Thời gian vẫn cứ thế trôi, tuy chậm rãi nhưng lại theo một nhịp ổn định.

Cuối tháng 9. Khi tàn dư của kỳ nghỉ hè đã không còn...... thì kịch bản cho vở kịch cuối cùng cũng đã được hoàn tất.

Vào tiết sinh hoạt dài được tách ra để chuẩn bị cho lễ hội văn hoá, Niou-san đảm nhiệm vai trò biên kịch đã tập trung những diễn viên kịch lại để đưa cho họ kịch bản.

「Xin lỗi vì đã hơi chậm trễ. Theo dự tính của tôi thì tuần trước sẽ là giai đoạn đọc và đối chiếu lại...... Nhưng việc đọc và viết khá là khác nhau, nên thành ra đã tốn kha khá thời gian」

Những lời xin lỗi kia thấm đẫm sự mệt mỏi.

「Chỉ còn 3 tuần cho đến lễ hội văn hoá. Từ giờ lịch trình sẽ trở nên bận bịu hơn nhiều, và chúng ta sẽ cần những diễn viên kịch cố gắng hết mình. Đặc biệt là ba nhân vật chính, tôi xin lỗi vì những bất tiện này」

Vừa chỉnh lại kính, Niou-san vừa cúi đầu.

Dĩ nhiên chúng tôi cũng không trách móc gì cô ấy đâu. Vì cô đã viết giúp kịch bản nên mọi người sẽ không phàn nàn gì cả.

「Không sao đâu~! Đã phiền cậu rồi!」

「Mary, nói vậy là không được. Phiền phức gì chứ, không có đâu」

Mary-san ở trường vẫn ngớ ngẩn như thường lệ.

Sau khi Tsukkomi lại cô ta, Ryuuzaki gọi Niou-san với một giọng dịu dàng.

「Lần này thật sự cảm ơn cậu. Futago đáng tin cậy quá. Không hổ danh là lớp trưởng ha...... Tớ thật lòng nể phục cậu lắm, vậy nên đừng bận tâm về chuyện có trễ hay không nhé」

Ryuuzaki lại sử dụng cái giọng điệu rót mật vào tai đó như mọi khi.

Có lẽ thả thính con gái không phân biệt một ai chính là thói quen của nhân vật chính-sama.

「Không, việc chậm trễ dù có được tha thứ thì vẫn khiến tôi khó chịu lắm. Tôi không thích sự thoả hiệp kiểu này nên cậu vui lòng hãy chú ý đến lời nói của mình. Còn nữa, tôi không nghĩ cậu nên gọi thẳng tên tôi đâu. Dù có khác giới thì cậu cũng hơi bị suồng sã rồi đấy」

Nhưng, Niou-san lại là kiểu nhân vật hiếm hoi không bị đầu độc bởi Ryuuzaki. Có lẽ mỗi mình cô là đang giữ vị trí trung lập.

Chắc cũng vì vậy mà sự cuốn hút của nhân vật chính-sama lại chẳng hề phát huy tác dụng. Ryuuzki nghe thấy thế thì nhún vai cười khổ.

「Trời ạ, Futago đúng là lúc nào cũng lạnh lùng với tớ nhỉ」

「......Thôi kệ cậu. Giờ thì, mọi người hãy kiểm tra lại câu chuyện có được không? Nếu có thấy sai chữ hay tối nghĩa chỗ nào thì hãy chỉ ra giúp tôi. Sau đó, nếu có thấy câu thoại và câu chuyện có chỗ nào kỳ lạ thì cứ nói cho tôi biết, không cần phải ngại gì đâu」

Nghe thấy thế, tôi bắt đầu lật.

Đại khái thì phần sơ lược hầu như đều giống như bộ phim mà tôi đã biết rõ.

Có một chàng trai bị mụ phù thuỷ xấu xa biến thành quái vật. Chỉ khi tìm được 『Tình yêu đích thực』 thì ma pháp kia mới có thể bị phá bỏ. Và từ đó, chàng quái vật đã bắt đầu đi tìm tình yêu đích thực của đời mình.

10 năm thấm thoắt trôi qua.

Trong lúc ấy tại thị trấn, một thiếu nữ xinh đẹp có tiếng nhận được những lời tán tỉnh từ một tên thợ săn tuy đẹp trai nhưng lại kiêu căng tự phụ. Cô là một người con gái trầm lặng thích đọc sách và mơ mộng. Kiểu người như tên thợ săn là kiểu người cô không ưa, và cô đã phát chán với những lời tán tỉnh kia rồi.

Vào một ngày nọ, thiếu nữ xinh đẹp lạc bước trong khu rừng thì bị bắt bởi anh chàng Quái vật. Anh ta ép buộc cô 『Hãy yêu ta đi』, nhưng cô lại dũng cảm từ chối.

Kể từ đó, thiếu nữ xinh đẹp đã bị cấm cung tại toà lâu đài cổ nằm sâu trong rừng. Ban đầu cô chỉ có khóc và khóc, nhưng nơi đây là một nơi kỳ lạ với đủ thứ đồ gia dụng biết nói chuyện. Chúng đã an ủi cô và dần dần cô đã trở nên vui vẻ hơn.

Dẫu thế, anh chàng Quái vật vẫn cứ tiếp tục câu hôn cô. Dù có liên tục bị từ chối, anh ta vẫn ngày đêm ép buộc cô 『yêu mình』.

Nhìn thấy cô không khuất phục trước sự đe doạ, anh chàng Quái vật càng lúc càng bị trái tim mạnh mẽ của cô thu hút. Thiếu nữ xinh đẹp cũng đã đem lòng yêu mến anh chàng Quái vật khi biết được bản tính tốt bụng của anh ta. Và như thế, cả hai đã thu hút lẫn nhau...... nhưng vào một ngày kia, người thợ săn đang đi tìm cô đã đặt chân vào toà lâu đài.

Một trận chiến đã xảy ra giữa chàng thợ săn và Quái vật, và Quái vật đã giành được chiến thắng. Anh ta ném chàng thợ săn mang trên mình vết thương chí mạng xuống vách đá, nhưng chính bản thân anh ta cũng đang trên bờ vực của cái chết.

Và rồi, cô gái đã thổ lộ tình cảm của mình cho anh chàng Quái vật. Cô oà khóc, cô không muốn anh ta ra đi, cô trao cho anh ta nụ hôn―― và ngạc nhiên thay, Quái vật đã trở lại thành người. Anh ta hoá thành một thanh niên khoẻ mạnh, những vết thương cũng đã lành, và cả hai giờ đã có thể đường đường chính chính về chung một nhà.

Cuối cùng thì anh ta cũng đã tìm được tình yêu đích thực, và ma thuật được yểm lên người anh ta được phá giải.

Từ đó trở đi, cả hai người họ sống một cuộc sống bình lặng. Bao quanh bởi những đồ nội thất biết nói, họ yêu nhau đến đầu bạc răng long――

――Đó là những gì tôi vừa đọc xong.

Có gì đó không đúng.

「Ơ, hình như Quái vật đã từng là hoàng tử mà nhỉ......」

Việc chi tiết khác với nguyên tác thì tôi có thể hiểu được do thời gian giới hạn.

Nhưng, một nỗi khó chịu to lớn đè nặng tâm trí tôi.

Đáng lẽ từ đầu Quái vật phải là một chàng hoàng tử đẹp trai. Và sau khi hoá giải được phép thuật thú hoá, tôi nghĩ hai người này sẽ là một cặp trai xinh gái đẹp xứng đôi vừa lứa với nhau.

「......Tôi thích câu chuyện Lọ Lem」

Có vẻ như đây là những thiết lập được thêm thắt có chủ đích từ Niou-san.

「Chàng thanh niên bị hoá thành quái vật là một người con trai đáng thương vô tình lạc vào lâu đài cổ của một mụ phù thuỷ xấu xa―― thiết lập là như thế. Tuy đúng là ngẫu nhiên mà bị hoá thành quái vật, nhưng cũng nhờ thế mà cậu ta mới gặp gỡ được thiếu nữ xinh đẹp kia và trở nên hạnh phúc...... Chẳng phải thế thì tuyệt lắm hay sao? Ít nhất thì, tôi nghĩ so với câu chuyện chàng hoàng tử-sama may mắn chỉ toàn cưới vợ đẹp thì thế này sẽ lãng mạng hơn nhiều」

Nhắc mới nhớ, hình như trước đó Niou-san có từng nói 『Lọ Lem là câu chuyện đẹp đẽ nhất thế giới』. Có vẻ như nó đã ảnh hưởng khá nhiều.

「Và chưa kể, tuy có hơi thất lễ...... nhưng việc Nakayama là hoàng tử-sama đẹp trai thì có hơi vô lý」

......Cũng hợp lý đấy.

Ra vậy, cậu ta cũng đã cân nhắc luôn hình ảnh của tôi rồi.

「Nihihi. Chẳng phải được lắm hay sao~? Như thể Koutarou thật sự ấy」

Sau khi đọc xong sơ lược, Mary-san trông thoả mãn ra mặt.

Nhân vật chính giống tôi à...... Mà, nếu đã nói thế thì chắc là thế thật rồi.

Cả tôi cũng chỉ là một kẻ ngoài lề được một người khác biệt như Shiho yêu mà thôi.

Tuy giới tính đã bị đảo ngược...... nhưng có lẽ tôi cũng như Lọ Lem, là kẻ được hoàng tử-sama để mắt đến――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện