt tay lên vai tôi với một nụ cười tinh nghịch.
「Cậu sẽ làm gì nếu tớ bảo là sẽ hôn cậu nếu không nghe lời?」
「......Kháng cự lại thôi」
「Dù trông thế này thôi chứ tớ đã học được kỹ thuật phòng thân rồi, có khi còn mạnh hơn Nakayama luôn đấy? Không biết cậu có thể kháng cự nổi không nữa nhỉ?」
Dù biết là đùa, nhưng giờ mà không nói gì thì có khi tôi sẽ bị hôn thật, và nếu thế thì đáng sợ lắm.
Vậy nên, tôi chẳng từ chối được.
「Mà...... nếu cô cho tôi về ngay được」
「Ừa, tất nhiên là tớ không bắt cậu ở lại lâu đâu. Cả đồ ăn cũng đã soạn ra rồi, cậu không phải lo」
「Hả? Xong rồi à?」
Ngạc nhiên thật. Đã xong rồi cơ à, cứ như thể――
「......Cô đã định thế ngay từ đầu hôm nay rồi à?」
Tôi chợt nhận ra.
Đồ ăn soạn ra được, nghĩa là đã được chuẩn bị.
Và cũng có nghĩa là ngay từ đầu, cô đã định giữ chân tôi lại đây.
「Ara, lộ rồi hả? Cũng đúng, ngay từ đầu tớ đã định ăn chung với cậu rồi...... Mà cũng mừng vì cậu đã tập trung rất nhiều, nhờ thế mà tớ chẳng cần bỏ công ngăn cản cậu một cách vô lý nữa」
Đúng thật là vậy à.
Có lẽ là tôi đã bị lừa ngọt xớt...... hay đúng hơn, là đã quá bất cẩn vào hôm nay.
Dù ban đầu khó chịu đến vậy, thế mà giờ lại chấp nhận buổi học nhóm một cách dễ dàng.
Tôi cũng đã chống đối việc được dạy bởi Kurumizawa-san, thế mà tự bao giờ sự chống đối đó đã không còn nữa.
「......」
Lại lần nữa, tôi xốc lại tinh thần.
Nâng cao cảnh giác, tôi giữ khoảng cách với Kurumizawa-san. Và cô bĩu môi khi thấy tôi như vậy.
「Haiz, chán thật. Vì tính cảnh giác mạnh quá mà tớ chẳng thân được tí nào......」
「Tôi có phải thú con đâu」
「Thì cũng na ná thôi. Mà chẳng sao...... Thôi nào, đến đây đi? Đồ ăn ngon đã được dọn ra rồi. Tớ đã tiêu hơi bị nhiều tiền của cha tớ rồi đó? Đừng lo lắng quá, đây có khi cũng là một trải nghiệm tốt mà」
Kurumizawa-san nói vậy rồi rời khỏi phòng.
Có ở lại đây mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy nên tôi đã bước theo cô sau một chút chậm trễ.
Và như thế, nơi tôi đến được là một phòng ăn to đến mức lãng phí.
Nơi đây có một chiếc bàn dài mà tôi chỉ mới thấy trên phim ảnh và drama. Chiếc bàn lớn đủ cho hai chục người ngồi này có vẻ như sẽ được sử dụng chỉ bởi tôi và Kurumizawa-san.
Ở cạnh tường có mấy người trông như người hầu đang xếp hàng. Họ đứng đó thành hàng và hạ mắt xuống, chẳng nói một lời nào cả.
Cái sự kiện này từ A đến Z đều như thế giới giả tưởng vậy.
Với một kẻ chỉ biết đến cuộc sống thường dân như tôi thì cảm giác cứ như sống ở không gian khác ấy.
「Cậu cứ ngồi đi? Đồ ăn ra liền đấy」
Kurumizawa-san - người đáng lẽ là chủ của cái biệt thự này lại vừa chuẩn bị ghế cho tôi. Sau khi ngồi xuống như đã được bảo, những người hầu ngay lập tức soạn đồ ăn ra bàn. Cảm giác lúc này cứ như là vua vậy.
「......C-cái gì đây?」
Tôi nhìn vào những món ở trên bàn và ngơ ngác trước món ăn mà mình không biết tên.
À không, chuyện nó trông ngon với đắt thì tôi biết, thế nhưng tên thì chịu. Cũng tại bản thân chỉ là một thường dân nên mấy cái đồ ăn đắt tiền thì tôi không rõ.
Đây, là thịt...... tôi nghĩ thế, còn diễn tả nhiều hơn nữa thì bó tay.
「Không sao đâu mà, cứ ăn thử đi? Ngon lắm đó」
「Ừ-ừm......」
Trên tay tôi là dao với nĩa, nhưng vì chẳng rõ cách dùng nên tôi cứ thế cắt đại một miếng phù hợp rồi cho vào miệng.
Và rồi tôi vô thức ngậm chặt miệng, cũng tại nó ngon tới mức chẳng thể diễn tả nổi.
「Thấy thế nào?」
「......N-ngon?」
「Sao lại dùng câu nghi vấn vậy trời」
「À không...... Tại tôi chẳng nghĩ được gì hay hơn」
Cảm tưởng đó có vẻ đúng nhưng lại chẳng đúng.
Nhưng chuyện nó ngon thì không bàn cãi được, nên tôi đã thành thật bày tỏ như vậy.
Nghe thấy thế, Kurumizawa-san vui vẻ cười.
「Phản ứng tốt đấy chứ. Cả vẻ mặt đó cũng tuyệt nữa」
Và rồi cô đặt tay lên vai tôi.
Thường thì tôi đã gạt ngay đi rồi, nhưng có lẽ là cơn sốc vì được ăn đồ ngon đã làm cùn đi phản ứng lúc này của tôi.
So với Shiho thì ngón tay cô có vẻ là dài hơn một chút.
Bàn tay thon gầy đó nắm lấy vai tôi...... và sau đó khi tôi nhận ra, thì bản thân đã bị ôm từ phía sau mất rồi.
「Đúng là thú nhỏ nhỉ」
Một giọng nói nhẹ thì thầm vào tai tôi, đi cùng đó là một hơi thở ướt át.
「Được cho ăn thì trở nên say đắm, cả sự cảnh giác cũng giảm bớt đi...... điểm đó đáng yêu chẳng chịu nổi luôn ấy」
Tôi chẳng phản ứng được gì ra hồn trước cái ôm kia.
Kurumizawa-san chẳng khác gì một con rắn.
Dùng chất độc xâm chiếm hệ thần kinh, rồi từ từ nuốt chửng lấy toàn bộ.
Bị giam cầm bởi hình ảnh đó...... tôi cuối cùng cũng chẳng thể làm được gì cả――
「Nay có hơi trễ rồi nên ăn tối luôn không?」
Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu làm gia sư.
Chỉ có hồi mới bắt đầu là tôi thấy ngợp, chứ từ sau hôm đầu tiên thì Kurumizawa-san chỉ toàn dạy tôi học chứ chẳng hề chủ động tiếp cận gì cả.
Chính vì vậy mà chướng ngại cũng chẳng còn. Chưa kể hôm nay tôi lại về trễ vì mải tập trung học quá.
「Thôi, không cần đâu」
Dĩ nhiên là tôi sẽ từ chối vì đâu có định thân thiết gì thêm.
Thế mà Kurumizawa-san lại đặt tay lên vai tôi với một nụ cười tinh nghịch.
「Cậu sẽ làm gì nếu tớ bảo là sẽ hôn cậu nếu không nghe lời?」
「......Kháng cự lại thôi」
「Dù trông thế này thôi chứ tớ đã học được kỹ thuật phòng thân rồi, có khi còn mạnh hơn Nakayama luôn đấy? Không biết cậu có thể kháng cự nổi không nữa nhỉ?」
Dù biết là đùa, nhưng giờ mà không nói gì thì có khi tôi sẽ bị hôn thật, và nếu thế thì đáng sợ lắm.
Vậy nên, tôi chẳng từ chối được.
「Mà...... nếu cô cho tôi về ngay được」
「Ừa, tất nhiên là tớ không bắt cậu ở lại lâu đâu. Cả đồ ăn cũng đã soạn ra rồi, cậu không phải lo」
「Hả? Xong rồi à?」
Ngạc nhiên thật. Đã xong rồi cơ à, cứ như thể――
「......Cô đã định thế ngay từ đầu hôm nay rồi à?」
Tôi chợt nhận ra.
Đồ ăn soạn ra được, nghĩa là đã được chuẩn bị.
Và cũng có nghĩa là ngay từ đầu, cô đã định giữ chân tôi lại đây.
「Ara, lộ rồi hả? Cũng đúng, ngay từ đầu tớ đã định ăn chung với cậu rồi...... Mà cũng mừng vì cậu đã tập trung rất nhiều, nhờ thế mà tớ chẳng cần bỏ công ngăn cản cậu một cách vô lý nữa」
Đúng thật là vậy à.
Có lẽ là tôi đã bị lừa ngọt xớt...... hay đúng hơn, là đã quá bất cẩn vào hôm nay.
Dù ban đầu khó chịu đến vậy, thế mà giờ lại chấp nhận buổi học nhóm một cách dễ dàng.
Tôi cũng đã chống đối việc được dạy bởi Kurumizawa-san, thế mà tự bao giờ sự chống đối đó đã không còn nữa.
「......」
Lại lần nữa, tôi xốc lại tinh thần.
Nâng cao cảnh giác, tôi giữ khoảng cách với Kurumizawa-san. Và cô bĩu môi khi thấy tôi như vậy.
「Haiz, chán thật. Vì tính cảnh giác mạnh quá mà tớ chẳng thân được tí nào......」
「Tôi có phải thú con đâu」
「Thì cũng na ná thôi. Mà chẳng sao...... Thôi nào, đến đây đi? Đồ ăn ngon đã được dọn ra rồi. Tớ đã tiêu hơi bị nhiều tiền của cha tớ rồi đó? Đừng lo lắng quá, đây có khi cũng là một trải nghiệm tốt mà」
Kurumizawa-san nói vậy rồi rời khỏi phòng.
Có ở lại đây mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy nên tôi đã bước theo cô sau một chút chậm trễ.
Và như thế, nơi tôi đến được là một phòng ăn to đến mức lãng phí.
Nơi đây có một chiếc bàn dài mà tôi chỉ mới thấy trên phim ảnh và drama. Chiếc bàn lớn đủ cho hai chục người ngồi này có vẻ như sẽ được sử dụng chỉ bởi tôi và Kurumizawa-san.
Ở cạnh tường có mấy người trông như người hầu đang xếp hàng. Họ đứng đó thành hàng và hạ mắt xuống, chẳng nói một lời nào cả.
Cái sự kiện này từ A đến Z đều như thế giới giả tưởng vậy.
Với một kẻ chỉ biết đến cuộc sống thường dân như tôi thì cảm giác cứ như sống ở không gian khác ấy.
「Cậu cứ ngồi đi? Đồ ăn ra liền đấy」
Kurumizawa-san - người đáng lẽ là chủ của cái biệt thự này lại vừa chuẩn bị ghế cho tôi. Sau khi ngồi xuống như đã được bảo, những người hầu ngay lập tức soạn đồ ăn ra bàn. Cảm giác lúc này cứ như là vua vậy.
「......C-cái gì đây?」
Tôi nhìn vào những món ở trên bàn và ngơ ngác trước món ăn mà mình không biết tên.
À không, chuyện nó trông ngon với đắt thì tôi biết, thế nhưng tên thì chịu. Cũng tại bản thân chỉ là một thường dân nên mấy cái đồ ăn đắt tiền thì tôi không rõ.
Đây, là thịt...... tôi nghĩ thế, còn diễn tả nhiều hơn nữa thì bó tay.
「Không sao đâu mà, cứ ăn thử đi? Ngon lắm đó」
「Ừ-ừm......」
Trên tay tôi là dao với nĩa, nhưng vì chẳng rõ cách dùng nên tôi cứ thế cắt đại một miếng phù hợp rồi cho vào miệng.
Và rồi tôi vô thức ngậm chặt miệng, cũng tại nó ngon tới mức chẳng thể diễn tả nổi.
「Thấy thế nào?」
「......N-ngon?」
「Sao lại dùng câu nghi vấn vậy trời」
「À không...... Tại tôi chẳng nghĩ được gì hay hơn」
Cảm tưởng đó có vẻ đúng nhưng lại chẳng đúng.
Nhưng chuyện nó ngon thì không bàn cãi được, nên tôi đã thành thật bày tỏ như vậy.
Nghe thấy thế, Kurumizawa-san vui vẻ cười.
「Phản ứng tốt đấy chứ. Cả vẻ mặt đó cũng tuyệt nữa」
Và rồi cô đặt tay lên vai tôi.
Thường thì tôi đã gạt ngay đi rồi, nhưng có lẽ là cơn sốc vì được ăn đồ ngon đã làm cùn đi phản ứng lúc này của tôi.
So với Shiho thì ngón tay cô có vẻ là dài hơn một chút.
Bàn tay thon gầy đó nắm lấy vai tôi...... và sau đó khi tôi nhận ra, thì bản thân đã bị ôm từ phía sau mất rồi.
「Đúng là thú nhỏ nhỉ」
Một giọng nói nhẹ thì thầm vào tai tôi, đi cùng đó là một hơi thở ướt át.
「Được cho ăn thì trở nên say đắm, cả sự cảnh giác cũng giảm bớt đi...... điểm đó đáng yêu chẳng chịu nổi luôn ấy」
Tôi chẳng phản ứng được gì ra hồn trước cái ôm kia.
Kurumizawa-san chẳng khác gì một con rắn.
Dùng chất độc xâm chiếm hệ thần kinh, rồi từ từ nuốt chửng lấy toàn bộ.
Bị giam cầm bởi hình ảnh đó...... tôi cuối cùng cũng chẳng thể làm được gì cả――
Danh sách chương