Cứ đôi lúc tôi lại suy nghĩ về mấy chuyện tầm phào.
Kiểu nếu tồn tại một thế giới không có Shiho, thì ở thế giới đó, 『Nakayama Koutarou』 sẽ ra sao ấy.
Vì là giả định nên không thể có câu trả lời xác đáng.
Nhưng riêng chuyện này là tôi khẳng định được.
Rằng tôi ở thế giới đó, sẽ khác với 『Nakayama Koutarou』 hiện tại nơi đây.
Trước kia tôi là một người tăm tối. Không phải theo nghĩa tính cách tệ mà đúng như mặt chữ, tôi ủ dột như sự nhớp nháp nơi bóng tối không có ánh sáng vậy.
Tôi hầu như chẳng bao giờ cười với ai, thường ngày chỉ có bản thân và chẳng bao giờ đi trải lòng với người khác.
Theo tôi, con người tôi khi đó là một kẻ nhàm chán ai bảo gì làm vậy và dù có hành động thì cũng theo hướng bị động mà ra.
Nếu không có Shiho, tôi sẽ không thể thành một 『người bình thường』 thể hiện được những xúc cảm tích cực như hỉ nộ ái ố hiện tại.
Đó là tôi trước kia, một 『nhân vật nền』 không để lại ký ức...... à không, phải là không muốn để lại ký ức.
Và ở trường hợp không có quan hệ với Shiho, chẳng biết tôi...... sẽ thành ra thế nào nhỉ.
......Chịu. Câu trả lời, không có.
Cũng không phải tôi không thể tưởng tượng ra.
Mà là tôi ngăn không cho mình tưởng tượng.
Lý do là không muốn, thế nên mới không có câu trả lời.
Như đã nói ngay từ đầu, đây là một suy nghĩ vô nghĩa dù có nghĩ cũng không có đáp án.
Đó là một suy nghĩ vẩn vơ cứ lâu lâu lại trồi lên rồi đi một cách mông lung khi chưa giải quyết được gì.
Tại sao tôi lại có những suy nghĩ đó ta.
Việc tôi, ngay khoảnh khắc này, lại đang nghĩ về 『một tương lai không có Shiho』...... nguyên nhân chỉ có thể là do cô ấy.
「Cảm ơn nhé」
Sau khi làm xong sandwich, vào giây phút cô ấy nói vậy với một biểu cảm dịu dàng, lồng ngực tôi bỗng thấy rạo rực.
Không phải tôi cảm động vì lời cảm ơn kia.
Mà chỉ là đối với Kurumizawa-san đang cảm ơn chỉ vì một điều nhỏ nhặt như này, chuyện tôi đang có một cảm xúc gì đó là sự thật.
「Tại con hầu chết tiệt đó mà đã phiền cậu rồi...... Nhờ có cậu mà buổi sáng mới xong. Shimotsuki và Azusa cũng đang tuổi ăn tuổi lớn nên phải cho họ ăn thật đàng hoàng mới được」
Không không, Shiho với Azusa đã là học sinh cấp ba rồi cơ mà.
Nói chuyện như kiểu cha mẹ thế kia nghe kỳ cục quá đấy.
Tôi muốn đáp lại thế lắm.
Nhưng từ không thành câu nên tôi chỉ có thể nở một nụ cười mơ hồ.
Nếu người lúc này đang đứng trước mặt tôi là Shiho chứ không phải Kurumizawa-san.
Thì khi đó, tôi nghĩ mình đã có thể trả lời nhanh gọn kiểu 『bận tâm làm gì』 hay 『không sao』 rồi.
Tôi thấy những lời đó mới là thích hợp.
Nhưng trước Kurumizawa-san, tôi chỉ có thể mỉm cười trong im lặng mà thôi.
......À không phải, tôi nói sai.
Là tôi mơ hồ cảm thấy mình chẳng cần phải nói gì cũng được.
「Chắc đến lúc kêu hai cô nương kia dậy rồi...... Để tớ đi gọi, chờ một chút nhé Nakayama」
Có lẽ Kurumizawa-san không định chờ tôi đáp. Với dáng vẻ không bận tâm, cô ấy quay lưng lại.
Và thiếu nữ tóc hai bím quần tôi nãy giờ đã rời khỏi phòng khách.
Đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã khuất dạng, tôi bỗng sực mình nhận ra.
(Không lẽ đây...... là 『Nakayama Koutarou』 thật sự?)
Không cố quá là con người vốn có của tôi.
Theo tôi, kiệm lời và cố lắm cũng chỉ có thể cười mơ hồ là những gì giống với tôi khi trước.
......Và ở với Kurumizawa-san là tôi lại về với bản thân khi trước đó.
Liệu rằng chuyện đó là chuyện tốt hay là không...... câu trả lời, tôi cũng không biết nữa――