「Cơm nhà Shiho thật sự ngon lắm đó. Lần sau Azusa cùng tới với anh không? Bố mẹ Shiho tốt tính lắm nên em có sợ người lạ cũng không sao đâu」
「Làm gì có sợ người lạ, em có phải Shimotsuki-san đâu!」
Tuy câu trả lời trông như vẫn còn cố chấp thế, con bé này lại có khuynh hướng che giấu bản chất khi ra ngoài.
Dĩ nhiên là chẳng đến mức như Shiho, nhưng vẫn có thể phân loại vào mục sợ người lạ.
――Tách.
Hở, vừa rồi là gì thế? Nghe cứ như có ai vừa chụp hình.
「Azusa, em vừa làm gì đấy?」
Tôi tò mò hỏi, và con bé trả lời trong khi tay vẫn đang bấm điện thoại.
「Một yêu cầu trao đổi ảnh của onii-chan để đáp lễ cho cái ảnh đồ ăn kia, vậy nên em chụp luôn」
「......Thế sự cho phép của anh thì sao?」
「Ể? Cần thiết à anh?」
Không, nếu em hỏi thì anh cũng chẳng từ chối đâu...... chỉ là có chút không hài lòng thôi.
「Haizz. Mấy bức ảnh của onii-chan trong thư mục càng lúc càng tăng...... Shimotsuki-san sao lại thích anh nhiều thế nhỉ? Ngày nào cũng bị xin xỏ thế này thì có hơi phiền phức quá rồi đó」
「N-ngày nào em cũng chụp hả?......」
Cả việc hai người nhắn tin mỗi ngày cũng làm tôi ngạc nhiên không kém.
Đúng là thân thiết ha.
「Thì tại cái người này dễ dỗi quá mà. Em mà cho ăn bơ là kiểu gì cũng nhận lại một cái tin nhắn dài như cái sớ ngay. Chưa kể Shimotsuki cũng từng nói là 『Ngoài bố mẹ ra thì đây là lần đầu tiên tớ có được số liên lạc của người khác nên hạnh phúc lắm, nhớ đừng cho tớ ăn bơ đó nha』...... Azusa chẳng muốn gồng gánh cái tình cảm nặng nề đó đâu」
Tôi thấy yên lòng khi nhìn hai người nói chuyện thế kia.
Những câu chuyện xấu xí mà tôi nói lúc nãy với Mary-san đang dần dần được thanh tẩy.
Shiho tuy không có ở đây nhưng vẫn có thể mang lại cho tôi niềm vui.
Có lẽ―― đó chính là thứ nữ chính có mà nữ phụ không có.
Dù có ở đâu, sự hiện diện của cô vẫn rất là áp đảo.
Chẳng cần làm gì mà vẫn có thể ảnh hưởng đến trái tim của người khác.
Một người như Mary-san sẽ chẳng thể thay đổi được người khác bằng những lời nông cạn của mình.
Nhưng, Shiho thì có thể.
Vì cô ấy 『đặc biệt』 mà.
「......Onii-chan cũng mau mau mua điện thoại đi? Vì đây là bạn của anh mà, onii-chan phải chăm sóc cổ chứ」
「Điện thoại à...... Hừm, sao đây ta?」
Trước giờ tôi không có ai để liên lạc, vậy nên tôi cũng không dùng.
Nhưng đến cả Shiho cũng bảo tôi『mua nhanh đi』, nên có lẽ tôi cũng nên chuẩn bị trước thì hơn.
「Dù gì thì trong tương lai anh cũng sẽ sử dụng nhiều mà, vậy nên mua sớm thì tốt hơn... Haiz. Không biết từ giờ trở đi Azusa có phải bận tâm về Shimotsuki-san mãi không nữa」
Miệng thì nói vậy nhưng trông con bé vẫn không khó chịu lắm, đúng là chẳng thành thật gì cả.
Nhưng mà, ừm. Việc từ giờ trở đi sẽ xài nhiều hơn thì tôi đồng ý.
Bởi vì từ giờ trở đi, tôi và Shiho sẽ càng thân thiết hơn nữa mà.
「Nè, onii-chan? Shimotsuki-san có thật sẽ thành onee-chan của em không thế? Nếu được thì Azusa muốn một onee-chan người lớn hơn cơ」
......Chuyện đó thì chịu.
Chuyện tương lai xa như thế, tôi vẫn chưa đủ người lớn để mà nghĩ về nó.
Cứ cho là...... tôi và Shiho sẽ thành đôi mãi mãi đi.
Có lẽ lúc đó, cô sẽ trở thành 『onee-chan』 thật sự của Azusa đấy――
「Làm gì có sợ người lạ, em có phải Shimotsuki-san đâu!」
Tuy câu trả lời trông như vẫn còn cố chấp thế, con bé này lại có khuynh hướng che giấu bản chất khi ra ngoài.
Dĩ nhiên là chẳng đến mức như Shiho, nhưng vẫn có thể phân loại vào mục sợ người lạ.
――Tách.
Hở, vừa rồi là gì thế? Nghe cứ như có ai vừa chụp hình.
「Azusa, em vừa làm gì đấy?」
Tôi tò mò hỏi, và con bé trả lời trong khi tay vẫn đang bấm điện thoại.
「Một yêu cầu trao đổi ảnh của onii-chan để đáp lễ cho cái ảnh đồ ăn kia, vậy nên em chụp luôn」
「......Thế sự cho phép của anh thì sao?」
「Ể? Cần thiết à anh?」
Không, nếu em hỏi thì anh cũng chẳng từ chối đâu...... chỉ là có chút không hài lòng thôi.
「Haizz. Mấy bức ảnh của onii-chan trong thư mục càng lúc càng tăng...... Shimotsuki-san sao lại thích anh nhiều thế nhỉ? Ngày nào cũng bị xin xỏ thế này thì có hơi phiền phức quá rồi đó」
「N-ngày nào em cũng chụp hả?......」
Cả việc hai người nhắn tin mỗi ngày cũng làm tôi ngạc nhiên không kém.
Đúng là thân thiết ha.
「Thì tại cái người này dễ dỗi quá mà. Em mà cho ăn bơ là kiểu gì cũng nhận lại một cái tin nhắn dài như cái sớ ngay. Chưa kể Shimotsuki cũng từng nói là 『Ngoài bố mẹ ra thì đây là lần đầu tiên tớ có được số liên lạc của người khác nên hạnh phúc lắm, nhớ đừng cho tớ ăn bơ đó nha』...... Azusa chẳng muốn gồng gánh cái tình cảm nặng nề đó đâu」
Tôi thấy yên lòng khi nhìn hai người nói chuyện thế kia.
Những câu chuyện xấu xí mà tôi nói lúc nãy với Mary-san đang dần dần được thanh tẩy.
Shiho tuy không có ở đây nhưng vẫn có thể mang lại cho tôi niềm vui.
Có lẽ―― đó chính là thứ nữ chính có mà nữ phụ không có.
Dù có ở đâu, sự hiện diện của cô vẫn rất là áp đảo.
Chẳng cần làm gì mà vẫn có thể ảnh hưởng đến trái tim của người khác.
Một người như Mary-san sẽ chẳng thể thay đổi được người khác bằng những lời nông cạn của mình.
Nhưng, Shiho thì có thể.
Vì cô ấy 『đặc biệt』 mà.
「......Onii-chan cũng mau mau mua điện thoại đi? Vì đây là bạn của anh mà, onii-chan phải chăm sóc cổ chứ」
「Điện thoại à...... Hừm, sao đây ta?」
Trước giờ tôi không có ai để liên lạc, vậy nên tôi cũng không dùng.
Nhưng đến cả Shiho cũng bảo tôi『mua nhanh đi』, nên có lẽ tôi cũng nên chuẩn bị trước thì hơn.
「Dù gì thì trong tương lai anh cũng sẽ sử dụng nhiều mà, vậy nên mua sớm thì tốt hơn... Haiz. Không biết từ giờ trở đi Azusa có phải bận tâm về Shimotsuki-san mãi không nữa」
Miệng thì nói vậy nhưng trông con bé vẫn không khó chịu lắm, đúng là chẳng thành thật gì cả.
Nhưng mà, ừm. Việc từ giờ trở đi sẽ xài nhiều hơn thì tôi đồng ý.
Bởi vì từ giờ trở đi, tôi và Shiho sẽ càng thân thiết hơn nữa mà.
「Nè, onii-chan? Shimotsuki-san có thật sẽ thành onee-chan của em không thế? Nếu được thì Azusa muốn một onee-chan người lớn hơn cơ」
......Chuyện đó thì chịu.
Chuyện tương lai xa như thế, tôi vẫn chưa đủ người lớn để mà nghĩ về nó.
Cứ cho là...... tôi và Shiho sẽ thành đôi mãi mãi đi.
Có lẽ lúc đó, cô sẽ trở thành 『onee-chan』 thật sự của Azusa đấy――
Danh sách chương