Sau buổi nấu cơm ngoài trời là đến cuộc thi thể thao.

Tôi có nghe phong phanh được rằng các lớp sẽ đấu với nhau mấy môn như kéo co hay bóng né.

Mà với những tên nhân vật nền, mấy cái event này cũng chẳng khác gì công việc.

Họ tham gia nhưng có thắng hay thua cũng chẳng để lại gì đáng chú ý, rốt cuộc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình hình chiến trận mà chỉ là vấn đề tham gia xong ra về mà thôi.

Lần này tôi sẽ tham gia vào môn bóng né.

Về vận động, tôi không giỏi mà cũng chẳng tệ. Mà thế cũng không có nghĩa là tôi có thể quẩy một cách xuất sắc được, vậy nên cũng không ngạc nhiên mấy khi bản thân không nổi bật.

Lần này cũng như mọi khi, trận đấu kết thúc một cách bình thường.

Bên phía Câu lạc bộ thể thao ném quả bóng ngẫu nhiên dính tôi, và thế là cuộc thi thể thao của tôi kết thúc mà đến cả một highlight cũng chẳng thể có.

Nếu coi đó là một câu chuyện thì nó thật sự quá tẻ nhạt, đến nỗi tôi sẽ bỏ đọc ngay cho dù có đang đọc dở, một story về bóng né tệ đến thế đấy. Có lẽ mấy đứa bạn cùng lớp còn chẳng biết là tôi có chơi nữa ấy chứ.

Nhưng đó cũng chỉ là tôi nghĩ thế.

「Ufufu... Ch-chết mất, đau bụng quá. Nakayama-kun, lúc nãy bị bóng ném trúng cậu có rên 『Guheh...』 đúng không? Tớ nghe rõ lắm nhé? Nghe nó hài quá làm tớ cười từ nãy đến giờ chả dừng nổi luôn này」

Có lẽ Shimotsuki đã thấy rõ.

Hơn nữa, cô đang ôm bụng cười cứ như bị đứt dây ấy.

Chắc là cô thấy nó buồn cười lắm.

Nói sao nhỉ... Cô gái này thật sự quan sát tôi nhiều ghê.

「A-, tớ lỡ cười mất... bằng cách nào đấy mà giờ tớ cảm thấy tốt hơn rồi」

Ở một góc quảng trường, Shimotsuki đang tựa lưng dưới một tán cây.

Mùa mưa sắp hết vì giờ đang là giữa tháng Sáu. Trời hôm nay rất đẹp, vậy nên cô mới tránh để bị cháy nắng. Bình thường cô luôn mang áo khoác cũng là vì thế.

Nhưng hôm nay thì nóng thật sự, làm má cô đỏ ửng hết lên.



「Phù... Được rồi, nhờ niềm vui Nakayama-kun mang lại, tớ sẽ cố gắng trong phần bóng né của mình. Nhớ xem đó nhé? Để tớ dạy cho Nakayama-kun cùi bắp cách chơi bóng né này」

Khi lượt bóng né của nam kết thúc và đến lượt đội nữ thi đấu, Shimotsuki mạnh mẽ đứng dậy. Cái sự tự tin vô căn cứ này đến từ đâu thế... nói nghe thì vênh váo đấy, nhưng năng lực thật sự của cậu ta thì chắc ai cũng đoán được rồi.

「Higyuuu~」

Và thế là trận bóng né của cô kết thúc nhanh chóng.

Shimotsuki bước qua bước lại nhanh nhẹn như cua ấy, sau đó ăn trọn quả bóng vào mặt mà văng ra ngoài luôn.

「Shiho!?」

Ryuuzaki đang dõi theo nãy giờ bỗng hét lên như thể trời sắp sập.

Tôi đứng ngoài xem và đứng cả hình. Chẳng buồn cười tí nào... không biết cậu ta có ổn không nữa.

Khoảng cách từ tán cây ở góc quảng trường tôi đang đứng tới nơi trận đấu diễn ra có hơi xa.

Khi tôi cố nheo mắt nhìn theo bóng cô, cô rời khỏi khu thi đấu, mắt rưng rưng. Có vẻ như cô đã bị hạ nốc ao chỉ với một phát.

「S, Shiho? Đây, khăn này... Cậu có bị thương ở đâu không thế?」

Không hổ danh nhân vật chính-sama của chúng ta. Cậu ta hối hả chạy thẳng tới nữ chính đang gặp khó khăn mà cố giúp đỡ cô.

Nhưng cô lại đi thẳng tới chỗ tôi trước.

Như thể không nhìn thấy Ryuuzaki ấy...

「Chờ đ- Shiho...?」

Cho dù có cố gọi với theo, Shimotsuki đang mếu máo này có lẽ chẳng nghe thấy gì.

Người cô cần lúc này, không phải Ryuuzaki.

「Ưư... Nakayama-kun? Cậu đâu rồi? Trả lời tớ đi. Vì bị bóng bay thẳng vào mặt nên giờ nước mắt che hết tầm nhìn tớ rồi, chẳng nhìn được gì hết... Vậy nên cậu an ủi tớ được không? Nếu được thì xoa đầu tớ rồi bảo 『cơn đau cơn đau hãy bay đi~』 như papa với mama tớ nha?」

Người cô mong muốn, là tôi.

Mà yêu cầu nhiều quá, có hơi khó đấy.

Mà... cậu ta đúng là được nuông chiều quá rồi.

Lẽ ra vị trí này phải là của Ryuuzaki mới đúng.

「......Chết tiệt」

Từ phía xa, cậu ta tức giận lườm tôi.

Sự thù địch rõ ràng trong ánh nhìn của cậu ta làm tôi khó chịu quá――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện