Dù trong lòng vẫn còn đang bất an vì vụ dã ngoại, trước tiên phải chúc mừng Shimotsuki vì đã vượt qua được điểm liệt cái đã.

「Nakayama-kun, coi nè! Môn Toán tớ được tận 32 điểm luôn đó... M-mừng muốn khóc luôn rồi nè. Cả papa với mama đều vui lắm luôn, còn khen tớ nữa đó! Hôm qua tớ cũng được ăn món ưa thích là hamburger nữa, thật là hạnh phúc mà... Nhờ cậu cả đó, Nakayama-kun. Cảm ơn nha!」

Sau giờ học, Shimotsuki tới nhà tôi, nói thế xong cười mà như muốn khóc ấy.

Vượt được điểm liệt làm cô mừng thế này đây.

Cô cầm lấy tay tôi vung vẩy trong sự vui mừng. Đây chắc hẳn là bắt tay rồi... nhưng đừng có đột ngột đụng chạm thế, làm tim tôi đập thình thịch, hại tim lắm...

[Urgh... Nakayama đúng là một người bạn tuyệt vời mà... Cảm ơn vì đã chịu đựng được cái đầu óc tệ hại như miếng bọt biển hư chẳng hấp thụ được tí xà phòng nào hết này. Xin lỗi vì trí nhớ tớ hơi kém nhé?]

[Không không... Cũng đâu cực khổ gì lắm đâu. Cũng nhờ cậu đã cố hết sức nên mới được thành quả thế này đấy chứ. Chúc mừng nhé]

Thật sự thì tôi chẳng giúp được gì nhiều.

Shimotsuki trông đúng là kiểu người {Chỉ cần cố gắng ắt sẽ thành công}. Cũng vì là nữ chính cơ mà, chuyện thành quả nhận được tương xứng với nỗ lực bỏ ra của cô là chuyện đương nhiên.

So với cô, một tên nhân vật nền như tôi có nỗ lực cũng chẳng nhận lại được gì mấy, điều đó khiến tôi hơi ganh tỵ.

......Trước đây đã từng có lúc tôi chăm chỉ học hành để bắt kịp được cô bạn thuở nhỏ Yuzuki. Hồi đó tôi cứ nghĩ bản thân là một nhân vật chính, nên cứ cố học hành thì kiểu gì cũng bắt kịp được.

Thế nhưng kết quả lại chẳng ra gì. Giờ nghĩ lại, có lẽ bản thân tôi thực chất cũng chỉ là một tên nhân vật nền. Có làm gì thì giá trị bản thân cũng chẳng có gì thay đổi, vai diễn đó chỉ có thế.

[Phù... Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi đống bài vở này. Đúng là vui thật... nhưng sắp tới có dã ngoại nhỉ? Ưư, ngoài nhà tớ với nhà của Nakayama-kun ra, tớ thật sự chẳng muốn trú lại ở đâu hết...]

Dưới thân phận là một thành viên thuộc trường phái núp trong nhà như Shimotsuki, dã ngoại đúng là một nỗi sợ hãi.

Đúng là hoạ vô đơn chí mà.

[Ưư... Nhắc tới lại làm tớ nhớ lại mấy thứ khó chịu. Những lúc thế này, tớ luôn phải chung nhóm với tên đó. Hồi cấp hai tớ ghét mấy cái dã ngoại của trường đến mức sốt luôn. Lần này mà không có Nakayama-kun chắc tớ cũng trúng gió luôn không chừng]

Trúng gió mà cũng tự ý lên cơn được hả? À không phải, chắc ý cậu ta chỉ là trốn bình thường thôi.

Có vẻ như cái duyên nợ kia đã gắn cậu ta với Ryuuzaki mãi cho đến tận bây giờ.

Nhưng lần này, Shimotsuki sẽ không trốn.

Lý do là...

[Nếu có Nakayama-kun ở đó, chắc tớ sẽ có thể tận hưởng đợt dã ngoại này nhiều hơn... Nhưng chưa chắc hai ta có thể chung nhóm nữa... Aaa, đúng là bất an thiệt mà. Không có Nakayama-kun thì mọi thứ sẽ chán lắm luôn]

Có tôi đây mà.

Tin tưởng đến thế này, Shimotsuki thật đúng là kỳ lạ.

Nhưng vì cô đã tin tưởng đến thế, tôi sẽ cố giúp đỡ hết sức mình.

[Để có thể chung nhóm với nhau, tớ sẽ cố gắng]

Có lẽ Ryuuzaki đang cố kéo Shimotsuki vào nhóm của cậu ta, thế thì tồn tại của tôi sẽ là vật cản đường. Chắc không vào nhóm cậu ta được rồi.

Nếu chuyện đó xảy ra, chúng tôi sẽ bị chia cách.

Cả tôi và Shimotsuki đều mong có thể cùng chung nhóm với nhau.

Nhưng sự lo lắng đó hoá ra chỉ là vô nghĩa.

Ngày kế tiếp, trong tiết sinh hoạt dài[note42213], mọi người phải quyết định nhóm để tham gia đợt dã ngoại.

[Oi, Nakayama. Mày đã chọn nhóm chưa đấy? Nếu chưa thì vào nhóm tao đi]

――Giật cả mình.

Tôi không nghĩ cậu ta lại mời tôi.

Chẳng lẽ đây chính là 『Chuyển biến』?

Phần quan trọng nhất trong cấu trúc Khởi Thừa Chuyển Kết[note42214] của một câu chuyện đã bắt đầu rồi à.

Nếu thật thì... căng rồi đây――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện