「Liều lĩnh vì Shiho thì đành chịu, nhưng đừng có mà quá trớn. Tao chỉ cho qua lần này thôi đấy」
Chắc là đã nói hết những gì muốn nói rồi.
Ryuuzaki cuối cùng cũng định tha cho tôi.
「Vì là bạn bè từ nhỏ nên đáng lẽ lần này tao và Shiho cũng lại ngồi gần nhau... Mà thôi, tao sẽ coi như lần này mày thắng. Mày cũng được lắm đấy」
Sao tên này có thể nói năng trịch thượng thế nhỉ.
...Mà cũng không sai, địa vị rõ khác mà.
Cậu ta đương là nhân vật chính-sama, so với mình chỉ là một tên nhân vật nền quèn thì vị thế quá là khác biệt.
Lý do tôi cứ ngứa ngáy khó chịu mọi lúc, đơn giản cũng chỉ vì tôi ghét Ryuuzaki.
Rõ ràng là thế.
Tôi và Shimotsuki đang mang cùng một cảm giác đó.
「Ờ, ờm, Cảm ơn vì đã tha cho tôi lần này nhé. Dù có vẻ chẳng có triển vọng gì, nhưng tôi cũng chưa bỏ cuộc đâu đấy」
Giờ mà bật lại cậu ta chỉ tổ kéo dài cuộc nói chuyện ra thôi.
Vậy nên tôi sẽ trả lời vô thưởng vô phạt và kết thúc cuộc nói chuyện này.
Nhờ thế mà Ryuuzaki trông thoả mãn ra mặt.
「Vậy thì tao về lớp đây」
Dứt lời, cậu ta quay gót bước về lớp rồi tiến tới chỗ ngồi mới của mình.
Với vị trí ở ngay trung tâm lớp học, đã thế cậu ta còn đang được vây quanh bởi những nữ phụ, sức mạnh của chủ nghĩa cơ hội mà nhân vật chính-sama sở hữu thật sự đáng sợ.
Những nữ phụ trông cũng an lòng ra mặt khi có thể bình an vô sự được ngồi gần Ryuuzaki.
Lúc này cũng thế, cậu ta còn được quan tâm nhiều hơn bình thường khi quay về nữa. Tất nhiên trong số đó có cả Azusa, Yuzuki và Kirari.
Nếu không gian lận, chắc hẳn Shimotsuki cũng dính phải đám đó rồi, đúng là may thật... Ơ mà nhắc mới nhớ, chỗ ngồi của cô ngay cạnh hành lang thì phải.
(Chẳng lẽ là đã nghe thấy hết rồi......?)
Thính lực của Shimotsuki rất là sắc bén.
Khả năng cao là cô đã nghe được cảm giác thông qua âm thanh của cuộc nói chuyện giữa tôi và Ryuuzaki.
(Toang rồi... sơ suất quá)
Nếu cậu ta nghe được thì làm sao bây giờ? Tôi không thể dự đoán được Shimotsuki đang cảm thấy thế nào. Sốc, giận, buồn, vui,... nếu có thì mong không phải những điều tiêu cực.
Vừa nghĩ thế tôi vừa trở lại lớp.
Trước tiên phải kiểm tra tình trạng của Shimotsuki đã. Cô đang ngồi tại chỗ mà bịt hai tai của mình.
「......Đang làm gì thế?」
「............Ưư」
Tôi bất giác hỏi, nhưng hình như cô chẳng nghe thấy nên vẫn chưa nhận ra được sự hiện diện của tôi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành vẫy tay trước mặt cậu ta để báo hiệu rằng mình đã quay lại.
Khoảnh khắc Shimotsuki nhận ra, vẻ mặt cô tươi tỉnh lên hẳn.
「A, Nakayama-kunn. Cuối cùng cũng đã về rồi... Tớ chờ nãy giờ đó. Nào, viết nhật ký tiếp thôi」
Cô lầm lì và nhỏ giọng thế này chắc là do xung quanh đang có người khác.
Đúng là rụt rè như mọi khi, đến cả giọng nói cũng nhẹ đến mức chỉ có ngồi cạnh mới nghe được.
「Cũng được thôi, nhưng mà... Shimotsuki, chẳng lẽ cậu đã nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy rồi à?」
Có muốn trao đổi nhật ký lúc này cũng không sao, nhưng xin lỗi, cậu phải chờ chút đã.
Tôi đang muốn biết liệu cô có nghe thấy được cuộc hội thoại lúc nãy giữa tôi và Ryuuzaki không.
Nghe thế, Shimotsuki trông khó chịu ra mặt.
「Ưư... Chuyện Nakayama-kun nói chuyện với cậu ta lúc nãy thì tớ có biết. Nhưng mà tớ chẳng muốn nghe cái âm thanh cậu ta phát ra tí nào, nên về cơ bản tớ đã bịt tai lại khi cậu ta nói. Nghĩa là tớ chẳng nghe thấy gì đâu」
「......Không nghe thấy gì cũng không sao đâu」
Tóm lại là ghét Ryuuzaki.
Lúc nãy cũng thấy cậu ta bịt tai thật... vậy nên chắc không phải nói dối đâu. Trước mặt tôi Shimotsuki thể hiện rất nhiều biểu cảm nên lại càng dễ hiểu, chỉ nhìn thôi cũng biết được cô đang nói dối hay không ngay.
「Kệ nó đi, viết nhật ký thôi nào? Nè, tớ đã cố viết lắm rồi đó, đọc đi đọc đi~」
Shimotsuki đẩy đẩy cuốn nhật ký qua cho tôi.
Hừmm, có vẻ như... Cô thật sự chẳng có hứng thú gì với Ryuuzaki rồi.
「Bộ cậu không tò mò Ryuuzaki đã nói gì hả?」
Tôi cũng ghét Ryuuzaki, nhưng vì ghét nên tôi mới bận tâm cậu ta định làm gì. Shimotsuki cũng ghét như thế thì khá là kì lạ khi cô chẳng buồn hóng hớt cuộc nói chuyện lúc nãy.
Nghe tôi hỏi thế làm cô há hốc miệng.
「Tớ hoàn toàn chẳng tò mò đâu. Sao cậu lại hỏi thế nhỉ... Với tớ, người ta có nói gì cũng được」
Hoàn toàn chẳng có hứng thú gì.
Nhìn y chang tôi mỗi khi tới tiết Vật Lý ấy.
Ra là thế.
Mức độ ghét Ryuuzaki của tôi và Shimotsuki không hề giống nhau.
Có lẽ, chỉ có tôi là ghét Ryuuzaki thôi.
Còn với Shimotsuki, đó là 『Không quan tâm』.
Thế thì còn ghê hơn cả ghét nữa.
Có người nói rằng: Trái ngược với Yêu là Vô tâm.
Bên cạnh đó, có nhiều bộ romcom bắt đầu với việc cực kỳ ghét nhau. Nếu Shimotsuki ghét Ryuuzaki thì có khi lại nằm trong mấy cái tiến triển đó không chừng.
Thế mà, Shimotsuki lại chẳng hề có hứng thú gì với Ryuuzaki. Có lẽ đây không phải yêu cũng chẳng phải ghét, chỉ là một sự tập trung vào việc 『không ưa』 mà thôi.
Ryuuzaki mà biết chuyện này thì sao ta?
Trái tim tan vỡ? Bỏ cuộc?... Không, chắc không có đâu.
Dù gì thì đó cũng là Nhân vật chính-sama của chúng ta mà.
Một tồn tại sẽ không bao giờ từ bỏ nữ chính, cho đến khi cả hai trở thành một cặp――
Chắc là đã nói hết những gì muốn nói rồi.
Ryuuzaki cuối cùng cũng định tha cho tôi.
「Vì là bạn bè từ nhỏ nên đáng lẽ lần này tao và Shiho cũng lại ngồi gần nhau... Mà thôi, tao sẽ coi như lần này mày thắng. Mày cũng được lắm đấy」
Sao tên này có thể nói năng trịch thượng thế nhỉ.
...Mà cũng không sai, địa vị rõ khác mà.
Cậu ta đương là nhân vật chính-sama, so với mình chỉ là một tên nhân vật nền quèn thì vị thế quá là khác biệt.
Lý do tôi cứ ngứa ngáy khó chịu mọi lúc, đơn giản cũng chỉ vì tôi ghét Ryuuzaki.
Rõ ràng là thế.
Tôi và Shimotsuki đang mang cùng một cảm giác đó.
「Ờ, ờm, Cảm ơn vì đã tha cho tôi lần này nhé. Dù có vẻ chẳng có triển vọng gì, nhưng tôi cũng chưa bỏ cuộc đâu đấy」
Giờ mà bật lại cậu ta chỉ tổ kéo dài cuộc nói chuyện ra thôi.
Vậy nên tôi sẽ trả lời vô thưởng vô phạt và kết thúc cuộc nói chuyện này.
Nhờ thế mà Ryuuzaki trông thoả mãn ra mặt.
「Vậy thì tao về lớp đây」
Dứt lời, cậu ta quay gót bước về lớp rồi tiến tới chỗ ngồi mới của mình.
Với vị trí ở ngay trung tâm lớp học, đã thế cậu ta còn đang được vây quanh bởi những nữ phụ, sức mạnh của chủ nghĩa cơ hội mà nhân vật chính-sama sở hữu thật sự đáng sợ.
Những nữ phụ trông cũng an lòng ra mặt khi có thể bình an vô sự được ngồi gần Ryuuzaki.
Lúc này cũng thế, cậu ta còn được quan tâm nhiều hơn bình thường khi quay về nữa. Tất nhiên trong số đó có cả Azusa, Yuzuki và Kirari.
Nếu không gian lận, chắc hẳn Shimotsuki cũng dính phải đám đó rồi, đúng là may thật... Ơ mà nhắc mới nhớ, chỗ ngồi của cô ngay cạnh hành lang thì phải.
(Chẳng lẽ là đã nghe thấy hết rồi......?)
Thính lực của Shimotsuki rất là sắc bén.
Khả năng cao là cô đã nghe được cảm giác thông qua âm thanh của cuộc nói chuyện giữa tôi và Ryuuzaki.
(Toang rồi... sơ suất quá)
Nếu cậu ta nghe được thì làm sao bây giờ? Tôi không thể dự đoán được Shimotsuki đang cảm thấy thế nào. Sốc, giận, buồn, vui,... nếu có thì mong không phải những điều tiêu cực.
Vừa nghĩ thế tôi vừa trở lại lớp.
Trước tiên phải kiểm tra tình trạng của Shimotsuki đã. Cô đang ngồi tại chỗ mà bịt hai tai của mình.
「......Đang làm gì thế?」
「............Ưư」
Tôi bất giác hỏi, nhưng hình như cô chẳng nghe thấy nên vẫn chưa nhận ra được sự hiện diện của tôi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành vẫy tay trước mặt cậu ta để báo hiệu rằng mình đã quay lại.
Khoảnh khắc Shimotsuki nhận ra, vẻ mặt cô tươi tỉnh lên hẳn.
「A, Nakayama-kunn. Cuối cùng cũng đã về rồi... Tớ chờ nãy giờ đó. Nào, viết nhật ký tiếp thôi」
Cô lầm lì và nhỏ giọng thế này chắc là do xung quanh đang có người khác.
Đúng là rụt rè như mọi khi, đến cả giọng nói cũng nhẹ đến mức chỉ có ngồi cạnh mới nghe được.
「Cũng được thôi, nhưng mà... Shimotsuki, chẳng lẽ cậu đã nghe được cuộc nói chuyện lúc nãy rồi à?」
Có muốn trao đổi nhật ký lúc này cũng không sao, nhưng xin lỗi, cậu phải chờ chút đã.
Tôi đang muốn biết liệu cô có nghe thấy được cuộc hội thoại lúc nãy giữa tôi và Ryuuzaki không.
Nghe thế, Shimotsuki trông khó chịu ra mặt.
「Ưư... Chuyện Nakayama-kun nói chuyện với cậu ta lúc nãy thì tớ có biết. Nhưng mà tớ chẳng muốn nghe cái âm thanh cậu ta phát ra tí nào, nên về cơ bản tớ đã bịt tai lại khi cậu ta nói. Nghĩa là tớ chẳng nghe thấy gì đâu」
「......Không nghe thấy gì cũng không sao đâu」
Tóm lại là ghét Ryuuzaki.
Lúc nãy cũng thấy cậu ta bịt tai thật... vậy nên chắc không phải nói dối đâu. Trước mặt tôi Shimotsuki thể hiện rất nhiều biểu cảm nên lại càng dễ hiểu, chỉ nhìn thôi cũng biết được cô đang nói dối hay không ngay.
「Kệ nó đi, viết nhật ký thôi nào? Nè, tớ đã cố viết lắm rồi đó, đọc đi đọc đi~」
Shimotsuki đẩy đẩy cuốn nhật ký qua cho tôi.
Hừmm, có vẻ như... Cô thật sự chẳng có hứng thú gì với Ryuuzaki rồi.
「Bộ cậu không tò mò Ryuuzaki đã nói gì hả?」
Tôi cũng ghét Ryuuzaki, nhưng vì ghét nên tôi mới bận tâm cậu ta định làm gì. Shimotsuki cũng ghét như thế thì khá là kì lạ khi cô chẳng buồn hóng hớt cuộc nói chuyện lúc nãy.
Nghe tôi hỏi thế làm cô há hốc miệng.
「Tớ hoàn toàn chẳng tò mò đâu. Sao cậu lại hỏi thế nhỉ... Với tớ, người ta có nói gì cũng được」
Hoàn toàn chẳng có hứng thú gì.
Nhìn y chang tôi mỗi khi tới tiết Vật Lý ấy.
Ra là thế.
Mức độ ghét Ryuuzaki của tôi và Shimotsuki không hề giống nhau.
Có lẽ, chỉ có tôi là ghét Ryuuzaki thôi.
Còn với Shimotsuki, đó là 『Không quan tâm』.
Thế thì còn ghê hơn cả ghét nữa.
Có người nói rằng: Trái ngược với Yêu là Vô tâm.
Bên cạnh đó, có nhiều bộ romcom bắt đầu với việc cực kỳ ghét nhau. Nếu Shimotsuki ghét Ryuuzaki thì có khi lại nằm trong mấy cái tiến triển đó không chừng.
Thế mà, Shimotsuki lại chẳng hề có hứng thú gì với Ryuuzaki. Có lẽ đây không phải yêu cũng chẳng phải ghét, chỉ là một sự tập trung vào việc 『không ưa』 mà thôi.
Ryuuzaki mà biết chuyện này thì sao ta?
Trái tim tan vỡ? Bỏ cuộc?... Không, chắc không có đâu.
Dù gì thì đó cũng là Nhân vật chính-sama của chúng ta mà.
Một tồn tại sẽ không bao giờ từ bỏ nữ chính, cho đến khi cả hai trở thành một cặp――
Danh sách chương